Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực

Edit: Zịt cac cac cac

“Sao vậy?”

Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề sau khi nghe điện thoại xong của Quý Sơ Đồng, Dụ Noãn tưởng là có chuyện gì, lo lắng hỏi một câu: “Có chuyện gì gấp hả? Phải đi liền à?”

Nếu như có việc gấp, vừa vặn anh có thể đi ngay. Tuy là lúc trước cũng từng ra ngoài khi có nhiều người, nhưng so với trung tâm mua sắm, thật sự là cách biệt một trời một vực.

Thật ra chân cô… đang nhũn ra một cách kịch liệt.

Trông thấy vẻ mặt mong đợi của Dụ Noãn, liếc mắt thôi cũng đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, Quý Sơ Đồng không nhịn được cười.

Thật là chuyện gì cũng lộ hết ở trên mặt mà…

Anh đi tới bên cạnh Dụ Noãn, cầm tay cô, cười nói: “Cảm thấy sợ thì trốn qua chỗ anh. Đừng ngại, anh không để ý đâu.”

Mặt Dụ Noãn đỏ lên, muốn rút tay về theo phản xạ, nhưng lại bị đối phương nắm chặt hơn, còn giống như đang giằng co với cô, sửa từ cầm hờ thành đan mười ngón tay vào nhau.

Cô định bảo anh đừng đùa nữa, quay đầu lại thấy vẻ mặt đối phương bỗng nhiên trở nên đầy nghiêm túc.

Quý Sơ Đồng nghiêm túc nói: “Nếu anh là cánh cửa đột phá của em, mà em lại không sợ anh, vậy thì thích ứng với anh cho ổn trước đi.”

Không phải cô sợ, nhưng cô ngượng!

Dụ Noãn oán thầm điên cuồng ở trong lòng. Nhưng nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt Quý Sơ Đồng, không pha lẫn chút chọc ghẹo nào, thật sự nghiêm túc và giúp cô hết mình, trong nháy mắt, cô cảm thấy tâm tư nhỏ ngượng ngùng này của mình không đáng nhắc tới, đồng thời cũng thấy suy nghĩ “không thuần khiết” kia của mình đối với anh rất đáng xấu hổ.

Dụ Noãn gật đầu một cái rất nhẹ, cũng mặc cho anh nắm tay mình. Cô cúi đầu đỏ tai, đi theo bên cạnh anh.

Cũng đúng thật, được Quý Sơ Đồng dắt bên cạnh an tâm hơn so với vừa nãy rất nhiều.

Cô chuyên chú cúi đầu nhìn đường ở dưới chân, cho nên cũng không phát hiện, người đàn ông bên cạnh vừa nãy còn nghiêm trang, giờ phút này lại vui vẻ đến nỗi khóe miệng cũng sắp không đè nén được nữa.

Cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại như ngọn cỏ từ lòng bàn tay, Quý Sơ Đồng cố nhịn cười, nhịn đến mức khóe miệng cũng sắp bị chuột rút.

Cầm được tay rồi cầm được tay rồi! Anh thật sự là… Chờ đã, cứ dùng lý do thế này đi gạt con gái nhà người ta, có phải anh hơi vô sỉ quá rồi không?

Hưng phấn được một nửa, Quý Sơ Đồng đột nhiên cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm.

Không được, anh không thể lúc nào cũng làm như vậy được.

Nhưng thỉnh thoảng vô sỉ một lần, hẳn là không sao!

Tìm được cái “cớ” thích hợp, lương tâm của anh chỉ đau được hai ba giây, lại bắt đầu trở nên vui sướng.

Giúp chọn một chiếc vòng ngọc cho mẹ của Quý Sơ Đồng, Dụ Noãn chợt đề nghĩ muốn tới xem cửa hàng bán đồng hồ.


Quý Sơ Đồng còn nghi ngờ cô mua đồng hồ là muốn làm cái gì, đến quầy lại nghe thấy cô hỏi kiểu dáng mà anh yêu thích là gì.

Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Dụ Noãn, Quý Sơ Đồng trầm mặc một giây đồng hồ.

Đợi đã, có phải là làm ngược rồi hay không vậy?

Dưới tình cảnh thế này, chẳng lẽ không phải là anh dẫn cô tới cửa hàng trang sức cửa hàng quần áo, sau đó vung bàn tay to lên, hào khí nói một câu “Thẻ cho em quẹt, muốn mua cái gì thì lấy cái đó” hay sao?

Sao đến phiên anh, lại là Dụ Noãn hỏi anh muốn mua gì chứ?

Dụ Noãn còn đang đợi anh trả lời. Trước đây anh mời cô đi ăn vài lần, đặc biệt là lần nhận lỗi kia, vừa bao cả tầng vừa tặng son, việc này khó khăn thì không nói, nhưng chắc chắn đã tốn không ít tiền.

Mặc dù bây giờ hai người đang là mối quan hệ bạn bè trên mức hàng xóm, anh lại giúp cô thêm cả việc vượt qua chứng sợ đàn ông, nhưng để anh lãng phí tiền vì mình thế này, trong lòng cô lại băn khoăn, cũng thấy không thích hợp.

Nói trả tiền cho anh thì lại không lịch sự, cho nên cô dứt khoát mua cho anh thứ gì đó để đền bù.

Nghĩ như vậy, Dụ Noãn nhìn về phía Quý Sơ Đồng, nói: “Tôi không hiểu lắm về đồng hồ, cho nên anh chỉ có thể tự xem thôi, vừa ý loại nào thì nói. Anh cũng giúp tôi nhiều như vậy, đừng khách sáo với tôi nhé.”

Nghe thế, Quý Sơ Đồng lại trầm mặc.

Sao đột nhiên anh lại có cảm giác được phú bà bao nuôi vậy?

Anh nhìn về phía Dụ Noãn, có hơi bất đắc dĩ: “Sao đột nhiên muốn tặng cho anh thế?”

Dụ Noãn chớp mắt mấy cái: “Không phải là anh cũng mua đồ tặng tôi sao?”

Quý Sơ Đồng càng bất đắc dĩ: “Đó là quà xin lỗi.”

Dụ Noãn cũng làm vẻ đương nhiên: “Vậy đây cũng là quà cảm ơn.”

Quý Sơ Đồng: “…”

Nhân viên sales bên cạnh đã bị cho ăn bơ rất lâu, khóe miệng đã cười đến cứng ngắc, cũng đã rống thầm vô số lần “Không ăn cẩu lương, cút!”. Nhưng ngoài mặt cô ấy vẫn vui vẻ hỏi: “Xin hỏi hai vị đã vừa ý loại nào…”

“Dụ Noãn.”

Quý Sơ Đồng lên tiếng gọi tên Dụ Noãn, cắt ngang lời nói của nhân viên sales.

Anh nghiêng người dựa vào quầy thủy tinh, tầm mắt của mình và Dụ Noãn ngang bằng nhau. Khóe miệng anh cong lên đầy tà khí: “Em thật sự muốn tặng đồng hồ cho anh à?”

Dụ Noãn gật đầu.

Quý Sơ Đồng cười một tiếng, lại nghiền ngẫm mà nhìn cô, nói: “Chẳng lẽ em không biết, thứ như đồng hồ này, chỉ có thể tặng cho bố và bạn trai thôi à?”

Dụ Noãn ngớ ra vài giây, có kiểu đạo lý thế này hả?


Sao cô chưa từng nghe nói tới bao giờ nhỉ?

Chẳng lẽ là do phong tục khác nhau?

Thấy Quý Sơ Đồng đang nhìn mình với vẻ mặt nghiền ngẫm, trên mặt cô chợt thấy hanh khô, tay lại vô thức sờ sờ môi, muốn cấu nó một cái.

Nhưng giữa đường lại bị Quý Sơ Đồng đưa tay ra nắm lấy cổ tay, ngăn động tác của cô.

Quý Sơ Đồng nắm tay cô, nửa ép buộc mà bảo cô bỏ tay xuống. Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy ý trêu ghẹo: “Em tặng đồng hồ cho anh, có phải…”

“Tôi, tôi không biết là có hàm ý này…”

Không đợi anh nói hết, Dụ Noãn lập tức cuống cuồng cắt ngang lời anh. Tuy là, tuy là cô có hơi thích anh thật, nhưng mà cô không nghĩ tới sẽ tỏ tình! Loại chuyện tỏ tình này, nếu như thất bại chỉ có thể khiến cả hai bên đều xấu hổ.

Dụ Noãn gục đầu xuống, giọng nói chán nản: “Xin lỗi, tôi không biết là tặng đồng hồ còn có hàm ý này.”

“Không sao.” Quý Sơ Đồng đáp một cách sảng khoái: “Anh cũng không biết tặng đồng hồ còn có loại hàm ý này.”

“Cái gì?” Dụ Noãn cho là mình nghe nhầm, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.

Bộ dạng mờ mịt lúc cô ngẩng đầu, chẳng biết sao lại đâm vào điểm mềm yếu của Quý Sơ Đồng, Quý Sơ Đồng không nhịn được mà vươn tay ra xoa xoa đầu của cô, trong mắt hiện vẻ cưng chiều: “Bé ngốc, anh lừa em thôi.”

Nói xong không đợi Dụ Noãn phản ứng lại, anh dắt tay cô dẫn ra ngoài, vừa nói: “Loại đồ như đồng hồ đeo tay này ở nhà anh có nhiều lắm, muốn tặng thì tặng thứ anh không có ấy, anh dẫn em đi xem.”

Dụ Noãn còn chưa hoàn hồn lại vì hành động vừa rồi của anh, chỉ ngây ngốc để mặc anh nắm tay mình đi. Trông thấy những người đàn ông trên đường đi, vậy mà cô cũng không hề có phản ứng né tránh.

Chỉ là trống ngực liên tục đập thình thịch, trên mặt đỏ ửng không giấu được.

Cô biết, đó không phải là bởi vì chứng sợ đàn ông, mà là vì câu… “Bé ngốc” kia.

Giương mắt nhìn về phía bàn tay bị nắm, Dụ Noãn không nhịn được mà cong môi, trong lòng như thể hũ mật bị đổ, ngọt ngất ngây.

Làm sao đây, hình như cô… càng ngày càng thích người này rồi…

Lúc Dụ Noãn còn đang chìm đắm ở trong thế giới của mình, Quý Sơ Đồng nắm tay cô đi tới một cửa hàng trang sức.

Anh mua đồ cũng rất sảng khoái, toàn bộ quá trình chỉ đảo hai mắt một vòng, tay chỉ vào cái vòng tay nào đó trong tủ kính: “Chính là cái này.”

Chờ nhân viên hướng dẫn mua hàng lấy cái vòng tay ra, anh nhận lấy, đeo lên tay Dụ Noãn, hỏi: “Thích không?”

Dụ Noãn còn chưa phản ứng lại chuyện gì xảy ra, theo bản năng cúi xuống thì thấy anh đeo chiếc vòng còn lại lên cổ tay mình.

Quý Sơ Đồng nói với nhân viên sales: “Lấy cái này đi, chia ra trả tiền, chiếc của nữ thì tôi trả, chiếc của nam thì cô ấy trả.”


Mặt của nhân viên sales đầy nghi ngờ, còn có thao tác thế này à?

Nhưng trời đất bao la, khách hàng là lớn nhất. Đôi vòng tay này vốn là đồ đôi, nhất định phải chia ra trả cũng chỉ là việc chia cho hai.

Quý Sơ Đồng dắt Dụ Noãn vẫn còn mơ hồ đi tính tiền. Ra khỏi cửa hàng, trở lại xe, mắt nhìn vào chiếc vòng trên tay, Dụ Noãn mới nhận ra và phản ứng lại: “Anh thế này, không phải là tự mình trả tiền à.”

Quý Sơ Đồng cười cười, trịnh trọng nói nhăng nói cuội: “Không nha, vòng tay này mua một đôi kinh tế hơn mua một chiếc, em có thể ghép đơn với anh thì không phải là quà à?

Nghe vậy, Dụ Noãn mấp máy môi.

Cô nghiêng người qua, nhìn về phía Quý Sơ Đồng, biểu cảm nghiêm túc: “Quý Sơ Đồng.”

“Hả?”

“Tôi chỉ có chứng sợ đàn ông, nhưng đầu óc không có vấn đề.”

“… Ò.”

Lời nói dối bị nhìn thấu, Quý Sơ Đồng yếu ớt trả lời một tiếng. Anh uất ức nhìn vào mắt Dụ Noãn: “Nhưng mà tại sao em lại cố chấp muốn tặng đồ cho anh?”

“Bởi vì…”

Bị hỏi một câu như vậy, bỗng nhiên Dụ Noãn cũng thấy mơ hồ tại sao mình cố chấp muốn tặng đồ cho anh như thế, rốt cuộc là muốn cảm ơn hay là bởi vì nổi lên tâm tư áy náy không nên có. Hay là… muốn để anh có một thứ đồ mình tặng, để mỗi lúc anh nhìn thấy đều có thể nghĩ đến cô?

Dụ Noãn không biết mình nên dùng lý do gì, cô nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ tay, nhẹ giọng ấp úng: “Bởi vì tôi cảm thấy anh là người tốt, luôn giúp tôi, tôi muốn cảm ơn anh…”

Lý do này thật thật giả giả, ngay cả bản thân cô cũng rõ.

Nhưng Quý Sơ Đồng lại khựng một chút vì những lời này. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào con đường và xe cộ phía trước, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi nói: “Nếu như anh không tốt như em nghĩ thì sao?”

Anh dừng một chút, lại nói: “Nếu như có một ngày em đột nhiên phát hiện thật ra anh không tốt như vậy, làm rất nhiều chuyện xấu, mọi người đều mắng anh ghét anh, em…”

“Anh đang nói đến chuyện đạo nhạc kia hả?”

Dụ Noãn bỗng nhiên thốt lên, cắt ngang lời nói của anh.

Mà Quý Sơ Đồng cũng đột ngột hãm phanh xe vì lời này của cô, làm những chiếc xe phía sau tức giận bóp còi inh ỏi.

Nhưng Quý Sơ Đồng lại như không hề nghe thấy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Dụ Noãn, như thể muốn nhìn ra thứ gì đó từ trên mặt của cô.

Xe phía sau bóp còi lớn tiếng hơn nữa, còn có người mở cửa kính xe chửi ầm lên, Dụ Noãn vội vàng giục anh: “Anh lái xe đàng hoàng đi.”

Quý Sơ Đồng mấp máy môi, lại khởi động xe.

Hai người đều không nói gì, trong xe im lặng đến có hơi đáng sợ.

Xe vẫn chạy đến cổng tiểu khu, Quý Sơ Đồng đậu xe ở ven đường, khàn giọng mở miệng: “Em đã biết từ lâu?”

Dụ Noãn khẽ ừ một tiếng, càng khiến Quý Sơ Đồng như rơi vào hầm băng.

Anh tưởng là cô không nhận ra Cố Khúc thì chắc chắn cũng không thể nào quan tâm đ ến giới giải trí, cũng sẽ không biết đến sự kiện kia. Vốn anh định cứ như vậy mà giấu đi, lại không ngờ rằng…


“Tiểu Vãn thật sự rất sùng bái anh và Cố Khúc.”

Dụ Noãn chậm rãi mở miệng: “Trước đây tôi chưa từng quan tâm đ ến chuyện trong giới giải trí. Hai năm nay mỗi lần gọi điện thoại với nó, đều nghe nó nhắc tới Cố Khúc, tôi bèn lên mạng search xem. Anh cũng biết trên mạng thì thứ liên quan…”

“Sao em biết anh chính là Quý Sơ Đồng đó?”

Quý Sơ Đồng vô cảm nhìn cô, ánh mắt xa cách và lạnh lùng chưa từng có: “Người trùng tên trùng họ nhiều như vậy, không phải sao?”

Dụ Noãn không dám nhìn bộ dạng này của anh, rũ mắt xuống nói ra những câu nói ngày ấy mình nghe được ở cửa phòng bao của quán lẩu: “Trên đời này cũng không chỉ có một người có cái tên này, tại sao anh lại căng thẳng chứ? Quý Sơ Đồng.”

Cô dừng lại một chút, bổ sung nói: “Đây là lời Tiết tổng nói.”

Trong xe, ngay cả bầu không khí cũng yên lặng vài giây.

Vài giây sau, phát ra tiếng gào thét vô cùng đau đớn của người đàn ông.

“Anh biết mà anh biết mà! Đừng cản anh! Ông đây phải đi gọt cái tên họ Tiết kia!”

Hoàn toàn không còn biểu cảm lạnh lùng ban nãy nữa, vẻ mặt Quý Sơ Đồng như thể cuộc sống không còn ý nghĩa mà ôm đầu, nhoài người lên vô lăng, vô cùng hối hận: “Ngày đó anh không nên đi với em…”

“Tại sao muốn giấu tôi?”

Dụ Noãn đột nhiên hỏi một câu như vậy, lại giống như cảm thấy hỏi như vậy có hơi không thích hợp: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng của anh, muốn nói hay không cũng là quyền của anh, tôi không nên hỏi vậy.”

Quý Sơ Đồng ngưng giở điên, vậy mà còn rất nghiêm túc trả lời: “Không phải là em vẫn luôn cho rằng anh là người tốt sao? Biết anh làm loại chuyện tồi tệ này, sao vẫn cho là anh là người tốt?”

Anh còn theo đuổi em thế nào được đây.

Anh lặng lẽ bổ sung nửa câu sau ở trong lòng.

Dụ Noãn nhìn anh: “Vậy anh đã làm thế thật sao? Như trên mạng nói.”

Quý Sơ Đồng cụp mắt, không nói gì.

Một lúc sau, anh giương mắt nhìn về phía Dụ Noãn, trên mặt lại treo nụ cười cà lơ phất phơ, giống như là đùa giỡn, trả lời cô: “Nếu như anh nói anh không làm, em tin không?”

Dụ Noãn nhìn anh, biểu cảm nghiêm túc trước nay chưa từng có, giống như tuyên thệ: “Tôi tin.”

Như sợ hai chữ này không thể có độ tin cậy, cô dùng một chút, lại nghiêm túc bổ sung: “Bất luận anh là loại người gì trong mắt người khác, ở trong mắt tôi, anh chỉ là Quý Sơ Đồng.”

Vốn nghĩ cô sẽ dùng những lời qua loa gì đó để miễn cưỡng, bây giờ Quý Sơ Đồng lại sững sờ ra đó, quên luôn nụ cười, cũng quên không dời ánh mắt đang nhìn thẳng vào cô đi.

“Phải làm sao đây…”

Bỗng nhiên anh cười một tiếng, hỏi ra một câu không đầu không đuôi.

Dụ Noãn khó hiểu: “Phải làm sao đây cái gì cơ?”

Quý Sơ Đồng nhìn cô, ánh sáng trong con ngươi khẽ di chuyển, ý cười trên khóe môi khó nén.

“Anh phát hiện mình càng ngày càng thích em rồi, phải làm sao đây?”

*Tác giả có lời muốn nói: Phải làm sao đây, salad trộn rau diếp, cà xào trứng gà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui