Bất tri bất giác, nhiệm vụ cưỡng chế hệ thống đưa lúc trước__ Truyền thụ cho cư dân bộ lạc Trường Hà chữ thông dụng và chữ phổ biến của văn tự Hoa Hạ (tổng cộng 3500 từ), số Ả Rập, phép tính trong mười chữ số, số học cơ bản (phép cộng trừ nhân chia thông dụng)__ chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
Đối với nhiệm vụ này Ngô Nặc hoàn toàn không tự tin, y vô cùng lo lắng nhiệm vụ sẽ thất bại, bị hệ thống trừ sạch tích phân vất vả cực khổ tích cóp được, cắn cắn răng, khi kỳ hạn nhiệm vụ còn một tháng, y đã tăng tốc bán ra các vật giao dịch tồn trong kho, những thứ có rất ít lại rất hữu dụng và thật sự không nỡ xử lý, y mới nhịn đau tiêu tích phân mang chúng nó ra khỏi hệ thống.
Sau khi lục tục lấy đồ giao dịch khỏi kho, Ngô Nặc lại đem hết toàn bộ diêm giáp trùng, vu dược hiếm quý, quả nham quả đỏ thẫm vân vân y tích trữ giao dịch hết, trong một tháng ngắn ngủi, Ngô Nặc đổi được gần sáu triệu giao dịch tệ, cộng thêm số còn dư trong tài khoản trước đó, đã gần mười triệu giao dịch tệ rồi.
Tích phân sau khi đổi đồ, còn lại hơn một trăm năm mươi ngàn giao dịch tệ.
Ngô Nặc không xác định được độ khó kiểm tra cuối cùng của hệ thống, nhưng cơ bản của mấy đứa nhỏ thật không ra sao, mấy học sinh trong lớp mũi nhọn y đặc biệt chọn ra còn tốt, năm ngoái sau khi thực hành chế độ kiểm tra thưởng phạt, mấy đứa rõ ràng chăm chỉ hơn xưa nhiều, thành tích kiểm tra cũng nhìn ra được tiến bộ, nhưng, hệ thống cuối cùng sẽ áp dụng phương thức kiểm tra thế nào, chọn đề thi ra sao, hệ thống chẳng lộ chút tiếng gió nào ra, bản thân Ngô Nặc cũng chỉ có văn hóa trung học, trước khi tới đây cũng đã vứt sách hai ba năm, y chẳng có chút tự tin nào với mình, càng đừng nói là mấy đứa nhỏ y dạy ra.
Nếu nhiệm vụ cưỡng chế thất bại, không chỉ là hết sạch tích phân, còn bị trừ ngược tích phân.
Phần thưởng của nhiệm vụ này phong phú cỡ nào, thì trừ ngược cũng sẽ thảm liệt bấy nhiêu.
Ngô Nặc không nắm chắc được, y chỉ có thể đưa ra dự đoán xấu nhất___ lỡ đâu học sinh của y không có một đứa nào thông qua kiểm tra, trừ ngược một triệu tám trăm ngàn tích phân, y không nói chắc được phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể đăng nhập vào khu giao dịch hệ thống lần nữa.
Cho nên kiên quyết không thể ngồi yên chờ chết__ một đứa con thừa cũng không thể để lại hệ thống!
Ngô tiểu Nặc phồng mặt bánh bao, mang tâm trạng nặng trình tịch mở giao diện giao dịch công pháp. [Hệ thống, giúp tao tìm quyển trung của [Thuật trị liệu trung cấp], [Thú thần quyết], [Rèn thể] và [Giáp binh] đi, đúng rồi, có công pháp nào thích hợp với Kala không?”] Ma xui quỷ khiến, Ngô Nặc bổ sung một câu.
[Có, ký chủ muốn sử dụng công năng tìm kiếm cơ bản, hay công năng tìm kiếm định chế của hệ thống?] Cái trước kiếm là ra một đống, cái sau nhắm đúng đích, đương nhiên, chủ yếu nhắm vào vẫn là trình độ sức mua của ký chủ đáng thương nghèo kiết.
