Vì Đâu Nặng Tình Như Thế

“Đến bệnh viện thú cưng làm thêm hai tháng để kiếm tiền học phí một năm?”. Lăng Tiêu nhìn tôi, có chút mờ mịt, đây căn bản là một chuyện không thể hoàn thành, học phí luôn rất vững vàng, không bao giờ hạ xuống theo khủng hoảng kinh tế.

“Có đường sống hay không, muốn thì có đó, không chịu theo thì tìm chết đi”. Tôi rất buồn bực, ngồi xuống bên đường, bố rất có kế hoạch, trả lại nơi ở cho tôi, an bài tôi vào chỗ chú Hai, rõ ràng ý tứ chính là kỳ nghỉ hè này đừng lanh chanh gì hết, chú Hai ngày ngày trông nom tôi, sau đó khi tựu trường tôi còn phải đến cầu ổng.

“Chuyện tiền bạc…”. Lăng Tiêu cúi người xuống.”Anh có…”

“Vô dụng thôi, bố em không phải kẻ ngốc, mẹ nó lúc trước anh nói chuyện kiểu gì với bố em vậy, nói cả buổi lại thành ra kết quả này à?”

“À, chính là chấp nhận biện pháp can thiệp không bạo lực”

“Em đệt…này còn tệ hơn là mỗi ngày đánh em một trận nữa”

“Thong thả nghĩ cách giải quyết đi, còn có thời gian mà”. Lăng Tiêu xoa đầu tôi.

“Ày, bố ruột quá thâm đi”

“Bố em rất tốt đấy, em muốn đổi với anh không?”

Tôi sực nhớ đến ông bố ôm cô gái trẻ vào quán rượu của anh, nếu mà bố tôi như vậy, không chừng tôi đã sớm xông lên đập nhau với ổng một trận.

“Em về trường học, anh cũng mau về thay quần áo đi, coi chừng bị cảm”

“Không định đi ăn rồi mới về à?”

“Về trường rồi ăn, em hội ý với đám chúng nó, xem có nghĩ ra gì không?”

“Hỏi Từ Tiếu Thiên?”

Lúc Lăng Tiêu nói ra câu này, tôi nghe thấy mùi ghen tuông, nhịn không được phải quay đầu lại nhìn anh, cau mày, nét mặt rất nghiêm túc làm tôi xác nhận mười mươi là ghen rồi, tôi thấy hơi buồn cười.”Anh ghen thật đó sao? Phòng bọn em đâu phải chỉ có mình Từ Tiếu Thiên?”

“Chỉ có nó mới làm chỗ dựa được, anh ghen xanh mặt nè”

“Ngốc, nếu em muốn thật thì đã sớm có chuyện với Từ thiếu rồi, làm sao có gì với anh được”

“Ừ, trên lý thuyết là vậy”

“Nhanh về thay quần áo đi, không cần đưa em về”. Tôi nhìn dáng vẻ đang suy tư của anh, bổ sung thêm một câu.”Tâm tình không tốt thì ra siêu thị  mua mì gói về bóp nát”


Lúc tôi vào phòng ký túc xá cảm thấy mình về không đúng thời điểm mà. Từ thiếu với Uy ca ngồi giết chóc trước máy vi tính, Trần Chí Xa đứng sau huơ chân múa tay chỉ huy.

“Về rồi?”. Từ Tiếu Thiên quay đầu nhìn tôi một cái.

“Tao đệt, phải xem đang ở đâu! Đóng băng nó đóng băng nó…”. Uy ca kêu la một tràng.

Tôi không trả lời, ngồi lên giường, đầu rất đau.

“Chí Xa mày xử tiếp tao đi”. Từ Tiếu Thiên bỏ con chuột xuống.”Chuyện thế nào vậy?”

“Bực mình”. Tôi đá văng giày ra, nằm xuống.

“Thế nào?”. Uy ca cũng ngừng lại, nhìn tôi.”Gặp chuyện không vui à? Mày nói ra đi để bọn tao cười vô mặt mày cái đã”

“Tao nguyền rủa mày”. Tôi đập lên giường một phát.

“Trời đất, mày đụng chuyện lớn gì vậy, đòi nguyền rủa tao luôn”

“Nghỉ hè tao phải đi làm thêm, kiếm tiền đóng học phí”

“Chà, mày muốn tự lập tự cường đó hả?”

“Ừ”

“Tao đệt, mày thật là chí khí”. Từ Tiếu Thiên lấy thẻ ngân hàng của tôi từ túi nó ra.”Mày lấy về đi, không lại làm tao thấy có lỗi”

“Không phải ý này…”. Tôi đẩy tay nó.

