Sorry, mấy cái tang làm thời gian biểu rối loạn.
Tu dưỡng hai hôm, tui sống lại rồi đây.
________________________
Lần tiếp theo ta mở mắt chỉ là trong tiếng khóc rấm rức của nữ chính.
Nhắm mắt thở dài, ta hỏi: "Tô Thanh Tuyết, cô giúp hắn bắt cóc ta?"
Tuy chắc đến 90% là đúng, ta vẫn hy vọng hiện thực có thể phần nào khác biệt.
Giấc ngủ lần này dài hơn mọi khi khiến ký ức của ta cũng hoàn hảo trở về.
Thái Cổ La là cha, Tô Hân Liên là mẹ, tòa dinh thự lạc loài...!Chả trách không ai dám chọc đến ta.
Đi học ai cũng tránh như tránh tà, nằm không một chỗ hàng tháng vẫn có lương, nhưng...!vì sao Cổ La chết rồi lại đến đây? Hay vốn ông ấy là từ trong truyện đến? Còn có, vì cớ gì lại cải trang ta thành ông ấy? Chả lẽ cha ta không biết cái mặt ổng nguy hiểm tới mức nào sao? Mặc cho những nghi vấn này, ta có đáp án khẳng định, Cổ La, cực kỳ ghét Nữ Chính.
Hèn nhát, nhu nhược, kém cỏi, bợ đỡ,...!Kể ra, ta chưa từng nghe đến tính từ tốt đẹp nào được dùng trên người nữ chính.
"Ta...ta...!ta không cố ý." Vốn đã như thác đổ, nước mắt nữ chính lúc này hệt như vỡ đê, tuôn như trút nước.
Rất phiền, ta cảm thán nhưng người không có sức, ta căn bản không thể ngăn cản nữ chính tiếp tục làm ồn.
Chợt, ta nhớ đến một câu cha ta hay nói khi có người gào khóc: "Khóc tốt như vậy, xuống thủy ngục chơi không?"
Tuy không hiểu câu này có nghĩa gì nhưng nữ chính lập tức câm miệng buông tha cho cái lỗ tai nhỏ đáng thương của ta.
Chờ cô ta bình tĩnh, ta bắt đầu thăm dò tình hình: "Tô Tuyết, đây là đâu? Còn tên điên kia là ai?"
"Đây..."
"Không được khóc!" Thấy nữ chính vừa mở miệng nước mắt đã trực trào, ta vội vàng lên tiếng.
Người chỉ có 60% là nước, nữ chính, chắc phải 90% nước kèm phụ gia quá.
"Đây...!đây là hành cung của hoàng thất Kim quốc, nằm...!nằm ở phía chếch đông.
Nơi này dễ thủ khó công, địa hình so với Ma cung rất giống nhau.
Nếu không có tiếp viện,chúng ta không thoát nổi đâu."
"Giống Ma cung? Nói vậy là trước có thác sau có hồ, một bên là vực một bên là rừng?" Nhìn ra cửa sổ không thấy gì nhiều nhưng ta đoán tên điên cuồng cha ta muốn dựng thì chắc cũng tìm địa hình tương tự.
Nếu thật sự giống, nói không chừng ta vẫn có cách chạy.
Nghe đến đây, nữ chính vội vã lắc đầu: "Không,...!không hẳn.
Ở đây ba bề là vực, chỉ có 1 lối lên.
Hồ và Thác đều là nhân tạo cả.
Cậu/ chú ta nói Ma quân thích trong nhà có thác có hồ, lại có nhiều cây cỏ.
Địa hình Ma cung là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể tìm thấy ở nơi thứ hai."
Nếu địa hình mà không giống thì ta đúng là đang ở thế bất lợi.
Ba bề là vực, nói các khác chỉ có một đường thoát nhưng Cổ La từng nói với ta, cấu hình địa chất của Kim quốc thực ra khá yếu.
Dưới sự ảnh hưởng của khí hậu địa chất địa tầng, núi ở Kim quốc thường xuyên sạt lở nên nói không chừng lại còn cả các hang hốc.
Nhưng nếu tên điên kia có thể ở đây xây hồ dựng thác, gần đây nhất định phải có sông suối gì đó làm nguồn cung.
Người khác, ta không dám chắc chắn nhưng lấy tính cha ta, người thà đánh rắn động cỏ cũng không muốn vào hang cọp, chỉ sợ ông ta đã lên kế hoạch đánh sập góc núi này rồi.
Haiz!
Trở mình, ta bỗng thấy tương lai thật đen tối mà.
Nhận ai làm cha không nhận lại đi nhận Ma Vương Thái Cổ La đó.
Đến nam chính còn đánh không thắng, liệu y có đủ sức diệt tên đáng ghét này không!...!Mà khoan, sao tên điên kia lại gọi ta là Chiêu?
"Này, cô, tên kia thì sao? Hắn là ai? Hắn với Cổ La quan hệ thế nào? " Ta bây giờ đã nhớ ra Cổ La tự Viễn Chiêu nhưng lấy tính cha ta, còn khuyên ông ấy mới khai tên cho người khác.
Thường ngày ra ngoài đều chỉ cho mọi người gọi một tiếp sếp, ổng còn cái giọng cỡ như ngươi không đáng biết tên ta, sao có thể vô dưng vô cớ mang tên nói cho người lạ hay.
"Ta, ta cũng không rõ nữa.
Hắn là chú ta, là họ hàng duy nhất còn lại trên đời của ta.
Ta cũng không biết ông ấy quen ma quân thế nào nhưng hai người đấy chắc chắn đã biết nhau từ rất lâu.
Dù sao chú ta xây nơi này cũng là dành riêng cho ngươi mà."
"Ngươi cái đầu ngươi, đã nói bao nhiêu lầ, ta không phải Thái Cổ La!!!!"
Đã rơi vào cảnh oái ăm này còn phải nghe nữ chính làu bàu, ta thật muốn bổ não cô ta ra xem óc cô ta làm từ cái gì.
Chó dạy vài lần còn hiểu, mà cô ta, nói đến cả trăm lần vẫn không thủng giùm cái.
Đưa tay xoa đầu, ta thoáng chốc giật thót.
Tóc....!tóc ta ngắn lại rồi?
"Ngươi..." Nữ chính trợn mắt há mồm.
Chỉ ở lúc này đừng nói trứng gà, trứng ngỗng cô ta cũng có thể húp hết trong một hơi.
Sờ sờ từ trên xuống dưới, ta ngồi bật dậy vội vã lao đến thứ có vẻ là gương ở góc phòng ngẩn người.
Tóc ngắn, mắt to, má phúng phính, í không, là cường tráng, lanh lợi, đây là ngoại hình thật của ta mà.
Đang lúc hoảng hốt, cửa lớn đột nhiên mở ra, mà người ta không muốn gặp nhất lúc này lại tiến vào.
Không nói không rằng, y lập tức xách cổ ta lên gào thét:
"Ngươi...!ngươi là ai? Chiêu nhà ta đâu? Sao ngươi lại mặc y phục của Chiêu?"
Cảm thấy mình sắp đi uống trà với chu công lần nữa, ta đột nhiên to gan hoặc cũng có thể nói là ý chí sinh tồn mãnh liệt trào dậy: "Ngươi không sợ đời này Cổ La hận chết ngươi thì siết chết ta đi!"
Quả nhiên, tên kia lập tức thả lỏng mà ta thì vàng gỡ tay bỏ chạy.
Đằng nào cũng chết, ta thà nhảy vực tự sát còn hơn.
Tiếc rằng, chưa chạy được bao xa, ta đã lập tức bị người vây cứng, trói gô trên sàn.
Vùng vằng lăn lộn, một cái nhẫn ngọc chẳng biết từ đâu rơi đột nhiên rơi ra.
Cái nhẫn này ta biết, chỉ là tại sao nhẫn cưới của Cổ La cha và mẹ ta lại ở chỗ ta?
Thấy Tô Trạch nhặt lên săm soi, ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng biết bao lâu, y nói:
"Là Vương ấn trong truyền thuyết kia sao? Xem ra, địa vị ngươi trong lòng Chiêu rất cao.
Nếu đã như vậy, đành phải dùng ngươi làm mồi rồi."
*Mà hỏi nhỏ: Cậu vs Chú thì khác gì nhau? Có cậu dì không hay cậu đi vs cô thôi? Cô chú có nghe, chú dì cũng có, nhưng cậu dì thì chưa nghe bao giờ.
Vấn đề là ở đâu nhỉ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...