Từ chối lời mời của thị vệ, ta chui ngược vào phòng trùm chăn.
Thật ra mà nói, ta cũng đâu còn lý do để sợ.
Đằng nào ta cũng chẳng phải Cổ La, cắt tay thử máu là biết ngay chứ gì.
ông đây máu O, chỉ có 25% mà thôi.
So với chuyện này, ta càng tò mò việc Cổ La mang ta đến đây hơn.
Chẳng lẽ y sớm biết mình chết yểu nên mang ta đến làm cừu thế mạng, mà sao trong số 7 tỷ người lại có mỗi mình ta trúng độc đắc? Ta thật sự rất muốn tìm y mà hỏi nhưng ta biết đi đâu tìm y bây giờ? Không tên không tuổi không chút tung tích, đến kim đáy bể cũng dễ hơn a! Thái Cổ La ngươi bị bug à?
Lăn trái lăn phải một hồi, ta trực tiếp lăn luôn xuống sàn.
Tên vàng khè này ấy thế mà chỉ tốt mã, nhìn cái phòng gọn gàng sang trọng, nguyên cái gầm giường toàn rác là rác.
Từ từ móc ra, này thì sáo trúc, này thì cào cào lá tre, kiếm gỗ, bánh thừa, cờ nhảy v.v
"A Chiêu, ta mang bánh ngọt đến cho người nè~"
Ta quay đầu lại nhìn, là Hy tử.
Khụ, lúc này ta nên nói gì đây? là đống rác của anh ngươi tình cờ trào ra hay là có chuột tinh ủn đống rác của anh ngươi ra? Quơ chân quơ tay ủn nó lại dưới giường, ta nhe răng cười không biết nên lấp liếm ra sao thì Hy tử bổ nhào lại dúi đĩa bánh vào tay ta:
"A Chiêu, ngươi kiếm đâu ra vậy, toàn là đồ chơi bị anh ta tịch thu đây mà.
sáo tre của ta nè, bánh hạt sen nữa, a cái này là kiếm gỗ đào trừ ma của ta nữa nè.
Ta nhớ lần đó trượt tay đập vào đầu hoàng huynh có một cái mà huynh ấy liền tịch thu kiếm của ta, keo kiệt."
Nhìn Hy tử hí hửng nhảy vào đống rác đào bới, ta nhẹ nhàng xách đĩa bánh bảo trì khoảng cách an toàn.
Bánh ngon thế nay không nên để bẩn mất đâu.
"A Chiêu, nhìn xem ta tìm được cái gì nè!"
"?? Đàn tranh, sao?" Tuy ta tin tưởng hoàng thất nhất định sẽ giáo dục con cháu đầy đủ nhưng Hy tử chơi đàn, nghe đã thấy không hợp rồi.
Người ta chơi đàn là phải thanh nhã
"A Chiêu, hehehe" Nhìn bản mặt lấy lòng của Hy tử, ta bỗng thấy nhồn nhột.
lại muốn gì đây?
"A Chiêu, ngươi biết chơi đàn đúng không? chơi cho ta một bản đi, đi mà~"
"Không chơi, không có hứng."
"Đi mà~ hoàng tẩu, hoàng tẩu, hoàng tẩu hoàng tẩu~"
"Dừng, phải nói với ngươi bao nhiêu lần ngươi mới bỏ hả? Ta với anh ngươi trong sạch nhá!" Nếu tên Hy tử này cứ đi khắp nơi rêu rao, ta với vàng khè có nhảy xuống hoàng hà cũng không rửa hết tiếng nhơ.
nói không chừng sử sách lúc này đã có mấy trang Yêu 'thần' hoặc quân luôn rồi.
"Ngươi không chơi thì từ nay ta sẽ chỉ gọi người là hoàng tẩu.
giả dụ hai chữ này đến tai mẹ ta....!chậc chậc chậc."
Hy tử à, ngươi có biết bản mặt của ngươi lúc này gợi đòn đến mức nào không hả? Phong quốc còn có vương gia, ta thật nể vàng khè nhẫn nhịn ngươi hết chừng ấy năm.
Ta đương nhiên không sợ Hy tử nhưng thêm một việc không bằng bớt một việc, huống hồ ta cũng muốn chơi một chút.
Pắng.
Vừa vuốt nhẹ lên dây, cái đàn cũ kĩ kiên định không cho ta chút mặt mũi, 16 sáu dây đứt 4.
"Hy tử...!Cái này, không phải lỗi của ta đâu! Không bằng...!ta căng lại cho ngươi nhá?" Hiện giờ ta chỉ có thể cầu nguyện cái đàn này là hàng sản xuất theo lố, chứ mà gia truyền gì đó thì có mà tiêu ta mất.
đồ gia truyền hoàng thất, ta bán mình rồi có trả không? Nhìn Hy tử há mồm run rẩy: "Đàn...!đàn của ta~", ta nhanh chóng chuyển hướng:
"Hy tử, đừng lo, ta...!ta có đàn, ta lấy đàn của ta chơi cho ngươi được không?" Đừng nói 1 bài, 100 bài cũng không thành vấn đề, chỉ cần ngươi ra cái giá khoan hồng một tí là được.
Lỡ mà ngươi hét mấy ngàn lượng thượng linh thạch, không bằng ta trực tiếp lấy đen thùi lùi ra thế chấp còn hơn.
Lấy vội cây đàn mua đã từ lâu, ta bắt đầu khảy nhạc nhưng tay khảy rồi mới nghĩ, nên chơi cái gì bây giờ? Gảy xong bài lần trước chơi, gảy xong bài cuối cùng ta học, ta cũng cạn ý luôn rồi.
"A Chiêu, ngươi giỏi quá, thêm một bài nữa đi." Thấy hy tử sớm đã quăng cái đàn rách ra sau đầu, ta bắt đầu cân nhắc nên chơi cái gì.
Mấy cái như bi ca, biệt ca này nọ thì dẹp, nghe bực chết đi được, mấy bài tình ca lại bị Hy tử xuyên tạc thì xong, chả lẽ chơi nhạc tây phương? tuy công bằng mà nói thì chơi được nhưng cảm giác sai sai có được không.
Nghĩ ngợi một hồi, tay ta hành động trước não, khảy ra một khúc thật dễ nghe.
"A Chiêu, ngươi cũng biết bài này? đây là dân ca Phong quốc đó.
lalala...!la.la, cô thôn nữ xuống đồng cấy lúa, hương sen thơm phảng phất vờn quanh, hài nhi chạy quanh cười khúc khích, hồ bên kia có một chàng khờ." Nghe Hy tử cất tiếng ca vang, tuy rằng có hơi lạc điệu nhưng chả đúng tí nào hết á!
"Ngươi hát cái gì vậy? phải là Ngụ trong hồ hương sen bát ngát, nàng tiên hoa tinh nghịch yêu kiều, rằng là năm tháng dần trôi, lòng son nàng vẫn chờ người hồi hương."
"Thượng kinh thí trắc trở trập trùng, cậu học trò cần cù chăm chỉ, vì ngày áo gấm vinh quy, cùng nàng hẹn ước khó khăn là gì." Nghe tiếng người tiếp lời, ta quay đầu lại.
Dù biết rõ người trước mặt là vàng khè nhưng hình ảnh ta trông thấy lại rất mờ ảo, cũng là quần áo bay bay nhưng còn có tóc phiêu phiêu...!Lại nữa!
"Hoàng thượng, ngài cũng biết bài này?" ngoắc ngoắc vàng khè cùng ngồi, ta sáp lại hỏi.
Có vàng khè cùng biết chứng tỏ là ta đúng rồi!
"Đương nhiên là biết, trẫm biết có gì là lạ, khanh biết biết mới tính là lạ kìa." Vàng khè cười lấy ngón tay đẩy đầu ta, còn tiện thể thó một miếng bánh nhét luôn vào miệng Hy tử chặn họng.
"Đây là phiên bản cũ, còn cả một đoạn phía sau khanh biết không?"
"Biết ạ.
Thư sinh thi trượt về mới biết hạn hạn ba năm hô sen chết cạn, sau đó chàng cả đời đều trông sen chờ tiên nữ trở về cho đến chết.
Trời xanh cảm động trước tình yêu của hai người cho nên biến hai người thành hoa nở trên cùng một cành, quấn quýt không rời." Cái này ta nghe bao nhiêu năm, quên làm sao được chứ, người đó toàn dùng bài này hát ru...!hát ru? lại nữa rồi.
"Hoàng huynh, sao huynh với A Chiêu biết mà đệ lại không biết.
đây không phải bài ca hái sen sao?" Thấy mình bị bỏ lơ, Hy tử ngốn vội cái bánh trong miệng rồi chen vào nói.
Tật hóng hớt chính là thế này, phải mà ăn bánh nếp thì nghẹn chết ngươi đi.
"Không phải, đây là Tịnh đế liên ca, khi trẫm còn nhỏ đều là hát bài này, nhưng sau này cải biến mới thành bài đệ biết.
Chỉ là trẫm cũng không ngờ khanh tuổi nhỏ mà lại biết bài này."
Đối mặt với nghi ngờ của vàng khè, ta gãi gãi đầu: "Cái này, chắc là thần nghe qua người quen hát đi." Ta là người hiện đại, nhạc tất nhiên cũng từ hiện đại mà ra, google, youtube thẳng tiến.
nói không chừng tác giả cũng là nhờ đó mới biết mà biến nó thành dân ca trong truyện.
"Ừ.
Trẫm có chuyện khác cần hỏi, chữ Chiêu trong tên khanh viết thế nào? là bộ nhật đi? "
"Không phải, là...!thần tội đáng muôn chết!!!!" Ta còn tưởng vàng khè quên rồi chứ.
phim toàn kêu nói dối hoàng đế là tử tội, ta không muốn bị chặt đầu đâu~ Vội vàng muốn dập đầu tạ tội, to bổ nhào lên phía trước nhưng vì khoảng cách quá gần mà dập thẳng mặt lòng vàng khè.
Cùng lúc ấy, đại môn mở ra:
"Tiểu Khánh, bổn cung nghe nói Hy tử với tiểu Lan gặp chuyện.
Hai đứa chúng nó..."
Ta vội vã quay đầu, là tứ thái phi, ngũ thái phi còn có Thất thái phi.
Ngũ Thái phi cực kì nhanh tay túm lấy Hy tử, bịt mắt ém người ra sau lưng, miệng quở trách: "Tiểu Khánh, đệ đệ con còn nhỏ, hai đứa các con muốn bạch nhật tuyên dâm thì cũng nên tránh em nó đi cơ chứ.
Hy tử giao cho ta, hai đứa cứ tiếp tục, đừng ngại! ta dặn cung nhân nấu canh ba ba cho hai đứa."
"Mẫu hậu~/ Thái phi!!!" Ta cùng vàng khè đồng thanh nhưng vàng khè là có chút chán nản thở dài còn ta là gào thất thanh.
cái nồi này, ta thề chết cũng không đội.
lần này bị bắt tại trận, lại thêm hy tử thêm mắm dặm muối, ta chết là cái chắc rồi.
"Hai đứa đừng lo, ta giúp hai đứa đóng cửa.
À mà tiểu khánh, Oa oa mong manh như vậy, con phải bồi bổ nó cho cẩn thận đấy nhé."
"Thái phi, ngài hiểu..../ Mẫu phi an tâm, con tự có chừng mực.
Người đi thong thả, buổi tối phiền người giữ Hy tử lại cung." Vàng khè, vì sao ngươi không giải thích mà còn hùa theo?? ngươi làm như hai ta có một chân không bằng! không giải thích thì để ta đi giải thích a~
Nhin Thái phi cùng HY tử khuất bóng sau cửa còn nháy mắt một cái, ta khóc không ra nước mắt.
ông giời ơi, ta phải làm sao bây giờ!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...