“Chơi cái gì…chó?”. Tôi chỉ vào con ‘gấu’ trong nhà, vừa thấy tôi dám chỉ vào nó, nó lại nhìn chằm chằm vào ngón tay tôi, tôi đành rụt tay lại bỏ ra sau lưng.
“Caucasus…”. Người đàn ông đứng tựa cửa trả lời, nhìn chú Hai.”Tôi nhớ là con anh đâu có lớn như vậy”
“Đây mà là con tôi thì tôi bớt lo rồi! Cháu tôi, Kiều Dương, học hành giỏi giang, nhân trung sâu rộng, ngọc thụ lâm phong…”
“Cái gì đó…”. Tôi thấy Hồ Mai đứng ở buồng trong ôm bao thức ăn cho chó, ngắt lời chú Hai.”Con qua tiếp”
Tôi đi qua ôm bao thức ăn cho chó vào trong, câu học hành giỏi giang tôi còn chịu được, nhân trung sân rộng? Ngọc thụ lâm phong? Nói vậy khoa tôi chắc cười đến nghẹn chết.
“Bên này, bên này, sân sau”. Hồ Mai ở phía sau chỉ huy.
Tôi lôi bao thức ăn vào sân sau, một đám chó trong sân thấy tôi lôi bao thức ăn, xem ra càng ngứa mắt với tôi hơn, sủa rất dữ.
“Này là ý gì, ông đây mang đồ ăn đến, thế mà mẹ nó còn kêu réo gì tao?”. Tôi có hơi buồn bực.
“Ngoắc ngoắc đuôi vậy là không sao đâu, bọn nó đâu thể nói chuyện, vậy như là cảm ơn rồi”. Hồ Mai cầm cái bát, múc đồ ăn trong bao ra cho lũ chó.
“Con chó mới nãy đến đây làm gì? Bị bệnh?”
“Chó của chủ quán Lâm sao, mang đến tắm, chó nhà ổng hay đến salon cho tắm rửa, Luck ít đến hơn”
“Ổng có bao nhiêu chó…”
“A, nhiều lắm, ổng chơi đấu chó”
“Móa”. Tôi không lên tiếng, đấu chó? Không nghĩ là ở chỗ chúng tôi có đấu chó, tôi không có ấn tượng gì với chuyện này, chọi gà không thôi tôi đã thấy tàn nhẫn, nói chi đến chó.
“Đúng rồi, ngày mai anh giúp dẫn chó đi nha”. Hồ Mai nhìn tôi cười hì hì.
“Hả? Dẫn chó cái gì, dẫn thế nào?”
“Thì là mấy con chó gửi nuôi ở đây đó, mỗi ngày dẫn ra ngoài hoạt động, cho chạy trong sân, sau đó mang ra ngoài chút xíu, cho đi vệ sinh chẳng hạn”
“….À, được”
Tôi ngồi ở sân, nhìn Hồ Mai cho chó ăn. Túi thức ăn cho chó đặt bên cạnh tôi, lần đầu tiên biết nó là thức ăn cho chó còn thấy thơm ra phết, hơi giống bánh quy socola.
Tôi liếc mắt nhìn Hồ Mai, nhỏ đưa lưng về phía tôi, tôi nhanh chóng đưa tay vào bao lấy ra một viên thức ăn, cẩn thận ngửi một chút, đúng là rất thơm. Vì thế tôi đưa lên miệng cắn thử.
“Đệt…”. Vừa ăn một xíu, xém nữa nghẹn không nhổ ra được, tôi nghiêng đầu nhổ ra.
Đang muốn hỏi Hồ Mai thứ này chó thích ăn sao, này như mùi chim, liên quan gì đến chó, đột nhiên tôi thấy trên đầu mình có bóng đen, ngay sau đó vang lên tiếng hà hơi làm tôi rợn tóc gáy.
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn, ngã thẳng xuống đất.
Không biết từ khi nào Luck đã đến sân sau, còn ở sát bên tôi.
“Ăn ngon không?”. Tiếng cười từ phía sau truyền đến.
“Bình thường”. Tôi tức giận trả lời một câu, đứng lên, nhảy qua bên cạnh, cách con chó kia 1m5
“Tên tôi là Lâm Hoành Vũ”. Hắn nói, xoay người đưa tay vào bao thức ăn, bỏ một viên vào miệng, nhai vài cái, nhíu mày.
