Kim giật mình, che nghiêng lòng bàn tay lên mắt cho đỡ chói, nhìn lên hỏi:
– Ai nhỉ?
Anh chàng nhảy xuống đất, vỗ vỗ vai Kim hồ hởi:
– Tú, Tú nè.
Kim bối rối giây lát, Tú lớn quá, ngày xưa mập mập tròn tròn, đen nhem nhẻm vì cháy nắng, bây giờ cao ráo, trắng trẻo khác hẳn.
– Ôi! Tú khác quá?
– Ha ha. Đẹp trai không?
– Ha ha. Cũng tự tin quá nhể.
– Đấy gặp Tú là phải cười. Lấy thị nữa không? Thuở bé, đi hái xuyên trưa còn gì.
– Thôi, giờ chợ bán mà, thỉnh thoảng Kim vẫn mua ở chợ phiên.
– Cho này, cầm lấy không lại tị với đám trẻ con. – Tú cười hề hề, rồi dí vào tay nó một quả.
– Sao nhận ra Kim? Mà Tú về bao giờ thế?
– Tú về ba hôm rồi. Kim có hóa thành tro Tú cũng nhận ra. Ha ha.
– Lại đùa. Về chơi à? Tú ở đâu?
– Tú ở nhà cậu Đình. Đùa chứ, hôm về thấy Kim đèo cu em đi vòng vòng, cậu Đình chỉ cho Tú.
– Bao nhiêu năm không thấy về, năm nay mới thấy?
– Nhớ à. Ha ha.
– Nhớ. Hi hi
– Hỏi thật mà. Có điện thoại không, cho Tú số nào.
Câu chuyện của hai đứa cứ luyên thuyên đến hết buổi chiều. Gần đến giờ cơm tối, Kim mới đèo thằng cu em về, nay mẹ ở nhà nên nó không phải vào bếp nữa. Buổi tối Kim vén tấm rèm trên cửa sổ nhìn ra ngoài, hôm nay là mười ba, sắp đến rằm, trăng đã sáng lắm rồi. Chỉ ở nông thôn, ánh trăng mới sáng trong như thế này, ở thành phố nhiều đèn lấn át hết cả, có nhìn trăng cũng không thấy được không khí trong trẻo như thôn quê.
Bỗng có tin nhắn, ai nhỉ? Kim với lấy điện thoại, là Hải Anh. Hải Anh hỏi nó "Cậu vẫn ổn chứ?" Lúc nó sắp quên đi Hải Anh lại bắt đầu khứa vào tim nó, làm nó nhớ lại. Lúc nó cần lời hỏi han nhất thì Hải Anh lại biến mất tăm. Lúc trước nó mong chờ câu hỏi này biết bao, tự nhiên bây giờ lại không muốn trả lời nữa. Kim nằm vật ra giường, lăn lộn một hồi, nó ném điện thoại sang một bên rồi bước ra ngoài. Ba mẹ và cu em đang xem ti vi ngoài phòng khách, Kim cũng ngồi xuống nói vu vơ:
– Trăng nay sáng nhỉ ba.
– Trăng quầng thì hạn, trăng tán thì mưa. Nắng gắt mấy hôm rồi, trăng tán thế kia có khi sắp mưa. – Mẹ Kim nói.
– Vâng.
Kim bần thần nhìn ra ngoài giàn thiên lí, con mèo nằm ngang cái giàn vắt vẻo, mắt xanh lè nhìn Kim khinh bỉ.
Sáng nay mẹ phải lên trường trực, thằng cu em bám rịt đòi đi theo, thế là mẹ miễn cưỡng phải cho nó theo. Mẹ dặn Kim ở nhà tự nấu ăn, trưa mẹ sang bà ngoại không về, lâu rồi không qua thăm bà, tiện thể cho thằng cu em sang đó chơi.
Chiều, Kim đang rắc thóc cho mấy con gà thì thấy Tú đạp xe qua.
– Ê, Kim ơi ra đê không?
Kim phì cười vì điệu bộ của Tú, hai đứa hai mươi rồi, ra đê chơi thả diều với lũ trẻ con, hàng xóm lại đồn yêu nhau chứ chẳng đùa.
– Thôi, Kim bận chăn gà, nè, thấy không? – Kim chìa cái bát đựng thóc ra.
– Đi đi, cậu Đình bảo Tú ra đê lấy cá nhà bác Lài gửi mà tớ không biết đường, lâu không về, quên hết đường làng lối xóm rồi.
