Lúc này ngồi trên sân thượng đã không cần quàng chăn nữa rồi.
Kinh Xán cởi giày, co cả người lên sô pha.
Ánh nắng chói chang làm đôi mắt vốn đã hơi sưng của cậu không thể mở ra được, Kinh Xán bèn cúi đầu, giấu đôi mắt dưới bóng những sợi tóc lộn xộn, né tránh ánh mặt trời.
Bỗng có người mở cửa sân thượng, cánh cửa đong đưa vài lần, bị một bàn tay giữ lại.
Tống Ức Nam đi rất khẽ, cô ngồi xổm trước mặt Kinh Xán, tay cầm băng gạc và thuốc đỏ.
Kinh Xán bị thương không ít chỗ, mà lúc này cậu ôm gối làm cánh tay tì lên một vết thương nhầy nhụa máu trên đùi.
Tống Ức Nam nhíu mày, nhẹ nhàng kéo cổ tay Kinh Xán: “Tiểu Xán, mẹ bôi thuốc cho con trước, được không?”
Người trên sô pha vẫn cúi đầu, đờ đẫn nhìn mép sô pha, không đáp lại lời cô.
Dù gì chiếc sô pha này cũng là đồ cũ, có vài chỗ đã trông như gần rách ra, Kinh Xán bỗng giơ ngón trỏ, nhẹ nhàng gảy miếng da đã tróc một góc kia.
Cậu cử động ngón tay, gảy đi gảy lại, như vết thương lâu ngày cuối cùng cũng được cắt đi, miếng da vểnh góc kia bị cậu lật hẳn lại, lỗ hổng màu trắng phơi ra dưới ánh mặt trời, lạc loài nằm trên chiếc sô pha màu cam.
Tống Ức Nam không nói gì nữa, cũng lẳng lặng nhìn ngón tay Kinh Xán.
Những động tác nhỏ yên lặng của Kinh Xán làm cô càng lo lắng hơn, trước đây cô chỉ nghĩ dù Kinh Xán không thích nói chuyện, không thích thể hiện, nhưng ít ra cô vẫn là một người mẹ đủ tư cách, cô có thể nhận ra khi tâm trạng của Kinh Xán thay đổi.
Nhưng lúc này cô mới phát hiện, cô không hề hiểu Kinh Xán như mình nghĩ.
Cô không thể đoán được Kinh Xán đang nghĩ gì, cũng không biết mình nên làm gì, cô chỉ có thể im lặng ngồi cùng Kinh Xán, đến khi cô sắp không kìm nén được cảm giác chua chát trong cổ và khoang mũi nữa, Tống Ức Nam mới vịn sô pha đứng dậy, gắng gượng đứng thẳng rồi ra ngoài.
Sân thượng lại yên tĩnh trở lại, chỉ có một người ngồi dưới nắng, cùng với tiếng sủa của Năm Mới dưới sân.
Không biết bao lâu sau, khi tiếng sủa của Năm Mới trở nên tủi thân hơn, cuối cùng Kinh Xán cũng ngẩng lên, quay đầu.
Năm Mới đói rồi sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chợt có khoảnh khắc, Kinh Xán cảm giác mọi thứ trước mắt bỗng méo mó, chiếc sô pha màu cam và hoa hướng dương biến hình, không khí cũng không còn trong suốt.
Mọi thứ trước mắt cậu như bị trút vào một bể màu nước, khuấy một cái, tất cả cùng biến dạng.
Rõ ràng nhiệt độ không khí đang rất cao, nhưng Kinh Xán như đột nhiên trở lại đêm đông cậu rất bối rối kia.
Không gian yên tĩnh, buốt lạnh vô cùng.
Cậu nghe tiếng sủa đáng thương kia rồi chạy ra ngoài, trông thấy một chú chó con màu trắng ngồi trong con phố tối đen, phe phẩy cái đuôi với cậu.
Nó còn nhỏ quá, trông như chưa chào đời được bao lâu, làm Kinh Xán muốn lại gần nó cũng phải chần chừ cả buổi… Trước giờ cậu không dám lại gần những sinh vật không có năng lực tự bảo vệ này.
