Vì Chúng Ta Là Một Đôi [truyện Thái]

'Cảm xúc hiện tại của tôi như này: Nếu chúng ta phải hát đi hát lại một bài hát cả trăm lần, liệu ta có còn say mê tha thiết mỗi lần ta cất tiếng hát nữa không?'

Đêm qua đúng là một sự thất vọng.

Chỉ nghĩ đến nó thôi tôi cũng đã muốn khóc. Cảm giác lúc ấy đau đớn, và không đùa đâu khi tôi nói rằng trái tim mình như bị khoét một lỗ khi Sarawat ghé lại gần hơn, thì thầm bằng giọng khàn khàn của cậu ấy.

'Lùi ra đi Tine, lây cúm của tôi bây giờ.'

Má ơiiiiiii!

Vấn đề là Sarawat đã đi ba ngày hai đêm cùng hội Sư Tử Trắng để làm vài việc thiện nguyện bằng cách giúp cải tạo trường học và quyên góp. Tôi đã không thể đi cùng vì vướng công chuyện ở khoa. Chỉ là không ngờ khi quay lại thì đã thấy tên to còn nay đang run lẩy bẩy vì bị sốt.

Cậu ta kể là phải sửa mái nhà dưới mưa, sau đấy thì uống say với mấy anh khóa trên để ăn mừng. Kết quả thì như hiện tại đó - ngủ như một củ khoai tây và tôi thì phải chăm sóc. Đúng là cục nợ.

"Sarawat, cậu thấy khá hơn chưa? Đầu còn đau không?"

May sao hôm nay là thứ Bảy. Giờ đã quá mười giờ sáng, tôi không muốn làm phiền cậu ấy ngủ đâu nhưng cần phải ăn gì đó để còn uống thuốc.

"Vẫn tệ lắm," cậu ấy mỏi mệt hé mặt ra nhìn, đôi môi khô khốc khiến tôi cũng thấy tệ theo.

Bọn tôi đã hẹn hò được một năm rồi, nhưng tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế này bao giờ. Đau lòng lắm.

"Cậu vẫn còn sốt."

"Sẽ khỏe lại sớm thôi."

"Đừng chết đó Sarawat. Nếu không tôi sẽ trở thành playboy. Tôi không muốn vậy đâu," tôi nói, cười sượng trân.

"Cậu đang lo hay là đang muốn tôi ngoẻo thế, hử?"

"Cả hai."

Cậu ta cốc đầu tôi một cái. Au... đã ốm mệt thế rồi mà vẫn gõ đau thấy mẹ. Chắc cũng không chết dễ thế đâu nhỉ.


Sarawat bắt đầu thấy mệt mỏi từ tối hôm qua sau khi trở về từ buổi cắm trại tình nguyện. Đến giữa đêm thì cơn sốt trở nặng và cậu ấy không dậy nổi. Chúng tôi ngủ với cái gối ôm chắn giữa hai đứa cả đêm. May sao tôi là một đứa khỏe mạnh nên không bị lây ôm dễ vậy. Thế nên hiện tại tôi mới đảm nhiệm vai trò bạn trai tốt để chăm sóc cậu ta.

"Nói nghe, cậu muốn ăn gì, để tôi nấu cho." Tôi bảo cậu ấy, rờ tay lên trán xem đã hạ sốt chưa.

"Khỏi đi. Gọi gì đó về ăn."

"Không muốn tôi vất vả hở?"

"Không, tại cậu nấu dở á. Ăn như hạch."

Ôi tim tôi...

Nếu giờ cậu ta không ốm thì đã ăn một đá của tôi rồi. Chỉ ghẹo gan tôi là giỏi. Trông tôi hiền thế thôi chứ không có lành tí nào nhé.

"Tôi kệ xác cậu chết đi nhé?"

"Nếu tôi chết mà khiến cậu vui thế thì tôi sẽ không chết đâu."

"Cảm động quá đi mất." Grr, tôi không thể không đảo mắt bất lực.

Đúng là tên khốn khó chịu. Ai bảo Sarawat hay xấu hổ kiệm lời đấy, nếu mà biết rõ cậu ta rồi thì sẽ thấy cậu ta đáng ghét cỡ nào.

Sarawat và tôi cũng như bao cặp đôi khác trên đời. Tuy nhiên cũng có một chút khác biệt, ấy là đám bạn của chúng bắt đầu không ngừng tự hỏi không hiểu bọn tôi là người yêu hay kẻ thù vì tối ngày cà khịa lẫn nhau. Tất nhiên là tôi yêu và quan tâm cậu ấy nhiều, nhưng chắc là cách chúng tôi bày tỏ cảm xúc hơi kì lạ.

"Ăn trước đi đã. Để tôi chọn món, cậu không có quyền ý kiến," tôi vọt vào bếp, đổ sữa ra cốc và gọi cháo mang tới tận nhà vì không muốn cậu ta không kịp thời ngoẻo mất.

Trong lúc chờ giao món, tôi chuẩn bị khăn ẩm để lau người cho cậu. Đêm qua tôi đã lau hai lần rồi nhưng cậu ấy vẫn chưa khá hơn. Nếu như cơn sốt không thuyên giảm, chắc tôi phải gọi thằng Man để đưa tên này đi bệnh viện.

"Tine, đau quá, da tôi sắp trầy hết rồi," cậu ta phàn nàn khi tôi lau người cho. Phiền thế nhỉ.

"Bớt ỉ ôi đi. Lúc đội mưa thì cứng lắm mà."

"Xin lỗi vì làm phiền cậu." Gì đấy? Sao tự nhiên lại tình cảm thế? Cậu ta đang diễn hài kịch đấy.

