Vì Anh Thật Ngốc

31.
-Em...em sao vậy?
-Anh ơi, khuya nay mình đi Mỹ liền nha anh! Lát anh chở em ra thẳng sân bay book vé luôn, em qua đó sắm vài bộ mặc tạm cũng được, nha anh.
-Em làm gì gấp vậy. Để anh đưa em về lấy quần áo rồi đi.
-Ko anh, em phải gặp anh Giang, ko thể chậm trễ thêm nữa được đâu anh...
-Anh cũng đang muốn gặp nó đây..
.
.
.
.
Phía đối diện "Nhật quán" chàng trai trông có vẽ bụi bặm lúc nãy vẫn đứng ở một góc khuất quan sát xung quanh. Anh ta dường như đang lo lắng gì đó... Sao mãi mà anh ta vẫn ko thấy Ngọc Bảo về? Quán đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa kìa...
-Ê nhóc sao chị Ngọc Bảo vẫn chưa về?
-À lúc nãy chị Bảo gọi về báo là chĩ có việc gấp của bạn trai chĩ phải sang Mỹ luôn ko về nhà.
-Cái gì?? Em có biết chị Bảo đi với ai ko?
-Là bạn chĩ, chắc anh ko biết đâu.
-Bạn chĩ là ai?? - Tên ấy quát to làm nhóc Tâm và cả quán hoản hồn.
-Là...là anh Quân. Anh làm gì mà la lối dữ vậy?
Anh ta tức giận vội bỏ đi với cái chân cà nhắc ....
Sau hơn một ngày bay và làm thủ tục linh tinh nó cũng có mặt tại New York.
Bây giờ là 9am, nó gọi liền cho Trường Giang, ko ai bắt máy...
-Sao gọi nó ko được à?

Nó ngán ngẩm lắc lắc đầu.
-Bánh Dâu nà, em đừng nói với ai là ở cùng anh nha.
-Sao vậy anh?
-Vì em có bạn trai rồi, như vậy thì ko hay cho em lắm, anh ko muốn em gặp rắc rối vì anh.
-Dạ...
"Reng...reng..."
Điện thoại nó reo kìa, số lạ hoắc.
-Nó nhìn Quân rồi nghe máy.
-Alô...
-Anh Minh Nhật nè...
-Anhhhh....- Nó mừng quýnh xuýt khóc...
-Em ổn ko? Anh về Việt Nam rồi? Em yên tâm nha!
-Sao? Anh về Việt Nam rồi sao?
-Em đang ở cùng Quân đúng ko? Im lặng và nghe anh nói, đừng nói với anh ta là anh biết em ở cạnh anh ta! Thời gian này em cũngđừng liên lạc với thằng Giang, nguy hiểm lắm đó. Anh sẽ gọi em sau."Chụt."
"Rụp..."
Lần nào cũng thế T_T, hành tung bí ẩn, cứ lù lù xuất hiện rồi âm thầm biến mất T_T...
"Còn ko cho người ta nói một câu nhớ anh T_T..."
-Ai gọi vậy em? Minh Nhật hay Trường Giang?
-Là Minh Nhật.
-Minh Nhật về Việt Nam rồi sao?
-Dạ...
-Hắn có nói gì với em nữa ko?
-Dạ ko, nói nhớ em thôi....- Thật ra thì Minh Nhật có nói nhớ nó đâu >" Dù sao nó cũng yên tâm chút chút khi biết Minh Nhật đã về Việt Nam, vậy là lại thêm một lần nó bị vỡ kế hoạch nữa... Ông trời có phải sinh ra Minh Nhật cho nó hay ko sao mà cứ để nó đi đâu là Minh Nhật lại đến một nơi khác T_T...
Nhưng kế hoạch chính của nó là gặp Trường Giang cơ mà.
T_T
Thật ra thì gặp Trường Giang là cái cớ để tìm Minh Nhật T_T...
Nhưng sao Minh Nhật ko cho nó liên lạc với Trường Giang. Trường Giang *** hại Minh Nhật, anh sợ Trường Giang cũng *** hại luôn nó ư? Cũng có thể, nhưng chỉ có anh sợ thôi, nó thì ko!
Nó đã quyết ngay từ đầu rồi, nó phải gặp Trường Giang để nói cho ra lẽ.
Xưa nay nó có giúp được gì cho Minh Nhật đâu.
Thế nên giờ nó phải giúp !
...
Quân nói có chuyện công ty anh mới gọi có chuyện gấp, Quân phải đi. Quân đưa cho nó địa chỉ căn hộ anh đang thuê ở .
Hic... Quân nỡ bỏ nó một mình giữa NewYork sầm uất này sao.
Nó thử gọi cho Trường Giang mấy lần nữa nhưng đầu dây bên kia đều im bặt.
Nó thở dài tạt vào một công viên ngồi gặm ổ bánh mì.
Hình như có vài người đang theo dõi nó... Nó ngồi xuống một chiếc ghế đá trống... Giả bộ nhóp nhép bánh mì... Chốc chốc nó liếc liếc xung quanh, có mấy tên đàn ông châu Á ngồi rải rác quanh công viên. Tên nào nhìn mặt cũng lạnh tanh, ân bận sơ mi chỉnh tề, vài tên còn đeo cặp kính đen thui nữa... Giống mafia quá à :((...
Chắc không phải nhằm vào nó đâu, nó chỉ là một con bé quê mùa người Việt Nam thôi mà! Nhà nó cũng ko nằm trong giới thượng lưu gì cả, ba làm kiến trúc sư, mẹ cũng có gia đình riêng kinh doanh nhỏ lẻ, cô Hương làm kế toán trưởng một công ty bên Úc và mở cho nó cái nhà hàng nhỏ. Nói chung là cũng khá giả chứ chưa phải là đại gia có máu mặt gì. Thế nên không có lí do gì bọn người đó lăm le nó.

