Nghe vậy, ánh mắt của ông ngoại trở nên sâu xa, ông không hỏi thêm nữa, sau đó lại quay sang tiếp tục nói chuyện với Hứa Phóng, thái độ với anh rõ ràng đã hòa hoãn hơn trước rất nhiều.
Hứa Phóng nói chuyện với ông một lúc, đến khi ông buồn ngủ mới chuẩn bị đứng dậy ra về.
Hứa Phóng xách túi đứng dậy.
Lúc này, ông ngoại đột nhiên liếc Lâm Hề Trì một cái rồi nói với anh: "Tuy rằng nha đầu này có hơi ngốc một chút, nhưng.."
Ông ngoại khó có lúc nghèo từ, hồi lâu cũng chưa nói ra được, cuối cùng xua tay: "Cháu xem, nha đầu này thích cháu như vậy, phải đối xử tốt với nó đấy."
Nghe vậy, Hứa Phóng sững lại, vội vàng gật đầu đáp: "Dạ."
Lâm Hề Trì đứng một bên nhìn, biểu cảm có chút kì quái, mở miệng mà không nói được gì, khoanh chân ngồi trên sô pha nhìn Hứa Phóng mở cửa dời đi mới hồi thần về.
Lâm Hề Trì bật dậy, nói một câu "Cháu tiễn cậu ấy, ông ngoại đi ngủ sớm một chút", sau đó cầm chìa khóa trên tủ giày chạy ra ngoài.
Cánh cửa che mất ánh sáng trong phòng, hành lang tối đen như mực, đèn kích hoạt bằng âm thanh đã tắt khiến cô vô thức giậm giậm chân.
Đèn không sáng.
Lâm Hề Trì lại giậm chân.
Đúng lúc này, giọng Hứa Phóng yếu ớt truyền ra từ trong bóng tối.
"Đừng giẫm nữa, nhà sắp sập rồi."
Lâm Hề Trì thắc mắc: "Sao không sáng nhỉ."
Lúc Hứa Phóng vừa đi xuống tầng dưới liền nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Anh cúi đầu, bật màn điện thoại, mượn ánh sáng mờ ảo này cùng ánh trăng đi tới trước mặt Lâm Hề Trì, nắm lấy tay cô kéo đi.
Chỉ có đèn tầng này bị hỏng, còn đèn kích hoạt bằng bằng âm thanh ở tầng dưới vẫn hoạt động bình thường, lần lượt sáng lên cùng với tiếng bước chân của bọn họ.
Hành lang hơi hẹp, Hứa Phóng kéo cô đi trước.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời ông ngoại nói, khẽ cười một tiếng: "Cậu ra mắt thế này, không sợ ông ngoại sẽ hiểu lầm sâu hơn à?"
"Hiểu lầm cái gì?"
Nhưng chưa để Hứa Phóng nói hết, Lâm Hề Trì đã cắt ngang, giọng điệu nghiêm túc: "Chắc không hiểu lầm đâu, tớ rất thích cậu mà."
Hứa Phóng lại liếc nhìn cô, chưa kịp nguôi ngoai cảm giác phơi phới trong lòng thì lại nghe Lâm Hề Trì tiếp tục: "Cậu nói xem, lúc nảy ông ngoại có ý gì?"
Suy nghĩ của Hứa Phóng vẫn còn vương vấn tại thời khắc ấm áp vừa rồi, dừng vài giây mới đáp lại: "Hả?"
Lâm Hề Trì: "Hình như ông không tin lời tớ."
"..."
Hứa Phóng nhớ lại 13 với 30 cô vừa nói, nhìn cô như một kẻ ngốc.
"13 năm? Lúc đó tớ còn chưa thay răng đấy."
Lâm Hề Trì vô tội: "Nhưng tớ nói yêu thầm là thật mà."
Hai người ra khỏi cửa lớn ở lầu dưới.
Nhìn ánh đèn đường tối om trong tiểu khu, Hứa Phóng dừng lại, không phủ nhận: "Ừ, là thật." Sau đó, anh hếch hếch cằm, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô quay về.
Xe đạp Hứa Phóng để trong nhà xe bên cạnh, anh vừa đi về phía nhà xe vừa lục tìm chìa khóa xe trong cặp sách.
"Nhưng tớ không quan trọng chuyện ông tin thời điểm đó hay không, vì người ta thường bảo khoe khoang đồng nghĩa với phóng đại mà?" Lâm Hề Trì vẫn lẽo đẽo theo sau anh, nhìn anh cúi người xuống mở khóa: "Trọng tâm của tớ là cậu yêu thầm tớ cơ."
"Nhưng cách cậu thổi phồng thế này." Hứa Phóng đứng dậy, bình tĩnh ngồi lên yên xe đạp: "Chỉ khiến người ta nghĩ rằng cậu đang khoác lác thôi".
"..."
Lâm Hề Trì cảm thấy có vẻ cũng hợp lý, trong lòng đột nhiên có chút băn khoăn, nhưng không nói gì, chỉ lặng đứng bên cạnh anh.
Có lẽ đèn đường đã dùng quá lâu nên không còn sáng như hồi đầu nữa.
Ánh đèn màu vàng ấm áp cùng với ánh trăng trắng phủ khắp không gian, 2 thứ ánh sáng đan xen vào nhau tạo nên vẻ đẹp mơ hồ.
Một chân Hứa Phóng đạp lên bàn đạp, chân kia đặt trên mặt đất để giữ thăng bằng bằng.
Nhiệt độ bên ngoài hạ xuống rất nhiều, anh bèn đội mũ áo khoác lên, hơi cụp mắt xuống chỉnh lại quần áo.
Lông mi anh rất dài, tạo thành bóng mờ dưới bọng mắt, đôi mắt một mí nhìn có chút lạnh lùng lãnh đạm, môi dưới đầy đặn, màu sắc nhàn nhạt, vạch ra một đường vòng cung nông.
Lâm Hề Trì liếm môi, đột nhiên nắm lấy bàn tay còn đang chỉnh quần áo của anh, tay còn lại chỉ lên trên, nói với anh: "Rắm Rắm, nhìn kìa, hôm nay mặt trăng tròn nhờ."
Hứa Phóng ngẩng đầu, vừa mở miệng định nói: "Trăng cuối tháng mà tròn cái gì." Chưa kịp dứt câu, môi đã bị cô hung hăng va chạm.
Môi dưới hình như va vào răng, mang đến cảm giác nhoi nhói.
Xúc cảm trên môi ẩm ướt mềm mại.
Cô đang hôn anh.
Giữa hai người có sự chênh lệch khá lớn về chiều cao.
Lúc này Hứa Phóng đang ngồi trên xe đạp, nhưng vì Hứa Phóng ngẩng đầu nên Lâm Hề Trì vẫn phải rướn một chút mới có thể hôn anh.
Cô kiễng chân lên, nhận ra mình suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
Hứa Phóng vô thức đỡ cô, rít lên vì đau.
Anh chưa kịp phản ứng, Lâm Hề Trì đã tách khỏi tay anh, chạy một mạch về cửa tiểu khu.
Đến khi chạy tới cửa, cô mới quay đầu liên tục vẫn tay với anh: "Rắm Rắm tạm biệt! Rắm Rắm đi đường cẩn thận! Rắm Rắm nhớ đi ngủ sớm nhé! Rắm Rắm tạm biệt!"
Nói xong cô lấy chìa khóa mở cửa, chạy lên lầu.
Hứa Phóng đứng ngốc ở đó nửa phút, đưa tay chạm vào môi, đột nhiên bị cô chọc tức đến cười.
Anh nhìn lên, đèn kích hoạt bằng âm thanh ở tầng dưới nhà Lâm Hề Trì đã bật sáng.
Chạy nhanh lắm.
Hứa Phóng giẫm chân lên bàn đạp, lái xe ra khỏi tiểu xe khu.
Nghĩ đến việc cô nói nhanh gấp đôi bình thường lúc vừa quay đầu lại, hai má dường như đỏ hơn một chút.
Anh giật giật khóe miệng rồi đột nhiên nở nụ cười.
Hôm sau, theo đồng hồ sinh học ở trường đúng 7 giờ Lâm Hề Trì thức dậy.
Ăn sáng xong, cô ngồi trên ghế sô pha, chơi cờ tướng với ông ngoại.
Lâm Hề Trì đã chơi cờ với ông không biết bao nhiêu lần, mặc dù chẳng thắng được mấy lần nhưng cô vẫn rất thích chơi.
Hai ông cháu vừa đánh cờ vừa tán gẫu với nhau, Lâm Hề Trì chợt nhớ ra gì đó, thuận miệng hỏi: "À ông ngoại, Cảnh Cảnh dọn qua đây ở ạ?"
Ông ngoại đang suy nghĩ về ván cờ, chậm rãi đáp: "Ừ, đến từ tháng 11."
"Vậy ạ? Sao con bé lại đến đây?"
"Nó nói bên nhà bố mẹ ồn quá, muốn tìm nơi yên tĩnh để học."
Không giống như Lâm Hề Trì, Lâm Hề Cảnh dọn đến sống ở kí túc xá trường từ năm lớp 7, một tuần về nhà một lần.
Năm cuối cấp ba thời gian eo hẹp, ở nhà lại ồn ào, cô nàng không muốn bị ảnh hưởng cũng là chuyện dễ hiểu.
Lâm Hề Trì không hỏi lại.
Lâm Hề Trì cùng ông ngoại đi mua rau nấu cơm, khi rảnh rỗi thì đọc sách chuyên ngành, nói chuyện với Hứa Phóng, một ngày cứ thế trôi qua rất nhanh, bất giác trời tối lúc nào không hay.
Mỗi tối ông ngoại đều lên giường lúc 9 giờ, phòng khách cách phòng ông rất gần, Lâm Hề Trì sợ quấy rầy ông, nên trở về phòng nghịch điện thoại.
Nghĩ qua 0 giờ là đến sinh nhật mình, Lâm Hề Trì có chút chờ mong lúc đó Hứa Phóng sẽ đến tìm mình.
Từ trước đến nay, anh vốn là người căn giờ rất chuẩn.
Trong khoảng từ 11: 55 đến 12h sẽ có mặt dưới nhà cô.
Không sớm hơn một phút.
Lâm Hề Trì cũng không thúc giục anh, cô cảm thấy mặc dù 2 người đã ở bên nhau, nhưng trong chuyện này anh nên chủ động một chút, không thể cứ đúng giờ như trước.
Không có chút thành ý nào cả.
Cô đang nằm trên giường suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng đóng mở cửa, Lâm Hề Trì sửng sốt nhìn thời gian.
9 giờ rưỡi rồi, giờ này là ai..
Lâm Hề Trì do dự nhìn về phía cửa phòng, đang hoài nghi không biết có phải ảo giác của mình không thì nghe thấy tiếng bước chân, thanh âm càng ngày càng gần phòng cô.
Cô bất ngờ có phản ứng, lập tức bật dậy khóa trái cửa.
Có tiếng bước chân, kèm theo giọng nói lanh lảnh của Lâm Hề Cảnh: "Sao lại khóa cửa."
Nghe thấy giọng nói này, Lâm Hề Trì thở phào nhẹ nhõm, mở cửa: "Sao em lại về? Không phải giờ này em mới vừa tan tiết tự học à?"
"Cúp học rồi." Lâm Hề Cảnh ném cặp sách xuống đất, mệt mỏi nằm ườn ra giường: "Mà em chỉ bỏ nửa tiết".
Lâm Hề Trì khoanh chân ngồi bên cạnh cô nàng, tò mò hỏi: "Sao em ra ngoài được? Chị nhớ phải có thẻ thì bảo vệ mới cho ra ngoài mà."
"Ừ." Lâm Hề Cảnh đắc ý nhìn cô: "Em dùng cái cũ của chị."
"..."
"Ai mà thèm nghiêm túc kiểm tra, nhìn thấy em có thẻ là cho em ra thôi."
Lâm Hề Trì véo mặt Lâm Hề Cảnh mới để ý thấy sắc mặt cô nàng phờ phạc hơn trước, mái tóc dài ngang lưng ban đầu đã cắt ngắn đến vai, quầng thâm dưới mắt rõ ràng hơn, như thể ngủ không đủ giấc.
Trông còn có vẻ gầy hơn so với khi gặp cô ấy hồi tháng 10.
"Sao em lại xấu thế này." Lâm Hề Trì nhíu mày: "Chị thấy hồi năm lớp 12 chị còn đẹp hơn em gấp trăm lần."
Lâm Hề Cảnh liếc cô một cái rồi mặc kệ cô, đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lâm Hề Cảnh đi tắm, Lâm Hề Trì lại buồn chán, mở điện thoại lên xem, phát hiện Hứa Phóng vẫn không nhắn ton cho cô.
Cô mím môi thất vọng nghĩ, có lẽ anh đã quên..
Có lẽ sống ở kí túc xá đã tôi luyện cho Lâm Hề Cảnh mà chỉ sau 10 phút cô nàng
Đã tắm rửa xong, run rẩy nhảy lên giường rúc vào chăn bông.
Nhìn thấy cô nàng làm như vậy, Lâm Hề Trì không khỏi nói: "Trốn học có sao không? Ký túc xá chỗ em không phải điểm danh à?"
"Không sao đâu." Lâm Hề Cảnh lẩm bẩm: "Sắp thi đại học rồi.
Bây giờ cô giáo đối xử với bọn em tốt lắm.
Có 2 học sinh trong lớp yêu đương mà cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
" Ồ, vậy hả.
"
Vẻ mặt Lâm Hề Cảnh không chút sợ hãi:" Nhiều nhất là gọi điện thoại cho ba mẹ.
"
Hai người đang nói chuyện, Lâm Hề Cảnh vô thức nhắm mắt lại, dáng vẻ vô cùng buồn ngủ, cố gắng gượng chống đỡ một chút nói:" Em ngủ một lát đã.
Đến gần 12 giờ chị gọi em dậy nhá.
"
Lâm Hề Trì tức đến bật cười:" Em muốn chúc mừng sinh nhật chị mà còn nhờ chị gọi dậy à? "
" Tối qua gần 4 giờ em mới đi ngủ..
"Giọng nói của Lâm Hề Cảnh càng ngày càng nhẹ, càng lúc càng yếu:" Buồn ngủ lắm..
"
Sau đó cô ấy thực sự chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hề Trì biết năm cuối cấp ba thực sự rất mệt mỏi, nên không nỡ làm phiền Lâm Hề Cảnh, đắp lại chăn bông lại cho cô nàng.
Sợ âm thanh và tiếng rung điện thoại sẽ đánh thức Lâm Hề Cảnh nên Lâm Hề Trì chuyển sang chế độ im lặng, nghịch điện thoại một lúc, sau đó nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ.
Lúc này, cô cũng có chút buồn ngủ nên đứng dậy, tắt đèn, đặt đồng hồ báo thức lúc 11 giờ 30 phút.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên nhịp tim Lâm Hề Trì đập nhanh, cô cau mày mở bừng mắt.
Không gian trước mặt là một vùng bóng tối ngoại trừ ánh sáng yếu ớt hắt vào qua cửa sổ.
Cô đưa tay lần mò chiếc điện thoại trên bàn đầu giường, bật sáng màn hình rồi ngây người nhìn thời gian ở góc trên trái điện thoại.
Bây giờ là 1 giờ rưỡi sáng.
Đồng hồ báo thức của cô không đổ chuông, hoặc là do cô không nghe thấy.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình khóa.
Lâm Hề Cảnh bị động tác của cô làm cho nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ hỏi:" Mấy giờ rồi? 12 giờ rồi à? "
Những lời này khiến Lâm Hề Trì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hô hấp ngưng trệ, lập tức bật dậy, mở cửa chạy ra ngoài.
Cô còn không kịp mặc áo khoác, vừa mở cửa nhà vừa gọi điện thoại.
Hành lang vẫn âm u, đèn hỏng vẫn chưa sửa.
Lâm Hề Trì áp điện thoại vào tai gọi điện.
Khi cô chuẩn bị chạy xuống lầu, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chuông du dương.
Lâm Hề Trì vô thức nhìn sang.
Hứa Phóng đang ngồi xổm trước cửa nhà cô, có lẽ vì mặc một chiếc áo khoác đen nên trông khuôn mặt anh càng trở nên tái nhợt.
Khi dư quang nhìn thấy Lâm Hề Trì, anh ngước mắt lên, ánh mắt anh đêm nay trở nên sâu hơn.
Sau đó, anh hắng giọng, nhỏ giọng chửi thề:" Mẹ nó.
"
" Lạnh chết lão tử rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...