[… Công năng tìm kiếm định chế, phải nói trước, chỉ cho 800 điểm tích phân, nhiều hơn một điểm cũng không được!] Ngô Nặc có chút đau thịt, nhưng y cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là dạng công pháp gì, cư nhiên Kala cũng có thể tu luyện? Lẽ nào Kala không phải là long thú bình thường? Nói không chừng, y có thể nhờ cơ hội này hiểu rõ một chút về thân thế của Kala.
Bàn tính nhỏ trong lòng Ngô Nặc đánh vang cộp cộp.
Hệ thống: [Thành giao.] Nó cho rằng ký chủ keo kiệt nhiều lắm chỉ cho 500 điểm thôi, kiếm lời rồi! ︿( ̄︶ ̄)︿
Ngô tiểu Nặc:…. Dứt khoát như thế, khẳng định lại bị hệ thống lừa rồi! (╯‵口′)╯︵┻━┻
Hoàn toàn không cho ký chủ ngốc cơ hội hối hận, hệ thống nhanh chóng trừ tích phân, trên giao diện thao tác soạt soạt liệt ra mấy hàng tên công pháp, trừ mấy bộ công pháp Ngô Nặc chỉ định ra, còn có thêm một quyển công pháp thích hợp cho Kala tu luyện.
Ngô Nặc còn chưa nghiên cứu rõ tên, giản lược của mỗi bộ công pháp, chỉ nhìn mỗi giá, cả người đã không tốt: “Móa nó, mắc như thế, hệ thống sao mày không đi cướp đi?!”
Hệ thống máy móc rập khuôn đáp trả: [Ăn cướp là hành vi trái luật, xin ký chủ chỉnh lại tư tưởng hành vi.]
[Chỉnh lại cái đầu, khuynh gia bại sản cũng không mua nổi mấy quyển được chưa?](╯‵口′)╯︵┻━┻
Hệ thống: Ký chủ ủ trong bộ lạc, không nỗ lực làm nhiệm vụ làm giao dịch kiếm tiền, tại tôi sao?
[Thuật trị liệu trung cấp] 2 triệu 400 ngàn giao dịch tệ.
[Thú thần quyết] quyển trung, 3 triệu giao dịch tệ.
[Rèn thể] quyển thượng, 100 ngàn giao dịch tệ.
[Giáp binh] quyển thượng, 250 ngàn giao dịch tệ.
Còn về công pháp [Nguyệt hoa] mà Kala có thể tu luyện, tuy hiếm khi không có phân quyển thượng trung hạ, nhưng giá trực tiếp cao lên đến 2 triệu giao dịch tệ, không thể mắc hơn.
Theo nguyên tắc, truyền công pháp cho người ngoài ký chủ, giao dịch tệ gấp đôi, tích phân tính riêng.
Ngô Nặc nhăn mặt bánh bao ôm tiểu tâm can rỉ máu, hỏi: “[Thú thần quyết], [Rèn thể], [Giáp binh], [Nguyệt hoa], ba bộ công pháp này truyền thụ cho Bạch, cần bao nhiêu tích phân?”
Âm thanh máy móc của hệ thống hình như lại nhanh hơn chút xíu, [Lần lượt cần 150 ngàn, 100 ngàn, tổng cộng cần 290 ngàn tích phân. Ký chủ còn có một tấm thẻ ưu đãi giảm 50% có thể dùng, một lần giao dịch cao nhất có thê giảm được 50 ngàn tích phân, sau khi giảm tổng cộng cần 240 ngàn tích phân, ký chủ còn thiếu 86452 điểm tích phân, ký chủ cần làm nghiệp vụ vây tích phân không?] Vay tiền gì đó, hệ thống cảm thấy trong tâm hình như lại nóng lên.
Ngô Nặc: … Hệ thống, đừng cho rằng ông đây không nhìn ra được cái đuôi hồ ly của mày! Ông sẽ không vay tiền!
Hệ thống cảm tri được hoạt động tâm lý của ký chủ ngốc, trong ‘tâm’ có hơi ưu sầu nhàn nhạt, dường như nó nhìn thấy một đống tích phân vỗ đôi cánh nhỏ bay đi mất, mệt không thèm yêu nữa.