Nhưng chú chó nhỏ này thật sự rất đáng yêu, cuối cùng, Kinh Xán vẫn từ từ đặt tay lên đầu nó.
Đó là lần đầu họ gặp mặt, cậu cho nó ăn, kể cho nó nghe những tâm sự cậu không thể nói với ai khác, còn đặt cho nó một cái tên rất hay, Năm Mới.
Năm Mới, Năm Mới, muôn vật đổi mới, mọi thứ đều có khởi đầu mới.
Lúc đó… cậu đã nghĩ vậy.
Tiếng ve râm ran, Kinh Xán ngẩng đầu híp mắt, một vùng xanh um lọt vào mắt cậu.
Ngay trước mắt là nắng vàng rực rỡ, cùng với sức sống như vô cùng vô tận.
Hạ Bình Ý đến nhà Kinh Xán, thậm chí anh không kịp cất tiếng chào Kinh Tại Hàng mở cửa cho mình mà chỉ vội vàng gật đầu với hắn ta, sau đó chạy lên tầng.
Đến góc cầu thang, anh lại thấy có người ngồi trước cửa sân thượng.
Thấy Hạ Bình Ý, Tống Ức Nam vội nghiêng đầu lau nước mắt, sau đó đứng dậy.
“Cô hay nghe Tiểu Xán kể về cháu lắm,” giọng Tống Ức Nam vẫn nghẹn ngào, như thể cô đang gồng mình che giấu cảm xúc đau buồn, thậm chí còn cố gắng mỉm cười.
Cô đưa chai thuốc mình đã cầm rất lâu cho Hạ Bình Ý, nói: “Trước lúc đến đây thằng bé ngã cầu thang, bị mảnh sứ đâm vào chân, sau đó còn bị ngã, nó bị thương nhiều lắm, nhờ cháu… bôi thuốc giúp thằng bé với”.
Sau khi dừng lại, cổ anh như bị thứ gì đó chặn ngang.
Hạ Bình Ý nói không nên lời, anh chỉ nhận chai thuốc, gật đầu với cô.
Chai thuốc trong tay hơi nóng, không biết Tống Ức Nam đã ngồi đây bao lâu rồi.
“Còn nữa…” Tống Ức Nam khẽ lau nước mắt: “Có lẽ… Tiểu Xán bị bệnh rồi, mong cháu…”.
“Cô”.
Tống Ức Nam không thể nói tiếp nữa, mắt Hạ Bình Ý đỏ hoe, anh siết chặt chai thuốc.
“Cháu biết mà”.
Mở cửa sân thượng, anh nhìn thấy một cái đầu rối tung trên sô pha.
Hạ Bình Ý đoán, chắc hẳn vừa về đến nhà Kinh Xán đã yên lặng ngồi thế này, đợi anh.
Tính cách của Kinh Xán là vậy, ngoan ngoãn, nghe lời, dù có tức giận, đau khổ cũng không quấy phá.
Hạ Bình Ý bỗng nhớ lại hôm họ ở cửa hàng tiện lợi, rõ ràng Kinh Xán có lí do để nổi giận với anh, nhưng khi anh kéo cậu, cậu cũng chỉ để yên không làm gì, cũng không hất tay anh ra.
Lúc nào Kinh Xán cũng vậy, cậu kìm nén mọi thứ trong lòng, không nói cho ai biết, cũng chưa từng chĩa mũi nhọn vào ai.
Hạ Bình Ý lại gần Kinh Xán, Kinh Xán như không chú ý đến anh, vẫn vùi đầu rất sâu.
Khi ở trường Hạ Bình Ý đã nhận ra Kinh Xán bị thương rồi, chẳng qua lúc đó hỗn loạn quá, thậm chí anh còn quên hỏi cậu có đau không.
Hạ Bình Ý vịn ghế ngồi xuống, lúc này mới nhìn rõ mấy vết thương đáng sợ trên cánh tay, trên đùi Kinh Xán.
Mới đầu hạ mà Kinh Xán chỉ mặc một chiếc quần đùi với chiếc áo dài tay màu trắng.
Không biết vải áo cậu mỏng quá hay vì mặt đất quá gồ ghề mà áo cậu đã rạch một mảng lớn, trông vừa nhếch nhác vừa đáng thương.
Hạ Bình Ý chỉ nhìn thôi đã đau lòng không chịu được.
“Sao lại ngã thế?” Anh kéo cánh tay Kinh Xán đang đè lên vết thương nặng nhất trên đùi ra: “Bôi thuốc nhé”.
Lần này Kinh Xán không từ chối, cậu ngoan ngoãn bỏ tay ra cho Hạ Bình Ý làm, thậm chí còn chủ động xoay cánh tay để Hạ Bình Ý tiện bôi thuốc cho cậu hơn.
Hạ Bình Ý biết cậu không phải người sợ đau, dù là lúc mắt cá chân bị trầy khi leo núi đá hay hiện giờ đang bôi thuốc đỏ, Kinh Xán cũng chưa từng nhíu mày.
Trông cậu có vẻ sợ đau như thế, nhưng dường như lại giỏi kìm nén hơn ai hết.
Hai vết thương nặng nhất trên đùi bị lẫn cả cát vào, Hạ Bình Ý cẩn thận cầm tăm bông vệ sinh giúp Kinh Xán, từng chút một, từ từ bóc hết những thứ bẩn thỉu dính máu trong vết thương ra.
Kinh Xán vẫn đờ đẫn nhìn mấy hạt cát anh nhặt ra kia, khi Hạ Bình Ý xử lí vết thương xong, ngón tay Kinh Xán giật nhẹ, Hạ Bình Ý bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu.
“Đau à?”.
Cuối cùng đôi mắt vẫn nhìn xuống cũng ngước lên, im lặng như khiến mọi cảm xúc đều bộc lộ qua ánh mắt.
Nhiều khi Hạ Bình Ý cũng nghĩ mắt Kinh Xán như biết nói vậy, dù là vui hay buồn, tất cả đều có thể hằn sâu vào tim anh.
“Hạ Bình Ý,” Kinh Xán không trả lời câu hỏi của Hạ Bình Ý mà hỏi lại anh với chất giọng khàn đặc: “Cậu đã gặp Năm Mới bao giờ chưa?”.
Hạ Bình Ý không trả lời, đôi mắt sưng đỏ của Kinh Xán lại cứ bướng bỉnh nhìn anh.
“Năm Mới là giả… đúng không?”.
Cậu nói hai chữ cuối cùng rất nhẹ, hồ nước long lanh trong mắt cậu cũng nhẹ nhàng chảy xuống theo câu hỏi nhẹ tênh này.
Một làn nước thật dày phủ lên đôi mắt Kinh Xán, trong suốt động lòng người, mà tận sâu dưới làn nước là sự tuyệt vọng.
Cậu đang hỏi Hạ Bình Ý, nhưng cũng như đang van xin… van xin Hạ Bình Ý cho cậu một đáp án phủ định, van xin Năm Mới của cậu thật sự có trên đời.
Yết hầu Hạ Bình Ý sẽ nhích, nhưng mãi anh vẫn chẳng nói nên lời.
Anh không đang tâm nhìn Kinh Xán, nhưng cũng không cho phép mình rời mắt đi, nên chỉ có thể đau khổ cùng cậu.
Hạ Bình Ý đặt chai thuốc sang bên cạnh, sau đó nắm chặt tay cậu.
Hôm nay rất ấm áp, nhưng bàn tay trong tay anh lại lạnh buốt.
“Cậu không dị ứng lông chó,” giọng Kinh Xán rất nhỏ, lời nói cũng đứt quãng, dường như cứ nói được vài chữ cậu lại phải hít một hơi sâu mới nói tiếp được: “Cậu biết từ lâu rồi nên cậu… nên cậu mới nói dối, nên cậu mới không giải thích được”.
“Có phải vẫn còn…” Ánh mắt Kinh Xán bỗng hiện vẻ bối rối, cậu rút một tay ra nắm chặt cổ tay Hạ Bình Ý, hỏi với giọng khẩn thiết: “Còn ai khác là giả đúng không? Có phải vẫn còn không?”.
Lúc này Hạ Bình Ý cũng không thể kìm nén nữa, anh nghiêng đầu, nước mắt chảy xuôi trên gò má.
Lẳng lặng khóc một hồi, Hạ Bình Ý khịt mũi, đứng dậy ngồi sang bên cạnh Kinh Xán, ôm lấy cậu.
“Hạ Bình Ý, còn ai là giả nữa? Cô chủ tiệm cắt tóc?” Kinh Xán vừa nói xong đã lắc đầu, tự bác bỏ đáp án của mình: “Không đúng, cậu từng nói chuyện với cô ấy, vậy còn ai nữa…”.
“Hết rồi, hết rồi…” Cảm giác thấy người trong lòng mình lại bắt đầu run rẩy, Hạ Bình Ý vội nói: “Đều là thật hết”.
Kinh Xán vùi mặt vào vai Hạ Bình Ý, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
“Tại sao lần nào cũng vậy?” Kinh Xán giật mạnh tóc mình: “Tại sao cứ mỗi lần tôi thấy mình đang tốt hơn thì đều phát hiện mình chỉ đang bước từ ảo tưởng này sang một ảo tưởng khác? Hứa Hà Vị cũng thế, Năm Mới cũng thế…”.
“Tôi có cẩn thận thế nào cũng vô dụng”.
Kinh Xán càng nói càng mất kiểm soát: “Tôi đã cố gắng không nói chuyện với người lạ rồi mà, tại sao Năm Mới lại xuất hiện…”.
Hạ Bình Ý biết, anh không có cơ sở nào để nói rằng mình hiểu nỗi đau của Kinh Xán.
Vào buổi tối khi Kinh Xán giới thiệu Năm Mới với anh, anh cũng kinh ngạc, sợ hãi, giương mắt nhìn Kinh Xán ngồi xổm trước mặt anh vuốt một “Năm Mới” không tồn tại, anh cũng từng tự hỏi lòng mình rằng tại sao lại như vậy? Khi đó anh không dám thể hiện ra, Kinh Xán muốn anh vuốt Năm Mới, nhưng anh đâu biết Năm Mới ở đâu? Anh bịa một lời nói dối vụng về, một lời nói dối mà đến anh cũng không muốn bào chữa.
Về đến nhà, anh ngồi trước máy tính, chần chừ mãi không đánh cụm từ anh nghĩ vào.
Anh từng đọc rất nhiều sách về tâm lý học, tất nhiên cũng biết đến danh từ này rồi, anh nên tự nhủ rằng đây chỉ là một chứng bệnh, không đáng sợ mới phải.
Nhưng chính vì hiểu rõ nên anh mới biết, người mắc căn bệnh này đau khổ thế nào.
Tâm thần phân liệt.
Hạ Bình Ý không muốn gắn từ này với Kinh Xán, anh cũng rất muốn hỏi rằng tại sao Kinh Xán lại phải mắc căn bệnh này, tại sao cậu lại phải chịu nỗi đau này.
Nhưng cũng như lúc anh anh qua đời, Hạ Bình Ý siết chặt nắm tay lại không biết phải vung về phía ai… Rất nhiều câu hỏi vì sao không bao giờ có được đáp án, số phận sẽ chỉ trơ tráo nói rằng, tôi vẫn luôn thế đấy.
Hạ Bình Ý thật sự rất căm ghét chuyện khiến mình phải bất lực đến mức trách móc số phận thế này.
Anh ôm Kinh Xán, như thể muốn siết chặt cậu trong lòng mình, không cho bất cứ ai đưa cậu đi.
“Tiểu Xán,” Hạ Bình Ý liên tục gọi cậu: “Tiểu Xán, nhìn tôi”.
Nghe anh gọi, Kinh Xán ngẩng đầu, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt cậu.
Hạ Bình Ý ôm mặt Kinh Xán, đặt từng cái hôn lên mắt, lên trán cậu…
“Có tôi là thật”.
Bốn chữ như mưa rào giữa mùa hạ, Kinh Xán nhìn khuôn mặt ngay trước mắt, thậm chí quên cả khóc.
Một suy nghĩ mơ hồ nảy sinh trong đầu cậu, đúng, cậu còn Hạ Bình Ý mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...