Kinh Xán ở nhà Hạ Bình Ý hai ngày, nhưng chưa lúc nào cậu thấy Hạ Bình Ý làm bài tập Tết, còn tưởng anh đã làm xong từ trước rồi.
Hôm nay cậu nằm trên giường lướt điện thoại, thấy có người nhắc đến bài tập trong nhóm lớp mới tiện thể hỏi Hạ Bình Ý làm hết bài tập rồi đúng không.
Nào ngờ tên Hạ Bình Ý đang ngậm que kem giữa mùa đông này lại ậm ờ nói: “Chưa tới đâu cả”.
Kinh Xán tức khắc vào vai gia sư.
Cậu ném điện thoại xuống, bật dậy khỏi giường: “Chưa tới đâu cả? Ngày kia vào học rồi đấy”.
Hạ Bình Ý ừm à hai tiếng cho qua: “Giờ tôi làm đây”.
Kinh Xán ngồi im không nói gì, Hạ Bình Ý bèn ngẩng đầu nhìn cậu, thấy thầy Kinh Xán đang nhíu mày, anh vội vàng quẳng điện thoại đi.
“Vâng, vâng, vâng,” Hạ Bình Ý đi về phía bàn học: “Giờ làm luôn đây.
Hầy, cậu làm xong hết rồi à?”.
“Đương nhiên là xong rồi,” Kinh Xán nhìn anh.
“Lúc nào tôi cũng làm xong bài tập rồi mới nghỉ”.
Mới lạ thật.
Hạ Bình Ý chưa gặp kiểu bạn học thần thánh thế này bao giờ.
“Chẹp, tiếc thật,” Hạ Bình Ý tiếc hùi hụi, nói: “Cậu mà học tự nhiên là tôi có thể chép bài cậu rồi”.
“Này!”.
“Đùa thôi mà”.
Kinh Xán trợn mắt với anh: “Học hành tử tế đi”.
Xem kìa, xem cậu hung dữ chưa kìa.
Hạ Bình Ý thầm nghĩ, lúc cậu nhận quà năm mới rồi nói với tôi “Cậu tốt quá” thì không phải thế này đâu.
Hạ Bình Ý của lúc này đang ngồi trước bàn học suy nghĩ, rốt cuộc thì bài tập là kiếp nạn trong cuộc đời học hành của anh hay Kinh Xán mới là kiếp nạn trong cuộc đời học hành của anh đây.
Anh nghĩ mãi vẫn không ra, nhiều năm sau, khi Hạ Bình Ý không cần đối mặt với bài tập nữa rồi thì anh mới bất chợt hiểu ra.
Bài tập là kiếp nạn trong cuộc đời học hành của anh, còn Kinh Xán là kiếp nạn cả đời anh.
Vế trước là thứ anh chỉ muốn tránh xa, vế sau là thứ anh không thể tránh được, cũng không muốn né tránh.
“Rồi, rồi, rồi, học hành tử tế.
Nhưng mà tối nay có công ty lớn nào đó bắn pháo hoa trên đường Khang Kiều đấy, nghe nói hoành tráng lắm, tận 20 phút cơ, cậu muốn xem không?”.
“Pháo hoa á?”, Kinh Xán đáp lại ngay: “Xem chứ!”.
Đạt được mục đích, Hạ Bình Ý còn chưa kịp thầm vỗ tay cho mình, anh đã nghe Kinh Xán chuyển chủ đề.
“Nhưng không thể bỏ bê việc học được, nếu bắn pháo hoa ở đường Khang Kiều thì lên sân thượng nhà tôi cũng xem được, cậu có thể đến nhà tôi làm bài”.
Và thế là mọi chuyện diễn ra không giống dự tính của Hạ Bình Ý chút nào.
Ăn tối xong, Kinh Xán kéo anh đến nhà cậu.
Kinh Xán phục vụ anh vô cùng chu đáo, chuẩn bị cho Hạ Bình Ý cả nước, sữa, cậu còn sợ Hạ Bình Ý đói, chạy sang tiệm tạp hóa gần nhà mua ít đồ lót dạ và hoa quả.
Trước ý tốt này, Hạ Bình Ý cũng không còn lí do gì để “sa đọa” nữa, anh bèn thành thực làm bài tập hơn một tiếng đồng hồ, hiệu suất cực kỳ cao.
Gần đến giờ bắn pháo hoa Kinh Xán mới nằm bò ra ghế sô pha, đạp hai chân lên gọi anh như đồng hồ báo thức: “Hạ Bình Ý, bảy giờ năm mươi rồi!”.
Màn pháo hoa bắt đầu đúng giờ, tầm nhìn trên sân thượng rất đẹp, chỉ có một góc pháo hoa dưới thấp bị nhà cao tầng che khuất.
Kinh Xán và Hạ Bình Ý ngồi trên chiếc sô pha màu cam hồi lâu, rồi không hẹn mà cùng đứng dậy, nhoài người lên lan can ngắm.
Kinh Xán duỗi thẳng hai tay gác lên lan can, chống người bằng hai bên nách.
Hạ Bình Ý thấy cậu đứng như cương thi thì cười cậu: “Làm gì thế?”.
Kinh Xán nói: “Phơi một lát, cho khô”.
Hạ Bình Ý bật cười, nhéo cổ cậu: “Trông ngốc thật”.
Mấy chùm pháo hoa màu bạc vọt lên không, như khoảng ngân hà rộng lớn chiếu vào bóng tối.
“Oa, đẹp thật đấy”.
Kinh Xán nhìn về phương xa, cảm thán: “Cảm giác lâu lắm rồi không được xem trận pháo hoa nào lớn thế này”.
“Ừ,” Hạ Bình ý nhìn pháo hoa, nhìn lại nhìn người đang vắt mình trên lan can bên cạnh: “Bỗng hơi có cảm giác năm mới rồi”.
Kinh Xán nghe vậy bỗng thấy khác thường, cậu quay sang hỏi: “Ý cậu là sao?”.
Dù Kinh Tại Hàng không thích tổ chức lễ tết long trọng, nhưng Tống Ức Nam lại là người cực kỳ coi trọng hình thức.
Vậy nên dù không có chuyện cả nhà cùng xem Gala năm mới, cũng không có hoạt động giải trí nào khác, nhưng Tết năm nào Tống Ức Nam cũng nấu một bữa tất niên cực thịnh soạn, cũng yêu cầu cả nhà cùng nâng ly, chúc mừng năm mới.
Mà khi gặp bố mẹ Hạ Bình Ý, cảm nhận được sự nhiệt tình và thân thiết của họ, Kinh Xán không nghĩ bố mẹ anh lại đón năm mới qua loa.
Nghĩ tới đây, Kinh Xán chợt nhớ ra một điều mình vẫn luôn bỏ sót.
Cửa nhà Hạ Bình Ý đúng là không dán chữ “Phúc” hay câu đối gì cả, cũng không có đồ trang trí năm mới nào trong nhà.
“Bởi vì…”.
Hạ Bình Ý dừng lại, nhìn ra những chùm pháo hoa rực rỡ phía xa, cười nói: “Tiện đây tôi cũng giải thích cho cậu chuyện sách tâm lý học luôn.
Lúc chúng ta chơi ném vòng, tôi có nói với cậu hồi nhỏ tôi hay đi chơi với anh mình, cậu nhớ không?”.
Kinh Xán gật đầu.
“Ừ, đó là anh ruột tôi”.
Kinh Xán sửng sốt.
Cậu vẫn nhớ hôm đó Hạ Bình Ý nói hồi nhỏ anh hay đi chơi với anh trai, nhưng ở nhà Hạ Bình Ý mấy hôm nay, cậu không thấy có “anh trai” nào hết, nên cứ mặc định rằng người Hạ Bình Ý nói là anh họ của anh.
Cậu bỗng có một linh cảm chẳng lành, bèn không xem pháo hoa nữa, đứng thẳng dậy, ngơ ngác nhìn Hạ Bình Ý.
“Lúc nhỏ chúng tôi thân thiết lắm, anh ấy rất thông minh, gì cũng giỏi hết.
Anh ấy cũng là người dạy tôi chơi bóng rổ, hồi đó tôi không biết làm bài nào cũng đều hỏi anh ấy.
Tôi thích gì anh ấy cũng sẽ mua, người khác làm anh thì không muốn đưa em đi chơi cùng, còn anh ấy thì khác”.
Nhớ lại những chuyện như thể đã rất xa này, Hạ Bình Ý vẫn không nén được nụ cười, nhưng cười xong, sắc mặt anh cũng tối dần, đến khi nụ cười hoàn toàn biến mất.
“Anh cậu…”.
Pháo hoa đằng xa lúc nở lúc tàn, nó vượt qua không gian, hóa thành những bóng đen đan xen giữa sáng và tối, in lên mặt Hạ Bình Ý.
Kinh Xán chưa từng thấy vẻ buồn bã và lạc lõng trên mặt Hạ Bình Ý như bây giờ, lúc này nhìn anh, trái tim cậu bỗng thấy đau đớn.
Cậu lo lắng nắm lan can, hối hận vì đã hỏi câu này, gợi lại ký ức đau lòng của Hạ Bình Ý.
“Mất rồi”.
Như lặp lại, cũng như xác nhận, Hạ Bình Ý khẽ nói: “Ba năm trước, anh ấy đã chọn rời xa chúng tôi mãi mãi”.
Chọn cách rời xa mãi mãi.
Kinh Xán nhanh chóng hiểu ý anh.
Vốn cậu nghĩ lí do sẽ là tai nạn, hay bệnh tật gì đó, nhưng không ngờ hiện thực còn tàn nhẫn hơn cậu nghĩ nhiều.
Nhịp thở khựng lại, dây thần kinh của cậu bỗng căng ra.
“Tôi có thể… hỏi lý do không?”, sau phút chần chừ, Kinh Xán dè dặt hỏi.
“Trầm cảm.
Nhưng tôi lại không biết, không hề biết anh ấy trầm cảm từ lúc nào, không biết tại sao anh ấy lại trầm cảm.
Anh ấy chẳng để lại lời trăn trối nào cho chúng tôi, cả một bức di thư cũng chẳng có”.
Anh nói: “Tôi vẫn muốn biết lý do, muốn biết tại sao anh ấy lại đau khổ.
Tôi từng đến trường anh ấy, hỏi giáo viên, bạn bè của anh ấy… Tôi còn tìm đọc rất nhiều sách, hỏi rất nhiều bác sĩ…”.
Hạ Bình Ý nhìn ra xa, khẽ cười một tiếng, không biết đang lắc đầu với ai: “Nhưng tôi vẫn không tìm ra đáp án.
Dù tôi đã cố gắng buông xuống dần dần rồi, nhưng giờ nghĩ đến vẫn thấy rất buồn”.
Có lẽ người khác sẽ không để ý, nhưng Kinh Xán có thể nghe thấy sự đau khổ, ân hận xen lẫn trong lời nói của Hạ Bình Ý.
Cậu bỗng nhận ra, có lẽ Hạ Bình Ý không hề vui vẻ như cậu thấy, có lẽ anh cũng có rất nhiều đêm trằn trọc khó ngủ, hết lần này tới lần khác đối mặt với căn phòng không người, tự hỏi tại sao lại như vậy, có lẽ anh cũng giống mình, không ngừng choàng tỉnh từ ác mộng, rồi mở to mắt chờ đến hừng đông.
Vốn đang vui vẻ ngắm pháo hoa, nhưng nói đến chuyện này, rồi quay lại nhìn pháo hoa, Kinh Xán chợt thấy vầng sáng trước mắt hóa thành thủy tinh.
Dễ vỡ, không chân thực.
Hạ Bình Ý đau lòng, pháo hoa cũng chẳng còn đẹp nữa.
“Hạ Bình Ý,” Kinh Xán vỗ người đang cúi đầu: “Cậu nghĩ nếu ước với pháo hoa, liệu có thành sự thật như ước với sao băng không nhỉ?”.
Chẳng mấy khi viền mắt Hạ Bình Ý đỏ thế này, anh quay sang nhìn Kinh Xán, bất đắc dĩ cười: “Tất nhiên là không rồi”.
Ước với sao băng còn vô dụng thì ước với pháo hoa thành hiện thực kiểu gì chứ?
“Tại sao? Không phải pháo hoa cũng giống sao băng à? Vì ngắn ngủi dễ tàn nên mới quý giá”.
Kinh Xán khẽ hỏi, như thể muốn thuyết phục Hạ Bình Ý bằng câu hỏi này, rằng pháo hoa cũng có thể thực hiện ước nguyện.
“Không biết đâu, tôi sẽ ước giúp cậu”.
Với Kinh Xán, Hạ Bình Ý là người tốt với cậu nhất ngoài gia đình, cũng là người quan trọng với cậu nhất.
Cậu không nỡ thấy Hạ Bình Ý buồn, cậu muốn dành hết những lời chúc tốt đẹp cho Hạ Bình Ý.
Kinh Xán giơ tay lên ngang cằm, nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại lời cầu nguyện trong lòng mình.
Hạ Bình Ý nhìn cậu, tim chợt rung động, anh lấy điện thoại ra chụp một tấm Kinh Xán nghiêng mặt.
Đèn flash chói mắt hơn pháo hoa đằng xa nhiều, Kinh Xán mở mắt ra, thấy Hạ Bình Ý đang cầm điện thoại, bèn hỏi: “Cậu chụp ảnh à?”.
Hạ Bình Ý giơ điện thoại cho cậu xem: “Ừ, chụp cậu”.
Mở flash chụp ảnh ở chỗ tối thế này chẳng thể đẹp đẽ gì cho cam.
Kinh Xán vừa định ý kiến, cậu đã được bao bọc trong một vòng ôm ấm áp.
Cậu trợn tròn mắt trong lòng Hạ Bình Ý, quên cả buông tay.
“Kinh Xán, chúc mừng năm mới”.
“Hạ Bình Ý,” Kinh Xán khịt mũi, dằn lại sự bối rối trong lòng, nói: “Chúc mừng năm mới”.
Cái ôm này không chấm dứt tại đây, Hạ Bình Ý không buông Kinh Xán mà anh hơi cúi người, gác cằm lên vai cậu, siết chặt vòng ôm.
Thật ra ngoài câu “Chúc mừng năm mới”, anh vẫn còn một câu nữa chưa nói ra – anh muốn nói rằng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện”.
Dường như sự xuất hiện của Kinh Xán giúp cuộc sống của anh có thêm nhiều điều để mong đợi, để thế giới của anh có thứ gì đó mà anh muốn tìm hiểu.
Với anh, Kinh Xán như cục bông nhỏ tỏa sáng, tỏa nhiệt giữa đêm đông, dù ánh sáng và độ ấm ấy rất mong manh, không bắt mắt, chẳng ai chú ý tới.
Nhưng anh lại có duyên bắt gặp cục bông này, xúc cảm mềm mại khiến anh không nỡ buông tay, mà cũng chính độ ấm dịu dàng này khiến anh hiểu ra rằng, hóa ra chút ấm áp và mềm mại giữa mùa tuyết rơi ngợp trời cũng đủ để chèo chống người ta vượt qua cả mùa đông.
“Cho tôi dựa một lát”.
Giọng Hạ Bình Ý hơi khàn.
“Vậy…”, cố gắng không quấy rầy Hạ Bình Ý, Kinh Xán hít sâu một hơi, sau đó cậu từ từ buông thõng tay, rồi lại từ từ nhấc lên.
Cậu lấy hết dũng khí vòng tay ra sau lưng Hạ Bình Ý, nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
“Cậu dựa đi”.
Đêm đó Hạ Bình Ý không về nhà.
Cách an ủi người khác của Kinh Xán cực kỳ cũ kỹ, cậu kể chuyện cho Hạ Bình Ý nghe suốt buổi tối, gần như đã kể hết những chuyện thú vị đáng nói trong mười mấy năm cuộc đời mình cho anh.
Hạ Bình Ý nghe rất chăm chú, nhưng Kinh Xán cứ kể mãi, anh cũng không chịu nổi, cuối cùng mí mắt Hạ Bình Ý cũng trĩu xuống, thiếp đi.
Trước khi ngủ, anh nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ nói với anh: “Ngủ ngon”.
Mà kỳ diệu thay, suốt đêm đó anh không hề gặp lại cơn ác mộng ngày anh trai anh ra khỏi nhà, bảo anh hãy chăm sóc bố mẹ thật tốt nữa.
Giấc mơ hoàn toàn thay đổi, anh mơ thấy mình đứng giữa con phố chật kín người chơi ném vòng, ném được một chiếc gối ôm lông mềm, sung sướng ôm nó đi ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...