Chương 16
“Hàm Lạc, mày nói Giản công chúa quan tâm tới mày như vậy, chỉ bởi vì mấy ngày mày không để ý tới người ta mà kích động đến thế, cô ấy…Có phải kì thật trong lòng cô ấy cũng thích mày không? Tao có chút hoài nghi.” Nghe Tần Hàm Lạc kể lại đái khái chuyện vừa xảy ra, Trương Tử Toàn đã sớm rời toàn bộ lực chú ý khỏi tivi, nghi hoặc lại hưng phấn hỏi.
Tần Hàm Lạc hai tay xoa mặt, lắc đầu: “Không phải.”
“Sao mày có thể nói chắc chắn như vậy chứ? Cô ấy thậm chí còn ghen với quan hệ tốt đẹp của tao và mày kia mà.”
“Mày nghĩ tao chưa từng nghĩ tới việc này chắc? Tao còn lên mạng lén tra tìm, có loại tình huống gọi là ‘Người cùng giới quyến luyến không muốn xa rời’, chắc hẳn mày cũng biết. Tao nghĩ Bồi Bồi cùng lắm là loại này thôi, người cô ấy thích là Cố Minh Kiệt.”
Tần Hàm Lạc đứng lên: “Không nói nữa, tao đi tắm rửa rồi đi ngủ đây.”
“Nhưng mà…”
“Không cần nhưng mà gì cả, về sau đừng nói tiếp đề tài này nữa!” Tần Hàm Lạc không kiên nhẫn ngắt lời cô, xoay người về phòng lấy quần áo.
Trương Tử Toàn thở dài, đành phải ngậm miệng lại.
***
Từng ngày trôi qua, từ sau đêm đó, Giản Hân Bồi không còn chủ động liên lạc với Tần Hàm Lạc nữa, mà Tần Hàm Lạc tựa hồ cũng hạ quyết tâm sẽ nhân từ với mình một chút, cũng không hề tìm nàng. Mỗi ngày cô đều như hình với bóng với Trương Tử Toàn, đi học, tan học, dùng cơm, có điều, cô không còn đi tới căn tin số 3 nữa, đều ăn cơm ở căn tin số 2 ở gần Viện Văn học, thỉnh thoảng hứng lên liền cùng Trương Tử Toàn đi mua nguyên liệu về nhà nấu nướng.
Cô trở nên càng ngày càng trầm mặc ít nói, trừ Trương Tử Toàn ra, cô ít khi giao tiếp với bất kì ai, cũng ít ở lại trường, ngay cả môn bóng rổ ưa thích cũng để qua một bên. Nhưng Trương Tử Toàn biết, trong lòng cô không lúc nào không nhớ tới Giản Hân Bồi, thậm chí có bạn cùng lớp vô tình nhắc tới Viện Ngoại ngữ, ánh mắt của cô cũng trở nên đau xót. Làm bạn thân, cô thật sự lo lắng khi thấy Tần Hàm Lạc như thế, từ trong cốt tủy cô đã vốn là người không chịu nổi sự tịch mịch, thích tìm niềm vui, nhưng trong khoảng thời gian này, vì Tần Hàm Lạc mà thế nhưng cô cũng trở nên đứng đắn thành thật hẳn lên. Ba chữ “Giản Hân Bồi” trở thành cấm kỵ, ai cũng không nhắc tới, như thể chỉ cần nói ra, miệng vết thương sẽ lại đầm đìa máu chảy.
***
Cơn gió đêm trong lành mát mẻ, đùa nghịch mái tóc dài của người thiếu nữ, vài lọn tóc nghịch ngợm mơn man trên đôi gò má trắng nõn kia, khiến nàng có cảm giác ngưa ngứa.
Giản Hân Bồi khẽ thở dài, tay phải đưa lên vén tóc qua sau tai, lại nằm úp lên mặt bàn đá, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm chiếc vòng tay bằng bạc trên cổ tay trái, có chút đăm chiêu, dưới ánh đèn hôn ám, sợi dây kia lóe lên ánh bạc rạng ngời.