“Tên tôi là Kiều Dương”. Tôi nhìn hắn, người này có phải bị đứt dây thần kinh?
“À, ngọc thụ lâm phong, nhân trung sâu rộng”. Lâm Hoành Vũ cười.
Tôi hận không thể đào được cái hố trên đất mà chui vào luôn, mặt mũi của tôi bị chú Hai làm mất hết rồi.
“Chủ quán Lâm à, muốn tắm cho Luck sao, chờ mấy phút nhé”. Hồ Mai quay đầu lại nói một câu.
“Không cần gấp”
“Kiều Dương, lát nữa bận việc anh phụ một tay nha, Luck lúc tắm không ngoan lắm đâu”. Hồ Mai nói thêm.
Tôi nhìn con chó, do dự một chút rồi trả lời.”Không”
“Hả?”. Hồ Mai sững sờ một chút, bật cười.”Anh sợ chó sao?”
“Cũng không phải…”
“Luck”.Đột nhiên Lâm Hoành Vũ túm lấy đám lông con chó, ngồi xổm bên cạnh nó, bảo.”Hù cậu ta, cậu ta không chịu giúp mày tắm thì hù cậu ta một phát”
Vì rất có tố chất được huấn luyện nên Luck nhìn tôi chằm chằm, phát ra âm thanh trầm thấp, sau đó sủa tôi mấy tiếng, làm tôi lui thẳng về phía sau, nhịn không được phải mắng người.”Ông điên hả?”
“Nghe lời lắm, không cắn cậu đâu”. Lâm Hoành Vũ cười cười, xoay người rời sân, Luck cũng đi theo sau một tấc không rời, nhờ vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha, hết hồn phải không, em cũng từng bị ổng dọa đó”.Hồ Mai cười nghiêng ngả.”Cùng lắm thì Luck biết nghe lời lắm, lát nữa anh sẽ thấy, dù cũng biết khá rõ rồi”
Tôi nhìn bóng lưng Lâm Hoành Vũ, thấy dị thật, tên đàn ông này chắc cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sao lại trẻ con vậy chứ.
Thật ra tắm rửa cho Luck cũng không đáng sợ như tôi đã nghĩ, việc của tôi là cầm ống nước, lấy nước từ bồn ra tưới lên người Luck.
Nhưng con chó này không thích tắm cho lắm, cứ xoay vòng vòng trong bồn, mấy cô bé theo không kịp.
“Thôi, anh làm cho”. Tôi đưa ống nước cho cô bé tên là Địch Địch, nhảy vào trong bồn.”Em tưới nước đi”
Luck thấy tôi vào bồn nước, tạm thời ngừng xoay vòng, mũi phì phì mấy cái lên người tôi, làm cho quần tôi dính đầy nước.
“Anh kẹp nó lại đi, dẫu sao anh cũng ướt rồi”. Hồ Mai nói.
Tôi có hơi sững người, kẹp nó lại? Con chó này cao đến bắp đùi tôi, làm sao tôi nhảy lên kẹp nó được, bảo tôi cưỡi nó còn hợp lý.
Đệt, tôi khẽ cắn răng, nhảy lên, chết sớm siêu thoát sớm.
“Nhìn xem kìa, có đàn ông giúp một tay có khác, công việc gọn hẳn”. Chú Hai tôi không biết đã lượn vào lúc nào, châm điếu thuốc, cảm thán một câu.
Tôi liếc mắt về hai vị đang đứng bên ngoài phòng nhàn nhã hút thuốc nói chuyện phiế, trong lòng rất căm phẫn, thiệt tình là căm phẫn, áp con chó này cầm rất nhiều sức, Luck thừa cơ hội sơ suất mà tránh khỏi tôi, làm văng nước tứ tung.
“Đệt!”. Tôi ngửa mặt lên trời la lớn.
Lông trên người con chó này dày mười mấy cm, tôi không tính ra có bao nhiêu nước, dù sao trên mặt tôi toàn là nước nó vẩy ra, được cái mát rượi.
Xui xẻo là trên mình nó vừa được thoa xà phòng.
