Địa điểm cử hành tế lễ chúc phúc được chọn ở bên ngoài bộ lạc Đại Hồ, trên một bãi sông nằm gần hồ, cống phẩm tế lễ là mồi hoang các nô lệ tự tay săn được, và quả dại này nọ họ tự hái được.
So với bộ lạc Trường Hà, chế độ đẳng cấp ở bộ lạc Đại Hồ còn nghiêm khắc hơn nhiều, nô lệ tuyệt đối không có tư cách tham gia tế lễ thần thánh, trừ khi họ là tế phẩm.
Khi Ngô Nặc nói cho những nô lệ này biết y sẽ tổ chức một buổi tế lễ chúc phúc cho họ, các nô lệ quả thật không dám tin vào lỗ tai của mình, kinh hỉ quá lớn khiến họ vui đến mức không biết phải làm sao mới tốt, nhất thời, đủ mọi tình cảm như cảm kích, sùng kính, trung thành dành cho Ngô Nặc đã đạt tới một độ cao mới.
Ngô Nặc tổ chức buổi tế lễ chúc phúc này, không đơn thuần chỉ là muốn đạt được lòng trung thành của những nô lệ này, soát mới danh vọng, mà y thật sự hy vọng họ có thể được sức mạnh thần bí nào đó phù hộ, thật sự hy vọng họ có thể thuận buồm xuôi gió đến được bộ lạc Trường Hà.
Ngô Nặc đã không phải lần đầu tiên múa tế lễ, y trịnh trọng mặc vào lễ phục tế lễ đại vu chuẩn bị cho y lần trước, đội mũ vào, cầm gậy chống, sau khi khấu đầu tế bái, nhẹ giọng niệm tế từ, đồng thời vận chuyển [Thổ nạp pháp (sơ cấp)] và [Minh tưởng pháp sơ cấp], cùng với vu lực mạnh mẽ không phù hợp tuổi của y, cả người y tựa hồ dung làm một thể với thiên địa, trường kỳ tu luyện [Thể thuật căn bản] đã xây dựng được nền móng kiên cố cho y, tư thế múa đặc biệt nhẹ nhàng, tiếng ngâm thanh thoát uyển chuyển như thiếu niên, khiến tinh thần người khác chấn động, đồng thời trong lòng lại sinh ra vô số kính sợ.
Vô số điểm sáng mắt thường không nhìn thấy được, từ bốn phương tám hướng giữa thiên địa tụ lại, tới tấp ùn tới trên người những nô lệ đang thành kính phủ phục. Các nô lệ hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy theo tiếng ngâm của Vu Nặc đại nhân, thân thể trở nên nhẹ nhàng, cũng trở nên dị thường thoải mái, tựa hồ ngay cả những bệnh cũ lâu năm thỉnh thoảng phát tác cũng đã biến mất, quả thật thuyết phục nói không nên lời.
“Cái này, cái này làm sao có thể?” Từ xa, Vu Nguyệt cùng đám người Hồ Lãng quan sát buổi tế lễ chúc phúc này, lầm bầm tự nói, thật lâu không cách nào hoàn hồn khỏi chấn động.
“Đại vu, sao vậy?” Hồ Lãng hỏi.
“Vu Nặc, tuyệt đối không phải là người huyết mạch đại vu bình thường, y, y…”
“Y làm sao?” Sắc mặt Hồ Lãng ngưng trọng.
“Ta không biết nên nói sao, ta chưa từng gặp qua người huyết mạch đại vu nào có thiên phú như y, ngay cả trong truyền thừa của tộc ta, cũng chưa từng có, y nhất định sẽ trở thành một đại vu vô cùng cường đại.” Vu Nguyệt lầm bầm nói, đáy mắt toàn là kinh hãi.
Cháu lớn của Vu Nguyệt là Vu Băng đứng sau lưng bà, một thiếu niên lão thành luôn tự phụ về thiên phú, lần đầu tiên biết cái gì là ngoài trời có trời.
“Đại vu, con muốn đi bộ lạc Trường Hà lịch lãm.” Giọng của thiếu niên dị thường kiên định.
Vu Băng không phải lần đầu tiên đề xuất muốn đi lịch lãm, nhưng chỉ có lần này Vu Nguyệt không chút do dự đáp ứng cậu ta: “Được, đợi đường thủy được khai thông rồi, con đi cùng với Tang Ba, đến lúc đó, nhớ thay ta hỏi thăm Vu Quyền đại nhân.”
Vu Băng không ngờ bà mình vậy mà đồng ý, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, vội vã gật đầu, đáy mắt toàn là hưng phấn và kích động.
Dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Vu Nguyệt thầm thở dài một tiếng, tầm mắt quay trở lại tiếng ngâm trầm thấp, thân thể nhảy múa nhẹ nhàng dưới ánh sáng kia.
Thiên phú trác tuyệt.
Trong ngôn ngữ của bộ lạc Đại Hồ không có từ này, nhưng trong lòng Vu Nguyệt lại mơ hồ xuất hiện khái niệm này.
Nếu Ngô Nặc biết một chuỗi hoạt động tâm lý của bà, nhất định sẽ kìm không được nói với bà, mới không phải thiên phú trác tuyệt gì đâu, là công pháp! Tục ngữ nói, thần côn không đáng sợ, sợ là sợ thần côn có văn hóa (công pháp)!
Thời gian tổ chức buổi tế lễ chúc phúc được chọn vào sáng sớm, khi Ngô Nặc niệm xong mấy câu tế từ cuối cùng, mặt trời đúng lúc leo lên khỏi đường chân trời, Bạch ngẩng đầu đúng lúc nhìn thấy một chùm tia sáng cam thông qua khe hỡ giữa núi chiếu thẳng lên người Ngô Nặc, gió mát se lạnh thổi lay lông vũ trên mũ và góc bào của y, vạc áo phiêu bay, gương mặt xinh đẹp đỏ hồng lộ ra trang nghiêm túc mục hiếu có, tựa như thiên nhân.
Bạch hơi cúi đầu, thu lại dục vọng cuồn cuộn sôi sục trong đáy mắt.
Ngô Nặc thầm hô to hối hận __ má ơi, sắp nóng chết rồi, trên lưng ướt đẫm rồi được chưa, sớm biết vậy đã không mặc trịnh trọng thế này QAQ.
Hệ thống: Ký chủ ngốc…
“… Nguyện phụ thần phù hộ mọi người, các dũng sĩ.”
Câu cuối cùng, Ngô Nặc dùng tiếng Đại Hồ nói, các nô lệ còn đắm chìm trong sự thoải mái được vu lực thấm nhuần cơ thể, căn bản không chú ý tới.
Từ xa, tai Hồ Lãng và các thú nhân khác đủ nhạy bén, nắm bắt được rõ ràng mấu chốt trong câu nói của Ngô Nặc.
“Phụ thần? Là thần gì?” Hồ Lãng thấp giọng hỏi Vu Nguyệt.
Vu Nguyệt lắc đầu nói: “Ta cũng chưa từng nghe qua, đại khái là thần linh mà bộ lạc Trường Hà tín ngưỡng.”
Tế lễ chúc phúc kết thúc, Ngô Nặc để các nô lệ phân chia tế phẩm, sau đó an bài họ chia ra bước lên thuyền độc mộc.
Trên thuyền độc mộc trừ thức ăn cần thiết và các công cụ cần thiết cho sinh tồn của các nô lệ, còn đựng khá nhiều vải bố. Ngô Nặc có dự tính khác, không thể để những vải bố này chiếm cứ không gian trong nhẫn, chỉ có thể để các nô lệ vận chuyển thay.
Tuy thời tiết này hướng gió ngược lại với hướng họ đi thuyền, nhưng hôm nay vận khí họ không tồi, gió trong phạm vi nhỏ lại là gió thuận, hạ buồm xuống, dưới sức gió, các nô lệ hô to khẩu hiệu, khua động mái chèo, hát khúc ca đơn giản cổ xưa, đón mặt trời mới mọc, dưới ánh mắt chú mục của vô số cư dân bộ lạc Đại Hồ, chậm rãi khởi hành, nghịch lưu mà đi…
Cáo biệt Hồ Lãng, Tang Ba, Vu Nguyệt…, Bạch lùa Hắc Phong, đánh xe ngựa, chạy trên bờ cùng các nô lệ năm ngày, sau khi lại gần khu vực của tộc hầu thú, mới chia đường với những nô lệ này.
Trước khi đi, Ngô Nặc tặng cho Tang Thu và ba sói con nhà cô một người một sợi dây chuyền may mắn, dây chuyền may mắn của Tang Thu là một chuỗi hơn mười ngôi sao bán trong suốt nung từ đất dính, cho dù với ánh mắt của Ngô Nặc, sợi dây chuyền này cũng đủ đẹp. Đám sói con thì là dây chuyền chuông mà các ấu thú nhân của bộ lạc Trường Hà thích nhất, chúng cũng không ngoại lệ, ba nhóc con đặc biệt thích âm thanh thanh thoát của chuông nhỏ, để nghe tiếng chuông vang, chúng không ít lần làm trò ngốc nhảy nhót tại chỗ.
Hồ Lãng, Vu Nguyệt, Tang Ba mỗi người được một bình rượu trái cây, bất luận là bình thủy tinh đựng rượu trái cây, hay rượu trái cây, đều khiến cả ba yêu thích không thôi.
Ngô Nặc và Bạch chân trước vừa đi, chân sau họ đã bắt đầu mong đợi các nô lệ khai thông đường thủy, mong sang năm còn có thể nhìn thấy họ.
Chiếu theo tốc độ đi thuyền của các nô lệ, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất cũng phải hơn một tháng mới có thể đến bộ lạc Trường Hà, nhưng Ngô Nặc và Bạch trở về thì lại không cần tốn thời gian như thế, chẳng qua, trước khi trở về, họ còn phải làm cho xong nhiệm vụ, rất khó nói cuối cùng ai sẽ về bộ lạc Trường Hà trước.
Để tránh những nô lệ này đến trước gặp phải công kích của bộ lạc Trường Hà, Ngô Nặc dùng vu dược viết lên trên tất cả cánh buồm hai chữ Trường Hà thật lớn, chữ Hán khác người bộ lạc Trường Hà có thể không nhận ra, nhưng hai chữ này đã khắc lên tiền, rất nhiều người đều thấy qua, không nhất định nhớ, nhưng vừa nhìn thấy chắc chắn sẽ có cảm giác quen thuộc, sẽ không tùy tiện phát động công kích.
Mà trên người bốn thuyền trưởng của bốn con thuyền đều mang theo cuộn da dê Ngô Nặc giao cho họ, trên cuộn da dê có thư tín của Ngô Nặc, trong thư đã nói rõ lai lịch của những nô lệ này, và quyết định xóa bỏ nô tịch của họ, cuối cùng còn nhắn Kim Đồng nhất định phải đối xử tốt với những người này.
Chỉ cần các nô lệ đừng ném hết bốn cuộn da dê đi, cho dù chỉ còn một phần chứng cứ ở đó, những gì Ngô Nặc đã nhận lời họ, bộ lạc Trường Hà sẽ nhất nhất thực hiện.
Năm ngày đi thuyền nghịch lưu, các nô lệ đã thể nghiệm đủ độ khó của chuyến đi này, nhưng, vừa nghĩ đến chỉ cần tới được bộ lạc Trường Hà, họ sẽ có thể xóa đi thân phận nô lệ, trở thành cư dân chính thức, dù có khổ có khó thêm nữa họ cũng có thể tiếp tục kiên trì.
Huống chi Vu Nặc đại nhân còn chúc phúc cho họ, thần linh nhất định sẽ phù hộ họ!
So với đất liền, đường thủy không cần nghi ngờ là an toàn hơn nhiều, nhưng cho dù là con sông nước ngọt ở lục địa, cũng vẫn tiềm tàng vô số nguy hiểm.
Xoáy nước, sương mù, cá ăn thịt người, gió bão, dực long thú, quái vật trong nước…
Nguy cơ không đâu không có, nhưng những nguy cơ này lại không cách nào ngăn cản quyết tâm tiếp bước của họ, kẻ dũng không sợ!
