Vị Cách Vách Muốn Ăn Chực


Edit: Zịt cac cac cac
Beta: Yam
“Cảm ơn anh đã giúp tôi xách đồ.”
Dụ Noãn đứng ở cửa nhà, nhận lấy túi mua hàng trong tay Quý Sơ Đồng, nhỏ giọng cảm ơn.
Quý Sơ Đồng nở nụ cười: “Sau này muốn đi siêu thị, đều có thể gọi anh, lúc nào anh cũng rảnh cả.”
Dụ Noãn gần như không nghe thấy gì mà đáp lại một tiếng, cũng không biết là ok hay không ok.
Chợt giống như là nhớ tới cái gì đó, cô duỗi tay, ý bảo Quý Sơ Đồng đưa tay ra.
Quý Sơ Đồng không biết cô muốn làm gì, nhưng cũng nghe theo lời cô, vươn tay, mở lòng bàn tay ra với cô.
Dụ Noãn lấy một cái túi nhỏ từ trong túi mua hàng ra, nắm một nắm kẹo từ bên trong đặt vào lòng bàn tay anh: “Cảm ơn anh đã đồng ý giúp tôi, ở hiền sẽ gặp lành, chúc anh trải qua mỗi ngày ngọt ngào.
Quý Sơ Đồng nắm kẹo trong lòng bàn tay, nhìn về phía Dụ Noãn vẫn đang cách anh ba bước.
Hai người đều duỗi tay ra, giống như là bắc một cây cầu ở trong không trung.
Anh bỗng kêu tên cô: “Dụ Noãn.”
Dụ Noãn hơi ngước mặt lên, nhìn về phía anh, đợi anh nói đoạn sau.
Lại thấy anh cong khoé miệng, chậm rãi bước một bước tới chỗ cô.
Dụ Noãn thu tay về theo phản xạ, bất giác muốn lùi về sau.

Nhưng lại như nhớ ra cái gì đó, cô cắn chặt răng, thu chân phải đã bước ra phía sau về.
Quý Sơ Đồng lại bước về phía trước một bước nhỏ.
Dụ Noãn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là tay buông ở bên người có hơi hơi run run.
Quý Sơ Đồng lấy ra một viên kẹo từ trong tay, nhét vào trong túi trước của cô.
Anh đặt hai tay ở sau lưng, đôi mắt cong cong cười với cô: “Sau này, chúng ta cứ duy trì khoảng cách như thế này nhé.

Viên kẹo đây là thưởng vì lần này em đã không chạy trốn.”
Mười giờ sáng.
Là thời gian mà ngày thường Dụ Noãn “Múa bút thành tranh”.
Nhưng hôm nay, cô nằm nhoài trước bàn máy tính, vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm vào viên kẹo trước mặt, bản thân nhìn chòng chọc vào đến sắp lé luôn.
Kẹo trái cây vị dâu, to bằng đầu ngón tay nhỏ, giấy gói kẹo màu anh đào hồng nhạt sáng long lanh dưới ánh đèn.
Cô mê kẹo như mạng, thế nhưng lại có chút không đành lòng ăn viên kẹo này.

Vừa nhìn thấy nó, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng Quý Sơ Đồng bỏ viên kẹo này vào trong túi của cô.
Dụ Noãn vỗ vỗ khuôn mặt có hơi nóng lên, tìm một cái lọ thuỷ tinh nhỏ từ trong hộc tủ.
Cô đã không còn nhớ rõ cái bình này là được tặng kèm khi mua cái gì nữa rồi, nó vẫn luôn được cô dùng để đựng mấy viên kẹo bạc hà rải rác.