Nó tự nhủ rồi cạp cạp tiếp ổ bánh, nốc ực mấy hơi sữa mà ko thèm dùng ống hút...
...
Nó tự hỏi ăn xong rồi sẽ làm gì và đi đâu đây???
"Reng..."
Trường Giang calling...
Nó vội bắt máy...
-Em sang đây có một mình thôi. Em muốn gặp anh. Sao anh lại nói dối mình đang ở Sydney?
...
Trường Giang nói mọi chuyện không như nó nghĩ, anh sẽ về Việt Nam cùng nó, Trường Giang hẹn nó gặp anh tại cái địa chỉ anh anh vừa đọc, sau 1 tiếng nữa.
.
.
.
Nó quẩn quanh dạo phố NewYork, đúng là ko hổ danh "thành phố ko bao giờ ngủ"...
Nhưng nó quen ở miền Tây Úc vắng vẻ yên ả rồi...
Nhức đầu thật...
Ặc...mà hình như bọn người kia vẫn theo dõi nó...
@_@
Là sao...
Đừng nói định bắt cóc nó bán qua Campuchia nha :((...
...
Cùng lúc đó có một tên trong bọn nghe điện thoại.
-Tụi bay nhớ đừng để mất dấu con bé. Cũng đừng theo sát nó quá nó sợ. Mà tụi mày làm ăn kiểu gì mà để thằng Minh Nhật nó trốn về được Việt Nam? Kì này ko làm cho ra hồn nữa thì coi chừng tao.
-Dạ ông chủ...
...
Còn 30ph nữa là đến hẹn với Trường Giang.
Dù sao thì ở cạnh Giang cũng an toàn hơn là ở một mình. Ít ra thì nó nghĩ Trường Giang dù ghét Minh Nhật cũng không thể nào hại nó được.

Nó bắt taxi.
Bọn người kia vẫn bám theo.
Làm sao bây giờ?
Nó kêu bác tài chạy ngoằn ngòe tùm lum...
Phù...
Cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn chúng.
...
Nơi Trường Giang hẹn nó là một căn nhà củ kỉ như bỏ hoang bấy lâu nay. Nó thấy gì đó rờn rợn sống lưng...
Eo...
Ghê ghê thế nào ấy!
Liệu có ma ở trỏng ko ? >_ Nó ấn chuông, ặc nhà này ko có chuông. Nó gọi Giang, anh ta bảo vào lẹ lẹ cửa ko khóa và nhớ vào xong thì khóa lại cẩn thận.
Sao Trường Giang lại ở một nơi kinh tợn thế này... Ẩm thấp, tối tăm, bụi bặm...
Nó bắt đầu sợ...
...
Nó lên cái gác xép cũ kĩ, lúc nãy Trường Giang nói thế, chỉ có một căn phòng mở cửa sáng đèn, chắc là phòng của Giang.
Khác với toàn căn nhà, phòng Giang sạch sẽ hơn, sáng sủa và tươm tất hơn.
Giang đang nằm vật trên Giường, ngực trần nhưng....bụng được băng một lớp garô trắng. Lớp garô trắng có hoen một chút đỏ.....là máu...
Nó ôm miệng chạy lại cạnh Giang.
-Anh... Anh bị sao vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui