Ăn sáng xong, Tần Hàm Lạc khoác chiếc ba lô thể thao của Mễ Tiểu Nhàn trên vai, tay phải nắm tay em ra cửa. Hai người đi vào siêu thị, Tần Hàm Lạc mua hai chai nước và một ít đồ ăn vặt bỏ vào ba lô cho em, sau đó bắt một chiếc taxi đi tới nhà ga.
Chung Thuý Nhi rất đúng giờ, đã sớm đứng ở đại sảnh ga tàu đợi hai người. Nàng đứng đó, đeo kính mát, thỉnh thoảng hết nhìn đông lại nhìn tây. Mễ Tiểu Nhàn đứng từ xa nhìn nàng, cảm thấy buồn cười, kéo Tần Hàm Lạc lặng lẽ đi qua, bỗng nhiên thình lình vỗ vai nàng từ phía sau.
"A!" Chung Thuý Nhi phát ra tiếng hét chói tai kinh thiên động địa, khiến Mễ Tiểu Nhàn sợ tới mức phải vội vàng bịt miệng nàng lại. Nàng run rẩy, hoảng sợ trợn to mắt, vừa dồn hết sức từ lúc bú ti mẹ liều mạng giãy dụa, vừa cố quay mặt về phía sau, thấy là Mễ Tiểu Nhàn rồi, lúc này mới yên lòng.
"Đồ chết tiệt! Doạ...làm tớ sợ muốn chết." Chung Thuý Nhi kinh hoảng chưa hoàn hồn, vỗ vỗ ngực: "Mẹ tớ nói, ở nhà ga có rất nhiều kẻ xấu, nói không chừng có người tiếp cận con, dùng thuốc mê làm con ngất, bán đến một nơi chim không thèm ỉa, không internet, không điện thoại, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không hay, đến nơi khác làm vợ người ta, sau đó ngày ngày nấu cơm, giặt quần áo, sinh con, cũng không có ai tới cứu..."
"Ngừng!" Mễ Tiểu Nhàn vội vàng ngăn cản nàng nói tiếp, nghiêng đầu bất đắc dĩ nói với Tần Hàm Lạc: "Nếu sớm biết thế này thì đã mang theo thuốc mê, để cậu ấy ngủ mê luôn sẽ không nói nhiều đến vậy."
Tần Hàm Lạc nhịn cười, gật đầu nói: "Để tôi đi mua vé cho hai người."
"Ái chà! Quần áo hai người giống nhau thế." Tư duy của Chung Thuý Nhi nhảy như cóc, vừa hết sợ rồi nàng liền chú ý tới bộ đồ của Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn. Hai người đều mặc quần bò màu lam, đi giày thể thao màu trắng, cộng thêm áo khoác thể thao Adidas bên ngoài, nhưng của Tần Hàm Lạc màu xanh lam, còn Mễ Tiểu Nhàn màu trắng. Dáng người cả hai đều cao gầy, bộ đồ này nhìn rất trẻ trung, tinh thần rạng rỡ, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
"Đây là đồ mới à, đẹp quá, lần trước tớ cũng thấy trong cửa hàng. Oa, tớ thấy hai người có thể nghĩ đến việc đi làm quảng cáo cho hãng đó được đấy." Chung Thuý Nhi nhìn thân ảnh Tần Hàm Lạc biến mất, hâm mộ nói: "Càng nhìn càng thấy đẹp, Tiểu Nhàn, tớ cũng đi mua một cái nhé?"
"Không được." Mễ Tiểu Nhàn trừng mắt lườm nàng, ngữ khí kiên quyết: "Dám mua thì tớ sẽ tuyệt giao với cậu!"
"Oa, cậu bá đạo như thế từ khi nào vậy. Tớ cứ mua, hừ! Vậy hôm nay cậu còn buộc tóc đuôi ngựa giống tớ làm gì?" Chung Thuý Nhi bất mãn nói: "Mình mặc cái gì lên người cũng đẹp, còn sợ người khác mua quần áo giống chị ấy nữa. Tớ không thèm mua, miễn đối chọi với cậu rồi thành bi kịch."
Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được bật cười: "Được rồi, cậu muốn mua thì cứ mua."
"Không thèm mua." Chung Thuý Nhi xoay mặt đi, nổi giận: "Đồ đôi mà, tớ không thèm làm kẻ thứ ba."
"Ôi chao, cậu ghen à."
"Ghen đó, từ sau khi cậu yêu đương rồi cũng không thèm đi chơi với tớ."
"Được rồi mà, không phải hôm nay dẫn cậu đi tới thành phố B chơi sao?" Mễ Tiểu Nhàn nhéo nhéo cái mặt đang phụng phịu của nàng, cười nói: "Hàm Lạc mua đồ uống cậu thích nhất, khoai tây chiên, thịt bò khô, chocolate nè, cậu đừng có dài mặt ra thế nữa."
"Thật à?"
"Thật, chị ấy mua cho tớ cái gì cũng đề mua cho cậu một phần." Lúc Mễ Tiểu Nhàn nói những lời này, cảm thấy lòng ngọt ngào, cười mở nắp bình nước trong tay, uống một ngụm lớn.
"Thế nếu sau này chị ấy muốn mua nhẫn cho cậu thì cũng mua ình một cái phải không?" Chung Thuý Nhi chớp chớp mắt.
Mễ Tiểu Nhàn suýt bị sặc, nhíu nhíu mày nói: "Cái này thì vĩnh viễn đừng có mơ."
Đang nói chuyện thì Tần Hàm Lạc đã mua vé quay lại, sau đó đưa hai nàng vào trong.
"Ai đó cứ vui vẻ hưởng thụ những ngày cuối tuần không có em đi nha." Mễ Tiểu Nhàn nhận lấy ba lô, đôi mắt trong suốt lộ ra ý cười, trêu chọc Tần Hàm Lạc.
"Cuối tuần không có em thì sao có thể hưởng thụ được." Tần Hàm Lạc cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ.
"Ôi, buồn nôn quá đi mất, tớ lên xe trước." Chung Thuý Nhi làm cái mặt quỷ, quả nhiên một mình đi lên chiếc xe đò tới thành phố B trước.
"Tôi sẽ nhớ em..." Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng thì thầm bên tai Mễ Tiểu Nhàn.
Mễ Tiểu Nhàn nở nụ cười ngọt ngào, bỗng nhiên ngẩng đầu, hôn lên má trái của Tần Hàm Lạc, thấp giọng nói: "Tối mai em sẽ trở lại." Nói xong không đợi Tần Hàm Lạc phục hồi tinh thần đã vội vàng lên xe.
Tần Hàm Lạc đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe từ từ lăn bánh, tay xoa xoa má trái mới được em hôn, lòng như thể có ngọn gió lành thổi qua mặt nước, lăn tăn gợn sóng.
"Tớ mới thấy cậu hôn ai đó nhé." Mễ Tiểu Nhàn vừa lên xe ngồi, Chung Thuý Nhi đã nhoài tới, cười hì hì nói.
"Thì sao?" Mễ Tiểu Nhàn cố gắng bình tĩnh, hừ nhẹ.
"Không sao cả, chỉ là cảm thấy chưa bao giờ thấy cậu như thế, hơi ngạc nhiên thôi." Chung Thuý Nhi vừa nói, vừa lấy phong chocolate trong túi em ra, xé mở gói giấy rồi cắn miếng to: "Có điều tớ thật sự thấy hai người đứng với nhau liền thành tiêu điểm nha. Xứng cực kỳ, đẹp đôi nữa, khiến tớ cùng muốn tìm một đối tượng đồng tính, tốt nhất tốt như đàn chị Tần, cũng cao thế, da lại trắng có thể nhéo ra nước, ngày ngày để mình chơi đùa."
"Ngày ngày để cậu chơi đùa?" Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được người toả ra khí lạnh, lập tức giận dữ nói: "Nói thật, hiện tại tớ bắt đầu nhớ chị ý, trước kia tớ thích một người ngốc như thế, giờ lại càng ngày càng quen cuộc sống của hai người." Em thích mỗi ngày đều có người đến đón em tan học, thích chị luôn nắm tay em, thích giọng điệu cưng chiều của chị, thích ngẫu nhiên vào buổi tối chị ôm em ngủ, thích mỗi sáng sớm, chị dịu dàng hôn đánh thức em, thậm chí thích đôi khi chị nhìn em bằng ánh mắt say mê.
"Nói vớ vẩn! Tớ cũng muốn cùng người mình yêu ngày nào cũng ở bên nhau, cậu nói thế này không phải có ý định kích thích tớ đấy chứ?" Chung Thuý Nhi bĩu môi, lại nói: "Nếu đã nhớ chị ý đến thì, thì vì sao không rủ chị ý đi cùng, dù sao cũng là đi thăm ông ngoại của chị ấy mà."
"Chị ấy phải tham gia buổi họp mặt bạn cũ. Sáng sớm hôm nay đã bị mười mấy cú điện thoại thúc giục rồi."
"Không phải cậu nói mối tình đầu của chị ấy có đi sao? Nếu tớ là cậu thì sẽ không để chị ấy đi đâu!"
"Tớ hy vọng mình có thể trở thành một phần tuyệt vời nhất trong cuộc đời của chị ấy, nhưng cũng không hy vọng trong cả cuộc đời của chị ấy chỉ có một người tuyệt vời duy nhất là mình." Ánh mắt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời, từng ngọn núi xanh, từng cánh đồng hoàng lần lượt vụt qua trước ánh mắt vui vẻ của em.
"Mối tình đầu của chị ấy là người thế nào?"
"Rất đẹp, khi cười rất ngọt." Mễ Tiểu Nhàn tựa đầu vào ghế ngồi, nhớ lại dáng vẻ Giản Hân Bồi trong đầu: "Ừm, là kiểu đại tiểu thư nhiều người thích, nhiều người cưng chiều."
"Tớ không thích con gái kiểu đó, hơn nữa tớ cũng không tin cô gái đó đẹp hơn cậu." Chung Thuý Nhi nhíu nhíu mày nói.
"Không được nói thế!" Mễ Tiểu Nhàn tức giận trừng mắt với nàng một cái.
"Tớ cũng đâu nói xấu gì chị ta đâu." Chung Thuý Nhi uỷ khuất nói: "Nếu người đó tốt đến thế, cậu không lo lắng à? Nhỡ đâu các nàng hai người tình cũ không rủ cũng tới thì phải làm sao?"
"Tớ tin Hàm Lạc."
Chung Thuý Nhi không thể tin được nhìn em: "Trong lòng cậu không có chút cảm giác nào sao? Không hề bất an à?"
"Nói thật nhé?"
"Ừ."
"Không phải bất an, chỉ là trong lòng hơi chua xót ghen tị mà thôi." Mễ Tiểu Nhàn nhìn nàng, sau đó bất đắc dĩ cười: "Bất quá có ông ngoại và cậu ở bên tớ rồi, không có việc gì đâu."
"Tớ thấy là lòng tự trọng của cậu phát tác thì có." Chung Thuý Nhi trừng mắt, một lúc lâu sau mới nói.
***
Buổi tối hơn sáu giờ, Tần Hàm Lạc ngập ngừng đi vào nhà hàng [Đế Uyển]. Đây là nhà hàng của nhà Triệu Văn Bác, trước mắt do anh trai hắn quản lý. Triệu Văn Bác lấy một căn phòng rộng rãi xa hoa, nhưng bên trong chỉ bày hai cái bàn.
Tần Hàm Lạc bị nhân viên phục vụ đưa vào trong phòng, bên trong có mười mấy người đồng loạt vỗ tay hoan hô. Một cô gái cao lớn và một tên con trai khoẻ mạnh lập tức xông lên, mỗi người một bên kéo cô đi đến một chỗ ngồi xuống.
"Mã ca, tiểu Chu, hai người làm gì thế?" Tần Hàm lạc không thể giãy được, dở khóc dở cười. Cô ngồi xuống liền đưa mắt đảo qua xung quanh, Giản Hân Bồi ngồi cạnh cô, còn bên kia là tiểu Chu. Nhìn nhìn những người khác, ai nấy đều nhìn cô không có ý tốt.
"Mấy người muốn làm gì?" Tần Hàm Lạc nhịn không được sợ hãi.
"Làm gì? Lúc trước tôi đã nói mà, ai đến muộn sẽ bị phạt rượu." Triệu Văn Bác ngồi bên cạnh Giản Hân Bồi, chỉ vào hai bình Moutai cười nói.
"Tôi không uống!"
"Uống hay không không phải do bà quyết định." Tên con trai to khỏe được mọi người gọi là "Mã ca" ở một bên hắc hắc cười.
"Mấy người bị bệnh hả, còn uống rượu đế? Một đám điên cả rồi! Vừa tốt nghiệp xong liền biến thành dân chơi hết?"
"Không liên quan đến tôi!" Triệu Văn Bác vội vàng xua tay: "Hôm nay là do mọi người giơ tay bỏ phiếu quyết định đó chứ, ai bảo con trai nhiều hơn."
Lúc nói chuyện, đồ ăn đã được lục tục bưng lên, vài anh chàng đã bắt đầu rót rượu. Tương Thanh Hà nhìn bộ dáng Giản Hân Bồi muốn nói lại thôi, cười: "Bồi Bồi, tôi biết cậu lại chuẩn bị mở miệng nói đỡ cho Hàm Lạc, hừ! Để ỹ nữ mở miệng nói thì sẽ không phạt rượu được."
Một lời nói toạc hết ý nghĩ của Giản Hân Bồi, nàng xấu hổ cực kỳ. Lớp trưởng ban bọn họ, một anh chàng tên Tào Khang trợn mắt: "Ai nói thế? Đám con trai chúng ta không nguyên tắc vậy sao? Bạn Tần Hàm Lạc hành vi quá đáng cực kỳ, không chỉ tới muộn mà hôm qua còn giỡn nói không tới, hại đám bạn cũ này sáng nay không biết cống hiến bao nhiêu cuộc điện thoại, cho nên không phạt khó có thể phục lòng người!"
Không đến? Giản Hân Bồi cũng mới tới chưa lâu, nàng cắn môi nhìn Tần Hàm Lạc vẫn lặng im không lên tiếng, trái tim bắt đầu trầm xuống. Hàm Lạc, là vì cậu muốn tránh mặt mình sao?
"Được, nào! Cạn ly vì bạn bè cũ gặp lại nhau!" Triệu Văn Bác đứng lên, cầm cái ly trong tay hướng về phía bàn tròn, sau đó giơ lên cao.
Tất cả mọi người đứng dậy, từng chiếc ly thuỷ tinh cụng lên bàn, phát ra tiếng vang thanh thuý.
"Bồi Bồi, để anh uống giúp ly của em." Triệu Văn Bác uống xong ly của mình liền vội vàng lấy ly của Giản Hân Bồi qua,
"Không được!" Đám nam nữ đều lập tức ồn ào: "Nếu uống hộ thì ít nhất phải uống ba ly!"
Từ trung học Triệu Văn Bác đã khổ sở theo đuổi Giản Hân Bồi, những người ngồi đây không ai không rõ tâm sự của hắn. Tuy mọi người đều cảm thấy việc này không nhiều khả năng, dù sao cũng qua bao nhiêu năm thế rồi. Nhưng Triệu Văn Bác là người hào sảng, trọng tình nghĩa, vô cùng tốt với bạn bè, cho nên mọi người đều hy vọng có thể đền bù được tâm nguyện của hắn, cho nên làm ồn ào lúc này cũng vì để cho hắn có thể thể hiện một chút.
"Ba thì ba! Cùng lắm thì gọi tài xế đến đón tôi." Triệu Văn Bác quả nhiên rót ba ly, uống hết một hơi. Trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Đúng rồi, còn cả Hàm Lạc nữa! Đến muộn phải bị phạt ba chén không thể không uống!" Một anh chàng thấy thế liền nhắc, lập tức lại có người bắt đầu rót rượu.
"Được rồi, tôi uống." Thần Hàm Lạc nhàn nhạt cười, cũng uống một hơi ba chén. Uống xong, cô rút tờ giấy ăn ra lau miệng, sau đó lại cau mày, bưng một tách trà lên uống một ngụm. Giản Hân Bồi nhịn không được lo lắng nhìn cô.
"Yên tâm đi! Giản đại mỹ nữ, uống chút rượu cũng không có việc gì đâu, tôi không tin cậu ấy ở Nhật báo không luyện thêm được chút tửu lượng nào. Hai người đó, aish!" Tiểu Chu nhìn vẻ mặt nàng, bất mãn thở dài: "Nói thật, hồi đó lúc tôi nhìn thấy hai người là thấy ghen tị, hừ. Hàm củ cải với cậu lúc nào cũng như hình với bóng, quan hệ giữa hai người tốt đến không còn gì để nói. Cậu vừa kêu khát, cậu ta liền đi mua đồ uống cho cậu, vừa kêu đói, không đến mười phút đã có món cậu thích ăn đưa vào tay. Chết người nhất là, có giữa khuya Giản đại tiểu thư tâm huyết dâng trào muốn ăn thịt dê nướng, Hàm củ cải của chúng ta ngay tối đi trèo tường ra ngoài mua, rồi trèo tường về, lúc về còn bị ngã, tay xước sát hết cả."
"Ah, vụ này mình cũng nhớ! Giản mỹ nữ lúc ấy còn cầm tay Hàm Lạc khóc rất thương tâm, nói là về sau sẽ không bao giờ ăn thịt dê nướng nữa." Một cô gái bàn khác cũng quay đầu xen mồm vào.
Tần Hàm Lạc ngơ ngác nghe những lời này, bọn họ đang kể lại chuyện của cô, nhưng giờ phút này, cô có cảm giác như đang nghe chuyện xưa của người khác. Phải không? Đã từng có chuyện đó sao? Cô từng một thời gian cố gắng đè nén lại mọi hồi ức ngày trước, cho nên ký ức bây giờ có chút mơ hồ. Đúng vậy, cô nhớ ra rồi, cô nhớ rõ nước mắt của Giản Hân Bồi ngày đó, tựa hồ trong nháy mắt xua tan hết mọi đau đớn trên tay cô, nhưng mà, tất cả, tựa hồ xa xôi, xa lắm rồi...Một cơn chua xót dâng trào trong lòng Tần Hàm Lạc, cô vội vàng che dấu chủ động uống một chén rượu.
"Ha ha, quan hệ rất tốt mà, dù sao hai người bọn họ cũng lớn lên với nhau từ nhỏ, đám con gái mấy người đúng là lòng dạ hẹp hòi, thích ghen tị." Triệu Văn Bác nhịn không được mở miệng hỗ trợ.
Khoé mắt Giản Hân Bồi như loé lên nước mắt, những chuyện bọn họ nói, sao nàng có thể không nhớ rõ được? Hàm Lạc còn đối xử tốt với nàng biết bao lần đây? Cho dù hiện tại cô đã thay lòng, nhưng nàng có thể hận cô sao? Mà nàng, lúc ấy vì sao không hiểu được lòng cô kia chứ? Vì cái gì không nhìn rõ lòng mình? Trái tim nàng bắt đầu co rút đau đớn kịch liệt.
Nếu so sánh thì bàn bên kia có vẻ nhiều chủ đề, cái gì mà sếp lớn cùng mấy cô bồ ở bên ngoài, rồi có người bạn học nào sang nước ngoài, rồi gặp gỡ đàn anh nào đó nhiều lắm...Căn phòng cực kỳ ồn ào.
Tương Thanh Hà uống mấy chén rồi, chỉ vào Giản Hân Bồi cười nói: "Cũng không phải ghen tị gì. Bồi Bồi, tôi nói với cậu mấy lời, cậu đừng để bụng nhé. Hồi học trung học, tôi rất không thích cậu, được nuông chiều thành quen, thích tỏ vẻ tính tình đại tiểu thư. Khi đó tốt xấu gì tôi cũng là bạn cùng bàn với Hàm Lạc, tôi nhớ rõ có một tháng điểm kiểm tra của tôi rất khá, nên Hàm Lạc mời tôi ra ngoài ăn cơm một mình, kết quả cậu liền giận mất vài ngày. Còn nữa, có hôm cậu bị cảm đau đầu, theo tôi nghĩ chỉ là bệnh không đáng kể, nhưng kết quả cậu nằm trên giường gạt nước mắt, Hàm Lạc còn pha thuốc cảm, vừa dỗ dành cậu, vừa dùng thìa đút cho cậu từng chút một. Cảnh tượng ấy à, chậc chậc, tôi quả thực không cách nào hình dung được cảm giác của mình lúc đó nữa......"
"Được rồi được rồi, chuyện trước kia cũng đừng nhắc lại làm gì." Tần Hàm Lạc xấu hổ, nhịn không được mở miệng ngắt lời.
Triệu Văn Bác cũng làm bộ muốn biện hộ cho Giản Hân Bồi, Tương Thanh Hà liếc hắn một cái, giơ tay phải lên lắc lắc: "Bạn Triệu, ông đừng kích động vội, tôi còn chưa nói xong mà. Lên đại học rồi, gặp vài lần, tôi lại thay đổi cách nhìn về nàng. Trừ việc hơi yếu đuối, hay đổi tính trước mặt Hàm Lạc ra thì cũng không có tật xấu gì khác, lòng dạ cũng tốt, cũng thật sự là một mỹ nữ người gặp người thích. Được rồi, Bồi Bồi, tôi nói xong rồi, hắc hắc, cậu không trách tôi chứ?"
"Đương nhiên không." Giản Hân Bồi ngược lại lộ ra vẻ mặt cảm kích: "Tôi còn muốn cảm ơn cậu có thể thẳng thắn nói với tôi như vậy cơ, tôi ngày trước quả thật có rất nhiều việc làm không tốt."
"Chậc chậc, nhìn xem bọn họ nói về cậu và Giản mỹ nữ như một đôi tình nhân vậy." Một anh chàng nhịn không được nói với Tần Hàm Lạc.
Tần Hàm Lạc miễn cưỡng cười cười. Tiểu Chu cười hì hì nói: "Đúng thế, lúc ấy quả thật rất nhiều người cảm thấy hai nàng không bình thường mà, có điều từ sau khi Giản Hân Bồi và Giang Vân Phong đẹp trai yêu nhau, những lời nói kia cũng không mất công mà tự dẹp."
Giang Vân Phong là mối tình đầu của Giản Hân Bồi thời trung học, một bạn nam lớp bên cạnh. Vừa nghe tiểu Chu nhắc đến cái tên này, sắc mặt Giản Hân Bồi không khỏi biến đổi, phản ứng đầu tiên chính là lén nhìn biểu tình của Tần Hàm Lạc. Tần Hàm Lạc lại tỏ vẻ như không nghe thấy lời tiểu Chu nói, vươn đũa ra gắp đồ ăn. Tào Khang tinh ý, thấy sắc mặt Triệu Văn Bác không được tự nhiên, liền vội vàng không kiên nhẫn ngắt lời: "Được rồi được rồi! Đều là chuyện cũ cả, cũng đừng nói nhiều nữa. Uống rượu, dùng bữa nào!"
"Aish, từ khi vào [Cục quản lý đất đai] rồi, tiền lương hàng năm không thấy tăng lên bao nhiêu, nhưng ngày ngày phải theo lãnh đạo vui chơi giải trí, uống đến to bụng luôn, thật buồn quá mà, về sau tìm vợ khó khăn lắm, ai còn thảm hơn tôi đây?" Mã ca than thở, giơ chén lên: "Huynh đệ tỷ muội, cạn ly!"