Một bóng người từ con đường trải đá cuội bước tới, ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện nàng, tay vươn ra từ sau lưng, đặt vài thứ lên bàn.
“Hey! Mỹ nữ, đây là trà mà sữa mà em thích uống này.” Giọng Cố Minh Kiệt trầm thấp mà có từ tính, nghe thực thoải mái.
“Cám ơn.” Giản Hân Bồi nâng lên mí mắt, nhẹ giọng nói.
“Sao tối nay em không tự học? Anh chờ em ở đó hồi lâu, sau đó tìm quanh mới tới đây.” Cố Minh Kiệt nói.
Giản Hân Bồi hơi nhíu mày: “Không có tâm tình.”
“Gần đây em làm sao vậy? Suốt ngày rầu rĩ không vui.” Thanh âm Cố Minh Kiệt đầy quan tâm, cẩn thận hỏi: “Bồi Bồi, có phải là anh làm gì khiến em giận dỗi không vui không? Gần đây anh thấy em ngày càng ít nói với anh.”
“Không có.” Giản Hân Bồi miễn cưỡng cười cười: “Không liên quan tới anh, không phải em đã nói sao, em với bạn thân giận nhau.”
Cố Minh Kiệt kinh ngạc: “Chính là Tần Hàm Lạc sao? Hai người còn chưa làm hòa? Không phải ngày đó em nói qua vài bữa sẻ ổn thôi à.”
Nhất thời Giản Hân Bồi không biết nên trả lời thế nào, bình thường cho dù có ngẫu nhiên lỡ miệng thì hoặc là đợi cô bình tĩnh lại, nhiều nhất nàng chờ chưa tới một ngày, Tần Hàm Lạc sẽ tìm đến cười làm lành, hoặc là mua món gì đó nàng thích ăn để dỗ ngọt. Nhưng lần này đã hai ngày trôi qua, không chỉ không thấy cô đến tìm, mà ngay cả bóng người cũng không thấy. Lúc mới đầu, nàng đương nhiên càng tức giận, nhưng mà lúc này, lại có cảm giác không yên lòng, nhưng càng nghĩ, lại càng không thấy có lí do gì phải chủ động đi tìm cô, lần này rõ ràng cô sai trước, vô duyên vô cớ bất hòa với mình. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cắn chặt môi.
“Vì sao hai người giận nhau?”
Chuyện gì nhỉ? Vấn đề này cũng khó trả lời. Giản Hân Bồi ngẫm nghĩ, cúi đầu nói: “Vài việc nhỏ linh tinh gì đó.”
“Tần Hàm Lạc này cũng thật là! Em tốt với cô ta như vậy, mà cô ta lại chọc giận em, lần trước cũng thế.” Cố Minh Kiệt bất mãn nói.
“Không được nói xấu cậu ấy!” Sắc mặt Giản Hân Bồi trầm xuống, tức giận gắt.
Cố Minh Kiệt ngạc nhiên: “Bồi Bồi, anh đây là đang nói giúp em mà, sao em lại…”
“Chuyện này không cần anh giúp, chuyện của bọn em thì bọn em sẽ tự giải quyết, anh không có tư cách chỉ trích cậu ấy!” Giản Hân Bồi bật thốt.
Sắc mặt Cố Minh Kiệt không khỏi trở nên có chút khó coi, Giản Hân Bồi cũng nhận ra mình nói nặng lời, ngẫm nghĩ, đưa tay đặt lên tay hắn, ôn nhu giải thích: “Minh Kiệt, anh là bạn trai em, còn cậu ấy là người bạn quan trọng nhất với em. Em hy vọng hai người có quan hệ tốt đẹp với nhau, cho dù em với cậu ấy có mâu thuẫn gì, em cũng không hy vọng anh vì em mà chỉ trích cậu ấy. Nếu hai người có gì bất mãn với nhau, em sẽ rất khó xử, cũng sẽ khổ sở, anh hiểu không?”
