Thời gian trôi qua từng ngày, đảo mắt một cái đã lại sắp qua năm mới. Cuối năm, nhà họ Tần có một tin vui, chính là chuyện Mễ Tuyết Tuệ mang thai, tin tức này khiến Tần Trọng mừng, rỡ, vì Mễ Tuyết Tuệ coi như phụ nữ lớn tuổi rồi mà còn có thai, nhà họ Tần từ trên xuống giường đều khẩn trương cả lên. Lúc này Mễ Tiểu Nhàn đang trong kỳ nghỉ đông, mọi việc lớn nhỏ ở nhà đều bị em ôm đồm.
Khi Tần Hàm Lạc biết việc này là lúc cô đang ở văn phòng viết bản thảo, Mễ Tiểu Nhàn gọi tới, lúc ấy cô nắm di động ngẩn người vài giây, sau đó trên khuôn mặt chậm rãi nở một nụ cười sáng lạn ấm áp, nụ cười ấy phát ra từ tận phế phủ, đã lâu rồi cô không cười như thế.
"Cuối tuần này tôi sẽ về nhà." Cô không kiềm chế được nỗi vui sướng trong lòng, dịu dàng nói, sau đó lại bổ sung: "Sau này cuối tuần đều về."
Mễ Tiểu Nhàn ở đầu bên kia không nói gì, hai người đã một thời gian rất dài không liên lạc, trừ chuyện trong nhà, nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng lại đều im lặng, cũng không ai muốn cúp máy trước. Tần Hàm Lạc lắng nghe tiếng hít thở yếu ớt của Mễ Tiểu Nhàn, lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Cô nhắm mắt lại, cảm thụ sự ái muội của khảnh khắc yên tĩnh này, sự trầm mặc dịu dàng, bỗng nhiên có cảm giác rất kỳ quái, như thể một con thuyền đang phiêu bạt bỗng nhiên tìm được một bến đỗ, một người du khách tha hương bỗng cảm giác được quê nhà, vừa kích động, lại an tâm.
"Vậy, em cúp máy nhé." Hồi lâu sau, bên phía Mễ Tiểu Nhàn truyền đến một tiếng nói yếu ớt nghe như tiếng thở dài.
"Chờ đã." Tần Hàm Lạc mở to mắt, hơi sốt ruột nói.
"Làm sao thế?"
Ý cười bên môi Tần Hàm Lạc càng sâu sắc: "Tiểu Nhàn, em muốn có em trai hay em gái?"
"Con trai hay con gái em đều thích cả, chỉ cần là con của mẹ đều sẽ rất ngoan." Thanh âm ngọt ngào của Mễ Tiểu Nhàn cũng pha thêm chút vui vẻ.
"Tôi hy vọng là con gái, sẽ xinh đẹp thông minh giống em." Tần Hàm Lạc nói từ đáy lòng.
"Giống chị nhìn cũng khá lắm, nhưng mà đừng ngốc như chị thì tốt hơn." Mễ Tiểu Nhàn nói giỡn.
"Ha ha!"
Cúp máy, tâm tình của Tần Hàm Lạc rất tốt, cô ngả người tựa lên ghế, không ngừng xoay cây bút trong tay đùa nghịch, nheo mắt nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, lặp đi lặp loại cuộc đối thoạt vừa rồi với Mễ Tiểu Nhàn, nụ cười trên mặt quả thật không ngừng được. Mễ Tuyết Tuệ mang thai là chuyện vui lớn, cô và Tiểu Nhàn sẽ có một em trai hoặc em gái chung, hơn nữa quan trọng nhất là, về sau cho dù không kết hôn thì áp lực cũng tự nhiên giảm bớt.
"Ái chà! Hàm Lạc, có chuyện gì mà hôm nay trông vui thế? Cười toe toé, mặt còn ửng hồng nữa, mùa xuân của cô đến rồi à?" Đồng nghiệp Lăng Nhất Tiên thấy cô như thế, nhịn không được tò mò hỏi.
"Hả?" Tần Hàm Lạc phục hồi lại tinh thần từ dòng suy nghĩ miên man, hơi xấu hổ nói: "Không có gì."
"Không có gì? Mấy bữa nay sắc mặt cô như bầu trời âm u, hôm nay lại đột nhiên rạng ngời, nói không có gì thì có quỷ mới tin!" Lăng Nhất Tiên hèn mọn nói.
"Việc vui thì đương nhiên có, là do mẹ kế tôi có thai."
"Mẹ kế? Có thai?" Lăng Nhất Tiên kinh ngạc nói.
"Đúng thế."
"Thế mà cô còn vui đến vậy?" Lăng Nhất Tiên quái dị nhìn cô.
"Sao lại không được vui?"
"Cô không sợ mình ra rìa à?
"Xì! Nói hươu nói vượn! Một nhà chúng tôi có quan hệ rất tốt, không có chuyện mẹ ghẻ con chồng gì đó đâu." Tần Hàm Lạc trợn mắt.
"Vậy cũng không cần cười sung sướng đến thế chứ, nhìn cô vậy có lẽ còn vui hơn ba cô nữa."
Có sao? Tần Hàm Lạc sờ sờ mặt mình, thật sự trông rất vui à?
Sau khi Giản Hân Bồi và Triệu Văn Bác kết hôn, tâm tình của Tần Hàm Lạc vẫn rất thấp, thứ nhất là vì ý thức được Giản Hân Bồi đã chân chính thuộc về một người khác, quá khứ giữa các nàng đã ngày càng trôi xa, khiến cô không thể tránh khỏi có cảm giác mất mát. Thứ hai là vì cô biết Giản Hân Bồi cũng không yêu Triệu Văn Bác, cô cảm thấy đau lòng vì lựa chọn của nàng, mà lại không thể làm gì được, cô muốn biết rốt cuộc Giản Hân Bồi nghĩ gì, nhưng lại không muốn dưới sự uy hiếp của nàng mà đồng ý điều kiện tiên quyết là phải rời bỏ Tiểu Nhàn, cách đó của Bồi Bồi khiến cô không thể chấp nhận. Nhưng ngày đó khi bọn họ kết hôn, lòng cô rất đau, cảm giác đó khiến cô hiểu rõ, bản thân mình vẫn yêu Bồi Bồi.
Trong khoảng thời gian này, cô giả bộ như rất bình tĩnh, không có thời gian rảnh, cũng rất an tĩnh ở nhà, xem tivi, lên mạng, hoặc tự mình vào bếp làm đồ ăn. Có khi Trương Tử Toàn hoặc Triệu Dĩnh sẽ gọi điện thoại rủ cô ra ngoài chơi, phần lớn thời điểm cô đều đồng ý, cô không muốn để cho đám bạn tốt lo lắng, nỗi đau lòng của cô, hiện tại chỉ nguyện ý để cho chính bản thân mình thấy. Cô sẽ thường xuyên nhớ tới Giản Hân Bồi, nhớ tới những chuyện vui vẻ giữa hai người trước đây, nhớ tới lúc thân mật khăng khít hồi học tiểu học và trung học, nhớ lại những ngày tháng đau khổ mà dị thường ngọt ngào. Cô không hề gây áp lực cho bản thân, không làm con đà điểu như ngày trước, cố ý lảng tránh, cố ý trốn, cố ý khoá nàng lại trong một góc bí mật trong tim. Cô tuỳ ý để mình trầm mê nhớ lại từng việc từng việc đã xảy ra giữa cô và nàng, để mặc vô số kí ức ngắt quãng vụt loé lên trong đầu. Giữa đêm dài tĩnh lặng để mặc cho lòng đau thắt hoà cùng nước mắt rơi.
Lần này Tần Hàm Lạc không thương xót mình nữa, hễ là những chuyện có liên quan đến Giản Hân Bồi, mặc kệ là nhu tình như nước hay tổn thương sâu sắc, mặc kệ là ngọt ngào như mật hay máu tươi đầu đìa, cô đều bắt mình đối mặt. Trong quãng thời gian này, cô chỉ cho phép mình nghĩ đến một mình Giản Hân Bồi, nghĩ đến tất cả những chuyện có liên quan đến nàng. Cô không hề liên lạc với Mễ Tiểu Nhàn dù một lần, mỗi khi lúm đồng tiền xinh đẹp động lòng người của em hiện lên trong đầu, cô sẽ lập tức bắt mình dời lực chú ý qua Giản Hân Bồi.
Cô dùng cách thức tàn nhẫn để từ biệt đoạn tình cảm lưu luyến đã qua, cô điên cuồng khiến mình chìm vào hồi ức, nếm lại toàn bộ nỗi cay đắng ngọt bùi, vừa cười vừa khóc vượt qua. Sau đó khi tỉnh lại, lại nói với bản thân hết lần này đến lần khác, đã qua rồi, tất cả đều đã qua. Cô gái xinh đẹp kiêu ngạo bốc đồng ấy, người con gái mà cô đã từng đặt ở nơi mềm mại nhất trong tim, người mà cô yêu nay đã là vợ người khác, là vợ của bạn thân, cho dù nàng không yêu Văn Bác, nhưng Văn Bác quan tâm nàng như thế, dù thế nào thì nàng cũng sẽ hạnh phúc thôi.
Cô vẫn đau như cũ, thậm chí còn đau hơn bất kỳ lúc nào, bởi vì một mình cô tự đối mặt với quá khứ và hiện tại của chính mình, không có ai dịu dàng trao cô an ủi. Nhưng loại phương pháp lấy độc trị độc này dĩ nhiên còn hữu hiệu hơn với việc cố ý không đối mặt trước kia, nỗi đau khổ tựa hồ ngày càng giảm bớt, mà cô đã dần dần chấp nhận sự thật là Giản Hân Bồi đã kết hôn.
Mà hôm nay, tin vui trọng đại về việc Mễ Tuyết Tuệ mang thai lại khiến cô nở nụ cười đã lâu vắng bóng.
Là thật lòng vui vẻ, Tần Hàm Lạc rõ ràng cảm giác được nỗi vui sướng của mình tuyệt đối không kém ba, nhưng hai người vui thì giống, nhưng về mặt ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng. Đứa em trai hoặc em gái trong bụng dì Mễ sẽ làm giảm bớt áp lực cho đứa con gái như cô, giảm bớt áp lực của cô và Tiểu Nhàn, nếu...nếu về sau cô và Tiểu Nhàn đến với nhau...
Chờ đã, Tần Hàm Lạc, mày đang nghĩ gì thế? Tần Hàm Lạc bị ý nghĩ mình hù doạ, chẳng lẽ...chẳng lẽ vừa nghe được tin tức này, tiềm thức của cô đã lo nghĩ ngay đến việc cô và Tiểu Nhàn phải đối mặt trong tương lai sao?
Tần Hàm Lạc hơi trầm tư, buông bút, hai tay đan xen, mặc kệ thế nào, cuối tuần này cô muốn về nhà một chuyến.
***
"Gừng sẵn sàng chưa?"
"Được rồi được rồi." Tần Hàm Lạc vội vàng đưa củ gừng đã gọt hết vỏ qua, sau đó ngơ ngác nhìn chúng nó biến thành vô số sợi mỏng dưới những nhát sắt điệu nghệ của Mễ Tiểu Nhàn.
Canh trong nồi "ục ục" kêu vang, Mễ Tiểu Nhàn động tác nhanh nhẹn bỏ gừng thái sợi vào chảo đảo một chút, sau đó đổ thịt bò đã tẩm ướt sẵn vào, nhanh tay đảo đều.
Không lâu rau, nhà bếp thơm lừng hương đồ ăn, là món bò xào hành mà Tần Hàm Lạc thích ăn nhất. Ngửi được mùi hương này, tay chân không khỏi mấp máy, cô vừa rửa rau vừa thỉnh thoảng nhìn bóng lưng xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn, khoé môi bất giác cong lên.
"Hàm Lạc, để dì giúp con rửa rau." Không biết Mễ Tuyết Tuệ đã xuất hiện ở phòng bếp từ khi nào.
"Không cần không cần, dì Mễ, dì ra ngoài nghỉ ngơi đi, một mình con làm được rồi." Tần Hàm Lạc vội vàng đứng lên ngăn bà lại.
"Mẹ, mẹ vào phòng khách ngồi một lát đi, sắp xong rồi." Mễ Tiểu Nhàn cũng quay đầu lại cười nói.
Mễ Tuyết Tuệ lắc đầu cười: "Hai đứa này, mẹ còn làm việc được mà, suốt ngày cứ bắt mẹ nhàn rỗi, thật sự buồn chết mất."
"Sao buồn được? Dì qua nói chuyện với ba đi, hay xem bộ phim dì thích ấy." Tần Hàm Lạc đỡ bà ra ngoài, Mễ Tuyết Tuệ chỉ đành bất đắc dĩ đi ra, khuôn mặt lại chậm rãi lan tràn nụ cười hạnh phúc thoả mãn.
"Nào, dì Mễ, để con múc bát canh cho dì." Tần Hàm Lạc lấy bát của Mễ Tuyết Tuệ, đứng dậy múc một chén canh thịt heo hầm ngó sen: "Canh này Tiểu Nhàn phải đun rất lâu đấy, thơm quá."
"Ừ, ngon lắm, tài nấu ăn của Tiểu Nhàn đã sớm hơn dì rồi." Mễ Tiểu Nhàn uống một ngụm, vui mừng nói: "Đứa con gái tốt như thế, về sau nếu phải gả đến nhà người khác, dì quả thực tiếc lắm."
Sắc mặt Tần Hàm Lạc hơi thay đổi, trong nháy mắt, ngay cả món thịt bò xưa nay cô thích ăn cũng mất đi vị ngon ngày xưa. Cô ngậm thức ăn trong miệng, lại có cảm giác nuốt không trôi, khoé mắt liếc về phía Mễ Tiểu Nhàn, không ngờ em cũng đang nhìn mình, ánh mắt hai người nhất thời giao giữa không trung, lại đều tự giác dời đi nơi khác. Tần Hàm Lạc không hiểu sao lòng rung động, không kìm được nắm chặt đũa. Mễ Tiểu Nhàn hơi cúi đầu, khoé miệng lại lộ ra một nụ cười yếu ớt.
"Phải rồi, Hàm Lạc, từ sau khi Bồi Bồi kết hôn, con đã qua nhà bên nhà mới của con bé chơi chưa?" Mễ Tuyết Tuệ cũng không chú ý đến sự khác thường của hai nàng, cười nhìn về phía Tần Hàm Lạc.
"Dạ? Chưa ạ." Tần Hàm Lạc đáp xong, lại lập tức hối hận. Tần Trọng và Mễ Tuyết Tuệ đều biết chẳng những từ nhỏ cô đã thân mật với Giản Hân Bồi, mà còn có quan hệ rất tốt với Triệu Văn Bác, cho nên câu trả lời như vậy không phải khiến người ta thấy lạ sao?
Quả nhiên Tần Trọng kinh ngạc hỏi: "Con chưa qua à? Hàm Lạc, con và Bồi Bồi từ nhỏ đã thân thiết như chị em, lần trước hôn lễ là do con bệnh nên không tới, sau đó cũng nên qua thăm một chút, thể hiện bạn bè chúc phúc và quan tâm chứ."
Tần Hàm Lạc không biết phải trả lời thế nào, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mễ Tiểu Nhàn, lại thấy lần này em đang cúi đầu ăn, căn bản không nhìn cô.
Mễ Tuyết Tuệ cũng tiếp lời: "Đúng vậy, cũng không biết là do em cả nghĩ hay là sao, em cứ cảm thấy từ sau khi Bồi Bồi kết hôn, Vân Tố hình như xa cách với nhà mình không ít. Lần trước chạm mặt ở nhà họ Uông, cô ấy cũng không mặn không nhạt đón tiếp, trước kia thường xuyên gọi điện tâm sự với em, giờ cũng không liên lạc gì cả. Như thế cũng kỳ lạ thật, không phải cô ấy vẫn để bụng chuyện Hàm Lạc không tới dự hôn lễ của Bồi Bồi đấy chứ? Hôm đó em đã giải thích rõ ràng với rồi mà."
Tần Hàm Lạc khẽ giật mình, Mễ Tuyết Tuệ không nói thì cô cũng không để ý, vừa nói ra cô cũng nhận thấy gần đây Chu Vân Tố hơi kỳ lạ. Trước kia bà luôn đối xử thân thiết với cô, giờ tuy không ở Nhất Trung nữa, gặp mặt ít đi nhiều, nhưng tình cờ gặp vài lần luôn cảm thấy có khoảng cách, quả thật khác biệt một trời một vực với trước kia.
"Aish, sao có thể, đàn bà mấy người nghĩ nhiều quá đó, nhà người ta vừa dọn đi, con gái lại kết hôn, chắc chắn không có thời gian rảnh thôi." Trên mặt Tần Trọng lại tràn đầy nỗi vui sướng khi được làm cha lần nữa, ha ha cười: "Anh Giản trọng tình cảm lắm, lại không câu nệ tiểu tiết, sao có thể vì chuyện đó mà bất hoà với nhà chúng ta được, huống chi mặc dù Hàm Lạc không đi nhưng không phải vẫn đưa quà sao? Đừng nói lung tung nữa."
Ông nói thế khiến Mễ Tuyết Tuệ im lặng không lên tiếng, ông lại tiếp: "Con của chúng ta anh đã nghĩ tên rồi, nếu là con trai thì sẽ tên Tần Hàm Lương."
"Đại Lương?" Tần Hàm Lạc bật thốt, "Hàm" vẫn là chỉ "Hàm Dương", Đại Lương là đô thành của nước Nguỵ thời chiến quốc.
Tần Trọng cười gật đầu, Mễ Tuyết Tuệ lại cau mày, Hàm Lương? Thế nào nghe cứ giống hiền lương vậy? Bà ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Nếu là con gái thì sao?"
"Thì kêu Tần Hàm Kinh là được."
"Biện Kinh của Bắc Tống sao?" Mễ Tiểu Nhàn nhìn Tần Hàm Lạc, khẽ cười nói: "Mặc kệ thế nào cũng là chỉ Khai Phong ở Hà Nam hiện nay, cũng gần với Lạc Dương của chị."
"Vì sao em không nghĩ 'kinh' là chỉ Bắc Kinh?" Tần Hàm Lạc cố ý hỏi.
"Bởi vì em biết bác Tần dạy lịch sử, sẽ thiên về việc chọn những thành trì cổ đại nổi tiếng thời xưa." Mễ Tiểu Nhàn liếc cô một cái, ánh mắt còn mang theo chút khinh bỉ: "Nam Kinh với Đông Kinh gì chứ."
"Tiểu Nhàn thật thông minh." Tần Trọng khen.
"Tên con gái rất dễ nghe, tên con trai thì phải bàn bạc đã." Mễ Tuyết Tuệ nói: "Hàm Lương? Hiền Lương? Là cả nhà hiền lương à."
"Cả nhà hiền lương không tốt sao?" Tần Trọng hỏi ngược lại.
Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn đang cầm bát, không khỏi đều bật cười, cả phòng ăn nhất thời một bầu không khí vui vẻ.
***
"Bồi Bồi, con nói tết đến muốn đi du lịch à, được, không sao cả, con cứ đi đi." Giản Mặc Thanh đứng trong phòng khách, tươi cười đầy mặt nghe điện thoại của con gái: "Không sao, không cần lo lắng cho ba, ba và mẹ sẽ đón năm mới với bà ngoại con, hơn nữa, đến lúc đó sẽ có rất nhiều bạn bè tụ hội, náo nhiệt lắm, ha ha, con và Văn Bác cứ đi chơi cho vui đi...Đi đâu thế?"
Chu Vân Tố ngồi bên cạnh, nhìn ông không chớp mắt, ánh mắt tràn ngập chờ mong: "Cái gì? Con bé không đón tết ở thành phố A à? Chỉ có nó và Văn Bác đi thôi?"
"Đi Hải Nam à? Tốt, bên đó thời tiết rất đẹp...Ừ, không cần mua quà gì đâu, quà con mua cho ba đều có thể bỏ đầy một thùng rồi. Ừ, được, được..."
Chu Vân Tố thật sự nhịn không được, vội vàng nói: "Anh, để cho em nói với con vài câu đi."
Giản Mặc Thanh liếc nhìn bà một cái, nhẹ giọng nói với người ở đầu bên kia: "Bồi Bồi, mẹ muốn nói với con mấy câu, được không? Bồi Bồi? Bồi Bồi?" Giản Mặc Thanh gọi vài lần, cầm di động, bất đắc dĩ liếc bà một cái: "Nó cúp máy rồi."
Chu Vân Tố ngẩn ra, hổn hển tức giận vỗ sô pha: "Anh nhìn đi, nhìn nó kìa! Nó là đứa em mang thai chín tháng mười ngày đẻ ra, một tay nuôi lớn, vậy mà giờ trong mắt nó cũng chỉ có ba, không có người mẹ này! Từ nhỏ đến lớn, nó muốn gì em cũng đều cho nó, để nó thừa hưởng sự giáo dục tốt nhất, lại đưa nó đi học múa, đưa nó đi học đàn...một lòng muốn bồi dưỡng nó thành một đứa con xuất sắc, vẫn coi nó là niềm tự hào của mình. Giờ thấy nó kết hôn rồi, lòng em tràn ngập vui mừng, còn nó thì sao, về nhà thì về đúng một lần, nói với em không quá ba câu, bình thường chỉ biết gọi cho anh, hỏi han ân cần, như thể nó chỉ có ba còn mẹ ruột nó đã chết rồi vậy!"
Bà càng nói càng kích động, Giản Mặc Thanh nhíu nhíu mày, chỉ tay vào bà, nói: "Em cũng đừng trách Bồi Bồi, em cũng tự nghĩ lại những hành vi tuỳ tiện tự ý của mình với con bé lúc trước đi!"
"Em cần nghĩ cái gì? Nó là con em, làm sai rồi em còn không thể quản chắc?! Anh không phải muốn chiều nó lên đến trời đi! Em làm thế không phải vì con bé sao?!" Chu Vân Tố khóc gào.
"Aish, việc này anh không có cách nào khiến em hiểu cả. Con bé đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ của chính mình, nó cũng có quyền tự lựa chọn con đường mình muốn đi, sao em không hiểu được điểm đó nhỉ? Cho dù là cha mẹ, nếu em nhẫn tâm khống chế tình cảm của con thì cũng phải nhận lấy sự phản cảm của nó thôi." Giản Mặc Thanh lắc đầu, thở dài, xoay người đi vào phòng ngủ.
Chu Vân Tố nhìn bóng lưng ông, người chồng bình thường vẫn tương kính như tân, mắt thấy bà khóc lại cũng không thèm an ủi, lòng lại càng giận. Bà cắn răng, tay phải siết chặt thành nắm đấm, trong mắt có ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt, oán hận nghĩ, Tần Hàm Lạc, đều do mày hại con gái tao thành như thế! Đều do mày khiến cả nhà tao đang êm đẹp biến thành dạng này! Nếu Bồi Bồi vẫn đối xử với tao như vậy, chuyện này tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...