Vừa mở mắt ra cô đã thấy trần nhà màu trắng, chăn trắng, cùng khuôn mặt thanh tân mĩ lệ như đóa bạch liên.
"Tôi...tôi làm sao vậy?" Tần Hàm Lạc nhìn bình truyền dịch treo trên cao, suy yếu vô lực hỏi.
Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô có chút phức tạp, lại cười yếu ớt, đưa tay dịch dịch chăn cho cô, nói: "Không sao cả, đừng lo lắng, bác sĩ nói chị mệt mỏi quá thôi."
Mệt? Ah, thật mệt chết được, có cảm giác như mệt mỏi dâng lên từ đáy lòng, mi mắt Tần Hàm Lạc không tự chủ được khép lại, nhưng phút chốc, cô lại cố gắng mở ra, thì thào nói: "Nàng đâu? Chocolate đâu?"
Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, chocolate?
"Chocolate mua cho nàng đâu?" Thanh âm Tần Hàm Lạc càng lúc càng thấp.
Mễ Tiểu Nhàn như muốn giữ chặt mu bàn tay đang bị cắm kim tiêm truyền dịch lộ ra ngoài của cô, ngẫm nghĩ, lại đặt tay lên chăn, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Em...và Tử Toàn đi tìm chị khắp nơi, bỗng nhiên lại nhận được điện thoại của Giản Hân Bồi, nói chị ngất xỉu."
Tần Hàm Lạc không đợi em nói xong, vội vàng nhìn quanh, còn ngóng ra cả ngoài cửa, rồi lập tức tiếp lời: "Cậu ấy...cậu ấy chẳng lẽ đi rồi sao?"
Mễ Tiểu Nhàn không trả lời, ánh mắt Tần Hàm Lạc lộ vẻ thất vọng, khiến em không đành lòng đối diện.
"Sao chị lại mệt đến té xỉu như thế?" Trong giọng em mang theo ý trách cứ nhàn nhạt, chuyển đề tài.
"Tôi..." Ánh mắt Tần Hàm Lạc chuyển về phía trần nhà, cánh mũi bỗng nhiên đau xót, nước mắt không kiềm chế được chảy ra. Có phần nghẹn ngào, cô nói không thành tiếng: "Tôi chỉ là...chỉ là..."
Chỉ là cái gì? Quá mệt mỏi, chạy thục mạng ở bên ngoài tìm việc, chưa từng nếm trải gian khổ như vậy, ngay trước ngày Giản Hân Bồi nói chia tay, cô dĩ nhiên dành cả một ngày đi phát tờ rơi ột tiệm mỹ phẩm mới khai trương, đứng suốt trong gió lạnh thực nhiều giờ, thật sự quá mệt mỏi...hộp chocolate kia, chính là buổi tối lúc trên đường về đã mua cho nàng.
Nhưng sao cô có thể nói với Tiểu Nhàn những chuyện đó được, mà Bồi Bồi như thế nào vứt cô lại đây rồi đi mất? Nước mắt cô từng giọt từng giọt theo khóe mi lăn dài trên gối.
"Chị hẳn rất yêu cô ấy." Giữa vô tận bi thương, một thanh âm ngọt ngào kèm tiếng thở dài truyền vào tai cô.
Tiểu Nhàn đã biết, cũng phải, em thông minh như vậy, huống chi trải qua chuyện lần này, sao em có thể không biết được. Không sao cả, mọi việc đều không sao cả, biết cũng tốt, không biết cũng tốt, cô không để ý.
"Chị ấy cũng yêu chị như chị yêu chị ấy sao?"
Tần Hàm Lạc lặng người, thống khổ lắc đầu: "Tôi...không thể xác định được."
Mễ Tiểu Nhàn cắn môi, trầm mặc không nói.
"Tôi...tôi mong muốn một tình yêu mà trong lòng mình lẫn đối phương đều chỉ có một người, hầu hết thời gian đều hiểu trong lòng đối phương suy nghĩ điều gì...có thể thẳng thắn thành khẩn, không dối gạt người kia, có thể tín nhiệm lẫn nhau, còn có, một tình yêu không cần thấp thỏm lo âu, không có tự ti, không có ghen tị..." Cô thì thào nói.
Đôi mi thanh tú của Mễ Tiểu Nhàn nhíu lại càng chặt.
"Tiểu Nhàn, tôi mua cơm thịt bò này!" Trương Tử Toàn một tay xách một túi đồ ăn to, một tay đẩy cửa ra. Những lời này vừa nói xong, cô lập tức ngạc nhiên đến há hốc miệng, chỉ vì cô nhìn thấy Tần Hàm Lạc nước mắt ràn rụa.
Tần Hàm Lạc vừa đau lòng, vừa xấu hổ không thôi. Dùng một tay che mắt lại, cô bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này mình không còn mặt mũi để gặp bất kì ai cả.
Trương Tử Toàn nhìn Mễ Tiểu Nhàn. Cô đi tới đặt thức ăn lên đầu giường, sau đó ngồi xuống bên giường. Cô đưa tay vỗ vài cái lên chăn, giận dữ nói: "Tao mặc kệ rốt cuộc mày đã xảy ra chuyện gì, tao chỉ biết là bọn này tìm kiếm mày thực vất vả, thực lo lắng sốt ruột. Nên dù thế nào đi nữa hôm nay mày cũng phải trở về thành phố A với tụi này."
Tần Hàm Lạc trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng từ lỗ mũi "ừ" một tiếng.
Trong mắt Mễ Tiểu Nhàn lộ ra một tia vui vẻ, lấy sữa và đồ ăn đóng hộp trong túi giấy ra, đưa cho Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn. Trương Tử Toàn vội đỡ Tần Hàm Lạc ngồi dậy, cũng lấy hai chiếc gối đặt sau lưng để cô tựa vào.
Tần Hàm Lạc miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Để tao tự ăn, tự dưng làm như tao bị bệnh gì đó nặng lắm không bằng."
"Quả thực chẳng có bệnh nặng gì, chỉ là não bị cháy hỏng thôi." Trương Tử Toàn "hừ" một tiếng.
Tần Hàm Lạc không phản bác. Cô nhận lấy đôi đũa Mễ Tiểu Nhàn đưa qua, yên lặng ăn cơm. Thịt bò rất thơm, nhưng cổ họng cô như bị thứ gì chặn lại, ngay cả nuốt cũng cảm thấy như cố hết sức.
"Trong nhà..." Cơm đầy mồm, bỗng dưng cô nhớ tới vấn đề đầu tiên cô phải đối mặt lúc quay về thành phố A, gương mặt không khỏi hiện lên vài phần ưu tư.
"Giờ mày mới nhớ tới việc này à." Trương Tử Toàn bĩu môi.
"Yên tâm đi, bọn họ không biết đâu." Mễ Tiểu Nhàn trao cho cô một ánh mắt an ủi.
"Còn bên trường học có tao đối phó rồi." Trương Tử Toàn vội tiếp lời.
Tần Hàm Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vấn đề muốn hỏi nhất lại thế nào cũng không nói được ra lời. Trương tử Toàn nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, thúc giục: "Mau ăn đi, chúng ta trở về thành phố A sớm một chút."
***
Màn đêm dần tối sẫm, chiếc xe bus to lớn phóng như bay trên đường cao tốc hướng về thành phố A. Tần Hàm Lạc nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng không rõ là tư vị gì. Buổi tối mấy ngày trước đó, cô cũng từng như thế này đến thành phố D, chỉ là tâm tình khi ấy lại cách biệt một trời một vực với lúc này.
"Chị ấy cũng trở về thành phố A, lúc em đến bệnh viện thì chị ấy đã đi rồi." Không biết khi nào, một thanh âm quen thuộc mềm nhẹ vang lên bên tai.
Tần Hàm Lạc ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn em, những luồng sáng mỏng manh từ ánh đèn đường bên ngoài chợt lóe qua liên tiếp lần lượt hình thành những mảng thoạt tối thoạt sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của em. Cô không nhìn rõ được nét mặt em, nhưng lờ mờ có thể nhận thấy hai mắt em nhắm lại, cô cơ hồ hoài nghi không biết có phải mình nghe thấy ảo giác không, nhưng thanh âm này, quả thực là giọng của Mễ Tiểu Nhàn.
Thật sao? Nàng đã về trước sao? Tần Hàm Lạc biết mình không cần lo lắng cho Giản Hân Bồi, nhưng nơi nào đó trong lòng lại bắt đầu âm ỷ nhức nhối, đau đến nỗi ngay cả đôi mày cũng nhíu lại, nỗi đau đớn cùng thất vọng mãnh liệt khiến cô có chút không biết nên bám víu vào ai, đầu nặng nề tựa vào lưng ghế, cũng nhắm chặt mắt lại.
"Ngủ một giấc đi, về nhà rồi sẽ ổn thôi." Mễ Tiểu Nhàn hơi xích lại gần cô, nhẹ giọng nói.
Hương bạc hà nhàn nhạt chui vào mũi Tần Hàm Lạc, lành lạnh, lại khiến lòng Tần Hàm Lạc ấm áp, cô nhịn không được vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của em, cúi đầu nói: "Tôi ngủ một giấc đã, bao giờ tới nhà em hãy gọi."
***
Trên bàn ăn, bày đầy một bàn đủ món phong phú thơm ngào ngạt.
"Bồi Bồi, nào, ăn nhiều một chút đi, tất cả đều là những món con thích đó." Vẻ mặt Chu Vân Tố vẫn giống ngày thường, tươi cười đầy mặt, đáy mắt tràn đầy vẻ trìu mến, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Giản Hân Bồi thần sắc đờ đẫn, tay máy móc di chuyển đôi đũa.
"Sao lại không ăn thế, món cá Mandarin này tươi lắm, ăn nhiều một chút." Chu Vân Tố thỉnh thoảng lại gắp thức ăn bỏ vào bát nàng.
Giản Hân Bồi gian nan nuốt một miếng cơm, đẩy bát ra, lắc đầu nói: "Thôi khỏi, con no rồi."
"Con mới ăn một chút như vậy mà đã nói no rồi, dạo này con gầy quá, mẹ nhìn mà đau lòng."
"Con thực sự ăn không nổi, con muốn về phòng nghỉ ngơi." Giản Hân Bồi hai mắt vô thần, thanh âm nhẹ đến như trôi nổi. Nàng chậm rãi đứng lên, đi về phía phòng mình.
"Bồi Bồi, mẹ rất mừng khi con có thể trở về." Chu Vân Tố lấy tay chống bàn, bỗng nhiên phút chốc mắt liền đỏ bừng: "Nhưng con thế này, mẹ nhìn khổ sở lắm."
"Thật không? Mẹ khổ sở sao? Nhưng mẹ phải biết lòng con còn khổ sở hơn mẹ gấp trăm lần..." Giản Hần Bồi không quay đầu, thanh âm bình tĩnh đến kì lạ.
"Mẹ...mẹ biết hiện tại con rất hận mẹ, nhưng sau này con sẽ...sẽ hiểu ẹ."
"Mẹ yêu tâm, con không hận mẹ, con chỉ hận chính mình." Giản Hân Bồi quay đầu, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười trào phúng.
Chu Vân Tố nhắm mắt lại, sau đó hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Trở về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai ăn sáng xong mẹ và con sẽ cùng tới thành phố Z, đại học Z cũng không tệ lắm."
Giản Hân Bồi im lặng không nói.
"Con yên tâm, nếu con tới đó, Hàm Lạc sẽ có thể thuận lợi học nghiên cứu sinh, mẹ sẽ không cản trở tiền đồ của nó, dù sao nó cũng là đứa bé mà mẹ đã nhìn lớn lên từ nhỏ."
"Con vẫn biết mẹ thần thông quảng đại." Giản Hân Bồi hơi nhếch miệng: "Chỉ là con không ngờ thế nhưng dưới tình huống ba không biết gì mà lại vẫn đồng ý để con chuyển trường."
Lòng Chu Vân Tố như bị cái gì đè xuống, những lời còn lại rốt cuộc không nói nên lời, ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng biến mất khỏi phòng khách.
***
Trên bàn học bày một khung ảnh, tấm ảnh chụp hai cô gái, mặt kề sát, cười rực rỡ như nắng sớm.
Những ngón tay thon gầy của Giản Hân Bồi khẽ lướt qua khuôn mặt thanh tú của cô gái tóc ngắn, một giọt nước mắt trong suốt rơi lên mặt kính.
"Mình hận cậu..." Nàng thấp giọng lẩm bẩm, nghẹn ngào: "Vì sao cậu không tin mình? Hàm Lạc, vì cái gì cậu không tin mình?"
Nàng không nên dối gạt Hàm Lạc, nhưng vì sao lại muốn nói dối? Lừa gạt là chuyện khiến người ta không thể chịu đựng nổi, nhưng đôi khi lừa gạt cũng bởi vì quá để ý kèm cảm giác sợ hãi sâu sắc. Nàng sợ nhắc tới tên Cố Minh Kiệt, cũng không muốn giải thích hay nhắc tới chuyện trước kia. Vô luận thế nào, nàng không muốn nhắc tới tên hắn ta trước mặt Hàm Lạc, nàng không muốn nhớ tới việc ấy, chỉ thầm mong tất cả chưa từng xảy ra. Nàng sợ Hàm Lạc để bụng, sợ cô nhớ mãi việc này. Mặc kệ Hàm Lạc biểu hiện ra có yêu nàng nhiều đến đâu, quan tâm nàng đến mức nào, trong lòng nàng luôn tồn tại cảm giác tự ti không xua tan nổi.
"Không có cảm giác an toàn, đâu chỉ mỗi mình cậu?" Nụ cười của nàng thê lương lại bất đắc dĩ.
Thật là một chuyện nực cười. Các nàng yêu nhau đến vậy, lại đồng dạng cẩn thận dè chừng nhau, suy nghĩ thực sự trong lòng đều che dấu lại, trước mặt đối phương lại giả bộ như không có việc gì. Nàng sợ cô suy nghĩ nhiều, sợ cô khinh thường mình, bởi vậy không hề nhắc tới người hay sự việc trước kia. Mà cô lại cũng bởi sợ tổn thương nàng, sợ chạm vào hồi ức mà nàng không chịu nổi kia, bởi vậy tuy lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không đề cập tới.
A, thật ra không nhắc tới thì sao? Trốn tránh thì thế nào? Việc ấy chung quy cũng đã từng xảy ra, cũng vẫn luôn tồn tại trong lòng cả hai. Nay, hiểu lầm giữa hai nàng càng sâu sắc, thương tổn cũng quá nặng nề.
"Mình để cậu lại bệnh viện mà bỏ đi, lúc này hẳn cậu rất hận mình. Cậu biết không, hiện tại mình căn bản không biết phải thế nào mới có thể đối diện với cậu. Mình hận cậu muốn chết được, cũng hận chính bản thân mình. Nếu đời này có thể sống lại một lần nữa, vậy thì tốt đẹp biết bao nhiêu...Cậu có biết mình để ý suy nghĩ của cậu về mình nhiều đến mức nào không?"
Người trong ảnh nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp trong suốt mang theo ý cười, lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, không trả lời.
"Cậu cho rằng mình không yêu cậu. Cậu không tin tưởng mình, không tin tưởng tình yêu mình dành cho cậu. Vậy, cứ hận mình nhiều thêm một chút cũng không sao cả. Ngày mai, mình sẽ rời khỏi nơi này, Hàm Lạc, mình sẽ rời xa cậu. Mình đi rồi, cậu có thể yên ổn học nghiên cứu sinh, mới không còn căng thẳng với người nhà, mới có một tương lai tươi sáng, một cuộc sống tốt đẹp. Mình đã từng ích kỷ một lần, nhưng hiện tại, mình muốn hoàn toàn suy nghĩ cho cậu một lần." Nàng cúi đầu thì thầm: "Như vậy cũng tốt, chúng ta đều cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại."
Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại: "Mình sẽ nhớ cậu, sẽ vẫn yêu cậu, chờ chúng ta đều trở nên đủ kiên cường, cũng đủ trưởng thành cùng tự tin, rồi mình sẽ trở về, sẽ cho cậu biết mình yêu cậu nhiều đến mức nào, sẽ khiến cậu tin tưởng, trên thế giới này mình chỉ yêu một mình cậu. Thời điểm ấy, mình sẽ thản nhiên đối mặt với con người mình ngày trước, thản nhiên đối mặt với cậu."
"Hàm Lạc, mình không thể giải thích gì với cậu, nếu cậu yêu mình, xin cậu chờ mình...Mình biết cậu sẽ chờ, cậu cũng sẽ nghĩ giống mình, tự điều chỉnh lại trạng thái. Tình yêu của chúng ta sẽ không bị gián đoạn, lại có thể bắt đầu một lần nữa, mình chờ ngày đó..."
***
Rốt cục cũng về đến nhà, ngôi nhà nhỏ của chính mình, Tần Hàm Lạc nhìn mọi thứ quen thuộc chung quanh, chỉ cảm thấy đủ loại chuyện tình xảy ra suốt chuyến đi này như thể nằm mơ vậy, mà giờ rốt cuộc cũng tỉnh mộng.
Ngồi trên xe vài giờ, ba người đều lộ vẻ mệt mỏi, Trương Tử Toàn đẩy cô: "Đi, đi tắm rửa, sau đó lên giường ngủ tiếp, ngủ một giấc thoải mái."
Tần Hàm Lạc phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu, đi vào phòng mình lấy quần áo, sau đó vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Mễ Tiểu Nhàn ngồi xuống sô pha, bật TV lên. Trương Tử Toàn ngồi xuống cạnh em, bỗng nhiên không hiểu sao bật cười: "Đây là lần đầu tiên em tới nơi này phải không?"
"Phải." Mễ Tiểu Nhàn gật gật đầu.
"Nhưng nơi này chỉ có hai gian phòng, hai cái giường thôi."
"Thì sao chứ?" Mễ Tiểu Nhàn nghiêng mặt, đôi mi thanh tú hơi nhướn.
"Vậy em sẽ ngủ với ai?" Trương Tử Toàn vẻ mặt xấu xa, sau đó nhiệt tình mời: "Không bằng như vậy đi, em ngủ cùng tôi, trong phòng rất thơm, giường lại lớn lại thoải mái, hơn nữa tôi đây thói quen khi ngủ rất tốt, sao?"
"Nghe cũng không tệ." Khóe miệng Mễ Tiểu Nhàn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cố ý làm bộ dáng tự hỏi, sau đó mới tỏ vẻ khó xử nói: "Có điều..."
"Có điều cái gì?" Trương Tử Toàn vội nói.
"Có điều đêm nay tôi không định ngủ."
"Cái gì?" Trương Tử Toàn trợn to mắt nhìn em.
"Tôi còn muốn chị thức cùng tôi cơ."
"Vì sao chứ?" Trương Tử Toàn thất thanh hỏi.
Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn chuyển về phía TV, hơi cắn môi, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Chờ chị ấy ngủ rồi, tôi muốn biết...tất cả mọi chuyện có liên quan tới chị ấy."
Trương Tử Toàn ngơ ngác nhìn em: "Chuyện gì cơ?"
"Tất cả mọi việc."
"Không phải trước kia em không muốn nghe chuyện giữa hai người đó sao?"
"Giờ khác."
"Vậy kể ra cũng dài lắm." Trương Tử Toàn thở dài, nhìn bộ dáng Mễ Tiểu Nhàn, cô biết đêm nay mình quả thật không được ngủ, mà kỳ lạ là, cô không hề từ chối yêu cầu của em, cô biết em nghĩ gì.
"Tùy chị bắt đầu từ đâu cũng được."
"Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu nói từ hương chanh đi."
Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn tràn ngập vẻ kinh ngạc: "Hương chanh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...