Lúc vẽ bản thảo mệt mỏi, cô sẽ lấy vài viên ở trong ra, ngậm trong miệng, sảng khoái đầu óc.
Dụ Noãn bỏ viên kẹo dâu này vào, đóng nắp lại, tạm ngừng động tác, suy nghĩ một chút, lại xé một tờ ghi chú ở trên bàn, dùng bút dạ quang viết lên: “Phần thưởng.”
Làm xong chuyện này, cô cười một cách hài lòng.
Đeo mắt kính chống ánh sáng xanh lên, mở máy tính ra, điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị bắt đầu vẽ bản thảo tiếp theo.
Mấy tác phẩm cô vẽ ra, bất kể là cổ đại hay hiện đại, đều có yếu tố huyền huyễn.
Ví dụ như truyện đang sắp đăng nhiều kỳ này, tuy rằng truyện triển khai dưới bối cảnh hiện đại, nhưng cũng có liên quan với luân hồi và thần ma.
Nữ chính Ngô Nguyện kinh doanh một cửa hàng bán hoa, nhưng lại không bán hoa giống với những cửa hàng hoa bình thường, chỉ để cho mọi người ngắm.
Nếu như cô muốn, cho dù là hoa giá trên trời, cô cũng có thể dễ dàng chắp tay tặng người.

Nếu như không muốn, có ra giá trên trời để mua, cô cũng sẽ không bán một đoá nào.
Trên thực tế, Ngô Nguyện là một người tu chân đạo hạnh ngàn năm.

Mỗi một đoá hoa trong tiệm, đều là một con yêu quái.

Hoặc là tình nguyện đi theo, hoặc là bị cưỡng ép thu phục.
Sự phụ của Ngô Nguyện bỗng nhiên không biết tung tích vào hơn bảy trăm năm trước, không thể tìm ra dấu vết.

Ngô Nguyện che giấu thân phận, tìm ông ấy suốt bảy trăm năm, nghề chính là tìm người, nghề phụ là bắt yêu quái.
Trong một quá trình bắt yêu quái nào đó, cứu được một người đàn ông không rõ thân phận, từ đó bị người đàn ông mặt dày mày dạn quấn lấy, bảo cô làm sư phụ của mình.

Cô lại nhất thời mềm lòng, nhận anh ta làm phục vụ cửa hàng bán hoa.
Từ đây, cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi từng chút một.
Mà Ngô Nguyện cũng dần phát hiện, người đàn ông cô thu nhận và giúp đỡ này, dường như có quan hệ khăng khít tới việc sư phụ cô mất tích.
Cũng như các tác phẩm trước đây của Dụ Noãn, tuy văn hầu như đều miêu tả nữ chính, nhưng vẫn không xem nhẹ sự tồn tại của nam chính.

Rất là kỳ lạ.

Mặc dù Dụ Noãn sợ đàn ông ở hiện thực, nhưng hình như nó cũng không ảnh hưởng gì đến việc cô đắp nặn một hình tượng nam chính sống động nhiều mặt.
Nói một cách thông tục hơn, cô cảm thấy cô là mẹ ruột của những nhân vật này, từng nét từng nét, điêu khắc bọn họ một cách tinh xảo.
Cho dù càng đến gần kết thúc, sẽ có càng nhiều độc giả nói cô là mẹ ghẻ còn nhẫn tâm hơn cả mẹ ghẻ của công chúa Bạch Tuyết.
Đối với những lời này, cô bày tỏ… Cô không bày tỏ bất cứ điều gì.

Tình tiết truyện yêu cầu thì phải giơ tay chém xuống dứt khoát gọn gàng, nên ngọt thì ngọt, nên ngược thì ngược.
Bình thường một khi tiến vào trạng thái, cho dù có đến giờ cơm, bản thảo chưa vẽ xong, Dụ Noãn cũng sẽ không dừng lại, chuyên chú làm công việc trong tay.
Nhưng mà hôm nay, cô mới vẽ có hai phân cảnh, đã bắt đầu vô thức thất thần, tầm mắt luôn lơ đãng bay tới cái bình thuỷ tinh đựng kẹo trên bàn kia.
Dụ Noãn vỗ vỗ mặt mình, lấy một viên kẹo bạc hà từ trong cái hộp khác trong ngăn kéo, lột ra ngậm trong miệng, để bản thân tỉnh táo lại chút.
Nhưng không biết sao, cô lại cầm lấy bản phác thảo nhanh trên bàn, cầm bút chì nhanh chóng phác họa đường nét trên tờ giấy trắng như tuyết.
Chỉ có điều hai phút sau, một đôi mắt đào hoa câu người xuất hiện sinh động trên giấy.
Đôi mắt hẹp dài hơi cong lên, nhìn ra được đây là dáng vẻ lúc đối phương mỉm cười.

Dù rằng chỉ dùng bút chì để mô tả, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ rạng rỡ trong đôi mắt kia.
Chỉ là sao cũng cảm thấy thiếu chút gì đó nhỉ?
Dụ Noãn hơi trầm ngâm, ngòi bút lại đặt trên giấy lần thứ hai.

Dưới góc phải đôi mắt chấm thêm một nốt ruồi lệ.
Như vẽ rồng thêm mắt.
Dụ Noãn vô thức nhếch khóe miệng, hài lòng nhìn bức tranh vẽ bằng bút chì này.
Bỗng chợt phản ứng lại, cô đang làm cái gì vậy?
Cô… Không phải là đang vẽ bản thảo à?
Tuy trong phòng chỉ có mình cô, cô vẫn chột dạ liếc nhìn xung quanh, sờ sờ mũi, viết một hàng chữ nhỏ dưới góc phải bức vẽ: Tác phẩm lười biếng của Noãn Dương _(:зゝ∠)_
Mới vừa để bản phác thảo nhanh lại chỗ cũ, trên màn hình máy tính bỗng nhảy ra một cửa sổ chat.

Là biên tập Hà Thanh Thanh, hỏi cô việc hẹn bàn bạc với người phụ trách công ty game.
[Thanh Thanh Hà Bạn: “Mình có giải thích tình huống của cậu với người phụ trách bên kia, thời gian xác định là ngày 30 tháng 9, địa điểm do cậu quyết, cậu thấy sao?]
Ngày 30 tháng 9… Trước lễ quốc khánh một ngày…
Dụ Noãn tính toán thời gian, không còn mấy ngày nữa để cô chuẩn bị.
Đối với cô mà nói, thật sự có hơi gấp.
Lúc trước cô nhờ Hà Thanh Thanh đi hỏi người của công ty bên kia, có thể nào đổi thành phụ nữ đến không, hình như ban đầu cũng là một người phụ nữ đến bàn bạc nói chuyện ký hợp đồng uỷ quyền.
Nhưng dường như bên kia phát sinh tình huống gì đó, để ông chủ của công ty kia tự mình nhận game này, cũng chính là ông chủ muốn trao đổi ý tưởng game với cô.
Ông chủ kia cũng là một người đàng hoàng.

Thông thường sau khi bán IP đi, sẽ không còn việc gì của tác giả gốc nữa, cải biên tốt hay xấu, toàn bộ đều dựa vào nhân phẩm.
Tình huống bình thường đều là, sửa nhiều hỏng nhiều, sửa ít hỏng ít.

Đây cũng là lý do tại sao đại đa số fans nguyên tác tuyệt đối không hy vọng tác phẩm bị chuyển thể thành phim thành game.
Nhưng mà ông chủ này, vậy mà còn muốn đích thân gặp tác giả gốc là cô.

Thoạt nhìn thì còn rất chân thành, cô mặt dày kéo dài như vậy, đối phương vẫn kiên nhẫn chờ.
Nghĩ vậy, Dụ Noãn không khỏi nhỏ giọng than thở: “Là phúc không phải hoạ, là hoạ không tránh được.