"Biết thế là tốt. Lần sau thì chăm sóc bản thân tử tế vào."

"Cậu lo lắm đúng không?"

"Lo cho tôi á, ừ."

Tôi làm sao thế nhỉ? Tự nhiên mặt nóng bừng lên như kiểu bị sốt luôn rồi ấy. Lau người cho cậu ấy càng lâu càng khiến tôi khó mà nhìn thẳng vào mắt cậu ấy được. Tôi vẫn chưa quen nổi với việc cậu ấy cứ nhìn mình dù rằng bọn tôi đã hẹn hò lâu lâu rồi.

Đồ ăn được giao tới sau mười phút. Nhà hàng này ở ngay gần trường đại học của bọn tôi, chắc là đủ ngon để cậu ta không lèm bèm gì. Thật ra tôi cũng muốn cho cậu ta thưởng thức tài nghệ nấu nướng kiệt xuất của mình, nhưng tôi sợ cậu ấy ăn ít quá rồi lại bệnh thêm.

"Cháo của cậu đây. Dậy ăn chút đi."

Tôi ngồi bên cạnh giường, trong tay là bát cháo thịt bằm. Mùi thơm lắm. Sarawat mở mắt ra lần nữa, trúc trắc ngồi dậy, rồi nói bằng cái giọng đáng yêu khiến tôi chỉ muốn bóp miệng cậu ta một cái.

"Đút cho tôi đi, mệt."

"Bớt diễn đi. Cậu chạy nguyên nửa sân bóng với cái đầu gối bị thương. Làm sao mà không ăn nổi lúc bị sốt?"

"Ốm rồi. Đầu đau, cổ họng cũng đau." Cậu ấy bắt đầu ho mấy cái.

Ai cho cậu này một tượng Oscar đi ạ! Tôi đúng cạn lời.

"Được rồi, tôi đút cho. Há miệng ra." Cậu ấy nghe lời há miệng ăn một thìa cháo to, mặt đơ ra. Tôi không đoán nổi cậu ấy nghĩ gì. "Ngon không?"


"Không."

"Hở? Nhưng cái này tôi gọi từ hàng ăn mình hay đi mà?"

"Thế thì ngon. Nếu là cậu nấu thì không ngon."

"Đúng là chúa phiền phức."

"Đầu đau quá."

"Nước đi hay đấy. Há miệng ra." Tôi lấy thêm một thìa cháo nữa đưa tới bên miệng cậu ấy, nhưng lần này cậu ấy không nghe lời nữa. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Thôi đi đã, nóng lắm."

"Thổi rồi mà, cậu không thấy hả?"

"Không, thổi lại đi."

"Cậu trêu tôi đấy à?"

"Gì? Thì cứ thôi đi, đói lắm rồi." Tôi không chắc đây là bạn trai mình hay là con mình nữa. Nhưng dù cậu ta có ghẹo gan thế nào, tôi vẫn chiều theo, đút cho cậu ấy tới khi bát sạch nhẵn, rồi cho cậu ấy uống thuốc.

"Mau khoẻ nhé. Đừng làm cục nợ của một người sang chảnh như tôi lâu, biết chưa?" Tôi lẩm bẩm rồi để cậu ấy nghỉ ngơi. Nhưng thay vì im lặng và nghỉ đi thì Sarawat lại khàn khàn gọi.

"Tine."

"Nghỉ đi, tôi đi rửa bát."

"Đừng quen rửa tay với xà phòng đó."

"Biết rồi."

"Cũng đừng quên ăn."

"Tôi gọi cả cho tôi rồi. Ăn bây giờ đây."

"Nếu cảm giác như bị lây bệnh thì phải bao tôi."

"Dạ vânggggggg," tôi quay lại nhìn cậu ấy. "Còn gì nữa không? Nói nốt đi."


"Tôi lo đấy."

"Tôi cũng lo cho cậu mà."

"Tôi không muốn khỏe hơn đâu."

"Thì làm cục nợ tiếp đi vậy."

Tôi nói khẽ nhưng cũng không giấu được nụ cười.

Bọn tôi đã bên nhau lâu rồi. Có một điều không đổi kể từ ngày đầu tiên đến hiện tại, đó là cách mà cậu ấy luôn quan tâm tôi. Đó là lí do vì sao... mỗi ngày tôi lại yêu cậu ấy hơn.




---




"Tine, góc nghiêng của cái thìa với nĩa không đẹp. Cầm cho tử tế đi."

"Mười phút rồi đó. Chừng nào mới xong?"

Thằng Peuk rướn người qua, đưa lên lại đưa xuống, nó trông như muốn nhập xác tôi đến nơi. Hôm nay bọn tôi trốn ra sớm vì có một nhiệm vụ - chụp ảnh đăng lên trang "Hàng ăn phải thử không ngon nhưng mà rẻ." Hôm nay đã đi ba chỗ khác nhau rồi, tôi khá chắc là vẫn còn đi tiếp nữa.

"Tao muốn ảnh chụp góc rộng toàn cảnh cơ. Ngồi yên thằng này. Càm ràm ít thôi."

"Muốn chụp chân tao không nè? Phiền vãi. Ra mà chụp thằng Fong thằng Ohm đi."

"Để bọn tao yên!" Hai thằng lập tức phản đối.

Nhóm của chúng tôi lúc nào cũng làm gì đó sau giờ học mỗi ngày trong tuần chứ không bao giờ chịu ở yên. Nếu không phải là giúp thằng Peuk tìm cái đăng lên trang Facebook thì cũng là thằng Fong dắt đi tán gái, hoặc thằng Ohm siêu nghiện mạng xã hội sẽ lôi kéo bọn tôi đi theo xem ai đó nổi tiếng trong trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận