Một vạn Đinh Bằng đưa cho, tôi chỉ cho Lăng Tiêu lấy một nghìn, sau đó tịch thu hết.
Anh có kháng nghị là tôi quá chuyên chế, nhưng bị tôi xem nhẹ mà bác bỏ. Tiền này nhất định không để cho anh giữ, ý của anh lúc đó là muốn đem ra dùng hết. Dựa theo suy nghĩ của anh, chuyện ra ngoài ăn, đi taxi này nọ là chi tiêu bình thường, nếu vậy thì chưa đến lúc tựu trường anh sẽ tiêu sạch luôn mất.
Từ lúc Đinh Bằng nói cho tôi biết mẹ anh có sở thích thuê thám tử tư, mỗi lần tôi ra khỏi nhà, hoặc là khi rời tiệm đi về nhà, đều thấy căng thẳng thần kinh. Tôi đối với con số hay xem qua, bảng số xe nhà Lăng Tiêu vốn đã khắc ghi, nhìn đến xe có màu giống, tôi theo phản xạ có điều kiện phải nhìn đến bảng số xe một cái.
Thật ra thì nếu như mẹ anh muốn theo dõi tôi, đổi xe là được, hoặc phải nói là, căn bản bà không theo dõi tôi, không chừng sớm biết nhà tôi ở đâu rồi, chẳng qua không muốn tìm đến tận cửa nhà gây chuyện.
Mấy ngày nay Lăng Tiêu tan tầm cùng lúc với tôi, cho nên làm việc xong chúng tôi sẽ gặp, có lúc cùng nhau đi ăn, có lúc anh đưa tôi về, sau đó tự mình về.
Cuộc sống đi làm không quá nhiều cung bậc, tôi muốn bình an quá hết tháng này, đến lúc tựu trường nếu không đủ tiền, bán thêm một món đồ của Lăng Tiêu là đủ. Chẳng qua tôi cảm thấy, Lăng Tiêu cứ vậy rời khỏi nhà, mang một cảm giác không thực tế sao đó.
Hôm nay khá bận, Lăng Tiêu gọi điện bảo muốn qua đón tôi, tôi bảo anh về trước đi.
“Em đây có việc, có chó mẹ đẻ con, đỡ đẻ trong tiệm…”. Tôi quay đầu lại nhìn chú hai, ổng đang chuẩn bị đồ với Hồ Mai.
“Em lo đỡ đẻ luôn?”
“Em phụ thôi, anh về trước đi, bên này sẽ tan ca trễ”
“Vậy lúc em về nhớ nhắn tin cho anh, anh về ngủ trước”. Lăng Tiêu cũng không nói nhiều, mặc dù anh kiên trì đi làm nhưng mỗi ngày làm 7,8 giờ khiến cho anh mệt đừ, có mấy lần đi ăn, được phân nửa anh đã ngủ thiếp đi.
Thật ra chuyện chó đẻ con trên lý thuyết không cần người giúp một tay, chó mẹ sẽ tự lo mọi chuyện. Chẳng qua chủ nó sốt ruột, còn rối hơn chính mình sinh con nữa, cộng thêm việc con chó vốn trái nết, sợ sinh khó, cho nên mới đến bệnh viện thú cưng.
Lúc chó bắt đầu sinh, có kêu một tiếng, giống như tiếng gà mái lúc bắt đầu đẻ trứng “cục cục cục”, tôi với chủ con chó ngồi xổm bên cái thùng, khi hai người bọn tôi từ từ đưa đầu lên, tôi bị dọa, còn cô nàng thì nhảy dựng lên về phía chú hai đang cầm tờ báo ngồi trên sô pha.
Chú hai đứng lên liếc một cái, bảo Hồ Mai đem nước nóng rồi kéo túi lấy gì đó, lại đến chỗ tôi, tay chỉ về tôi, giống như muốn chỉ người không biết gì như tôi phải làm gì đó, chỉ cả buổi xong nói một câu.”Mày đi lấy chén nước đường đi”
Tôi có hơi phản ứng không kịp.”Chú vừa mới uống một chai hồng trà lạnh, còn uống nước đường?”
“Cho chó mẹ uống để bổ sung thế lực”. Chú hai liếc tôi một cái.
Tôi không đến xem quá trình sinh nở, thấy nó đẻ xong con thứ nhất, tôi ngửi thấy mùi máu tanh, đầu choáng váng, chú hai cho rằng tôi không có tiền đồ gì ráo, cho tôi đứng sang một bên, nguyên văn là.”Mày tránh sang bên đi, chó nhìn bộ dạng này của mày xong không nỡ lòng đẻ con đâu”
Chó mẹ sinh xong 8 con chó nhỏ, đã qua hai giờ, toàn bộ công việc của tôi là đưa chén nước đường, đồng thời cảm thấy rất có lỗi với chú hai vì đã cho tôi tiền lương.
Tiếng hừ hừ của chó mẹ khi sinh con cùng mùi máu tanh kỳ quái cứ quanh quẩn trong đầu tôi không xua đi được, tôi có hơi chóng mặt, quyết định đi một vòng rồi đón xe buýt về.
Mùa hè chỗ tôi oi bức, đến buổi tối 9 giờ vẫn không có chút mát mẻ, bên đường có không ít cụ ông cụ bà ngồi trên ghế trúc, phe phẩy quạt nói chuyện phiếm.
Tôi nhắn tin cho Lăng Tiêu, tôi nói đang trên đường về, mới xong chuyện, thấy hơi ghê.
Em thật không có tình yêu thương.
Chuyện quỷ này mà yêu thương gì.
Hai đứa mình đổi đi, so với em, anh đến chỗ chú hai em làm đảm bảo rất được.
Tôi cười cười bỏ điện thoại vào lại trong túi, lời này của Lăng Tiêu là nói thật. Tôi rẽ vào con hẻm nhỏ, từ nơi này đi ra ngoài sẽ đến được trạm xe, tôi định lên xe buýt luôn.
Người trong hẻm không nhiều lắm, mấy quán nhỏ còn mở, phần lớn thời gian không có người đến các cửa hàng nên đều đóng cửa rồi, dưới ánh đèn mờ mờ trên đường mang một vẻ an tĩnh.
Tôi nghe được tiếng bước chân mình, còn có âm thanh người đi bộ phía sau.
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, con đường này phần lớn thời gian chẳng có người qua, muốn ăn gì thì quẹo vào xíu là được, đâu cần đi sâu vào. Tiếng chân phía sau còn là mấy người, không giống như đi dạo vì không có ai nói chuyện cả.
Da đầu tôi hơi tê dại, đưa tay sờ cái ví tiền trong túi, cũng may là vì đang thắt lưng buộc bụng, tiền của hôm trước đã đem cất rồi, trong túi không có quá 100 đồng.
Tôi đi thêm vài bước nữa, đang có suy nghĩ nên chạy thẳng ra đường lớn không đây, nghe tiếng chân phía sau đang đi nhanh, họ chạy đến.
Lòng tôi chùn xuống, tôi đệt, có cần phải xui vậy không? Tôi quay đầu lại nhìn, đã vọt tới cách tôi chỉ có ba bốn mét, trong tay một người còn cầm một thanh dài, không sần sùi, không phải gậy gỗ, gậy gỗ mà cỡ đó đập một phát đứt ngay, đó là ống nước…
Mẹ nó.
Tôi xoay người bắt đầu chạy, đầu óc bắt đầu loạn, mẹ nó này là ý gì, ăn cướp?
Mấy người kia thấy tôi chạy, lập tức đuổi theo, nhưng vẫn như cũ không nói tiếng nào, làm cho tôi cảm thấy khá là quéo, đệt, ít nhất mấy người nên kêu hai ba câu như chạy nữa tao đập gãy chân mày này nọ lọ chai đi, cứ im phăng phắc mà chạy lại đây, làm tôi thấy có hơi đáng sợ.
Không để tôi chạy được mấy bước, có một người đá lên bắp chân tôi, tôi không đề phòng lần này, quỳ thẳng xuống đất, theo quán tính phải trượt một quãng trên đường trơn mới chống tay lại được. Tôi nghiêng mặt sang một bên, có cái bóng đen lung lay đi lên, tôi theo phản xạ có điều kiện nghiêng sang bên phải, lập tức có âm thanh cái gì đó nện lên trước mặt không cho tôi chạy, là tiếng kim loại, mẹ nó đúng là ống nước!
Đệt, ăn cướp cũng cần ra tay tàn ác vậy sao, mấy người muốn tiền cứ nói, ông đây có phải không cho đâu!
Bên cạnh tôi là vách tường, tôi chống tường đứng dậy, bốn kẻ này đã bao vây tôi, tôi nhìn một cái, không có đường ra, nếu nhắm đại giữa hai tên mà xông ra, thể nào cũng bị kẹp rồi ném trở lại.
“Đệt, là muốn tiền sao?”. Tôi nhìn tình cảnh này, quyết định phối hợp, vừa nói vừa chuẩn bị lấy tiền.
Còn chưa kịp đưa tay vào túi, một người giơ chân đạp đến, tôi dựa vào tường, không có đường lui, thêm nữa cũng chẳng ngờ tên này lại cho luôn một đạp.
Vì vậy cú này trúng thẳng vào bụng, hơn nữa sau lưng là tường, không hề có gì để giảm xóc, tôi cứ như phần nhân trong miếng bánh quy socola, dính ở tường được mấy giây, chân tôi mới mềm nhũn ra mà khuỵu xuống.
Đệt mẹ nó chứ, đây không phải cướp tiền.
Không đợi tôi kịp nghĩ, tên cầm ống nước phang thẳng về phía vai tôi, tôi nén đau cúi về phía trước, ống nước đập xuống lưng tôi. Mẹ nó thằng này có thù oán gì với tôi sao? Đập mạnh như vậy, bị đập xong tôi thở không ra hơi, trước mắt toàn là màu đen, đệt, chẳng thà đánh trên vai.
Bị hai đòn thế này, tôi đã tả tơi, đau đến mức nhúc nhích không được, đừng nói là chạy hay phản kháng. Ngay sau đó ăn một đá vào lưng, sau đó tôi không rõ là ở bắp chân hay bàn chân nữa, điều duy nhất tôi có thể làm là cuộn tròn người đưa tay lên, che chở cho đầu và bụng.
Cảm giác đau đớn liên tục từ trên dưới thân làm tôi muốn xỉu, tôi cảm giác là đại não không xử lý được lượng thông tin lớn như vậy, đánh tiếp nữa là nó đình công luôn. Tôi nén đau la một tiếng.”Đánh tiếp nữa đến mất mạng người,chủ bọn mày cũng gánh không nổi”
Những lời này không có tác dụng gì, bọn nó không dừng tay, tiếp tục đánh lên người tôi, làm như tôi là cái bao cát không hơn.
“Gọi 110!”. Có bác gái ở đầu hẻm hét một tiếng.
Chời ơi, cảm ơn bác gái, cảm ơn bà!
Này có tác dụng hơn câu của tôi nhiều, mấy người này hung hăng đá mấy cái lên đùi tôi, dừng lại, chuẩn bị lách đi, tôi nghe được nó người thấp giọng nói một câu.”Đừng có làm xấu mặt mình”
Sau đó tiếng chân từ từ biến mất.
Tôi nằm nghiêng trên đất, cả buổi không động đậy, không phải không muốn mà là không nhúc nhích được, không còn cảm giác đau đớn, toàn thân chết lặng, tôi bị đánh thành bao cát luôn rồi.
Có người chầm chậm vây quanh, chỉ trở về người đang bị nghi là đã tắt thở tôi đây. Tôi giơ tay lên, muốn chống người dậy.
“Không chết không chết…”. Có người nói nhỏ.
Tôi ngồi dậy giữa quần chúng đang vây quanh bàn tán, tựa vào tường đứng lên.
“Có muốn kêu cảnh sát giúp không?”. Có người hỏi một câu.
“Mới nãy không báo sao?”. Tôi sửng sốt.
“Mới nãy hù tụi nó thôi…”
“…Thôi đi”. Tôi giống như người bị cảm, nghẹt mũi, đưa tay sờ mũi một cái, đưa ra đèn đường nhìn, đệt, đều là máu.
Có bà chị ném khăn giấy cho tôi, tôi xé đại mấy tờ lau đi, lại cầm thêm mấy tờ bịt mũi, nhìn theo mọi người, kéo cái thân bao cát của mình ra khỏi phố.
Ngay lúc đầu tôi khá choáng, đánh đến phân nửa thì tỉnh lại.
Tôi không muốn ra phán đoán này, nhưng người ra tay ác độc không có ý giấu giếm, cứ như muốn cho tôi biết, là đánh mày đó, thì sao?
Tôi đến bên đường cái, tựa vào đèn đường tự kiểm tra người mình, trâu thật. Ý tôi là bọn người đánh tôi quá trâu, ngoại trừ quần áo hơi bẩn ra, toàn thân tôi từ trên xuống dưới không hề có một vết thương, không có ngoại thương, nếu không phải mũi miệng đều đầy máu, bây giờ tôi quá lắm là nhìn như công nhân ngoài công trường vác xi măng cả ngày trời thôi.
Tôi tìm vòi phun nước, lấy nước rửa mặt mình, mặt mũi thanh tỉnh. Bây giờ cơn đau mới phát huy uy lực, cánh tay với chân, lưng, eo, mông cũng đau vô cùng.
Tôi chơi sang một lần, gọi taxi về. Trước khi vào cửa, tôi hít một hơi, sau đó mở cửa, đổi giày, vờ như hôm nay mình đi làm mệt chết đi, về thẳng phòng, đóng cửa xong ngồi thẳng dưới đất.
Tôi lấy điện thoại ra, ừm, cái điện thoại này quá chất lượng, nó bị đá cho tắt ngúm, nhưng lúc tôi mở máy trở lại, nó vẫn sáng bừng lên.
Tôi nhìn qua số điện thoại của Lăng Tiêu, rất lâu, không quét sang để gọi, gửi cho anh cái tin nhắn, em về nhà, mệt chết, ngủ đây, anh cũng ngủ đi.
Hôn em, bảo bối, ngủ ngon.
Tôi muốn khóc, chẳng qua khóc không nổi, bởi vì máu mũi sẽ ra trước nước mắt. Tôi đè mũi lại, nhấn số.
“Chết tiệt, tao tưởng là hoàng tử với công chúa sống quá hạnh phúc nên mẹ nó quên xừ tao luôn rồi chứ”. Giọng nói của Từ Tiếu Thiên có vẻ rất kinh ngạc.
“Xém chút nữa tao bị người ta đánh chết đây”. Tôi nắm lỗ mũi nói.
“Ai vậy?”. Từ Tiếu Thiên lên giọng.
“Mày đoán đi”.
“Đoán ông nội mày”. Nó nói xong lại sửng sốt.”Móa, không phải là…chết tiệt, Lăng Tiêu biết không?”
“Không thể nói cho ảnh”. Tôi buông tay đang nắm lỗ mũi, máu lại xộc ra, tôi lại nắm tiếp, há miệng thở.
“Vì sao?”
“Nhất định ảnh sẽ về nhà tính sổ, ảnh về nhà sẽ không ra được”. Tôi nói, tôi không dễ bị hù dọa như vậy, mặc dù tôi không nghĩ đến việc mẹ anh đối phó tôi kiểu này, nhưng nếu chỉ có vậy tôi cũng không lo lắng.
“A…gần đây mày ăn não bạch kim (*) hả, biết tư duy luôn…”. Từ Tiếu Thiên cười cười.”Nghiêm trọng không?”
[(*)脑白金: là cái sản phẩm này, ai tra cứu đi ạ…]
“Người nào trào máu mũi…”. Tôi cắn răng hát một câu.
“Ngày mai tao về trường”. Từ Tiếu Thiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...