Edit: Zịt cac cac cac
“Mấy năm nay mọi người ai cũng thay đổi nhiều quá ha.”
“Cũng không hẳn, mình thấy người có thay đổi lớn nhất vẫn là Dụ Noãn của chúng ta.”
Lúc Dụ Noãn đang lén lút gửi tin nhắn cho Quý Sơ Đồng, những người khác đã trò chuyện với nhau rồi.
Bỗng dưng nghe được tên của mình, cô theo phản xạ mà ngẩng đầu lên, trông thấy những người khác đang nhìn mình, hoặc là là hiếu kỳ, hoặc là đánh giá.
“Đâu, nào có, mình vẫn giống như trước mà.”
Thanh âm khẽ đến nỗi không thể nào khẽ hơn, nếu nghe kỹ còn nghe ra được sự run rẩy trong giọng nói.
Dụ Noãn không tự chủ mà siết chặt di động trong tay, ánh mắt không biết đặt ở đâu.
“Haha, Dụ Noãn, cậu im lặng hơn nhiều so với trước kia. Trước đây lớp 24 chúng ta ai mà không phải là hỗn thế ma vương, cả đám giống như khỉ chọc trời. Vừa rồi ở bệnh viện thiếu chút nữa tôi cũng đã không nhận ra được cậu, đám chúng ta không có nhân vật nào dịu dàng ít nói như vậy đâu.”
Triệu Lâm cười với cô, lại chuyển chủ đề cho Tề Lượng: “Đúng không, lớp trưởng?”
Tề Lượng nhìn ra sự không được tự nhiên của Dụ Noãn, tuy là trong lòng cũng nghi ngờ, nhưng vẫn điều hòa bầu không khí thay cô, nói: “Trước đây mọi người không hiểu chuyện, trẻ trâu quá mức. Bây giờ lớn rồi, trưởng thành đương nhiên sẽ chín chắn hơn.”
Bị Tề Lượng kết thúc câu chuyện, trong lòng Triệu Lâm bất mãn, nhưng ngoài miệng vẫn hùa theo: “Đúng đúng, lớp trưởng nói đúng lắm.”
Người đàn ông cao gầy ngồi đối diện với Triệu Lâm nhận ra bầu không khí vi diệu, cũng nói sang chuyện khác: “Triệu Lâm, nghe nói cậu kết hôn rồi à? Không tệ nha, hành động nhanh như vậy.”
“Gặp được người thích hợp thì cưới chứ sao.” Triệu Lâm làm ra dáng vẻ ngượng ngùng, đưa tay phải ra vén tóc rơi xuống bên tai.
Động tác này lại khiến cho đám con gái bên cạnh cô ta ao ước: “Quào, nhẫn kim cương to thế này, xem ra chồng của Triệu Lâm là đại gia nha.”
“Đâu có đâu có, anh ấy chỉ là một quản lý nhỏ của Thượng Ngu thôi à.”
“Thượng Ngu!? Đó là công ty âm nhạc lớn đó!”
“Haha, cũng tạm thôi…”
Tuy là ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại là vẻ đắc ý và khoe khoang không chút che giấu. Triệu Lâm nhanh chóng trò chuyện rôm rả với những người khác.
Dụ Noãn không hề để ý đến tình hình hôn nhân của người khác, nhẫn kim cương lớn hay nhỏ, cô chỉ âm thầm thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng không ai để ý đến chủ đề lúng túng ban nãy nữa.
Cô cảm kích liếc nhìn Tề Lượng, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn qua.
Toàn thân Dụ Noãn cứng đờ, lập tức dời mắt, gục đầu, làm ra vẻ đang xem điện thoại.
Thấy cô né tránh mình như vậy, trong lòng Tề Lượng càng thêm khó hiểu, còn có chút tổn thương.
Thời cấp ba, anh ta và Dụ Noãn chung một tổ, Dụ Noãn là tổ trưởng, mỗi lần thu bài tập đều chỉ vào mũi mắng anh ta, mắng anh ta là lớp trưởng mà lại nợ bài tập, không đến phút cuối cùng thì tuyệt đối không làm bài tập.
Khi đó mỗi lần như vậy, các bạn xung quanh đều sẽ xem trò vui, còn trêu ghẹo đến nỗi Dụ Noãn phải tức giận giậm chân.
Anh ta không nói gì, bản thân cứ kéo dài không nộp bài tập, chính là muốn cô có thể đến thúc giục mình.
Như thế, anh ta sẽ được nói thêm mấy câu với cô một cách quang minh chính đại và hợp lý.
Ai tinh tường đều nhìn ra được, anh ta thích Dụ Noãn.
Chỉ có bản thân cô là không biết.
Mà anh ta cũng chưa từng nói câu thích ra khỏi miệng, bởi vì không dám, càng bởi vì Dụ Noãn đã từng nói cô không thích yêu sớm, yêu mà không chắc chắn về tương lai là vô trách nhiệm đối với cả hai.
Vốn tưởng rằng chuyện thầm mến này sẽ vì thời gian mà dần quên lãng, mấy năm nay anh ta cũng đã hẹn hò với mấy cô gái. Bây giờ gặp lại Dụ Noãn lần nữa, anh ta phát hiện cảm giác rung động kia của năm đó hóa ra không hề thay đổi một chút nào
Anh ta của hiện tại có công việc ổn định, điều kiện không tồi, có phải là có thể lấy can đảm để thử một lần rồi hay không?
Nghĩ đến điều này, Tề Lượng siết nắm tay.
Anh ta nghiêng đầu về phía cô gái vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại bên cạnh, định bắt chuyện: “Dụ Noãn, bây giờ cậu cũng đang sống và làm việc ở thành phố B hả?”
Nghe thấy người đàn ông bên cạnh lại gọi tên mình, trái tim mới thả lỏng chưa được bao lâu của Dụ Noãn lại treo lên lần nữa.
Cô gật đầu với biên độ nhỏ: “Phải.”
Trông thì vẫn tính là bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã gió nổi mây tuôn từ lâu.
Dụ Noãn không ngừng thôi miên bản thân ở trong lòng, bên cạnh là kẹo bà ngoại, kẹo bà ngoại, kẹo bà ngoại…
(*Đây là món ngọt hồi xưa bà ngoại hay làm cho cháu, nên ở vùng nông thôn hay gọi là kẹo bà ngoại.)
Tất nhiên là Tề Lượng không biết cô đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục bắt chuyện với cô: “Mình nhớ khi đó cậu chọn chuyên ngành tiếng Pháp, cho nên bây giờ cậu đang làm phiên dịch viên à?”
Dụ Noãn không biết nên giải thích với anh ta như thế nào, cũng không muốn tiết lộ tình hình bây giờ của mình, chỉ qua loa đáp một tiếng.
Mỗi lần căng thẳng sẽ tự ngược đãi mình, cô đã không nhịn được mà bắt đầu véo ngón tay của mình rồi.
Cuộc trò chuyện diễn ra trong bế tắc, Tề Lượng cũng có hơi gượng gạo, nhưng càng nhiều hơn chính là nghi ngờ.
Dụ Noãn của ngày xưa cởi mở phóng khoáng, với ai cũng có thể cười đùa vui vẻ, bây giờ sao mà hướng nội như vậy?
Xuất phát từ lễ nghi, anh ta không hỏi thêm. Nhưng anh ta không hỏi, không có nghĩa là người khác không hiếu kỳ.
Triệu Lâm đã chú ý tới tình huống bên này từ sớm, lúc trước cô ta từng thích Tề Lượng, cũng biết Tề Lượng thích Dụ Noãn, cho nên từ đó đến nay đều không hợp với Dụ Noãn.
Tuy là bây giờ cô ta đã kết hôn rồi, nhưng lúc này nhìn thấy hiện Tề Lượng vẫn lấy lòng Dụ Noãn, trong lòng vẫn sẽ không thoải mái. Không phải là bây giờ cô ta vẫn còn thích Tề Lượng, mà là xuất phát từ một loại hư vinh của phụ nữ.
Trông thấy dáng vẻ co rúm lại của Dụ Noãn, Triệu Lâm nhíu mày, giống như là nghĩ tới điều gì đó, cong môi cười cợt.
Bởi vì hồi cấp ba có thói quen chuyện gì cũng phải so với Dụ Noãn, thời gian cấp ba ở trong group chat lớp, cô ta cũng đặc biệt chú ý đến tình hình của Dụ Noãn, cho nên biết về lớp và chuyên ngành ở đại học của Dụ Noãn như lòng bàn tay.
Lúc trước cô ta từng nghe được một drama, hai năm trước trong thời gian tốt nghiệp của một lớp nào đó của Đại học W đã xảy ra một chuyện, nghe nói còn ầm ĩ đến tòa án.
Nữ sinh bị chuyện đó làm ảnh hưởng còn mắc phải bệnh tâm lý. Mà lớp tốt nghiệp đó, chính là lớp của Dụ Noãn.
Lúc trước không chú ý, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Dụ Noãn, cô ta đại khái đoán được, đương sự trong sự kiện đó nhất định có liên quan tới Dụ Noãn.
Triệu Lâm nhấp một ngụm rượu, cố tình cất cao giọng: “Dụ Noãn, trước kia mối quan hệ giữa cậu với lớp trưởng không phải là rất tốt à? Sao bây giờ lại lạnh nhạt thế kia?”
Người phụ nữ bên cạnh Triệu Lâm cũng tiếp lời: “Đúng đó, Dụ Noãn, cảm giác cậu đã trở nên rất trầm lặng. Trước đây cậu hay nói lắm, sao hôm nay lại không nói lời nào?”
Khóe miệng Dụ Noãn giật giật, còn chưa nói gì đã tái mặt vì câu nói tiếp theo của Triệu Lâm.
Triệu Lâm yếu ớt mở miệng: “Có phải bởi vì chuyện của hai năm trước làm cậu vẫn còn có bóng ma tâm lý hay không?”
Vẻ mặt người phụ nữ bên cạnh cô ta tràn đầy vẻ tò mò: “Chuyện hai năm trước? Chuyện gì thế?”
Nghe nói có drama, những người khác đang trò chuyện trên trời dưới đất cũng đều ngừng lại, nhìn về phía bên này, trong ánh mắt tràn ngập vẻ nghiên cứu và dò xét.
Ngay cả Tề Lượng cũng không nhịn được mà nhìn về phía Triệu Lâm, muốn nghe cô ta nói ra điều đó.
Cảm giác được cả đám người chú ý khiến tâm trạng Triệu Lâm rất tốt, đương nhiên điều càng khiến cô ta vui vẻ chính là sự khoái trá khi cuối cùng cô ta đã có thể vượt qua Dụ Noãn.
Cô ta miễn cưỡng mở miệng: “Haizz, hóa ra là mọi người đều không biết ư? Chính là hai năm trước…”
“Loảng xoảng——”
Tiếng vỡ vụn của chai rượu rơi xuống đất đã cắt ngang lời của Triệu Lâm.
Tất cả mọi người dời ánh mắt về phía ngọn nguồn nơi phát ra âm thanh.
Dụ Noãn đứng ở chỗ ngồi, trong tay còn cầm một chai rượu khác.
Đôi môi cô run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Lâm, sắc mặt tái nhợt, thanh âm run run nói: “Đủ rồi…”
Triệu Lâm cũng đứng lên, nở nụ cười, nhưng ý cười lại rất giả: “Dụ Noãn, cậu sao vậy? Không phải là bởi vì chuyện đó mà cậu sợ đàn ông sao. Tất cả mọi người đều là bạn học, nói ra cũng không có gì to tát… A!
“Tôi nói là đủ rồi!”
Lời Triệu Lâm còn chưa nói hết thì đã bị một chai rượu đập tới, dọa cô ta sợ tới mức ôm đầu thét lên.
Chai rượu không đập trúng người, rớt xuống đất, loảng xoảng vỡ vụn.
Dụ Noãn đứng tại chỗ ngồi, vẫn duy trì tư thế ném chai rượu, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Triệu Lâm.
Tất cả mọi người bị hành động của cô hù dọa, nhìn về phía cô, trong mắt có nhiều hơn mấy phần thông cảm.
Tề Lượng cũng kinh ngạc nói không nên lời, những nghi ngờ trong lòng đều được giải đáp hết, khó trách Dụ Noãn của hiện tại yên tĩnh như vậy, lúc nhìn thấy anh ta thì luôn né tránh…
Anh ta nhìn về phía Dụ Noãn, trong mắt có thêm mấy phần đau lòng, cùng với sự thương hại khó mà phát giác.
Cảm nhận được những ánh mắt này, sắc mặt của Dụ Noãn càng ngày càng trắng, đôi mắt lại đỏ giống như là muốn nhỏ máu.
Những ánh mắt này như thể những lưỡi dao rơi trên người cô, từng dao từng dao rạch trên người cô.
Cảnh tượng này như trùng lặp với hình ảnh của hai năm trước, bị người ta vây xem ở trên tòa án.
Cô như thể là người sắp chết đuối, bị nhấn chìm trong dòng sông lạnh lẽo thấu xương, không thể thở nổi, cũng không thể vớ được một cọng rơm cứu mạng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm xuống.
Phía dưới kia là địa ngục sâu không thấy đáy, linh hồn cũng không có cách nào yên giấc.
“Dụ…”
“Dụ Noãn!”
Lúc Tề Lượng muốn gọi cô một tiếng, cửa phòng bao đột nhiên bị người từ bên ngoài dùng sức mở ra.
Người đàn ông đầu đầy mồ hôi vịn khung cửa th ở dốc, hình như là đã chạy một đoạn đường rất dài.
Quý Sơ Đồng đang ở cửa tiểu khu thì nhìn thấy tin nhắn của Dụ Noãn, anh không nghĩ bất cứ điều gì đã lập tức chặn một chiếc taxi rồi chạy tới khách sạn.
Nhưng nào biết người tài xế taxi kia vừa khéo lại là người mới, nói rất nhiều, lại không biết một con đường nào!
Rõ ràng là lộ trình 10 phút, nhưng phải mất đến nửa tiếng bởi vì tài xế mới kia không cẩn thận rẽ vào cao tốc, đi một vòng tròn lớn.
Thiếu chút nữa Quý Sơ Đồng đã bị tức chết, nếu không phải là vì vội vàng sang đây, anh nhất định sẽ đi khiếu nại, tới tổng bộ công ty bọn họ khiếu nại!
Nhìn thấy Dụ Noãn vẹn toàn đứng đó, cuối cùng Quý Sơ Đồng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười với những người bị anh hù ở trong phòng bao: “Thật ngại quá, thật ngại quá.”
Lại vẫy tay với Dụ Noãn: “Dụ Noãn, anh tới muộn…”
Lời của anh trong nháy mắt ngừng lại khi nhìn rõ biểu cảm của Dụ Noãn.
Mà trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, Dụ Noãn cũng không khống chế nước mắt đang tràn ra trong hốc mắt được nữa, nước mắt rơi xuống, để lại một vệt nước mắt rõ ràng ở trên mặt.
Sắc mặt Quý Sơ Đồng trầm xuống, bước nhanh về phía cô, đỡ bả vai cô: “Ai bắt nạt em hả?”
Dụ Noãn cúi đầu nhào vào trong lòng anh, thanh âm cũng trở nên run rẩy: “Dẫn em đi…”
Quý Sơ Đồng cởi áo khoác trên người xuống, choàng lên bờ vai run rẩy của cô, ôm cô vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, thấp giọng trấn an: “Ngoan, anh ở đây mà, em đừng sợ.”
Anh vừa thấp giọng trấn an cảm xúc của Dụ Noãn, vừa nhìn lướt qua những người trong phòng bao, ánh mắt hơi dừng lại một chút trên người Tề Lượng, cuối cùng rơi vào trên người Triệu Lâm đứng bên cạnh anh ta.
Quý Sơ Đồng cười với cô ta: “Tôi có thể hỏi một chút là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Triệu Lâm bất giác lui nửa bước, mặc dù người đàn ông đối diện đang cười, nhưng ánh mắt tràn đầy áp bức đó lại khiến cô ta mất hết sức lực.
Cô ta cũng không định trả lời vấn đề này, dùng câu “không biết” để cho qua, nhưng người phụ nữ ở bên cạnh đã thay cô ta nói trước.
“Triệu Lâm nói với chúng tôi Dụ Noãn đã xảy ra một chút chuyện, mắc phải chứng sợ đàn ông, cũng không nói gì khác, Dụ Noãn đột nhiên lấy chai rượu đập cậu ấy.”
“Như vậy à…”
Quý Sơ Đồng kéo dài âm cuối, khóe miệng còn treo ý cười, ánh mắt thì lại càng ngày càng lạnh.
Cảm nhận được người trong ngực có hơi run rẩy, anh nhẹ nhàng vuốt lưng của cô để xoa dịu cảm xúc cho cô.
Thấy có người đứng về phía mình, Triệu Lâm có thêm can đảm, đứng thẳng người: “Dụ Noãn, cậu dựa vào đâu mà lấy chai rượu đập tôi, nói xin lỗi tôi!”
Quý Sơ Đồng nhìn về phía cô ta, mấp máy môi.
Anh vươn tay, cầm lấy chai rượu trên bàn, ước lượng thử: “Là dùng chai này đập à? Đập trúng chưa?”
Triệu Lâm cất cao giọng: “Đập trúng thì tôi còn có thể đứng ở đây!?”
“Cũng đúng.” Vậy mà Quý Sơ Đồng lại phụ họa một tiếng: “Tôi nói xin lỗi thay cô ấy, xin lỗi cô nhé, kiểu xin lỗi này có chịu không?”
Tất cả mọi người có mặt đều biết rằng người đê tiện trêu chọc trước, người khơi mào lên trước rõ ràng là Triệu Lâm. Dụ Noãn dùng chai rượu đập là hơi quá, nhưng nếu nói về xin lỗi, đôi bên đều phải xin lỗi.
Nhưng mọi người không ngờ anh sẽ xin lỗi nhanh như vậy, kể cả Triệu Lâm. Sau khi Quý Sơ Đồng xin lỗi, cô ta cũng ngây ra trong một khoảnh khắc.
Triệu Lâm vênh váo tự đắc, phát ra một tiếng hừ lạnh từ trong lỗ mũi: “Vậy thì còn tạm được.”
“Triệu Lâm, đừng ầm ĩ nữa.” Tề Lượng không nhìn nổi nữa, không nhịn được mà khiển trách cô ta một tiếng.
Anh ta nhìn về phía Dụ Noãn, thấy cô co lại trong ngực Quý Sơ Đồng, ánh mắt lóe lên một tia đau lòng, lại nhìn về phía Quý Sơ Đồng, áy náy nói: “Xin lỗi, vốn chỉ là muốn tụ họp một chút…”
Quý Sơ Đồng liếc anh ta một cái, không để ý tới anh ta, mà là cúi đầu nhìn Dụ Noãn, sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ em còn sức không?”
Dụ Noãn ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, không biết anh hỏi như vậy là muốn làm gì, nhưng vẫn nén nước mắt mà gật đầu.
Quý Sơ Đồng dịu dàng cười với cô, cúi người đến bên tai cô, nói khẽ: “Xin lỗi để anh làm, tiền thuốc men anh trả, xảy ra chuyện gì anh gánh.”
Trong ánh mắt khó hiểu của Dụ Noãn, Quý Sơ Đồng nắm chặt tay cô, giao chai rượu trong tay vào tay cô.
“Lần này em đập chuẩn một chút.”
*Tác giả có lời muốn nói: Cây Ngô Đồng đẹp trai không quá ba giây cuối cùng cũng uy vũ một lần rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...