Vì Anh Thật Ngốc
13.
Suốt mấy ngày liền Bánh Dâu nằm bẹp ở nhà trông đến mà thảm thương. Nó càng lúc càng nhớ Minh Nhật, nó nghĩ cần phải rời xa thành phố sớm càng tốt thôi T_T.
Sáng hôm nay nó bắt xe buýt vào trung tâm Sài Gòn để mua thêm một số thứ cần thiết hay đúng hơn đó chỉ là cái cớ để nó được ngắm Sài Gòn lần cuối... Kia là nhà hát tiếng Nga hay Pháp gì đó mà nó được tặng bản Love Story. Kia là quán trà sữa hai đứa hay uống, kế bên là quán phở gõ hai đứa cùng ăn +_+... Bao kỉ niệm trong nó lại ùa về...nó rưng rưng...
Siêu thị phía trước rồi nhưng khoan đã...nó vừa thấy gì thế này ? Không thể nào..... Hoài Anh vừa bước ra khỏi một khách sạn khá sang trọng phía bên kia đường...kinh khủng hơn là lại rất tình tứ bên một người đàn ông nào đó……………..
Không phải là Minh Nhật...
Hoài Anh dám đối xử thế với Minh Nhật à ?
Bánh Dâu chợt òa ra là tại làm sao mà nó lại khờ đến thế ! Nó tin và sợ Hoài Anh đến thế !
Giờ này là 9h sáng, nó phải nói cho Minh Nhật biết, nó phải giành lại Minh Nhật. Minh Nhật không thể đính hôn với một cô gái mà nó nghĩ là “hư hỏng” thế này T_T. Giá như từ đầu nó dám mạnh mẽ thì hay biết mấy ! Nó thấy ân hận và có lỗi với Minh Nhật nhiều. Vì quá tin Hoài Anh mà nó tàn nhẫn với hắn như vậy, nó thiết nghĩ sẽ là tốt cho hắn nếu quên nó và yêu Hoài Anh. Nhưng nó đã sai ! Nó cần gặp liền hắn !
...Kính cong...kính cong...
Bánh Dâu bấm chuông liên hồi "sao lâu quá vậy nè" nó nóng lòng gặp Minh Nhật quá >"
- Ụa Bảo, lâu quá em không ghé chơi, em tìm cô Thy hay cậu Nhật ? Có cả cậu Quốc đến chơi nữa đó em! - Chị Linh giúp việc mở cửa cho nó. Chị vẫn cái giọng nói dễ thương và hiền từ như ngày nào.
- Dạ em chào chị, em cần gặp Minh Nhật gấp.
- Cậu chủ đang ở trên phòng nói chuyện với cậu Quốc, em vô đi.
Bánh Dâu chạy ào vào mặc cho chị Linh đang gãi đầu thắc mắc, nó sắp được gặp Minh Nhật rồi, :((... Thời gian qua nó nhớ anh đến phát điên mất thôi ! Không biết thấy nó ở đây anh sẽ thế nào nhỉ ? Không biết anh có còn giận nó nhiều không nữa ? Bánh Dâu cũng hơi lo một chút. Hức… chẳng phải nó đã dựng lên một Bánh Dâu xấu xa để Minh Nhật rời xa nó sao ? Nếu mà bây giờ anh vẫn còn tin rằng nó xấu xa như nó từng phịa thì sao ? Ôi nó bỗng thấy sợ làm sao ấy :((… Nhưng phải nói cho Minh Nhật hiểu thôi ! Hy vọng Minh Nhật sẽ không giận nó nhiều đến mức không buồn nghe nó nói bất cứ gì. Hy vọng !
-Ông quyết định đính hôn với Hoài Anh thật à ?
-Uh
Nó đứng khựng lại trước phòng Minh Nhật, nơi có Quốc đang nói chuyện bên trong.
-Còn Bảo ?
-Tôi sẽ quên cô ấy ! Sẽ đính hôn và cưới Hoài Anh. Không có tôi Bảo vẫn sống tốt đấy thôi. Với lại Bảo không yêu tôi ! Cô ấy tiếp cận tôi chỉ vì cá cược với đám bạn là sẽ cưa đổ được tôi. Hoài Anh cần tôi hơn, cô ấy nói sẽ chết nếu tôi không cưới cô ấy.
-Ông tin bà Hoài Anh thế cơ à ? Còn tui không tin Bảo như vậy đâu ! Tui tin Bảo mới thật sự là người cần ông đó !
-Tôi đã quyết rồi.
Tin nó như vừa bị ai bâm vụn, nó chỉ kịp nấc lên một tiếng rồi ôm mặt bỏ chạy…
Nó cố chạy thật nhanh thật xa, chạy đến cõi vô định nào đó để trốn lấy hiện tại, trốn lấy sự thật...
Phũ phàng quá, nó tự làm trò cười cho chính mình à ? Đến để muốn được về bên hắn trong khi hắn thì đâu cần nó nữa."Ngốc quá ! Mày đúng là bị điên thiệt rồi Bảo à ?" Nó cứ thế chạy mãi....chạy mãi...
Em đã chết từ chính lúc ấy
Lúc mà anh tự tay đâm em
Ngàn nhát dao cứ cứa vào da thịt
Vào tâm trí và vào trái tim em.
[NaNa]
Cái lúc mà nó khóc nấc lên, bên trong căn phòng Quốc và Minh Nhật đã nghe thấy.
-Ai đó ? – Minh Nhật tiến lại mở cửa phòng. Hắn hoảng hốt thốt lên "Trời là Bảo"
-Đuổi theo mau đi Nhật !- Quốc la lớn.
.
.
.
- Bảo... Bảo...quay lại nghe anh nói nào.... Bảo...
.
.
.
- Em đừng chạy thế nữa nguy hiểm lắm, Bảo…
.
.
.
Kétttt.................................................
Rầm.... Bánh Dâu nằm bất động....máu me bê bết khắp người và tràn cả xuống mặt đường....
- Bảoooo.....aaaaaaaaaaaaaaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...