Sau khi tách khỏi các nô lệ, Ngô Nặc dời muối huyết trong nhẫn không gian lên xe ngựa, Bạch điều khiển xe ngựa đi đến ngoại vi rừng nơi ở của tộc hầu thú.
Sau khi Hầu Dũng về tộc kể lại chuyện muối huyết, thủ lĩnh tộc hầu thú lập tức bảo người tập trung hết quả hỏa lê và hạt giống hỏa lê còn lại trong tộc, nhưng bất luận là quả hỏa lê hay hạt giống đều quá ít, cho dù Bạch chịu ra giá gấp đôi, họ cũng không đổi được bao nhiêu muối huyết.
Hiếm khi gặp được một chủ mua ra giá cao, bộ lạc hầu thú tự nhiên không nỡ từ bỏ cơ hội này, vì họ đều biết Bạch và Ngô Nặc là người từ ngoài tới lịch lãm, bỏ qua cơ hội này, rất có thể họ sẽ không mua được muối huyết rẻ như thế nữa.
Bất đắc dĩ, họ lại tìm một vài vu dược quý hiếm, cùng một vài loại quả ngon gom lại, sau đó mỗi ngày phái người ra ngoài bìa rừng hoạt động, đợi tin tức của Ngô Nặc và Bạch.
Vì nhóm Hầu Dũng trở về đã tiêu hao một ít thời gian, thu thập quả, hạt giống, vu dược cũng tốn không ít thời gian, họ chưa đợi được mấy ngày, Ngô Nặc và Bạch đã xuất hiện.
Tộc hầu thú cư trú ở nơi sâu nhất trong rừng, trừ trao đổi vật tư cần thiết, rất hiếm khi giao lưu với người ngoài, càng sẽ không mời người tới nơi ở của mình.
Sau khi Ngô Nặc và Bạch đến, họ hoàn toàn không có ý mời hai người tới bộ lạc làm khách, chỉ phái người dùng tốc độ nhanh nhất chuyển vật tư đã chuẩn bị xong ra ngoài bộ lạc.
“Tôi nhớ, chúng ta đã nói rõ, dùng muối huyết đổi quả hỏa lê và hạt giống quả hỏa lê, những thứ này là sao?” Bạch dùng thú ngữ hỏi Hầu Dũng.
Hình người của Hầu Dũng không tính là cao lớn, nhưng cũng cao hơn Ngô Nặc cả một cái đầu, e dè khí tức hung thú của Bạch, hắn không dám lỗ mãng ngang tàng, thành thật mà cung kính nói: “Bạch đại nhân, bộ lạc chúng tôi chỉ có thể tìm được chút ít quả hỏa lê và hạt giống này thôi, nên đành tìm thêm vài thứ khác, tôi bảo đảm, các ngài khẳng định sẽ thích những thứ này.”
Ngô Nặc nhìn sơ qua những thứ họ chuẩn bị, khỏi nói, thật sự có thứ khiến y hứng thú.
Quả thơm.
Loại quả này mùi vị bản thân nó cũng bình thường thôi, nhưng quả thơm nồng đậm bá đạo, vô cùng thích hợp ủ rượu trái cây.
Y vốn muốn từ bộ lạc Đại Hồ giao dịch một ít, nhưng quả thơm của bộ lạc Đại Hồ cũng là đổi từ hội chợ bộ lạc, không nhiều, lấy giá vốn chuyển bán một ít cho Ngô Nặc, nhưng lại rất gian xảo không nói ra họ giao dịch quả thơm từ bộ lạc nào. Loại chuyện kiếm khoản chênh lệch giao dịch này, bộ lạc Đại Hồ đã thuần thục tới không thể thuần thục hơn.
Ngô Nặc vốn cho rằng năm nay đã không có cơ hội kiếm được quả thơm, nghĩ sang năm đường thủy khai thông, tự nhiên sẽ có cách biết tung tích quả thơm, nên cũng không hỏi nhiều.
Ai biết đi mòn gót giày tìm không ra, lúc có lại không tốn chút công sức nào.
Ngô Nặc đang cao hứng, bên tai đột nhiên truyền tới âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...