“Mấy người…đến đây là sao?”. Tôi khá là ngạc nhiên khi nhìn thấy Từ Tiếu Thiên và Đào Nhiên.
“Thăm tù chứ sao”. Từ Tiếu Thiên hí hửng, nhỏ giọng nói.
Tôi đang nghĩ bụng có phải Kiều Đóa Đóa đưa tin nhầm người không? Hay số điện thoại tôi đưa nhỏ không phải của Lăng Tiêu? Lẽ nào tôi đưa nhầm số của Từ Tiếu Thiên.
Suy nghĩ đang cuộn trào trong tôi thì bố bước đến, hỏi: “Ai đó”
“Chào chú ạ, bọn con là bạn học của Kiều Dương”. Đào Nhiên rất lễ phép chào hỏi bố tôi.
“À, được, vào đi, vào đi”. Hẳn là bố cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.”Đừng có đổi giày”
Đào Nhiên nháy mắt với tôi, lách qua tôi mà bước vào phòng.
“Bạn học đến sao, rất hoan nghênh, vừa đúng lúc, cùng cả nhà ăn cơm trưa nha”. Mẹ bước ra từ bếp, nhìn tình cảnh này cũng thấy hơi choáng.
“Không cần đâu dì, bọn con ăn rồi”. Từ Tiếu Thiên nói, lấy một xấp giấy từ túi xách của Đào Nhiên huơ huơ trước mặt mẹ.”Lễ tốt nghiệp của các anh chị cùng khoa sắp diễn ra, Kiều Dương có lo phụ trách mảng này nên chúng con cần thảo luận, gọi điện thoại cho nó không được, mà việc lại gấp nên chúng con đến thẳng nhà luôn”
“Gì…”. Tôi sửng sốt, lễ tốt nghiệp? Quả là lắm trò thật, mẹ nó tôi cũng thấy phục.
“Kiều Dương, phải lo xác nhận lại địa điểm tổ chức, với lại…”. Đào Nhiên vờ ngẩng đầu nhìn đồng hồ.”Ai cha, thôi bạn đừng ăn cơm vội, mình bàn cho xong đi, chiều nay bọn mình phải báo cáo lại nữa”.
“Vậy tối mày hãy ăn, nói chuyện với bạn trước đi”. Bố bị qua mặt, có vẻ thấy ngại vì đã nhốt tôi lại làm ảnh hưởng đến công việc quan trọng của khoa.
Tôi lôi hai vị kia vào phòng, đóng cửa lại.
“Vậy là ý làm sao?”. Tôi hỏi.
“Dập đầu cảm ơn tao đi”. Từ Tiếu Thiên lấy một cái điện thoại trong túi quần đưa cho tôi.”Tao nhận lời làm việc cho thế giới ngầm nè”
“Ở đâu ra?”.Tôi nhận lấy điện thoại di động, một cái mới toanh.
“Lăng Tiêu đưa đó”
“Lăng Tiêu? Ảnh tìm mày?”. Tôi thật sự kinh ngạc, chẳng nghĩ đến là Lăng Tiêu sẽ tìm đến Từ Tiếu Thiên, tôi cứ ngờ ngợ là sau khi anh nghe Kiều Đóa Đóa báo tin sẽ phóng đến nhà tôi này nọ, không hề nghĩ đến trường hợp này.
“À, tìm đến, may mà hôm nay Uy ca có online, ảnh nhắn với Uy ca hỏi số điện thoại, nếu không thì chắc cả đời ngăn cách với mày rồi”. Từ Tiếu Thiên nhìn lướt qua cánh cửa phòng đang đóng kín.”Gắn sim vào hết rồi, mày cứ dùng là được”
Tôi cảm thấy mình sắp rơi nước mắt đến nơi, quả thật Từ Tiếu Thiên với Đào Nhiên vẫn làm tôi choáng váng, tôi xoa xoa mũi.”Thật không biết nói sao cho phải…”
“Bạn đừng có lăn tăn, lo nghĩ cách đi, nói chuyện nghiêm túc với bố bạn”. Đào Nhiên ngắt lời tôi.
Thật ra thì đối mặt với Đào Nhiên lúc này vẫn hơi ngượng ngùng, mới hôm trước tôi còn tức giận, một mực thể hiện sự trong sạch trong mối quan hệ giữa mình với Lăng Tiêu, hôm nay nhỏ lại đến tiếp cứu tôi.
“Sao mà…bạn cũng đến đây”. Tôi không nhịn được đành phải hỏi.
“Không làm vậy thì sao đây, để Tiếu Thiên đến một mình? Vậy lại càng thấy nghi ngờ hơn”. Đào Nhiên nhìn tôi, tỏ vẻ khinh thường chỉ số IQ của tôi.
“Được rồi, bọn tao đi, mày cứ liên lạc với Lăng Tiêu xem sẽ xử lý việc ra sao”. Từ Tiếu Thiên vỗ vỗ tôi, cầm trên tay mớ tài liệu về lễ mừng tốt nghiệp của khoa đưa tôi.”Mày cứ giữ đi”
Đào Nhiên mở cửa phòng ra ngoài, vẫn không quên giả đò chút xíu.”Bạn cứ cầm đi nha, bọn mình về sửa lại chút xíu rồi in ra là được”
“Được”. Mặt mày tôi hình sự, nghiêm túc nhìn xấp tài liệu trên tay, thật sự là lễ mừng tốt nghiệp của khoa, bọn họ bày kế thật chặt chẽ, tôi lại thấy cảm động.
Tiễn hai người kia đi rồi, tôi vẫn ra vẻ như không có việc gì xảy ra, bỏ xấp tài liệu lên bàn, thong thả ngồi vào bàn ăn cơm. Kiều Đóa Đóa nhìn tôi một cái, đưa tay làm dấu V.
Suốt lúc ăn cơm, bố chẳng thèm nhìn tôi cái nào, cũng không nói chuyện, nhìn bộ dạng ngày hôm nay của bố, rốt cục tôi cũng xác nhận là bố ra quyết định là vậy rồi, không chịu cho tôi cơ hội để nghiêm túc nói chuyện với bố.
“Không thì để Kiều Dương trở về trường đi, cứ vầy hoài làm sao nó học hành, sắp tới còn thi cử”. Mẹ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng, thương lượng với bố.
Bố không nói gì, cầm đũa vỗ lên bàn một cái, đứng dậy bước vào phòng đọc sách, đóng cửa lại, trên bàn còn lại ba người đưa mắt nhìn nhau.
“Bố thật là…”. Kiều Đóa Đóa cầm đũa chọt chọt trong bát.
“Con lo vụ này làm gì, ăn đi”.Mẹ ngắt lời nhỏ.
Bữa cơm này chẳng ai ăn cho đáng, Kiều Đóa Đóa lua vài đũa xong đã trở về phòng, bỏ mẹ và tôi đang ngẩn ngơ ngồi tại bàn.
“Mày vẫn kiên quyết không buông tay sao?”. Mẹ hỏi tôi.
“Thế nào là buông tay ạ?”. Tôi rầu rĩ, cứ cho là tôi cắt đứt với Lăng Tiêu đi, cũng chẳng có gì đảm bảo là lần sau tôi sẽ không thích một người đàn ông.
“Có vẻ bố mày cũng chẳng chịu thỏa hiệp đâu”. Mẹ than thở, đứng lên dọn dẹp bát đĩa.
Tôi về phòng, lấy điện thoại để dưới gối ra, bấm số điện thoại của Lăng Tiêu.
“Kiều Dương? Em sao rồi?”. Lăng Tiêu hỏi câu phủ đầu, có vẻ đang rối lên, giọng nói hoảng loạn.
“Không có gì hết, chỉ là không ra khỏi nhà được”. Tôi nằm xuống giường.
“Hay là anh qua xem thử”
“Vài ngày nữa hãy tính, em vẫn muốn nói chuyện với bố trước đã”
“Em định nói thế nào”
“Không biết, bố chẳng chịu nghe em”
“Anh sắp điên rồi”
“Vớ vẩn, em còn chưa điên đây nè, em phải lên cơn trước rồi mới đến anh được”
“Anh còn sợ em bị bố đập chết”
“Bố chẳng thèm đụng đến em, chỉ đập nát điện thoại em thôi”. Tôi nhắc nhở anh.”Ngàn vạn lần anh cũng đừng manh động mà đến nhà em, anh phải cho em thời gian để giải quyết”
Tôi dặn đi dặn lại anh mấy lần, cúp điện thoại.
Ba ngày, tôi đặt mục tiêu cho mình, trong vòng ba ngày tôi muốn nói chuyện cho rõ ràng với bố.
Nhưng mãi cho đến buổi cơm tối, bố cứ ở miết trong phòng đọc sách không chịu ra. Không uống trà, cũng không đi WC, dường như chẳng thèm lo tôi sẽ tính đường bỏ chạy. Tôi có hơi lo lắng, đi gõ cửa. Bố nghe tiếng động thì hét lên.”Việc gì!”
“Con vào được hay không ạ?”
“Bây giờ bố không có gì để nói với mày”
“Vậy lúc nào bố mới nói chuyện với con được”
Bố không trả lời, thế là tôi lủi thủi đi xuống.
Thức ăn bày hết lên bàn, bố mới chịu đi từ phòng đọc sách xuống, tôi giả vờ lấy đồ, đi ngang phòng đọc sách, nghe ngóng, bố tôi ngâm mình cả buổi chiều trong phòng đọc sách, cơ mà lại không hề hút thuốc.
Cơm nước xong Kiều Đóa Đóa đi rửa chén, tôi cùng bố mẹ ngồi ở phòng khách xem chương trình thời sự. Ba người đều nhìn chằm chằm vào TV, tôi lớn vậy rồi mà chưa từng cùng gia đình tập trung toàn lực mà chăm chú xem cái này đến thế. Kiều Đóa Đóa rửa chén xong đi đến phòng khách, nhìn được mấy giây thì bỏ cuộc, đi về phòng.
“Bố…”. Tôi mở miệng lần nữa.
“Mày vẫn muốn yêu đương với đàn ông à?”. Bố thẳng thừng ngắt lời tôi, hỏi.
“Mình nói chuyện riêng được không?”. Tôi nghĩ nếu không có mẹ ở đây sẽ dễ nói hơn.
“Không cần”
Mẹ vừa định đứng lên đi chỗ khác, bố đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của tôi.
“Bố cứ kiên quyết không chịu nói chuyện rõ ràng với con hay sao?”. Tôi có hơi nóng nảy.
“Có nói thế nào bố cũng không chấp nhận được”
“Vậy bố định nhốt con cả đời sao? Nếu đó là vấn đề thì mình phải lo giải quyết chứ”. Tôi theo thói quen đưa tay vào túi tìm thuốc lá, sực nhớ đang ở nhà nên dừng tay, thật mẹ nó khó chịu.
“Đây không phải vấn đề bố cần giải quyết, mà là vấn đề mày cần giải quyết”. Bố tôi rất cứng rắn mà nói một câu.
“Nhưng đối với con mà nói, đây không phải là vấn đề, không cần phải giải quyết”. Tôi cắn môi.
“Mày nói cái gì?”. Rốt cục bố cũng chịu quay đầu sang tôi, nhìn chằm chằm.
“Nếu bố bắt con phải tìm một cô gái để yêu đương, lúc đó mới là vấn đề con cần giải quyết”. Tôi có hơi thiếu tự tin, cơ mà vẫn nhìn thẳng vào mắt bố để nói.
Tôi nghĩ có phải lúc mình nói ra câu này đã khiến bố cực kỳ nổi giận, vì bố đột nhiên im bặt, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi mới nhỏ giọng lại, nói thêm một câu. “Ý con là mong bố hãy chịu nghe suy nghĩ của con, con không định chọc bố giận…”
Tôi cúi đầu nói mấy câu này nên khi tôi ngẩng đầu lên vì tiếng thét của mẹ, chỉ thấy được bố đang giơ tay lên, đến khi tôi thấy rõ hành động của bố, vẫn nghĩ là mình quen thuộc với cảnh bố giơ cao bình trà lên.
Đầu tiên tôi chỉ nghe một tiếng động mạnh như tiếng trống, “bang” một cái, toàn thân tê dại, sau đó trước mắt tối sầm, rồi tiếng la của mẹ, tiếng khóc của Kiều Đóa Đóa…tôi cảm thấy rất buồn ngủ, thế là tôi lăn ra ngủ luôn.
Trong giấc mơ tôi làm rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi nghĩ mình thật tình đã chọc bố giận rồi, bố cầm cái bình trà bố quý nhất mà đập vào đầu tôi một phát, rất đủ sức, làm tôi cứ thế mà hôn mê bất tỉnh luôn.
Xem ra Lăng Tiêu lo lắng bố sẽ đánh tôi là có lý do hết, chuyện như vậy tôi làm sao không bị đánh được.
Tôi thấy mình chưa ngất xỉu được bao lâu đã tỉnh, hiện giờ tôi đã tỉnh, cơ mà không dám mở to mắt, cứ như là không mở ra được, đầu ong ong, mí mắt nặng trịch.
Tôi đang ở bệnh viện, nghe rõ mùi thuốc khử trùng, tôi thật kinh ngạc, thế mà lại bị cái bình trà mỏng manh đập cho vào viện? Đây là chuyện gì?
Nhưng mà xung quanh thật im ắng, không có tiếng động, so với tiếng ầm ĩ lúc tôi bị ngất thì đúng là khác biệt. Tôi cố gắng mở mắt, điều làm tôi giật mình là giữa những hình ảnh chồng lên nhau trước mặt, tôi thấy cả đống người.
Tôi vội vàng lo tập trung để nhìn cho rõ.
“Mẹ…”. Đệt, sao giọng nói của tôi lại yếu ớt như vậy.
“À, không sao, không sao, tỉnh rồi.”. Mẹ khom lưng vuốt mặt tôi một cái, nước mắt lăn dài.
Tôi giống như người bị đại nạn thập tử nhất sinh rốt cục đã được cứu sống, nhìn lướt qua phòng bệnh, bố tôi đứng trong im lặng, nét mặt rất nghiêm túc, nhưng vẫn lộ ra sự đau lòng, điều này làm tôi rất áy náy, tiếp theo là Kiều Đóa Đóa đứng ở đầu giường, mắt vừa sưng vừa đỏ, giờ đến lượt tôi đau lòng, sao mà khóc đến mức như vậy.
Còn có một người đứng tựa ở cửa phòng bệnh.
Tim tôi đập dữ dội, lại thấy mệt muốn xỉu, tôi liều mạng động đậy, chống người dậy, nhìn anh, mắng một câu.”Đệt, ông nội anh, sao anh lại đến đây”.
“Chuyện ra như vậy rồi anh còn không chịu đến hay sao?”. Lăng Tiêu khoanh tay lại, nhìn tôi cười.
Tôi không lên tiếng, nằm xuống, đầu vẫn còn choáng. Tôi đột nhiên nhận ra sớm để Lăng Tiêu đến đây là tốt rồi, hiện tại tôi vững lòng lắm.
“Bố, đây là Lăng Tiêu”. Tôi nói.
“Em gái mày giới thiệu rồi”. Bố tôi bình thản đáp lời.
“Chú à, con muốn nói chuyện với chú”. Lăng Tiêu nhìn bố tôi.”Chú đánh con một trận rồi nói cũng được, hoặc nói xong rồi đánh, hay là vừa đánh vừa nói cũng được”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...