“Đi đến hộp đêm làm cũng được, lương tốt, thêm % nữa, hẳn là không ít đâu”. Uy ca nói.

“Ày, mệt lắm, tối nào cũng phải đi làm”. Trần Chí Xa túc trực ở máy, chiến đấu hăng hái.

“Có tiền, mà lại được ngắm gái đẹp, không phải quá sướng sao?”

“Đúng ha, nói thật thì hôm nào tụi mình cũng quẩy một bữa đi…”

“Ừ, nghe phòng 215 nói bên Nam Thành có một chỗ được lắm…”


Uy ca với Trần Chí Xa chuyển chủ đề như chớp, bắt đầu tám đến chuyện hộp đêm nào có gái nào. Lăng Tiêu nói đúng, chỉ có Từ Tiếu Thiên là tin cậy được, nhưng nó cũng không có cách gì hay.

“Mày hiện tại cũng không nên lo chuyện học phí ra sao, nhắm không đủ thì nói với bố mày đi”

“Nói nhảm, lỡ không đủ thì tao tạm nghỉ học”

“Vậy mày nên lo chuyện thủ tục đi cho rồi, cái này làm trước sẽ đỡ lu bu…”

Từ Tiếu Thiên nói không sai, tôi nên cân nhắc đến chuyện qua hết hè nói chuyện với bố ra sao, hoặc là không cần đợi qua hết, tìm bố nói rõ luôn. Nhưng tôi hiểu rõ tính tình bố mình, nếu là đưa bố về thời kháng Nhật, đảm bảo là người thấy chết không sờn, có chết cũng phải anh hùng bất khuất.

Lăng Tiêu gửi đến một tin nhắn, em hỏi chú Hai em trước đi, tiền lương có kèm hoa hồng không, phải có hoa hồng chứ, anh có thể tìm được rất nhiều chó. Tôi thấy vui ngay, sực nhớ đến trạm cứu trợ chó của Lăng Tiêu.

“Anh đừng đùa, anh chắc không định lôi trạm cứu trợ chó ra?”. Tôi gọi điện cho anh.

“Làm sao được, chỗ đó phi lợi nhuận, bạn anh nuôi nhiều chó lắm, nhà anh có ba con nè, có gì thì mang đến đó, nếu có đồ dùng cho thú cưng thì bảo tụi nó mua ủng hộ, mua đủ cho cả năm luôn”

“Anh thật đáng yêu”

“Thật ra anh muốn nói, nhưng khó mà được, gặp lại bố em nói chuyện chút đi”

“Em cũng muốn, suy nghĩ xem nói thế nào vậy”

Cho đến khi thi xong hết rồi, tôi cũng chẳng nghĩ ra nên nói làm sao, lần đầu tiên cảm thấy thời gian trôi nhanh dễ sợ. Bố an bài chuyện xong, làm cho cuộc thi này như thoáng qua rồi mất dạng.

Bắt đầu có đứa rục rịch về quê. Uy ca thi xong hết là hô to, “sinh viên thi lại là điều đương nhiên, ông đây cũng vậy”. Trên đường về phòng, Chí Xa mua vé về nhà cho ngày hôm sau, nét mặt hạnh phúc nhìn chằm chằm tấm vé.

Dù có lên lớp hay không, tâm tình của mọi người đều tốt đẹp, chỉ có mình tôi mong rằng kỳ nghỉ hè bị hủy bỏ cho rồi. Đặc biệt là khi nghe điện thoại của chú Hai, bảo tôi đến cửa hàng tìm ổng, tôi quả thực thấy rằng đây sẽ là kỳ nghỉ hè chẳng hay ho gì.

Tôi cứ dây dưa không muốn đến gặp chú Hai, đến khi người trong ký túc xá đi hết rồi, cũng không động đậy.

“Lo trước đi, qua hai tháng thì mày nghĩ tiếp”. Từ Tiếu Thiên ở bến xe vỗ vai tôi.”Có chuyện thì cứ gọi cho tao”

Đi ra trạm xe, tôi ngồi thẳng lên chuyến đi đến chỗ chú Hai, khỏi dây dưa nữa.


Bệnh viện thú cưng của chú Hai ở sát bên chợ nông sản, nghe nói làm ăn khấm khá lắm, tôi chưa từng qua đây lần nào. Ở đây salon làm đẹp cho thú cưng với bệnh viện thú cưng cũng nhiều, tôi đến từng chỗ tìm.