“Ừ, là anh không tốt, không nghĩ cho em.” Cố Minh Kiệt xin lỗi, hắn lật tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, dịu dàng vuốt ve, trên mặt lại lộ ra nụ cười khổ: “Chỉ là, đôi khi anh thật sự có cảm giác ghen tị, em đối xử với Tần Hàm Lạc còn tốt hơn với người bạn trai là anh này. Lúc em ở bên anh thì luôn nhắc tới cô ấy, em với cô ấy giận nhau, em liền trà cũng không muốn uống, cơm cũng chẳng buồn ăn.”
Giản Hân Bồi lắc đầu, uống một ngụm trà sữa: “Anh nói vậy là bởi anh không biết cậu ấy đối xử với em tốt thế nào. Chúng em quen biết nhau từ khi mới vài tuổi, từ nhỏ đến lớn, có đồ chơi gì hay, chỉ cần em thích, cậu ấy sẽ tặng cho em; khi ăn được món gì ngon, sẽ luôn để dành cho em một nửa; lúc em giận dỗi, sẽ nhường nhịn em; khi em buồn, sẽ luôn tìm cách khiến em vui vẻ. Sinh nhật của em, cậu ấy còn nhớ rõ em thích thứ gì hơn cả mẹ em.”
Nói tới đây, đôi mắt nàng hơi ướt, đứng dậy, tay phải vuốt ve chiếc lắc trên cổ tay trái, thanh âm trở nên thực nhẹ nhàng ôn nhu: “Lúc mười sáu tuổi, em trông thấy một chiếc lắc bạc cực kì tinh xảo ở một trung tâm thương mại, em rất thích, nhưng giá tận hơn trăm đồng, khi đó cậu ấy muốn mua tặng em, nhưng em lại không đồng ý. Ba cậu ấy quản cực kì nghiêm khắc các khoản tiêu vặt, tuy ông ngoại có cho tiền, nhưng mà dùng hết tiền của ông để mua thì lại cảm thấy không an tâm. Vậy mà đến lễ Giáng sinh, cậu ấy tặng em một chiếc hộp bọc đẹp đẽ, nói là quà Giáng sinh cho em, lúc em mở ra nhìn, bên trong đúng là chiếc vòng tay xinh đẹp kia. Khi ấy em rất giận, hỏi số tiền để mua chiếc vòng từ đâu mà có, là tiền ông ngoại cho, hay là dùng toàn bộ tiền sinh hoạt của chính mình ra để mua. Dáng vẻ cậu ấy thực ủy khuất, cũng không giải thích, chỉ lặp đi lặp lại một câu: ‘Đây không phải là tiền của ông ngoại hay của ba, không phải tiền của ông hay của ba…’, sau em mới biết được, lúc ấy ở lớp bên cạnh có một bạn chơi thân với cậu ấy, cậu ấy lén năn nỉ người kia, để cuối tuần đến quán bar mới mở nhà người ta làm thêm, bưng bê hai tháng trời. Những ngày cuối tuần hai tháng trước đó, cậu ấy luôn gạt em, nói tới nhà ông ngoại, em còn giận dỗi một trận, dỗi cậu ấy không ở bên em.”
Nói tới đây, trước mắt nàng như hiện lên tình cảnh ngày đó, Tần Hàm Lạc mười bảy tuổi tay chân luống cuống đứng đó, sợ nàng không chịu nhận món quà, trên mặt đầy ủy khuất, lại quật cường, lặp đi lặp lại: “Bồi Bồi, đây không phải tiền của ông ngoại hay của ba, thật sự không phải dùng tiền của ông hay của ba để mua mà…” Nước mắt nàng, rốt cuộc nhịn không được lặng yên rơi xuống.
Cố Minh Kiệt đi đến bên nàng, đau lòng lau đi nước mắt trên gò má kia, vòng tay ôm lấy nàng, hôn lên mái tóc, ôn nhu nói: “Bồi Bồi, đừng buồn nữa, là anh không biết rõ quá khứ giữa hai người, anh không nên nói Tần Hàm Lạc như vậy. Nếu không thì, ngày mai anh đi tìm Tần Hàm Lạc, giúp hai người làm hòa nhé? Bồi Bồi, anh yêu em, anh thật sự không muốn thấy em buồn bã như vậy, nếu thế, người làm bạn trai như anh sẽ cảm thấy mình rất thất bại.”
“Không cần, anh đừng đi! Em tuyệt đối không muốn nhìn thấy cậu ấy, không muốn làm hòa chút nào! Em không cần anh đi năn nỉ thay em!” Giản Hân Bồi nức nở nói.
Cố Minh Kiệt không nhịn được cười khổ: “Đôi khi anh thật sự không hiểu được con gái nghĩ gì, rõ ràng rất muốn làm hòa với người ta, lại cứ thích khẩu thị tâm phi, con trai thì trực tiếp thẳng thắn hơn nhiều.”
“Dù sao anh cũng đừng đi!”
“Được được, anh không đi nữa.”
“Minh Kiệt.” Giản Hân Bồi nắm chặt áo hắn, cúi đầu khóc trong lòng hắn: “Tính tình em có phải rất tệ không? Em thường hay coi mình là trung tâm, lại rất tùy hứng, luôn hi vọng những người mình quan tâm vĩnh viễn ở quanh mình, nếu bọn họ hơi đối xử tốt với ai khác, hơi cách xa em một chút, em sẽ không kiềm chế được mình, sẽ ghen tị, sẽ tức giận.”
“Sẽ không, ai cũng có dục vọng muốn chiếm hữu cả. Lời này của em chắc là muốn nói về Tần Hàm Lạc phải không? Tình cảm giữa con gái với nhau, lòng chiếm hữu mạnh mẽ hơn con trai nhiều lắm, huống chi hai người lại có quan hệ sâu đậm lớn lên bên nhau như thế, aish! Kỳ thật có một người bạn như vậy thật sự là may mắn.” Cố Minh Kiệt thở dài nói.
Giản Hân Bồi lẩm bẩm: “Đúng vậy, em vẫn cảm thấy có một người bạn tốt như cậu ấy ở bên là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.”
Cố Minh Kiệt khẽ cười nói: “Khổ nỗi, nhiều lúc anh không khỏi có chút ghen tị.”
Giản Hân Bồi hơi ngẩng đầu lên khỏi lòng hắn: “Minh Kiệt, em xinh lỗi, thời gian này lại không đủ quan tâm anh.”
“Không sao cả, ai bảo anh yêu em.” Cố Minh Kiệt nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên dòng nước mắt kia, hôn hàng mi tinh tế, cái múi, sau đó, dừng lại trên đôi môi mềm mại của nàng.
Giản Hân Bồi tự thấy có lỗi với hắn, nên cũng gượng gạo đáp lại. Cố Minh Kiệt thập phần hưng phấn, sau khi chấm dứt nụ hôn dài này, liền hơi thở hổn hển bên tai nàng nói: “Bồi Bồi, anh có vài đứa bạn tốt hẹn cuối tuần này đến núi Nam Tú ở thành Đông chơi, đến lúc ấy ai cũng đưa bạn gái theo, em đi cùng anh được không?”
“Việc này…” Giản Hân Bồi ngẩn ra, giờ nàng và Tần Hàm Lạc không thèm nhìn mặt nhau, thật sự không có hứng đi chơi gì, nhưng nàng cũng không muốn khiến Cố Minh Kiệt mất hứng, hắn quả thực là một người bạn trai dịu dàng lại biết quan tâm. Nghĩ ngợi một lát, nàng thấp giọng nói: “Không phải còn vài ngày nữa sao, đến lúc đó rồi hẵn nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...