Vĩ Cầm Trong Sương
Mặc dù Thẩm Trúc Chỉ không ngừng nói ra hết những bức bách trong lòng, thế nhưng vẫn không làm người đàn ông với gương mặt vốn băng lạnh trở nên trầm lắng mà vẫn giữ nguyên nét mặt ban đầu càng khiến cô thêm khó chịu mà đưa tay không ngừng đánh nhẹ lên vai Vu Nhuận Đông, lạnh giọng nói:
- “Phải rồi.
Anh vốn là tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao, có trong tay sự nghiệp vững chãi thì đâu màng đến lời đàm tiếu của người khác ra sao.
Nếu có, thì người gánh lấy cũng chỉ có những diễn viên chúng tôi mà thôi.”
Càng lúc, những lời lẽ mà Thẩm Trúc Chỉ thốt ra càng khiến người trước mặt thêm khó chịu, lúc này đã thay đổi sắc mặt.
Anh khẽ nhíu mày, sau đó đặt tay lên vai người con gái mà nghiêm giọng đáp:
- “Thẩm Trúc Chỉ, cô đừng nghĩ tôi dành cho cô sự ưu ái đặc biệt hơn bao người thì cô được nước lấn tới.
Trước khi bước chân vào KC, chẳng phải tôi đã cảnh báo trước rồi sao rằng để trở thành một diễn viên không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất cô phải có sự nhẫn nhịn.”
Nghe đến đây, khóe môi Thẩm Trúc Chỉ khẽ cong, sau đó nhìn thẳng vào người đối diện mà cười nhạt đáp:
- “Bảo sao khi trước Lạc Chi Dao xảy ra chuyện anh lại có thể điềm tĩnh như thế.
Anh có biết, sự vô tình này của anh không những giết chết cô ấy.
Thậm chí đến bây giờ, linh hồn cô ấy vẫn không thể yên nghỉ mà trú ngụ vào chiếc vĩ cầm hay không?”
Vu Nhuận Đông trợn tròn mắt mà đứng lặng nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Bàn tay anh lúc này rời khỏi vai người con gái mà buông lỏng xuống, khóe mắt lúc này bỗng cay xè mà lắc đầu, cố gượng hỏi chậm từng chữ:
- “Cái…cái gì chứ? Cô…nhìn thấy linh hồn của Chi Dao sao?”
Thẩm Trúc Chỉ biết bản thân trong lúc tức giận mà không kiềm chế được đã nói ra tất cả.
Cô chưa kịp lên tiếng thì bên tai đã nghe giọng nói từ phía Vu Nhuận Đông không ngừng hỏi dồn dập:
- “Mau nói cho tôi biết, những lời khi nãy của cô là như thế nào?”
Nghe anh hỏi, Thẩm Trúc Chỉ khẽ hít sâu một hơi mà lấy lại bình tĩnh.
Có lẽ đã đến lúc Vu Nhuận Đông cần biết mọi chuyện, kể cả lý do vì sao cô nhất quyết gia nhập KC cho bằng được.
- “Anh còn nhớ cái ngày tôi vinh dự được nhận chiếc vĩ cầm sau khi chiến thắng cuộc thi tại học viện nghệ thuật Giang Nam và anh cũng chính là người đích thân trao tặng chiếc vĩ cầm đáng giá đó.”
Hàng loạt hình ảnh khi trước hiện lên dần dần trong tâm trí khiến Thẩm Trúc Chỉ không ngần ngại mà kể lại mọi chuyện.
- “Kể từ sau khi tôi mang chiếc vĩ cầm ấy về nhà cũng là lúc linh hồn Lạc Chi Dao xuất hiện.
Cô ấy đã mượn thân xác tôi mà tìm anh trả thù.
Và người khi trước đã cầm dao định giết chết anh không phải là tôi mà là hồn ma của Lạc Chi Dao.
Cô ấy hận anh bội tín và thông đồng với ngài Vương gì đó khiến cô ấy phải nhảy xuống biển tự vẫn.”
Nghe đến đây, đôi chân Vu Nhuận Đông đã không tài nào đứng vững được nữa, khóe mắt anh rưng rưng mà không ngừng tự trách:
- “Bản thân vốn biết kẻ gây ra chuyện này nhưng không đủ khả năng trừng trị ông ta chính là tội lỗi lớn nhất của tôi, không thể nào dễ dàng xóa bỏ đi được.
Chi Dao hận tôi là đúng bởi vì người đưa cô ấy vào hẻm cụt cũng chính là tôi.
Về phía ngài Vương, thật sự tôi rất muốn buộc tội ông ấy nhưng với quyền lực và địa vị của ông ấy, thì tôi có thể làm được gì ngoài việc càng tránh ra xa càng tốt.”
Ngừng một lát, Vu Nhuận Đông lại tiếp:
- “Thẩm Trúc Chỉ, cô nên nhớ một điều rằng trên đời này không phải thứ gì cô muốn có kết cục như thế nào thì nó sẽ như thế đó.
Cũng có rất nhiều người, tội ác của bọn họ vốn đã phơi bày ra nhưng chẳng mấy ai dám động chạm đến bởi vì địa vị, quyền lực và đồng tiền nó ghê gớm đến nhường nào.
Những con người tầm thường như chúng ta làm sao có đủ sức mạnh để đánh bại nó chứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...