Hai ngày liền Lâm Hoành Vũ không xuất hiện trong tiệm, tôi lại cảm thấy có chút không quen, hơi hối hận vì hôm trước lỡ miệng nói lời như thế, chắc hắn ngại nên không đến. Hai ngày nay chú hai lại rất bình thường, nên vui vẻ lắm, cũng hở tí mắng chửi người, hẳn là không biết có cuộc nói chuyện vi diệu như vậy giữa tôi và Lâm Hoành Vũ.
Lạc Hiên đến thôn Thải Phong cạnh chỗ chúng tôi, Từ Tiếu Thiên bị cậu ấy ném lại, mỗi ngày đều nhàm chán chẳng có gì làm, ngủ thẳng đến trưa, lên net suốt chiều, sau đó chạy đến tiệm tìm tôi, đưa tôi về nhà.
“Mày xem, ngày nào tao cũng hộ tống mày về nhà, lưng mày không ê ẩm, chân cũng không đau…”
“Bộ là công lao của mày sao, Kiều Đóa Đóa ngày ngày lôi tao ra đấm bóp đó”
“Chẳng qua thì mấy vết bầm nhạt đi nhiều, đến lúc Lăng Tiêu gặp mặt chắc không phát hiện ra nếu nhìn kỹ”. Từ Tiếu Thiên cầm cánh tay tôi lên săm soi một hồi.
“Ừ, gần đây rất yên tĩnh, cũng không biết bước đi tiếp theo của mẹ ảnh là thế nào”
“Chờ xem động tĩnh hai người, nếu như hoàn toàn không có động tĩnh gì…”
“Đúng vậy, có lẽ…biết đâu…không chừng…”. Trong đầu tôi tính xem tiếp theo mẹ anh làm gì.
“Đúng vậy đúng vậy, nhưng mà, dám là, không cần thiết…mẹ nó mày muốn nói gì vậy?”
“Đệt ông nội mày”. Tôi cười cười.”Đi bước nào tính bước đó”
“Không cần bi quan như vậy, mày khí phách lắm mà”. Từ Tiếu Thiên vỗ vỗ tôi.”Bố mẹ Lăng Tiêu phải có gan đánh chết người mới hốt mày được, nói chuyện cũng đã rồi, cũng đánh mày rồi, còn làm gì mày được nữa”
Đúng vậy, mềm có, cứng cũng đã rồi, còn chiêu trò gì nữa, dẫu sao tôi cũng nghĩ không ra, tính toán trong đầu xong, hẳn là mẹ anh sẽ đến nhà tôi. Nhưng đã đến nước này rồi, đừng nói là mẹ anh đến nhà tôi, có đến mộ phần tộc tổ nhà tôi, tôi cũng sẽ không lui.
Hôm nay tan tầm hơi trễ, muốn gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu hỏi một chút, nhưng nhìn thời gian thì không ổn, có lẽ hôm nay anh nhiều việc, cả ngày không có liên hệ gì với tôi, cho nên tôi với Từ Tiếu Thiên ăn mấy món linh tinh, sau đó nó đưa tôi về.
“Ày, nhanh tựu trường đi mà, ngày nào cũng chán quá chừng”. Từ Tiếu Thiên ưỡn người một cái.
“Tựu trường còn chán nữa, người ta một đường 3 điểm, phòng học - căn tin - ký túc xá, tụi mình một đường 2 điểm tiệm net - ký túc xá, cơm cũng lười ăn mà”
“Cái đó không giống, mày nghĩ xem…”. Từ Tiếu Thiên nói một nửa rồi dừng lại, đứng một chỗ không nhúc nhích.
“Hả?”. Tôi quay đầu lại nhìn nó, nét mặt nó trông rất lạ.”Sao vậy?”
“Lăng Tiêu”. Nó nói.
Tôi lấy làm kinh hãi, quay đầu lại, thấy ngay lối rẽ vào khu nhà tôi có người đứng, đúng là Lăng Tiêu! Tôi đệt, không phải hôm nay 9:30 anh mới tan tầm sao, thế nào là hơn 7 giờ lại xuất hiện bên ngoài nhà tôi, cũng không gọi điện cho tôi.
Thấy tôi nhìn anh, anh cũng không động đậy, cứ lẳng lặng đứng như vậy, trong nháy mắt tôi cảm thấy có gì đó sai sai, quay đầu lại nhìn Từ Tiếu Thiên một chút, nó cũng đang lúng túng nhìn tôi.
Tôi bước nhanh đến trước mặt Lăng Tiêu.”Hôm nay anh tan ca sớm vậy? Em nhớ lộn giờ sao?”
“Đổi ca tạm thời”. Lăng Tiêu từ tốn nói.
Giọng điệu này của anh làm tôi có chút không thoải mái. Nếu là bình thường nhất định anh sẽ gọi điện trước cho tôi, kêu một câu, kinh hỉ.
“À, Từ Tiếu Thiên về rồi, đi ăn cơm chung”. Tôi cảm thấy Lăng Tiêu đang ghen, vội vàng giải thích.
“Vậy à?”. Lăng Tiêu không nhìn tôi, ánh mắt nhìn qua Từ Tiếu Thiên ở sau lưng.”Về từ khi nào vậy”
“Ngày hôm qua”.Tôi chặn trước không cho Từ Tiếu Thiên nói, trong bụng nghĩ thời gian càng ngắn càng tốt, càng ngắn càng tốt.
Tôi nghe được Từ Tiếu Thiên sau lưng mình nhẹ nhàng nói một câu.”Mày là đồ ngu”
Tôi hơi mờ mịt, ngu sao? Tôi nhìn Lăng Tiêu, cảm thấy có gì sai sai ở anh, trong lòng trỗi dậy cảm giác, hình như tôi ngu thật.
“Gạt anh làm gì”. Lăng Tiêu nói.
Vừa nghe lời này, da đầu tôi phải một trận tê dại, đệt, xong rồi. Tôi muốn giơ tay lên tự cho mình một bạt tai, rõ ràng không có chuyện gì cả, tự dưng đi nói dối làm gì? Tôi nhìn Lăng Tiêu, cảm thấy giờ mà giải thích thời gian Từ Tiếu Thiên trở về cũng không có ý nghĩa, nên nói cái gì đây?
“Mấy cái này em xem đi”. Lăng Tiêu cầm điện thoại trên tay đưa cho tôi, sau đó xoay người đi.
“Anh đi đâu?”. Tôi cầm lấy điện thoại của anh, sững sờ, đây là ý gì?
“Về nhà”. Lăng Tiêu không hề quay đầu lại, đưa tay ngăn xe, không đợi tôi đuổi theo đã lên thẳng rồi đi luôn.
Tôi nhìn chiếc xe taxi biến khỏi tầm mắt, cả buổi không phản ứng kịp, cảm thấy một trận choáng váng ập đến, nắm chặt điện thoại của anh trong tay, toát mồ hôi.
“Mẹ nó mày đi nói dối làm gì?”. Từ Tiếu Thiên cũng ngu mặt một hồi, tát một phát vào lưng tôi.
“Không phải tao sợ ảnh hiểu lầm sao?”. Tôi căm tức.
“Có nên nói mày ngu không đây, ảnh đứng đây chờ mày làm gì, cũng chẳng thèm gọi điện cho mày một cái? Mày không có đầu óc hả, mày nghĩ ảnh tan ca xong đến đây làm một trận kinh hỉ cho mày thấy hả?”. Từ Tiếu Thiên hẳn là nổi cáu, trút hết lên đầu tôi.
Tôi bị nó mắng một hồi cũng tỉnh ra, đúng vậy, biểu hiện của Lăng Tiêu đã thể hiện rõ rồi. Giờ mới sực nhớ anh bảo tôi xem gì đó, nhanh chóng mở điện thoại của anh ra.
Điện thoại đang mở một tập tin, có 10 file nhỏ, đều là cùng một số gửi đến, nhưng anh không lưu lại nên chẳng biết của ai.
Liếc nhìn xong một cái, đống mồ hôi đổ trên người tôi hoàn toàn biến mất, đứng giữa đường trời hạ mà khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên.
“Tao đệt”. Từ Tiếu Thiên đưa đầu nhìn qua, khiếp sợ mắng một câu.
Tôi lại mở thêm nữa, mở lần lượt, tổng cộng 15 file ảnh, ảnh chụp đều là hai người, tôi và Từ Tiếu Thiên.
Rốt cục tôi hiểu được thái độ lạnh nhạt kia của Lăng Tiêu, cũng như cảm giác của anh thế nào khi nghe tôi nói Từ Tiếu Thiên mới về hôm qua. Tôi nhìn ngày giờ của tin nhắn gửi đến, bắt đầu từ ngày Từ Tiếu Thiên trở về đến hôm nay, xếp theo trình tự.
Ảnh chụp rất là xảo diệu, là khi tôi và Từ Tiếu Thiên đôi khi đụng chạm thân thể, có khi là nhờ góc độ, dù là tôi với Từ Tiếu Thiên mang ánh mắt và biểu cảm nào, đều trông rất mờ ám.
Tay tôi run bần bật không kìm được, cầm điện thoại không vững.
“Tao đệt…”. Tôi muốn đứng không vững, ngồi xổm ven đường luôn. Tôi tự hỏi vì điều gì mà mấy ngày hôm nay sống yên ổn, tôi bảo dễ gì có chuyện đánh mình xong nghỉ xả hơi, hóa ra vì thế này, chờ sẵn cho tôi mà.
“Tao xem đã”. Từ Tiếu Thiên duỗi eo, lấy điện thoại trong tay tôi. “Này đúng là vô sỉ”
“Tao phải gọi điện cho Lăng Tiêu”. Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, phải giải thích với Lăng Tiêu đã.
Từ Tiếu Thiên đè tay tôi lại.”Mày gọi điện thoại kiểu nào cho ảnh? Gọi điện thoại ở nhà? Điện thoại di động của ảnh đang ở đây”
Tôi nhớ rồi, Lăng Tiêu đưa điện thoại ra, đồng thời cũng nhớ đến lời anh nói trước khi đi, anh bảo, về nhà. Tôi không biết nhà anh ở đâu, không có gì khác ngoài số điện thoại di động của anh.
Tôi cứng đờ không động đậy, nỗi tuyệt vọng lan từ tim ra khắp cơ thể, những vết thương trên người tôi bắt đầu đau đớn kịch liệt, đau đến mức chính tôi cũng sửng sốt.
Lăng Tiêu đã sớm nhận được những thứ kia, bắt đầu từ ngày hôm sau khi Từ Tiếu Thiên trở về, nhưng anh không hỏi tôi, tôi cảm thấy mỗi ngày mình với anh đều bình thường, không có gì thay đổi. Mãi cho đến hôm nay, anh ở đây chờ tôi, tôi lại nói cho anh biết, Từ Tiếu Thiên mới trở lại hôm qua thôi…
“Nhà ảnh sao có thể làm vậy?”. Tôi đứng lên nhìn Từ Tiếu Thiên, giọng nói run rẩy đến không ngờ.
“Tao cho mày ba phút, mày bình tĩnh lại giùm tao, sau đó mình thảo luận”. Từ Tiếu Thiên đỡ vai tôi, lắc hai cái, xác định tôi có nhìn nó mới nói tiếp.”Thế lực hắc ám sẽ bị đẩy lùi, mày hiểu không?”
“À”
Tôi dựa vào cây, nhắm mắt lại, đầu óc rất loạn, không biết phải nghĩ cái gì, tôi chỉ biết giữa tôi với Lăng Tiêu bây giờ có một khoảng đen hiểu nhầm rất lớn, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể làm rõ với anh, vì tôi không liên lạc được với anh.
Đây là chiêu thứ hai của mẹ anh sao, trong bụng tôi nghĩ may mà mình với Từ Tiếu Thiên không đi bơi chung, nếu không chắc đã bị chế biến thành uyên ương nghịch nước.
Hèn hạ.
Đây là cụm từ xoay tròn trong đầu tôi đến phát điên.
Tôi vẫn duy trì chút ảo tưởng dành cho mẹ anh, dù là bị người ta đánh đập một trận, tôi cảm thấy họ trút hết giận được thì tốt rồi, có lẽ vì nhìn thấy tôi không rên la tiếng nào, ít nhiều đã cảm giác được tôi không xem tình cảm với Lăng Tiêu là trò chơi.
[Bọn con chỉ là mấy đứa nhỏ]
Đúng vậy, chính là đứa nhỏ, các người dùng thủ đoạn như vậy đối phó với đứa nhỏ sao? Đệt, đứa nhỏ nhà mấy người có thể chống lại mấy đòn này sao.
Tôi cắn răng, được rồi, đứa nhỏ cũng có lúc nổi giận, tôi cho mấy người thấy cái gì gọi là đứa nhỏ.
“Có chiêu gì không?”. Tôi mở mắt hỏi Từ Tiếu Thiên.
“Không có chiêu gì, có kế hoạch”. Nó đang cầm điện thoại Lăng Tiêu mà nhìn.
“Nói kế hoạch đó tao nghe xíu”
“Mày gọi điện cho nhà mày, nói đến khuya về”
“Được”
Tôi gọi điện thoại cho mẹ, nói với mẹ tối nay tối có việc, được thì về, không thì thôi.
“Sau đó thế nào”
“Tìm người hỗ trợ”
“Không phải là mày sao?”
“Phải tìm người mà nhà ảnh không dám tự tiện động đến, mày hiểu ý tao không? Hai sinh viên, thêm Lăng Tiêu là ba sinh viên, trong mắt nhà ảnh, mười người như vậy cũng chả ngán”
“Hiểu”. Tôi biết ý Từ Tiếu Thiên.”Tìm người lớn”
“Ừ, có người như vậy sao?”
“…Trừ bố mẹ ra à”. Trong bụng tôi sực nhớ đến hai người, chẳng qua có chút do dự.
“Nói nhảm, mày dám tìm đến bố mẹ mày không”
“Có đó, rồi thì sao”
Từ Tiếu Thiên đưa điện thoại của Lăng Tiêu cho tôi. “Trong này có số điện thoại nhà, bố ảnh, mẹ ảnh, bà nội ảnh, tất cả số của bà con dòng họ bạn bè của ảnh luôn”
Tôi cầm lấy điện thoại, nhìn kỹ vào danh bạ điện thoại, móa ơi, số điện thoại của bạn trai em họ cũng có luôn, đây quả thật là bách khoa toàn thư quan hệ họ hàng thân quyến của Lăng Tiêu, tôi cảm khái.”Tao đệt, đây là thói quen tốt của Lăng Tiêu mà…”
“Kế hoạch của tao đến chỗ này thôi, mày định làm gì?”
“Hả?”. Tôi sững sốt.”Đệt, này là kế hoạch của mày sao, tổng cộng chỉ có ba bước”
“Kế hoạch của tao là thả con săn sắt, bắt con cá rô”. Từ Tiếu Thiên cười với tôi.
“Thả với bắt ông nội mày…”. Tôi cúi đầu nhìn mấy con số.”Trước tiên gọi điện thoại đến nhà ảnh tìm người, nếu như tìm không được, từng bước gọi tới nhà bà con ảnh, tìm được thì kéo đến chém giết đòi người”.
“Hung dữ ghê, người đẹp à”
“Hung dữ hả, mày thấy sao?”
“Tao không nghĩ ra chiêu gì, mày nghĩ ra thì cứ thế mà làm thôi”
Được rồi, cứ thế mà làm. Tôi cầm điện thoại của Lăng Tiêu, đảo một vòng, tìm thấy số điện thoại của Lâm Hoành Vũ, nhấn vào. Reo cả buổi mới có người nghe, sau đó nghe âm thanh bàn mạt chượt truyền đến, tiếp theo là giọng nói quen thuộc.”Lâm Hoành Vũ đi WC rồi, đi bự, 5 phút sau hãy gọi lại”.
Người bên kia nghe nói vậy đều phá lên cười, tôi hít sâu một hơi, chắc không nghe lầm chứ? Tôi nhỏ giọng nói vào điện thoại.”Chú hai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...