Ngô Nặc cân nhắc nửa ngày, dự định trước không vội mua công pháp cho Kala, phải mua ba bộ công pháp Bạch cần trước, dù sao Bạch là lực chiến đấu trung tâm của bộ lạc, Bạch càng cường đại, bộ lạc càng an toàn, mà Kala hiện tại còn nhỏ, tương lai còn có cơ hội mua công pháp cho nó. Vì cho dù vạn nhất nhiệm vụ của y triệt để thất bại, bị hệ thống trừ ngược một triệu tám trăm ngàn tích phân, nhưng nhiệm vụ nuôi dưỡng tiểu Kala, chỉ phần thưởng tích lũy tích phân đã vượt qua cả triệu, trả hết nợ cho hệ thống chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đương nhiên, nếu, nếu y may mắn hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế này, hoặc thất bại không quá triệt để__ chỉ cần có học sinh thông qua kiểm tra, y sẽ có thể giảm bớt rất nhiều tích phân bị trừ__ vậy y rất có thể không cần bao lâu đã có thể trả hết nợ.
↑, Ngô Nặc mới kiên quyết không mượn tích phân của hệ thống, nếu mượn thật, đó mới là rơi vào hang động vô đáy cực lớn, không biết khi nào mới có thể trả sạch.
Chẳng qua, hệ thống vẫn nói cho Ngô Nặc biết một sự thật rất tàn khốc: [Thẻ giảm 50% giới hạn mua vật phẩm 100 ngàn tích phân hoặc dưới 100 ngàn giao dịch tệ.]
[Có ý gì?]
Sau khi Ngô Nặc cầm tấm thẻ giao dịch ra, y luôn bảo bối cất nó ở đáy hòm không nỡ dùng, vì thế cũng sớm quên mất quy tắc sử dụng tấm thẻ giao dịch này, đột nhiên bị hệ thống nhắc nhở như thế, đầu có chút ngốc.
[Tấm thẻ giao dịch này chỉ được giảm giá cho vật phẩm không vượt quá 100 ngàn tích phân hoặc 100 ngàn giao dịch tệ, ký chủ xác định hiện tại sử dụng tấm thẻ giao dịch này?]
Ngô Nặc:… Hệ thống mày tới đây, bảo đảm không đánh chết mày! Đồ lừa đảo! (╯‵口′)╯︵┻━┻
Cuối cùng, Ngô Nặc vẫn không nỡ dùng tấm thẻ giao dịch này, tiếp tục tồn ở đáy hòm trong hệ thống, công pháp cũng chỉ mua quyển trung [Thuật trị liệu trung cấp] và [Thú thần quyết], tích phân chỉ còn lại bốn chữ số đáng thương, giao dịch tệ từ bảy chữ số bắt đầu bằng số 9 biến thành bảy chữ số bắt đầu bằng số 1. Cũng may mà mấy cái này là giao dịch tệ, nhiều cũng được ít cũng được đều là một chuỗi chữ số trên giao diện hệ thống mà thôi, cảm giác khi dùng giống như quẹt thẻ quẹt số không biết đau lòng, mấy cái này nếu thật sự đổi thành Mao gia gia, Ngô tiểu Nặc còn không biết đau lòng thành thế nào nữa.
Đương nhiên, cho dù là quẹt số, một hơi tiêu hơn tám triệu giao dịch tệ, còn có tích phân cực khổ tích cóp được lâu nay, chỉ đổi được hai bộ công pháp nhìn không thấy sờ không được, Ngô Nặc đau thịt đến không chịu nổi, cả buổi tối đều nghẹn khí cân nhắc công pháp mới tới tay.
Bạch đại miêu có được [Thú thần quyết] phần tiếp cao hứng muốn chết, vốn muốn kéo tiểu sứ thần làm chút ‘chuyện xấu’, ai biết Ngô tiểu Nặc căn bản không để ý tới hắn, làm hắn giận âm thầm mài răng. Thế là Kala mập sợ lạnh lén chuồn lên giường họ ngủ cũng bị xúi quẩy, đang mơ mơ hồ hồ lại bị Bạch đại miêu chọt tỉnh, sau đó ngủ rồi bị chọt tỉnh ngủ rồi bị chọt tỉnh, liên tục lặp lại mấy lần, cuối cùng Kala triệt để giả chết, chọt thế nào cũng không tỉnh, Bạch đại miêu mài răng đá Kala mập tới góc tường, từ bỏ trò chơi ấu trĩ này, sau đó biến về miêu thú, nằm lên đùi Ngô Nặc, cũng cân nhắc quyển trung [Thú thần quyết], bất tri bất giác mê say vào đó.
Lúc này, Kala giả chết lặng lẽ mở mắt ra, len lén liếc liếc, phát hiện mèo mập hình như ngủ rồi, nhóc thở ra một hơi dài, sau đó lắc lắc mông, vun vút vọt vào ổ chăn, tứ chi chổng trời nằm ngang vẩy vẩy đuôi, ngủ ~ thôi ︿( ̄︶ ̄)︿.
Rất nhanh, Ngô Nặc liền không còn thời gian đau thịt tích phân và giao dịch tệ của y nữa.
Ăn xong cơm sáng các nữ nô chuẩn bị, hệ thống nhắc nhở Ngô Nặc: [… Nhiệm vụ chỉ còn lại 12 tiếng cuối cùng, xin ký chủ lập tức đưa danh sách kiểm tra.] Tiểu tâm can của Ngô Nặc nhịn không được đập một cái, cả người cũng trở nên căng thẳng, khi y thi giữa kỳ trung học cũng không căng thẳng thế bao giờ.
Định thần lại, Ngô Nặc hỏi hệ thống: [Nhất định phải giao bây giờ?]
Hệ thống: [Xin ký chủ trong vòng mười phút giao lên danh sách kiểm tra không ít hơn 40, không vượt quá 50 học sinh.] Giao diện thao tác tự bắn ra, ngay chính giữa xuất hiện một hàng giờ đếm ngược đỏ máu.
Ngô Nặc:… Coi như mày hung!
Đau dài không bằng đau ngắn sớm chết sớm siêu sinh thôi!
Kỳ thật trong lòng Ngô Nặc sớm đã có ứng cử viên kiểm tra, y đưa tên của 50 học sinh thành tích tốt nhất phát huy ổn định nhất qua mấy lần kiểm tra của lớp mũi nhọn lên cho hệ thống.
Ngô Nặc không biết hệ thống sẽ dùng phương pháp nào tiến hành kiểm tra học sinh, nhưng lúc này đã chỉ còn lại mười một mười hai tiếng, tới giờ mới ôm chân phật đã muộn rồi, giờ mà bóng gió cho đám nhỏ cũng chỉ tăng thêm áp lực tâm lý cho chúng mà thôi, Ngô Nặc dứt khoát cái gì cũng không nói, thậm chí ngay cả bài học cũng thả lỏng hơn bình thường một chút, kể chuyện cho tụi nhỏ gần hai tiết học.
Để ứng đối với lần kiểm tra này, Ngô Nặc vẫn siết rất chặt giáo trình của lớp mũi nhọn, bình thường bài tập y cho chúng cũng nhiều hơn bạn học lớp khác, tụi nhỏ hiếm khi hôm nay lên lớp được thả lỏng, sau bài học còn không có bài về nhà, cả đám cao hứng muốn chết.
Mùa đông trong ngoài đều lạnh, trong bộ lạc không có tiết mục giải trí nào, buổi tối sau khi ăn cơm tối, mọi người đều sớm đi ngủ.
“Ủa… chỗ này là chỗ nào?” Phong đột nhiên phát hiện bản thân xuất hiện trên một con đường rộng rãi, xung quanh mông lung, trước sau đều không nhìn thấy, nó muốn đi tới trước, lại bị một màn chắn trong suốt ngăn chặn. Đột nhiên, trên màn chắn xuất hiện đề tính toán, chỉ có phép tính không có đáp án, nhưng đề không tính là phức tạp, nó nhìn thấy lập tức trong lòng đã có đáp án, nó do dự một chút, duỗi ngón tay dự định viết đáp án ở sau dấu bằng. Như kỳ tích, nó chẳng qua chỉ vạch hai cái trên hư không, đáp án đã trực tiếp hiện lên sau dấu bằng.
Sau đó một màn thần kỳ xảy ra, sau khi nó viết đáp án, phía sau đẳng thức xuất hiện một dấu ‘√’, màn chắn ngăn trở nó biến mất, nó đi tiếp vài bước, lại bị chặn, trong hư không lại xuất hiện một đề bài. Lần này Phong không do dự nữa, trực tiếp viết ra đáp án.
Cảnh giống vậy, còn xuất hiện trong giấc mộng của 49 đứa nhỏ khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...