"Đúng là gặp quỷ mà, vào chỗ béo tốt như thế còn oán giận, ông cũng không phải con gái, bụng có to cũng có sao đâu." Tào Khang cười mắng.
Mọi người bật cười vì lời hắn nói, không khí càng sôi động hơn.
Cơm tối kéo dài khoảng ba bốn tiếng, mọi người vốn tính cơm nước xong sẽ ghé vào quán bar của Triệu Văn Bác, nhưng vì uống nhiều rượu quá, có mấy người đã nghiêng ngả lảo đảo đi không vững, vì thế hẹn hôm khác đi. Mọi người lục tục đón taxi hoặc tự mình lái xe, vẫy tay chào hẹn gặp lại.
Tửu lượng của Tần Hàm Lạc không khá, đầu hơi choáng váng, cô tới gần Triệu Văn Bác, nhẹ giọng nói: "Ngu ngốc, tôi về trước, ông đưa Bồi Bồi về đi."
"Bà không cần tôi đưa về sao? Tôi có tài xế mà." Triệu Văn Bác sửng sốt nói.
"Không cần." Tần Hàm Lạc nhìn nhìn Giản Hân Bồi cách đó không xa: "Tự tôi đón taxi về là được rồi."
"Đừng, để tôi đưa về đi, bà uống nhiều rượu quá." Triệu Văn Bác loạng choạng ngăn cô lại.
"Cứ vậy đi, tôi đi trước, sẽ gọi ông sau." Tần Hàm Lạc bỏ lại câu này rồi vội vàng đi trước, chuẩn bị ra bên đường đón taxi.
"Hàm Lạc!"Giản Hần Bồi lo lắng theo sau: "Mình đi cùng cậu nhé, cậu về Nhất Trung à?"
"Không, mình về chỗ kia của mình, cậu để Văn Bác lấy xe đưa cậu về đi." Tần Hàm Lạc nhìn dòng xe cộ như nước chảy trên đường, không dám nhìn nàng.
"Ah, cậu làm thế là không muốn ở bên mình phải không?" Giọng Giản Hân Bồi tràn đầy đau khổ.
Đang nói thì xe của Triệu Văn Bác đã tới, chậm rãi dừng trước mặt hai nàng. Triệu Văn Bác thò nửa cái đầu từ cửa sổ xe ra: "Được rồi, lên xe cả đi."
"Ừ." Tần Hàm Lạc không có cách nào khác, đành phải mở cửa sau, ý bảo Giản Hân Bồi vào. Tuy Giản Hân Bồi không muốn Triệu Văn Bác ở đây, nhưng cũng không tiện phản đối, chỉ đành lên xe.
Tần Hàm Lạc ngồi vào, nói với Triệu Văn Bác ở phía trước: "Tôi đến chỗ gần ĐH A đó."
"Được." Triệu Văn Bác gật gật đầu: "Bác Lý, đưa bạn tôi về trước nhé."
Ô tô phóng nhanh trên đường, hai người ngồi ở hàng ghế sau rất im lặng. Triệu Văn Bác tay ấn huyệt Thái Dương, rên rỉ nói: "Tối nay tôi uống nhiều quá, đầu choáng váng rồi."
"Văn Bác, sau khi về anh pha mật ong uống hay ăn quả lê vào." Giản Hân Bồi nhẹ giọng nói.
Vừa thấy nàng mở miệng quan tâm, lòng Triệu Văn Bác vui sướng không thôi, dường như đầu cũng không choáng váng đến thế, liến thoắng nói: "Được, được, về nhất định anh sẽ uống." Tựa hồ cảm thấy hơi lạnh nhạt với Tần Hàm Lạc, liền hỏi: "Hàm Lạc, bà sao rồi?"
"Cũng hơi choáng, nhưng cũng may còn có thể chịu được." Tần Hàm Lạc tựa đầu lên ghế, nhắm mắt lại lười biếng nói.
"Bao giờ về bà cũng làm như lời Bồi Bồi nói xem."
"Ừ." Tần Hàm Lạc thuận miệng đáp cho có lệ. Giản Hân Bồi nhìn sườn mặt mơ hồ của cô, cánh mũi cay xè, trong lòng nàng thâm tình vô hạn, uỷ khuất cực kỳ, nhưng lúc này lại không có cách nào nói được ra lời. Nhớ lại vừa rồi khi bạn bè nhắc về những kỷ niệm giữa hai nàng, vẻ mặt nàng không khỏi si ngốc. Nếu như, nếu như tất cả có thể trở lại như trước, nếu Tần Hàm Lạc có thể lại đối xử với nàng như trước kia, nàng nguyện ý trả giá hết thảy.
Một hàng đèn hai bên đường vụt qua cửa sổ xe, những chuyện cũ ngọt ngào cứ thi nhau hiện lên trong đầu nàng. Rốt cục, Giản Hân Bồi cố lấy dũng khí, vươn tay nắm tay Tần Hàm Lạc.
Tần Hàm Lạc nhắm mắt lại, cô cảm giác được bàn tay ấm áp mềm mại kia, cũng ngửi được hương chanh nhàn nhạt trong không khí. Tất cả những thứ này quen thuộc cỡ nào với cô. Cô vốn muốn né tránh, nhưng mà, cô cảm giác được bàn tay kia đang run rẩy, khiến trái tim cô cũng run lên theo. Cô không thể nhẫn tâm được, cho nên vẫn không nhúc nhích để mặc nàng nắm, nhưng đôi mắt lại nhắm càng chặt.
Rốt cục xe đã tới khu nhà nơi Tần Hàm Lạc ở. Cô rút tay mình ra, sau đó miễn cưỡng cười với Triệu Văn Bác: "Được rồi, tôi xuống xe đây, hai người về nghỉ ngơi sớm một chút." Nói xong liền mở cửa xe đi xuống.
"Chờ đã! Hàm Lạc!" Giản Hân Bồi sốt ruột gọi cô, sau đó vội vàng nói với Triệu Văn Bác: "Văn Bác, anh đau đầu thì về nghỉ ngơi trước đi, em còn có vài lời muốn nói với Hàm Lạc, lát nữa để tự em lái xe về được rồi."
Triệu Văn Bác kinh ngạc, Giản Hân Bồi đã xuống xe, lái xe liền nói với Triệu Văn Bác: "Giám đốc Triệu, vậy giờ tôi đưa ngài về nhé?"
Trên con đường lát đá trong khu nhà, Giản hân Bồi giang tay ngăn cản Tần Hàm Lạc: "Hàm Lạc, chờ đã! Mình có lời muốn hỏi cậu."
Tần Hàm Lạc khẽ run, quay đầu nhìn lại: "Bồi Bồi, Văn Bác vẫn đang chờ cậu đó, cậu nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Là có người đang đợi cậu phải không?" Giản Hân Bồi cắn môi, ngẩng đầu nhìn căn phòng của Tần Hàm Lạc, nhưng không nhìn thấy ánh đèn: "Cho nên cậu mới vội vàng về như thế?"
Tần Hàm Lạc hơi nhíu mày, nhưng không nói cho nàng biết đêm nay Mễ Tiểu Nhàn cũng không ở nhà. Cô thở dài một hơi: "Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi."
"Cậu yên tâm, mình sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu nhiều đâu, mình chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi, nhưng mình muốn cậu trả lời thật lòng, tuy cậu đã nói một lần rồi, nhưng mình vẫn muốn xác nhận lại." Giản Hân Bồi rất tự nhiên coi vẻ mặt của cô như thể cô rất không kiên nhẫn, nàng kìm nén nước mắt, nói rõ ràng từng chữ một: "Hàm Lạc, mình mặc kệ cậu có yêu người khác rồi hay không, mình chỉ muốn hỏi cậu, cậu thật sự không còn yêu mình một chút nào phải không? Dù một chút cũng không đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...