“Tìm hay lắm, sửa chữa xong thì đó chính là nhà tao”. Giọng chú Hai trong điện thoại rất tự mãn mà nói cho tôi biết.

Quả nhiên là sửa chữa ngon lành luôn, hay vì sửa chữa là phải làm thật oách? Tôi đứng ở cửa nhìn hồi lâu, mắc gì phải sửa cho bệnh viện thú cưng thành như tiệm bánh ngọt?

“Nhanh quá! Phải nói là tìm rất hay”

Tôi nghe giọng chú Hai, nhưng không thấy người đâu. Bên trong có vài người ôm chó, tôi lấy lại bình tĩnh mới thấy ổng đang ngồi xổm ôm một con chó to đùng, vuốt bụng nó.

“Mang thai giả thôi!”. Ổng sờ một hồi rồi nói. Tôi vội vàng chào hỏi, ráng nhịn cười, nhìn mớ trang dán tường về cảnh chăm sóc chó nhỏ.

“Nhưng lúc mang nó đi thì trông rõ là có mang mà”. Chủ nhân của con chó không chấp nhận.

“Người còn nhầm tưởng…chó thì đâu nhất thiết phải không tưởng mình có mang”. Chú Hai quả quyết trả lời, nhìn tôi cười, chỉ vào chỗ băng ghế, lại quay đầu nhìn về một cô gái đang ôm chó.”Chó của cô thế nào?”

“Như là bị sốt, còn khó thở…”. Cô nàng nhỏ giọng nói, nhìn con chó nhỏ trong lòng mình, con chó này được quấn chăn chỉ lộ ra được cái đầu, đưa lưỡi ra thở hồng hộc.

“Cô quấn nó như thế, nó nóng đến chết cháy luôn”. Chú Hai nhanh chóng lôi con chó từ trong chăn ra.”Đây là cảm nắng đó mà? Nóng thì tôi cho thuốc, thở cũng mạnh dữ”

Tôi ngồi trên ghế, cúi đầu, gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: Sao mà em thấy chú Hai cứ như lang băm long nhong chốn giang hồ?

Một cô bé đi đến bên cạnh, đưa tôi ly nước.

“Mới vào hè, chó sinh bệnh nhiều nên bận rộn lắm”. Nhỏ bảo.

“À, đã thấy”

“Em tên là Hồ Mai, anh là cháu của bác sĩ Kiều phải không, ông ấy bảo nghỉ hè anh sẽ đến phụ?”. Cô bé nhìn tôi cười cười.

“Ừ, tên anh là Kiều Dương”.Tôi uống một ngụm nước, dụ dỗ?(*) Thật là biết đặt tên.

[(*): Con nhà người ta tên là胡梅 , bạn Kiều Dương hiểu nhầm thành 狐媚, đồng âm nhưng khác cách viết, cũng là khác nghĩa =))]

Rốt cục chú Hai cũng giải quyết xong một dàn khách đem chó đến khám bệnh, ngoắc tôi lại gần.”Đến đây, dẫn mày đi một vòng cho quen, thằng nhỏ này khá quá, tự mình lo học phí, lúc ba mày nói xong tao thấy hâm mộ dễ sợ, không giống như thằng em họ không có tiền đồ của mày…”

Giọng chú Hai rất lớn, làm tôi thấy như đi tuyên truyền, mấy cô bé trong tiệm cũng nhìn tôi.

“Lầu một là phòng tiếp khách, bình thường mấy bệnh nhỏ xíu tao đều giải quyết ở đây”. Chú Hai bắt đầu giới thiệu, dẫn tôi lên lầu.”Bị bệnh nặng chút, phải động dao kéo thì sang đây, lầu hai, phòng giải phẫu”

Tôi lắng nghe lời giới thiệu, bắt đầu có cảm giác đây không phải tiệm bánh mà là chi nhánh của Tôn Nhị Nương (*)

[(*): Còn có tên hiệu Mẫu dạ xoa, một trong 72 Địa Sát Tinh thuộc 108 anh hùng Lương Sơn Bạc. Trong sách thì bà này cùng chồng mình mở quán, đánh thuốc mê thương nhân qua đường, cướp của, xả thịt làm bánh bao]


“Phía sau là sân lớn, mấy con chó nhờ nuôi gửi thì để ở chỗ này…”. Chú Hai dẫn tôi ra sân sau, làm tôi thấy hết hồn, rất lớn, xung quanh là một loạt lồng, có rất nhiều chó, thấy tôi như thấy trộm, đồng loạt sủa ầm trời, có mấy con còn làm văng nước bọt tứ tung.

“Con không biết mình có thể làm gì, hoàn toàn không hiểu luôn”. Tôi nói rõ, chỗ này đáng lẽ phải cho Lăng Tiêu đến làm chứ không phải tôi.

“Không có gì, cũng không bắt mày đi khám bệnh, giúp tiếp khách là được, tao có bốn cô bé, lúc có chó đến làm đẹp là không lo được thì nhờ, có lúc còn phải ra ngoài…”

“Làm đẹp? Bệnh viện thú cưng còn có salon làm đẹp?”

“Ừ, không đi ba chân được thôi, chứ gì cũng lãnh, kiếm tiền được khoản nào thì kiếm”. Chú Hai nói xong, tay hạ xuống, lại lôi tôi vào trong phòng.”Lại đây, nói với mày chuyện tiền nong”

Tôi nhìn qua cái phòng này, đoán là salon làm đẹp, đầy chai lọ, bàn chải, lược các kiểu…

“Bố mày nói tiền lương bằng với nhân công ở đây là được, tao thấy không thể đối xử với người nhà tệ vậy”. Chú Hai đóng cửa lại, nhẹ giọng nói với tôi.”Tao cho mày 2500 một tháng kèm %, vậy thì một tháng mày được 3000 không khó gì, lúc khai giảng tao lại cho mày tiền thưởng, này là đủ sống, nhưng mày phải giữ bí mật với bố mày rồi mấy con bé kia nữa, nếu bố mày hỏi, cứ bảo là lương bổng nhân công ở đây như vậy là được”

“Không phải bố con sẽ nghĩ chú bị ngốc sao…”. Tôi sắp trào nước mắt, từ nhỏ đã thấy quan hệ giữa bố với chú Hai thân thiết, thời khắc mấu chốt này chú vẫn thương mình, nhưng tôi phải nhắc chú một câu, bố tôi không có ngốc.

“Bố mày mới ngốc á, hơn nữa còn quyết chí nuôi mày thành thằng ngốc, cả đời ổng ru rú ở cơ quan nhà nước, làm sao biết được giá thị trường”. Chú Hai rất lưu loát mà phân tích bố tôi.

Tôi đang nghĩ xem nói đỡ cho bố mình kiểu nào, một cô bé gõ cửa từ bên ngoài.”Bác sĩ Kiều, chủ quán Lâm đến rồi”

Chú Hai vỗ tôi một phát, đi ra cửa.”Đi thôi, nhìn chủ quán Lâm, nhìn xem gì gọi là loại chó làm người ta trầm trồ khen ngợi”

“Ai đời đặt tên chó là ‘chủ quán Lâm’?”. Tôi than thở một câu, này là cái tên quỷ quái gì.

Con chó tên ‘chủ quán Lâm’ này quả thật không phải loại chó bình thường! Mẹ nó, thật là bự như con gấu! Nếu sớm biết bên ngoài là một con chó to đùng trông vô cùng dữ tợn như vậy, có đánh chết tôi cũng không ló đầu ra.

Con chó kia nghe động tĩnh, xoay người về phía tôi, ánh mắt ẩn trong lớp thịt và lông dày cộm nhìn sang tôi, tôi thấy sững sờ, lùi về sau một bước, tay vịn cửa, nó mà lại đây tôi sẽ đóng cửa lại.

“Lâu rồi không gặp, Luck à!”. Chú Hai bước đến bên con chó, xoa đầu nó.”Lại bự hơn rồi”

Cái gì? Luck? Không phải ‘chủ quán Lâm’ sao?

“Đến đây, Kiều Dương, cho mày biết chủ quán Lâm, chính là tay chơi chó nhà nghề”. Chú Hai quay đầu gọi tôi.

Thì ra con chó này tên Luck, chủ nhân của nó mới gọi là chủ quán Lâm.  Tôi đành thầm lặng dành một giây mặc niệm cho giáo viên Ngữ Văn hồi tiểu học của chú Hai cùng với chỉ số IQ của tôi, chậm rãi bước đến.

Đi đến chỗ cách con chó một mét tôi dừng lại, con chó này cứ nhìn tôi miết, tôi sợ lúc đi ngang qua nó buồn miệng cắn tôi một phát.

“Sợ chó à? Nó không cắn người”

Nghe câu  này tôi mới rời mắt khỏi con chó, nhìn theo hướng giọng nói, một người đàn ông đứng tựa cửa, nhìn tôi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui