Bạch đại miêu mặt thối làm nũng bán manh thoải mái hưởng thụ một bữa đút ăn của tiểu sứ thần, bụng phồng lên, nằm trên mặt cỏ, phơi ánh mặt trời ấm áp trong ngày thu, hạnh phúc lăn lộn, thỉnh thoảng có con bướm màu sắc rực rỡ bay tới, hắn sẽ lên hứng chụp bắt, rồi tặng cho Ngô Nặc như hiến bảo vật.
Ngô Nặc liếc nhìn con bướm bị vuốt mập của hắn chụp cho ‘hoa dung thất sắc’, ngoi ngóp một hơi, không chút do dự cự tuyệt.
Bạch đại miêu có chút tiếc nuối ném con bướm đã bán chết đi, mài mài cọ cọ, mài mài cọ cọ, chậm rãi nhích tới cạnh Ngô Nặc, nằm ngữa, lộ da bụng, cái đuôi móc cổ tay y, con mắt băng lam ẩm ướt nhìn y, toàn thân trên dưới đều tỏa ra một tín hiệu: Cầu vuốt ve.
Một giây trước còn đang phiền não mình trầm mê trong mỹ sắc đại miêu, bị ‘ngụy miêu’ lười biếng nào đó dụ mất lượng lớn thịt dê, một giây sau, nhìn mèo mập tròn trịa, Ngô Nặc chỉ ‘ngoan cường’ chống cự được nửa giây đã quả quyết đầu hàng, ôm mèo mập lên, sờ bụng, gãi cằm, xoa vuốt, hôn hôn lỗ tai, triệt để từ bỏ trị liệu.
Chẳng qua, chuyện sờ tới sờ lui sờ ra lửa, sau đó ngay giữa ban ngày ban mặt bị ăn sạch sẽ, Ngô Nặc tỏ vẻ, y thật sự là quá ngốc quá ngây thơ, thật đó.
Bạch đại miêu ăn đặc biệt thỏa mãn về mọi nghĩa tỏ vẻ, khi tiểu sứ thần xấu hổ, ăn đặc biệt mỹ vị, có cơ hội phải ăn thêm mấy lần! Không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội cũng phải ăn! ︿( ̄︶ ̄)︿
Ngô Nặc tỉnh dậy trong hương thơm nồng của canh cá, mở mắt thì thấy đã gần tối, trên người phủ một tấm thảm da răng dài tuyết trắng, ở gần đó, Bạch đang thêm củi vào đống lửa, hắn mặc một cái quần dài bằng sợi đay, một cái áo tay dài cực giống áo chữ T, ỷ vào thân hình tốt trời sinh, quần áo rõ ràng may vá vụng về hắn lại mặc ra một cảm xúc không thể nói rõ, mái tóc bạc tú mỹ tùy ý buông xõa sau lưng, được tia ráng chiều cuối cùng nhuộm thành màu cam nhạt, điểm thêm mấy phần nhu hòa, phối hợp với gương mặt tuấn mỹ như thiên sứ, Ngô Nặc vô thức liếm môi, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận vừa rồi nhìn tới ngẩn người!
Tính cảnh giác của Bạch cực cao, ánh mắt Ngô Nặc gần như vừa đặt lên người mình, hắn đã phát giác, quay đầu qua, bốn mắt nhìn nhau, trên mặt hiện nụ cười, luôn cảm thấy tai Ngô Nặc hình như đỏ lên. Con mắt đen kịt như trời đêm của tiểu sứ thần ngẩn ngơ nhìn hắn, trên gương mặt bé mập còn chưa tan đi sắc hồng, màu hồng tô điểm cho làn da trắng mịn, mỹ sắc như mỹ tửu làm say lòng người, mái tóc đen bị cắt ngắn ngủn vểnh loạn lên, đôi môi còn chưa hoàn toàn hết sưng hơi hé mở, giống như một đứa nhỏ chưa lớn, xinh đẹp lại yếu ớt, luôn có thể kích phát dục vọng bảo hộ vô hạn. Nhưng, tiểu sứ thần đá người rất hung rất đau đó, một chút cũng không ngoan không ngốc như vẻ ngoài của y.
“Tỉnh rồi? Tôi nấu canh cá, sắp xong rồi đây.” Bạch cười nói, gương mặt tuấn tú như băng tuyết tan ra, gió nhẹ phớt qua mặt thổi bay mấy sợi tóc bạc, thành công khiến màu đỏ trên tai Ngô Nặc đậm hơn vài phần.
“Lỗ tai của cậu đỏ rồi kìa.” Bạch rất xác định, lần này hắn không nhìn lầm, nụ cười trên mặt bất giác đậm thêm.
“…” Ngô Nặc hừ một tiếng, không để ý Bạch đại miêu đang tự đắc, vỗ vỗ quần áo bỏ bừa một bên, rẩy bùn cỏ cùng trùng nhỏ trên áo, mặc vào, lại mang vào đôi giày da tốn rất nhiều công sức để làm ra, đến bờ sông khom người hắt nước lạnh lên, rửa mặt, gạt nước đọng trên mặt, coi như hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bạch biết làm một vài món hầm, thịt nướng đơn giản, cũng biết nấu cháo gạo, nhưng phức tạp hơn thì không biết.
Ngô Nặc lấy mấy cái màn thầu đã hấp chín từ trong nhẫn không gian ra, để Bạch đặt lên lửa nướng, canh xương dê thịt vụn nấu buổi trưa còn lại không ít, Ngô Nặc để Bạch hâm nóng nó, sau đó tùy ý lấy một nắm rau dại khô nấu chung với dưa chua ớt ngâm, chờ nước sôi, Bạch sẽ để lửa nhỏ đun từ từ.
Ngô Nặc tìm mấy tảng đá lớn khá phẳng, lấy tới bên sông rửa sạch, gác đá lên lò lửa bảo Bạch từ từ nướng trước, sau đó cắt thịt cự long thú Bạch mang về thành những miếng mỏng bán trong suốt. Cự long thú là khủng long cỡ lớn ăn chay, chất thịt còn non hơn long thú khác, thịt thú con đặc biệt non mềm mỹ vị, ngay cả vị thanh đặc trưng của thịt long thú cũng vô cùng nhạt, luôn là đối tượng săn bắt trọng điểm của khủng long ăn thịt khác. Nhưng cự long thói quen quần cư, thể hình cực lớn, một khi tức giận, thiết giáp long thú cũng bị chúng nó dẫm thành bãi thịt, nếu Bạch không có cánh tác nghiệt, cũng rất khó săn được cự long thú con.
Hai miếng thịt cự long thú Bạch mang về đại khái gần hai mươi cân, tuyệt đại đa số đều là thịt nạt, chỉ có ở ngoài mép hơi có chút mỡ, chất thịt tuyệt vời. Ngô Nặc sắt một nửa, dùng muối, ớt, hoa tiêu, bột hoa tiêu vân vân ướp một chút.
Ngô Nặc lấy từ nhẫn không gian ra một miếng mỡ thú lí lạp đã đông, bỏ vào chén, để cạnh đống lửa cho tan, sau đó làm hai dĩa sa tế gồm ớt là chính cộng thêm mấy hương liệu khác, đợi Bạch nướng xong màn thầu, khâu chuẩn bị của Ngô Nặc đã hoàn toàn kết thúc.
Lấy cọ chuyên dụng nướng thịt chấm vào dầu, phết một lớp lên tảng đá đã được đốt nóng, dùng đũa gắp mấy miếng thịt cự long thú thái mỏng đặt lên tảng đá, lát sau, miếng thịt mỏng nhanh chóng đổi màu, hơi rút lại, trong tiếng xèo xèo của mỡ thú lí lạp, một mùi hương đặc biệt lan tràn ra.
Không cần Ngô Nặc gọi, Bạch đại miêu đã lấy dĩa lớn đựng màn thầu nướng xong, nhanh chóng chạy qua ngồi cạnh Ngô Nặc, cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng__
Dưới thơm, mềm, tươi, cay có một vị ngọt đặc trưng của thịt cự long thú, vô cùng vô cùng nhạt, nhưng lại đúng lúc kích thích vị giác, nước miếng theo đó nhanh chóng tuôn rào rạt, còn chưa kịp thưởng thức kỹ, thứ trong miệng đã bị nuốt xuống hết.
Ngon quá đi mất!
Ngô Nặc và Bạch đồng thời cảm khái từ nội tâm, đũa vụt vụt tấn công miếng thịt còn lại trên tảng đá, nhìn nhau 0.1 giây, sau đó nghĩ cũng không nghĩ không hẹn mà cùng bỏ miếng thịt vào dĩa sa tế của đối phương.
Sau đó, hai người đều nhịn không được nhìn đối phương cười ngốc, thoáng cái, bầu không khí cũng tỏa ra một vị ngọt nhẹ nhàng.
Đá nướng thịt cùng nướng màn thầu, khô miệng lại lấy canh thịt dê rau dại, chua thơm giải ngán, quả thật không thể mỹ vị hơn.
Một bữa cơm trôi qua, hai người không hề ngoài ý muốn đều no căng, Bạch rất chủ động lấy nồi chén ra bờ sông rửa sạch, thu dọn xong xuôi, ngồi bên cạnh Ngô Nặc, hỏi y: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Nói xong, nhìn lên bầu trời theo tầm mắt của Ngô Nặc, lúc này, trời đã tối hẳn, trên bầu trời không có một tia bụi trần, vô số vì sao tạo nên một tinh hà thật lớn chăng ngang trời đêm, ánh sao lấp lánh như bức tranh viễn cổ.
“Ngôi sao.” Biển sao đầy trời, trái đất phải chăng cũng ở bên trong đó?
Suy nghĩ chỉ chợt vụt qua, lúc này Ngô Nặc mới phát hiện, thì ra nơi sinh dưỡng ra y vậy mà đã không cách nào lưu lại quá nhiều sóng gợn trong lòng y. Nhưng nghĩ lại cũng phải, sau khi ông bà ngoại liên tục qua đời, người cha như kẻ xa lạ, ông bà nội thiên vị, em kế cùng em trai cùng cha khác mẹ không có quá nhiều tình cảm, trừ mấy người anh em có quan hệ không tồi cùng với cuộc sống tiện lợi, trên trái đất thật ra đã không có quá nhiều chỗ đáng để y quyến luyến.
Tương phản, vị trí bộ lạc Trường Hà chiếm giữ trong lòng y càng lúc càng lớn.
Vì có Bạch dốc lòng đối đãi y, có sư phụ dốc túi truyền dạy y, có một đám nhóc đáng yêu bướng bỉnh lại thân thiết… cho dù cuộc sống không còn tiện lợi như lúc trước, nhưng vậy thì sao? Dựa vào nỗ lực của bản thân và mọi người, khiến bộ lạc ngày càng tốt hơn, ngày càng cường đại hơn, tốt hơn gấp trăm lần y làm người bán hàng trên trái đất, ít nhất, ở đây y có cảm giác của gia đình.
Bạch, đại vu, còn có cư dân thuần phác đáng yêu của bộ lạc Trường Hà, chính là người nhà của y.
Bạch cúi đầu nhìn thần sắc phức tạp của Ngô Nặc, nhịn không được dịu giọng nói: “Cậu đang nghĩ gì?”
“Tôi đang nghĩ, nơi này rất đẹp, có cậu bên cạnh, rất tốt rất vui vẻ.”
Hiếm khi nghe được Ngô Nặc nói lời nhu tình như thế, tai Bạch lập tức đỏ lên, cố gắng ổn định thanh đới kích động, cánh tay dài duỗi ra ôm Ngô Nặc vào lòng, thấp giọng cười nói: “Tôi sẽ ở mãi bên cậu, cho tới… vĩnh viễn.” Từ đầu đến cuối Bạch chưa từng nghi ngờ thân phận sứ thần của Ngô Nặc, hắn tin chắc, cho dù là cái chết cũng không cách nào tách rời bọn họ.
“Ừ.”
Ngô Nặc vừa dứt lời, không biết từ đâu bay tới một đàn đom đóm, ánh sáng long lanh hội tụ thành mảng, từng điểm chiếu sáng con sông dập dờn sóng nước, chiếu sáng đóa hoa nghênh gió lay động trên thảo nguyên, ở nơi xa xôi, tựa hồ có con chim đang hót vang, tiếng hót uyển chuyển du dương như ẩn như hiện trong sắc đêm, bươm bướm tuyệt lệ bay qua giữa ánh đom đóm, nhẹ nhàng nhảy múa…
Bất luận thời gian trôi qua, bất luận tương lai sẽ thấy qua bao nhiêu mỹ cảnh mỹ lệ hùng tráng, bao nhiêu năm sau, Bạch và Ngô Nặc vẫn có thể nhớ rõ đêm đẹp như mộng như ảo này.
Hệ thống vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, tựa hồ bị tâm trạng tốt của ký chủ ngốc ảnh hưởng, hay có lẽ bị số liệu rối trong tâm ảnh hưởng, thế là sử dụng 10 điểm tích phân lén tích trữ, chọn một góc độ mà nó cảm thấy không tệ, chụp một tấm hình.
Sau đó, hoàn hồn lại, hệ thống hối hận xoắn ruột, nhưng lại thường xuyên nhịn không được điều số liệu của tấm hình ra xem, chẳng qua, mỗi lần sau khi xem xong, trong tâm luôn sinh ra một vài số liệu loạn, những số liệu loạn đó vẫn luôn kích thích virus không biết nó bị nhiễm từ hồi nào, quả thật không thể phiền hơn, nhưng không biết tại sao, nó lại luyến tiếc xóa số liệu của tấm hình đó, còn cẩn thận cất nó sâu nhất trong tâm.
Khi còn chưa rời khỏi bộ lạc, Ngô Nặc chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để trở về, nhưng đợi khi chân chính ra ngoài rồi, ngược lại y không còn vội thế nữa.
Thế giới này thật sự quá đẹp.
Những cảnh trí nguyên thủy hùng tráng mỹ lệ trên tinh cầu này trái đất đã mất đi từ lâu, bất luận là thảo nguyên, hoang nguyên vô tận vô biên, hay những khu rừng lớn với sương mù phủ kín, bất luận là đàn thú ngẫu nhiên đi đơn lẻ, hay thú triều cuốn bụi ngập trời, bất luận là hoa mai mọc thành dãy, hay con sông con hồ sóng nước lượn lờ…
Ngồi trên lưng Bạch, nhìn từ trên cao xuống, mỹ cảnh đếm không xuể tụ lại thành cuộn tranh khí thế hào hùng, đẹp đến mức làm người trầm mê, cũng khiến tâm cảnh người ta rộng mở.
Sau khi Ngô Nặc điều chỉnh tốt trạng thái, không còn vội lên đường, trên đường cùng Bạch bay bay dừng dừng, thấy cảnh trí xinh đẹp hay thứ kỳ quái gì, đều sẽ dừng lại ngắm một chút.
Hai tên ăn vặt xuất hành, một rất có tinh thần thưởng thức, một đến từ đất nước ăn vặt tài nấu ăn tuyệt hảo, đồ ngon tự nhiên ăn không ít. Đương nhiên chính sự cũng phải làm, trên đường, Ngô Nặc tìm được một vài loại vu dược mà đại vu từng giảng, nhưng y chưa từng thấy qua. Thời tiết này, tuyệt đại đa số giống thực vật đều vào thời kỳ thành thục, đối diện với những vật vô chủ đó, Ngô Nặc nửa điểm khách khí cũng không có.
Hạt giống cẩn thận cất đi, trải qua hệ thống kiểm định, dược liệu quý giá, chu kỳ sinh trưởng dài giữ lại, mấy loại bình thường, chu kỳ sinh trưởng ngắn hái xong giữ lại một phần nhỏ, còn lại đều đem tới khu giao dịch tự do bán.
Phần lớn thực vật trên tinh cầu này không sánh được với thực vật tràn đầy linh khí ở các tinh cầu cấp SSS như vị diện ma pháp, vị diện tu chân, nhưng là tinh cầu nguyên thủy cấp SS còn chưa khai phá, những dược liệu thuần thiên nhiên do trời sinh đất dưỡng, dược tính rất đầy đủ, bất luận là lấy đi phối dược hay làm thuốc dẫn, hiệu quả đều không tồi.
Một phần dược liệu quý giá, theo hệ thống xác định, hàm chứa vật chất giống như linh khí và nguyên tố, phối thành vu dược dùng có tác dụng nâng cao vu lực, trình độ quý hiếm không hề thua kém linh thảo linh dược.
Nhưng, loại dược liệu hàm chứa lực vu linh vô cùng hiếm hoi, Ngô Nặc tổng cộng chỉ tìm được năm cây mà thôi.
Vì diêm giáp trùng, Ngô Nặc vừa on, sẽ có một lượng lớn người môi giới ào tới, những người môi giới này phần lớn đều tới vì diêm giáp trùng, nhưng thỉnh thoảng họ cũng có thể mua được những thứ mình cần từ chỗ Ngô Nặc.
Chẳng hạn, người hành tinh ba mắt nào đó đặc biệt thích khoai trắng khô Ngô Nặc bán, nghe hắn nói nhai nó vừa dai vừa ngọt rất ngon.
Chẳng hạn, người máy silic cơ bản nào đó, hắn rất thích mua thịt long sấy của Ngô Nặc, vì thú cưng cacbon cơ bản hắn nuôi thích ăn.
Chẳng hạn, pháp sư của vị diện ma pháp nào đó, hắn thích mua xương long thú Ngô Nặc bán, nghe nói rất hợp với ma pháp của hắn, còn bảo Ngô Nặc mang xương long thú hoàn chỉnh tới cho hắn, chất lượng giá cao.
…
Sau khi Ngô Nặc bắt đầu bán vu dược dược liệu, các bạn môi giới bất kể ba bảy hai mươi mốt, giành trước nói sau, dùng không đến thì tìm đường chuyển bán, dùng đến thì lần sau tiếp tục đặt hàng.
Vì không phải cố ý đi tìm dược thảo, thuận đường thấy mới hái, cho nên dược liệu Ngô Nặc đào được kỳ thật không nhiều lắm, y còn giữ lại một phần cho mình, bán cho khu giao dịch lại càng ít.
Nhưng, trong hơn mười ngày, Ngô Nặc lục tục bán ra được mấy chục ngàn giao dịch tệ.
Còn phát hiện số ít động thực vật hệ thống không có ghi chú, kiếm được mấy trăm tích phân.
Ngay khi Ngô Nặc đã hoàn toàn không vội lên đường, họ đến được bộ lạc mục tiêu đầu tiên__ bộ lạc Đại Hồ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...