Chết sớm đầu thai sớm xuỳ xuỳ xuỳ…”
Không cẩn thận nói lời xúi quẩy, cô liên tục xuỳ mấy lần, gửi câu trả lời cho Hà Thanh Thanh.
[Noãn Dương: Nói trước với ông chủ đó giúp mình, hy vọng đến lúc đó đừng bị phản ứng của mình doạ ( ̄□ ̄;)]
[Thanh Thanh Hà Bạn: =.=囧]
Lại hàn huyên mấy câu với Hà Thanh Thanh, Dụ Noãn hoàn toàn không vẽ tiếp được nữa.
Mười một giờ, giữa lúc còn chưa tiêu hết bữa sáng, bữa trưa còn chưa đến, cô gái kia vậy mà lại gửi liên tiếp mấy ảnh món ăn ngon cho cô.
Cái đó có gì khác với phạm tội đâu!
Dụ Noãn căm phẫn bấm nút X ở khung chat, đứng dậy tới nhà bếp nấu cơm.
Hôm nay cô mới mua nguyên liệu nấu ăn về, cô muốn làm một bữa ngon, tự khao chính mình, trả thù xã hội!
Dụ Noãn xắn tay áo, rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, mài dao xoèn xoẹt, gấp gáp bắt đầu nấu ăn.
Một giờ sau, cả phòng khách đều tràn ngập mùi đồ ăn.
Sườn heo hấp tương đậu đen, gà xào cay, cá chua ngọt, đậu phụ khô cay, còn có một bát canh táo đỏ nấm tuyết.
“Éc… Hình như… Có vẻ… Hơi nhiều?”
Lúc lau khô tay và chuẩn bị chụp ảnh, Dụ Noãn mới phản ứng lại.


Có phải mình bị Hà Thanh Thanh kích thích nên dùng lực quá độ rồi hay không.
Đây đều là khẩu phần gấp hai cô rồi, nhưng mà…
Vậy cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến việc cô trả thù xã hội.
Đúng giờ cơm, Dụ Noãn đăng đủ chín bức ảnh liền kề lên Weibo, thoáng cái đã dẫn tới một trận kháng nghị dữ dội của fans.
“Tôi còn chưa tan làm [Tạm biệt]”
“Hai phút cuối tiết học thứ tư, muốn khóc [Husky]”
“Tôi đang ở Mỹ, bây giờ là 12h đêm, cảm nhận một chút sự tuyệt vọng của tôi đi [Tạm biệt]”
“Đây không phải là Noãn Dương! Noãn của tôi là blogger chia sẻ ảnh đẹp, không phải là blogger mỹ thực!”
“Blogger chia sẻ ảnh đẹp cái quỷ gì 23333*, rõ ràng là blogger chia sẻ trang điểm đẹp [Doge]”
(*23333: hahaha)
“Một lời không nói đã phóng độc, unfollow đây [Chảnh mèo]”
“Muốn ăn… [Huhu]”
Dụ Noãn bị bình luận chọc đến cười hệ hệ hệ, chọn một trong những trả lời đó: “Muốn ăn thì cầu xin tôi đi [Doge].”
Mặc dù ở hiện thực cô rất hướng nội, nhưng ở trên mạng cô vẫn rất sôi nổi, hay đùa giỡn một chút với fans.

Dù sao thì cách một đường cáp mạng, không cần biết đối phương là nam hay nữ.
Hơn nữa bây giờ có một số nam sinh, dùng biểu tượng cảm xúc nhõng nhẽo, ngay cả nữ sinh cũng chịu thua.

Cô cũng hoàn toàn không phân biệt rõ giới tính của fans, coi như tất cả đều là nữ sinh mà đối xử.
Bình thường post Weibo xưng hô với fans, cũng đều là tiểu tiên nữ đáng yêu.

Cho tới bây giờ chưa từng thấy nói qua blogger nào là tiểu tiên nam.
Dụ Noãn vô thức tưởng tượng một chút đến hình ảnh fans nam gọi “Tiểu tiên nam” kia, bỗng chốc hơi 囧.
Cô bỏ điện thoại xuống, ngồi vào trước bàn, đang chuẩn bị ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên.
Dụ Noãn hơi kinh hãi, ngẫu nhiên nghĩ tới người gõ cửa vào lúc này, rất có thể là Quý Sơ Đồng.

Cô vội vàng chạy chậm đến, kiễng chân xem xét từ trong mắt mèo, quả nhiên là anh.
Cô mở khoá cửa, mở cửa, trông thấy bộ dạng đáng thương giống như cún bự của anh, tưởng là anh xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”
Quý Sơ Đồng ngồi xổm xuống, ôm lấy hai đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn cô, làm ra vẻ mặt vô cùng đáng thương: “Cầu xin em.”
Dụ Noãn: “???”
Dụ Noãn: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui