Bạch vội vã ném lại con mồi, ngửi trong không khí tìm kiếm mùi vị tiểu thuần nhân lưu lại, rồi đuổi theo như một con gió. Nó vừa chạy, vừa hung ác nghĩ, nếu tiểu thuần nhân dám lén nó chạy mất, đợi tìm được nhất định… ừm, đánh gãy chân y.
Nhưng, chân tiểu thuần nhân vừa dài vừa thẳng, đánh gãy hình như rất đáng tiếc, vậy thì tìm chỗ nhốt y lại, xem y còn dám chạy lung tung khắp nơi nữa không!
Bạch cả đường đuổi theo khí vị của Ngô Nặc đến bờ sông, nó mắt sắc, từ thật xa đã thấy Ngô Nặc bị một đám thú con vây lấy, từ khoảng cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng kêu la và tiếng cười chói tai của đám nhóc đó.
Không hiểu sao, Bạch cảm thấy hơi phẫn nộ, lại có chút uất ức.
Rõ ràng, rõ ràng là tiểu thuần nhân nó nhặt được, là của nó!
Bộ mặt mèo mập mạp hung tợn nhíu lại, vì Bạch bình thường đi về một mình, hiếm khi giao lưu với người khác, thường xuyên một mình ra vào Hắc Sắc sâm lâm đáng sợ, còn dám đánh nhau với thú nhân thành niên, bọn nhóc vừa sùng bái vừa sợ nó, thấy nó tức khí chạy qua, cả đám cẩn thận nhích sang một bên, chừa cho nó một con đường.
Ngô Nặc nghe tiếng cười xung quanh nghẹn lại, ngẩng đầu thì thấy đại miêu đã về, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui sướng, đưa tay sờ cái đầu tròn của nó: [Anh vừa nướng cá xong thì nhóc liền trở về, đúng là về rất đúng lúc.] Hậu tri hậu giác nghĩ, đại miêu căn bản không hiểu tiếng của y, Ngô Nặc cười cười, đưa con cá lớn đã đánh vảy nướng tới vàng óng giòn tan tới trước mặt đại miêu.
Cá này có thể nướng đẹp như thế, cũng nhờ vào đám nhóc xem náo nhiệt này.
Chúng chơi với Ngô Nặc cả buổi chiều, tuy phương diện ngôn ngữ không thông, nhưng không trở ngại chúng chơi rất vui vẻ.
Đám nhóc này thấy Ngô Nặc câu được hết con cá này đến con cá khác, vừa kinh ngạc thán phục, vừa sinh ra lòng so bì, có vài đứa bé thuần nhân giỏi bơi lội trực tiếp chơi trò thi bắt cá với y.
Mấy con cá này sinh trưởng trong hoàn cảnh cực kỳ an bình lại thiếu thiên địch, nhưng dù sao chúng cũng sinh ra trong nước, không phải có từ như cá gặp nước sao?
Cho nên trực tiếp bắt cá trong sông khó khăn hơn dùng mồi câu nhiều, đám nhóc này vốn đã không biết bắt, vì bắt cá mà mệt muốn chết. Ở xa, Ngô Nặc câu hết con này đến con khác, đám nhóc nhìn tới xanh cả mắt, mãi hồi sau, chúng chỉ lo nhìn Ngô Nặc câu cá, sớm đã ném chuyện bắt cá ra sau đầu.
Ngô Nặc một hơi câu được mười mấy con cá lớn nhỏ, nhưng chỉ gom được bốn chủng loại, còn cách một khoảng không nhỏ tới mục tiêu hoàn thành nhiệm vụ.
Đứa bé thuần nhân rất hiếu kỳ Ngô Nặc rốt cuộc làm sao dùng cành cây dùng sợi dây đã câu được cá lên, Ngô Nặc nghe chúng lầm bầm xong, chủ động ra hiệu dạy chúng câu cá, đại khái là vì cá trong nước chưa từng bị ai câu bao giờ, quả thật là ngu ngốc rất dễ bị mắc câu, nên có mấy đứa bé thuần nhân thật sự câu được cá.
Đám thú con thèm chảy dãi, cũng xôn xao chạy lên thử, nhưng ngặc cái móng vuốt lông đầy thịt làm sao cũng không thể túm được cần câu, cuối cùng chỉ có thể thở phì phò vỗ cần câu trút giận.
Dù sao Ngô Nặc cũng sống ở trái đất mười mấy năm, nhất thời không cách nào xem thú con đầy lông mập mạp thành người, thậm chí là chủng loài trí tuệ còn cường đại hơn cả nhân loại. Đối với y, những con thú con này vừa hoạt bát lại thông minh, so với những tiểu động vật lười biếng lại ngốc nghếch đã từng thấy trong sở thú không biết đáng yêu nhuyễn manh hơn bao nhiêu lần. Bất kể chúng nó quậy phá ra sao, y xem cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Khi hệ thống không tình không nguyện tuyên bố, Ngô Nặc hoàn thành nhiệm vụ truyền thụ kỹ xảo ném câu, giá trị vui vẻ của y thoáng cái tăng lên max, ngay lập tức ném các loại phiền não ra sau đầu, nghiêm túc chơi cùng đám thú con đáng yêu này, không, là bồi chơi.
Sờ móng vuốt lông ném lên cao gì đó, đám thú con biểu thị, tiểu thuần nhân nhà Bạch chơi thật vui.
Còn về trẻ con thuần nhân, chúng cảm thấy có thể bắt được con mồi từ trong nước là một chuyện vô cùng tài giỏi, cho dù trước giờ chúng đều không thích ăn cá.
Đùa giỡn cả buổi chiều, Ngô Nặc rất nhanh đã thân quen với đám nhóc này.
Y có thể đơn phương nghe hiểu ngôn ngữ của chúng, như vậy cho dù y không biết nói ngôn ngữ của bộ lạc Trường Hà, thì muốn học cũng sẽ rất nhanh. Nhưng do hạn chế bởi thanh đới và kết cấu cổ họng trời sinh, y chỉ có thể học ngôn ngữ của thuần nhân, không cách nào học ấu thú nhân nói chuyện.
Dù là thế, khi Ngô Nặc ấp úng nhưng chuẩn xác nói ra ngôn ngữ của bộ lạc Trường Hà, đám nhóc con ngu ngơ đều cảm thấy kinh ngạc vì sự thông tuệ của y, đồng thời cũng cảm thấy hiếu kỳ với lai lịch của y.
Vì lòng hiếu kỳ này, khi Ngô Nặc ấp úng biểu thị, y có thể làm cá này trở nên vô cùng ngon, nhưng cần một vài gia vị phụ trợ, đám nhóc chủ động mang tới cho y một miếng mỡ động vật không biết tên cùng muối.
Trong ánh mắt kinh ngạc hiếu kỳ của đám nhóc con, Ngô Nặc đào một cái hố trên bờ sông, cắm cành khô nhặt được vào hố, mở bật lửa nhẹ nhàng nhóm lên, đám nhóc con theo yêu cầu của y, nhặt một tảng đá dẹp lõm vào trong ở bên sông, Ngô Nặc đặt tảng đá lên cái lò đơn giản, rất nhanh, ngọn lửa hừng hực đốt tảng đá nóng lên, y bỏ thịt mỡ đã sắt thành hạt lựu lên trên, không bao lâu, liền thắn được rất nhiều mỡ.
Ngô Nặc cẩn thận thu thập số mỡ này vào trong chén gỗ mà các bạn nhỏ hữu nghị cung cấp cho, số tép mỡ vàng ươm còn sót lại được y rải lên một tầng muối thô, hương thơm tỏa ra, dụ đám nhóc chảy nước miếng tí tách.
Ngô Nặc chia số tép mỡ cho đám nhóc, bộ lạc Trường Hà trước giờ chưa có tiền lệ thắn mỡ, trong tép mỡ giòn tan còn mang theo chút vị thơm mặn, thoáng cái đã bắt giữ trái tim của tất cả trẻ con.
Tiếp theo, đám nhóc càng thêm hiếu kỳ Ngô Nặc rốt cuộc có thể nấu cá ra vị ngon gì.
Ngô Nặc luôn mang theo dao quân dụng Thụy Sĩ, tuy là hàng nhái, nhưng chất lượng không tồi, công năng cũng nhiều.
Lưỡi dao nhỏ sắc bén nhẹ nhàng mổ bụng cá, cạo vảy thật sạch, lại rạch từng đường dài trên thân cá, bôi lên chút muối thô ướp một lát.
Lấy xiên gỗ vừa gọt xong xỏ vào, đặt lên lửa chậm rãi nướng, vừa nước vừa bôi mỡ lên.
Loại mỡ động vật không biết tên này, bản thân nó tựa hồ đã mang theo mùi thơm, thành ra có tác dụng khử mùi tanh của cá, nhờ mỡ thấm nhuần, cá không có chút dấu hiệu cháy nào, ngược lại trở nên vô cùng vàng, hương thơm đặc trưng của mỡ đi kèm với hương thơm của thịt cá nướng tỏa ra, đám nhóc trước giờ chưa từng nếm qua mùi thơm nào đặc biệt như thế, nước miếng đã sắp chảy thành sông.
Mấy thú con lợi dụng triệt để ưu thế của mình, chen tới cạnh Ngô Nặc, mắt long lanh nhìn cá nướng, chỉ muốn được ăn đầu tiên.
Nào biết giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Bạch là người bắt cá trong sông ăn đầu tiên, vì thực sự đói quá, ban đầu nó cũng không thích vị tanh của cá, càng không thích đống vảy vướng cổ trên thân cá cùng với số xương muốn tránh cũng khó, nhưng lâu dần, thường xuyên ăn, nó cũng đã dần thích ứng với vị tanh kia, thậm chí còn thích chất thịt đặc biệt của cá.
Nhưng, ăn cá lâu như thế, đại miêu trước giờ chưa từng ăn qua cá nào ngon như vậy, vừa giòn vừa non, còn có một mùi hương dụ thú, cùng với một chút vị mặn vừa đúng, nó cảm thấy số cá mình ăn trước kia đều là ăn uổng.
Tiểu thuần nhân thật tài giỏi, biết nấu đồ ngon cho nó, chạy loạn, ừm, chuyện chạy loạn cứ ghi lại trước, chỉ cần về sau y luôn ngoan ngoãn thế này, thì sẽ không nhốt y lại. Đại miêu thầm ra quyết định, tâm trạng vui sướng đến sắp bay lên rồi ︿( ̄︶ ̄)︿.
Nhìn lại đám thuần nhân, thú con bĩu môi, thú con còn nhướng cái đầu, đứa nào cũng nuốt nước miếng đáng thương nhìn Bạch, dám giận không dám nói.
“Yên tâm… mọi người đều có phần.” Ngô Nặc dùng tiếng Trung xen lẫn ngôn ngữ bộ lạc Trường Hà, an ủi đám nhóc.
Đám nhóc tức thì nhảy nhót, Bạch lại kinh ngạc trợn to mắt nhìn Ngô Nặc __ mới một ngày mà thôi, tiểu thuần nhân của nó thế nhưng đã biết nói ngôn ngữ của bộ lạc rồi.
Trí khôn của Ngô Nặc vượt xa Bạch tưởng tượng, nhưng lại không khiến nó nổi lên lòng phòng bị cảnh giác gì, ngược lại, trên bộ mặt mèo không có biểu cảm gì, trong lòng thì cao hứng muốn chết, cái đuôi trực tiếp xoay thành bánh xe__ không hổ là tiểu thuần nhân nó nhặt về, hề hề.
Ngô Nặc lại đặt cá đã ướp xong lên đống lửa nướng. Mấy đứa bé thuần nhân lớn tuổi được y phân cho mỗi đứa một xiên cá, tự đặt lên lửa nướng, Ngô Nặc thỉnh thoảng giúp chúng quét mỡ, không bao lâu, mấy xiên cá nướng thơm phức ra lò.
Ngô Nặc cầm dao cắt cá nướng chín thành mấy khúc, như vậy tất cả đám nhóc đều sẽ được ăn.
Ngon, ngon ngon quá! (﹃)
Đám nhóc ăn khúc cá nướng, mắt toàn bộ phát sáng, trước giờ chúng không biết, thì ra cá thúi (tanh) phát gớm còn có thể ăn thế này, còn có thể ăn ngon thế này.
Cá Ngô Nặc câu cả buổi chiều mập hơn bình thường nhiều, cộng cả lớn cả nhỏ lại có gần ba mươi cân, Ngô Nặc tính luôn hơn mười đứa nhóc bao gồm cả Bạch và y trong đó, sau khi đút no hết, còn dư lại hai con cá lớn, ba con cá nhỏ cỡ một lòng bàn tay.
Ngô Nặc nướng chín hai con cá lớn đó, cắt thành khúc, đưa cho mấy đứa nhóc đã cung cấp trợ giúp hữu nghị cho y mang về nhà để trưởng bối nếm thử.
Sau khi nghe Bạch nói muối ở chỗ họ vô cùng quý giá, Ngô Nặc liền lo lắng sư tử con mang một chén muối tới cho y về nhà sẽ bị đánh mông, cho nên, đặc biệt chia nhiều cá nướng cho sư tử con. Hy vọng nể tình số cá nướng này, có thể bớt chịu đòn chịu mắng, y còn nói với sư tử con, nếu ba mẹ nó muốn mắng hay muốn đánh nó, thì nó với ba mẹ, bảo họ tới tìm y, y sẽ nghĩ cách đền muối cho họ.
Sư tử con không ngờ Ngô Nặc lại biết trọng nghĩa khí như thế, trước kia đám bạn cùng gây họa với nó, vừa thấy ba nó đã sợ hãi, không một đứa nào vui lòng chịu phạt chung với nó. Ngô Nặc vẫn là người đầu tiên nguyện ý cùng nó chịu phạt, sư tử con mập tròn thoáng cái cảm động mất phương hướng, bỏ Ngô Nặc vào trong vòng bạn tốt của mình.
Ngô Nặc không biết, sư tử con kỳ thật là con nhà thủ lĩnh, một chút muối như thế, đối với thủ lĩnh căn bản không tính là gì. Dùng mất một chút muối, so với họa mà lúc trước sư tử con gây ra, căn bản chả thấm vào đâu.
Bạch không thích Ngô Nặc bị mấy đứa trẻ khác dính lấy, nhưng nó lại hy vọng Ngô Nặc có thể nhanh chóng dung nhập vào bộ lạc, tốt nhất là triệt để thích nơi này, ai đếm tìm y cũng không ly khai.
Nhặt một tiểu thuần nhân thông minh tài cán thật đúng là phiền não mà ︿( ̄︶ ̄)︿.
Này, cậu xác định cái đuôi đắc ý đến sắp bay lên của cậu kia thật sự là đang phiền não chứ không phải đang khoe khoang sao?
Ngô Nặc hỏi một đứa bé thuần nhân, mượn nồi nhà nó đến nấu canh, lấy ba con cá nhỏ còn lại, dùng chút muối và mỡ cuối cùng xào cho vàng giòn, bỏ vào nồi da, đổ nước chậm rãi nấu, dần dần, trong nồi nổi lên màu trắng tuyết.
Ngô Nặc nếm chút canh, vị mặn vừa khéo, nhưng do chất muối không tốt, có một chút vị đắng, không nếm kỹ sẽ không nhận ra, loại cá này vốn nó đã có mùi tanh rất nhạt, tổng thể mà nói, vị canh không tệ. “Tiếc là không có gừng và hành, nếu không mùi vị chắc chắn càng ngon.”
Bạch ngửi được mùi canh mê người, cảm thấy cái bụng vừa rồi còn hơi no, lúc này hình như đã có thể nhét thêm đồ rồi. Nó ưỡn cái bụng tròn căng, cố gắng bảo trì bước đi ưu nhã, đi tới bên nồi, đang chuẩn bị thẳng người dậy nhìn tình huống trong nồi.
Ngô Nặc tung một vuốt vỗ lên cái móng lông đang rục rịch của nó, “Mèo tham ăn, không được động, nồi canh này là tặng cho đại vu.”
Đại miêu vẻ mặt thụ thương nhìn Ngô Nặc, một đôi mắt màu băng lam viết đầy __ sao cậu có thể như vậy?!
Ngô Nặc, Ngô Nặc cảm thấy tiểu tâm can của mình biu biu biu biu bị tổn hại mười ngàn điểm.
Đại miêu manh, manh quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...