– Ờ, thế đợi tí.
Kim chỉ đường, hai đứa lượn ra đê. Lấy cá xong, Tú đèo Kim về ngang đoạn cây gạo cổ. Chỗ này con đê dốc thoai thoải xuống phía dưới, cỏ xanh mướt. Lúc trước bọn trẻ con hay thả trâu, cỏ bị trâu gặm trụi hui húi, bây giờ không mấy nhà nuôi nên cỏ mới còn. Mùa này cây gạo không có hoa, gió thổi mát rượi. Tú đỗ xe phi xuống dưới triền đê.
– Ê, Tú không về à?
– Xuống hít không khí tí, Kim xuống đây đi.
Lạ thật, rất lâu hai đứa mới gặp lại nhưng Kim lại thấy rất thoải mái, cũng có thể vì Tú vẫn coi nó là cái Hĩm nên Kim mới cảm thấy thế chăng?
Tú đặt tay sau gáy, nằm xuống cỏ nhìn bầu trời.
– Sắp mưa rồi sao ấy, Kim thấy không khí mát mát rồi.
– Ừ, có khi lát mưa cũng nên, nhưng kệ nằm đây tí rồi về.
– Sao lần này Tú về có một mình vậy?
– Bố mẹ Tú li hôn rồi, lí do muôn thuở là không hợp.
Kim nhìn Tú. Tú cười.
– Đừng nhìn Tú thương hại thế chứ. Mẹ Tú sang nước ngoài rồi. Còn bố lúc trước rượu chè suốt vì chán nản. Giờ cũng đỡ.
Không khí im lặng trùm lấy, Kim không biết nên nói gì để an ủi Tú. Nó nhận ra vì mải gặm nhấm nỗi đau của chính mình mà quên mất trong mắt Tú chứa đựng một nỗi đau lớn hơn. Có những người giỏi che giấu độ khi thấu được tấm lòng của họ bản thân tự thấy mình vô tâm đến tột cùng. Tú chợt lấy một hơi dài rồi chỉ đám mây đang trôi nói:
– Tất cả nỗi đau cũng như đám mây, gió như thời gian rồi sẽ đuổi đi tất cả.. Mà thôi nói chuyện của Kim đi, có chuyện gì à?
– Đâu có.
– Phét. Kim nói thật đi.
– À thì những chuyện linh tinh ấy mà.
Những con người thấu hiểu nhau dù chỉ qua một cái chớp mắt cũng sẽ hiểu đối phương cần gì. Và cuộc đời cũng rất lạ kì, có những người sẽ luôn xuất hiện thật đúng lúc. Không phải là số phận trêu ngươi như thế mà là an bài. An bài để cho tất cả mọi chuyện xảy ra xung quang chúng ta đều có lí do của nó. Mưa bắt đầu rơi lộp bộp, Tú cầm tay Kim chạy ngược lên con đê. Hai đứa cùng chụm chân đạp cho nhanh, cơn mưa rào mùa hè đuổi đằng sau cũng đến nơi rồi.
Về đến nhà Kim đã ướt hết, mẹ với cu em cũng vừa về. Mẹ giục Kim đi tắm cho khỏi ướt.
Buổi tối, Kim nằm trên giường thảnh thơi. Tú gọi điện hỏi:
– Nay Kim bị mắng không.
– Không, lớn rồi mà Tú. Tú ổn chứ.
– Ha ha. Có khi nào không ổn đâu. Kim thế nào, quên được chưa?
– Ừ thì nói ra cũng nhẹ lòng rồi.
– Thế ngủ đi, mưa mát, ngủ ngon nha.
– Tú cũng thế nhé.
Kim vừa tắt máy, thì Hải Anh cũng gọi điện đến. Kim nghĩ ngợi, lúc trước nó trông chờ cuộc gọi này bao nhiêu bây giờ lại không biết có nên nghe máy hay không. Kim quyết định không né tránh nữa, chuông điện thoại hết, nó bấm gọi lại. Đầu bên kia tiếng Hải Anh cất lên vẫn quen thuộc như thế. Kim hỏi Hải Anh thay lòng từ khi nào, có hạnh phúc không? Kim nói hết những cảm xúc khó chịu trong lòng khi Hải Anh không nói được một lời chia tay tử tế, cũng không giải thích cho nó. Hải Anh nói với nó rằng cậu ấy hối hận. Nhưng Kim thì không. Bây giờ nó cảm thấy trong lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
Mấy hôm sau trời đều mưa nắng thất thường, Kim ở nhà suốt cũng thấy cuồng chân. Mãi cuối tuần mưa mới hết, trời sau mưa trong veo, xanh ngắt. Buổi chiều đám trẻ con chạy ùa ra đê thả diều, thằng cu em cũng được ba làm cho một cái. Kim dẫn nó ra đê, chạy đua cùng đám trẻ trong xóm. Tú đã dẫn đầu đám trẻ con. Nhìn cậu ấy vui vẻ như thể chưa từng có chuyện gì. Những người như thế khiến ta yên tâm nhưng cũng khiến ta đau lòng. Tú chạy lại chỗ Kim:
– Lâu lắm Tú mới được chạy đấy, trên phố chật chội quá.
– Vậy thỉnh thoảng lại về chơi. Mà Tú học ngoại ngữ nhỉ?
– Ừ, sao?
– Dịch được phim không? Ha ha.
– Kim cần à. Kim xem phim gì?
– Thì mùa hè chán lắm, Kim xem linh tinh.
– Kim không thích mùa hè à?
– Kim không, nóng nực chán ngắt.
– Tú lại thích mùa hè.
– Vì sao?
– Vì có Kim. Ha ha.. Thôi đi thả diều đây.
Hôm nay cô Kim dưới biển về chơi. Chú út làm đủ món, cả nhà Kim cũng sang ăn cơm. Ăn xong cả nhà ngồi quây quần kể toàn những chuyện ngày xưa. Cô Kim bảo giờ mới phân biệt được thằng Thịnh với thằng Thái vì hai thằng giống nhau quá. Từ ngày cô đi lấy chồng hè về có mấy ngày thả hai đứa con rồi lại đi ngay nên chẳng mấy khi chơi với chúng nó. Hai đứa con cô cũng lớn phổng, chúng ở phố về đây chỉ thích theo các anh thả diều, đá bóng.
Buổi tối ba mẹ Kim bắc ghế ra sân hóng gió. Những con đom đóm chập chờn bay trong tán lá trước giàn hoa thiên lí. Trông chúng như những chiếc đèn nhỏ li ti thắp sáng một khoảng không gian nhỏ xung quanh, thật đẹp. Lúc còn nhỏ, Kim với đám trẻ con trong xóm hay bắt bỏ vào cái lọ thủy tinh rồi đuổi nhau quanh xóm hát bài đồng dao "Đom đóm thầy tưởng là ma, thầy ù thầy chạy, rơi khăn rơi đãy, rơi cả nắm xôi, thầy ngồi thầy lạy, ma bắt thầy đi, kim nhật kim thì, kim vương thỉnh giải" *. Mẹ Kim cắt dòng suy nghĩ vẫn vơ:
– Trăng quầng thế kia, mai lại nắng gắt cho mà xem. – Mẹ nhìn trời bảo.
– Ba cho cả nhà đi biển đi ba? – Kim nói.
– Sao bảo hai mẹ con có thù với nắng, chúa ghét mùa hè, giờ lại còn đòi đi biển. Đi rồi lại trùm kín mít.
– Con ghét mùa hè bao giờ ba?
– Hửm, lạ đấy nha. – Mẹ nhìn Kim.
– Con yêu mùa hè, vì mùa hè rất "ngọt". Hi hi..
Thằng cu em chạy từ trong nhà mặt mũi nhành nhỡ, nó vừa đả hết hai cái kem to.
– Con cũng thấy mùa hè ngọt.
Cả nhà nhìn nó, phì cười. Thế là mùa hè năm thứ hai sinh viên của Kim cũng qua đi. Cuối cùng nó cũng thấy mùa hè không đáng ghét như nó vẫn nghĩ. Thực ra chẳng có mùa nào đáng ghét cả, thứ làm chúng ta chán ghét là tâm trạng trong lòng. Tú cũng sắp trở lại thành phố, thật may hai trường cũng cách nhau không xa. Tú và Kim cũng có thể tiếp tục những câu chuyện huyên thuyên suốt những ngày tháng thanh xuân nếu rảnh rỗi. Kim phấn chấn trong lòng nhìn Tú. Nó tự hỏi trong lòng "Tú có thấy vị của mùa hè không? Kim thì biết rồi, đó là vị ngọt thanh có thể cảm nhận được bằng các giác quan và bằng cả trái tim nữa".
Chú thích:
Một bài đồng dao dân gian, có nhiều dị bản khác nhau, tùy vùng miền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...