“Đừng kêu”.Hồ Mai nhịn cười.”Sắp xong rồi, xả nước đi”
Hai mươi phút sau, Luck được rửa sạch, mấy cô bé để tôi giữ nó, đều rời khỏi phòng rồi. Tôi hít một hơi, định buông lỏng ra rồi nhảy khỏi bồn tắm kẻo nó xô tôi xuống nước.
Nhưng tôi vừa mới buông tay, nó quay người lại, còn không thèm nhảy lên, lấy vận tốc ánh sáng ra mà vẩy nước.
Tôi cũng không cần nhảy, đứng ở bồn nước, chậm rãi nhấc chân ra, hay lắm, giờ thì trước sau đều ướt nhẹp.
“Ai cha, cùng tắm với Luck đó à?”. Chú Hai kêu lên một tiếng, đi đến quan sát tôi từ trên xuống dưới, tỏ vẻ hoảng sợ với cơ thể đầy nước lẫn nước bọt chó của tôi.”Hoành Vũ, cậu nói xem làm sao bây giờ, bao nhiêu lần Luck đến đây tắm, chỗ của tôi đều ra thảm cảnh thương vong thế này”
“Thêm tiền thêm tiền”. Hồ Mai phá lên cười.
“Mời khách mời khách!”. Mấy cô bé kia hùa theo hú hét, thản nhiên vây quanh Lâm Hoành Vũ hòng moi tiền hắn.
“Tự tôi biết tự tôi biết…”.Lâm Hoành Vũ vừa cười vừa tránh, lấy ví tiền ra.
Hồ Mai cầm tiền, cùng mấy cô bé chạy ra bên ngoài tiệm, vừa chạy vừa quay đầu bảo tôi.”Kiều Dương anh muốn ăn gì, mua về cho anh”
“Không ăn”. Tôi phất tay một cái, rất muốn nói ông đây ăn thịt người cơ.
“Bọn em lẽ nào nhìn anh vậy?”
“Tùy mấy đứa”
Tôi không có tài cán nghĩ ra là muốn ăn cái gì, tôi đây toàn thân đầy nước tắm cho, lo xử lý cái đã.
“Mặc đồ của chú đi, tao còn đồ nè”.Chú hai nói xong xoay người lên lầu 2.
“Bên trong có ướt không?”
“Bên trong?”
“Nội y đó!”
“…Không có”
“Ướt cũng không được thay ra”
“Vậy chú hỏi làm quỷ gì?”
Chú hai lên lầu, trong phòng chỉ còn tôi và Lâm Hoành Vũ mặt đối mặt. Hắn tựa vào quầy nhìn tôi, khóe môi nhếch lên cười nhẹ, làm tôi thật muốn đánh hắn một trận.
“Cậu thay đồ ở đây?”. Hắn nói.
“Vớ vẩn”
Tôi cắm đầu đi lên lầu hai, tức chết mà.
Phòng giải phẫu lầu hai có cả gian phòng nhỏ bên trong, chú hai làm chỗ đó thành phòng ngủ nhỏ, nhìn qua thấy thoải mái phết.
“Nhanh thay đi, lỡ bị cảm bố mày sẽ nói tao bạc đãi”. Ổng đưa tôi bộ quần áo.
“Chú ở đây sống qua ngày à…”.Tôi thay quần áo bên trong, đưa mắt quan sát nó.
“Không có cách khác, sân sau để nhiều chó như vậy, bị mất phải đền tiền”. Chú hai đột nhiên nhìn tôi cười.”Cùng lắm thì có mày là ngon rồi, tao có thể về nhà ngủ…”
“Cái gì?”. Tôi không kịp phản ứng, đẩy cửa ra.
“Mày tới giúp mà”.Chú hai vô cùng bất mãn với sự chậm lụt của tôi.”Bình thường tao với mấy nhỏ kia thay phiên nhau, tụi nó đều bảo không muốn, dẫu sao cũng toàn là con gái, đến tối cũng sợ, mày thì khác…”
“Ờ…”
“Cũng hay, mày có ý gì với mấy nhỏ cũng không sao đâu, tuổi trẻ mà, chỉ cần không quá sức là được…”. Chú hai lấy cùi chỏ thúc tôi, mặt làm ra vẻ nham hiểm.
“Bác sĩ Kiều, tôi là cháu của chú đó nha, nói chuyện với tôi phải có chừng mực chút”. Tôi cau mày nhìn ổng, tôi thật không rõ sao mà bố bảo tôi đến đây.
“Mày với bố mày cứ giả bộ hoài không mệt hả, trước mặt tao còn ráng gồng”
“Chú biết tại sao Kiều Vĩ lại như thằng nhỏ lưu manh không?”. Tôi nói, Kiều Vĩ là em họ tôi, con trai chú hai.”cũng vì nó có người cha bất chính như chú”
“Đừng nhắc đến thằng trời đánh thánh đâm đó”. Chú hai nổi giận.
“Vâng, thằng trời đánh thánh đâm”. Tôi nói thêm một câu, xoay người xuống lầu.
Chú hai mắng ở sau lưng một câu.”Mẹ nó, Kiều Dương, hồi nhỏ mày đâu có mất dạy như vậy…”
Mấy cô bé mua một đống đồ ăn về, chất đầy quầy, thấy tôi xuống là kêu lên.”Tới đây đi, ăn xong còn phải sấy lông cho Luck”
“Anh không muốn ăn gì”. Tôi nói, liếc mắt nhìn bóng mình trong gương, chết tiệt, sao bộ đồ này mặc trên người tôi nhìn đần vậy chứ.
Trong gương còn bóng một người nữa, Lâm Hoành Vũ, có thể nhìn ra hắn đang che miệng cười. Tôi quay đầu lại nhìn hắn. “Cười gì?”
“Rất vui”. Lâm Hoành Vũ nói.
Tôi lại quay đầu nhìn gương, không nhịn được cũng cười luôn, thật mất nết mà.
“Cậu khổ cực rồi”. Lâm Hoành Vũ nói.
Tôi không ngờ hắn sẽ nói câu này, có hơi xấu hổ, mà cũng không biết nói gì, nói chẳng sao hết đây là việc phải làm?
“Không sao”. Tôi nói.
Sấy lông cho Luck cũng rất mệt, nó vẫn xoay vòng, lại còn lắc đuôi vòng vòng, con này đâu phải chó, nó là con mèo. Cũng may nó không vẩy nước nữa, bọn tôi cầm máy sấy vây quanh nó miệt mài, sau đó lại dùng lược lớn hốt lông nó.
“Này được 1 kg luôn”. Tôi cảm thán.
“Chó đến hè đều rụng lông”. Địch Địch đem mớ lông bỏ vào thùng rác, xong rồi đến đây.
Tôi đứng thẳng người, làm việc kiểu này mệt quá, thắt lưng tôi mỏi ran, nhìn mấy cô bé vội vàng quét dọn, nhớ đến ý tứ trong lời của bố.”Làm việc gì cũng không dễ dàng, mày cũng nên chịu khổ một chút đi”
“Nó không đáng sợ ha?”. Lâm Hoành Vũ nắm con chó, đứng ở cửa hỏi tôi.
“Tôi đâu có nói nó đáng sợ”. Tôi xoa xoa tai Luck, nó nhanh nhẩu quay đầu liếm lên tay tôi, làm tôi nhất thời giật mình, rụt tay lại.
“Cuối tuần cậu đi với chú cậu sang chích chó đi, xem xong mới thấy thế nào là sợ chó”. Lâm Hoành Vũ cười cười.
“Không đi”.Tôi nhanh chóng trả lời.
“À, chính là công việc của cậu mà”. Hắn xoay người quay đầu vào phòng hô lớn.”Đi nha”
“Tôi tiễn cậu tôi tiễn cậu”. Chú hai phóng từ trong ra.
Tôi trở lại phòng, ngồi xuống chỗ quầy, mấy cô bé đang tám chuyện, tôi không nói vào cũng không nghe gì.
Lăng Tiêu gửi một tin nhắn, hôm nay sao rồi, chừng nào bắt đầu đi làm?
Đã bắt đầu rồi, hơn nữa còn mệt chết đây. Tôi trả lời.
“Mấy cậu nói xem, vì sao mà chủ quán Lâm đã 35 tuổi còn chưa lấy vợ?”. Địch Địch chống tay trên quầy, lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...