Vì Anh, Em Sẽ Làm Mọi Thứ Tốt Hơn !
---4 giờ chiều tại Việt Nam---
Reng...reng - tiếng chuông điện thoại vang lên như hối thúc người nghe. Một người đàn ông lại bắt máy:
-Alô!
Người đầu dây bên kia trả lời, giọng sắp khóc:
-Cậu Tư hả? Tôi là ba của Hiển đây!
Người được xưng là câu Tư ngạc nhiên nhìn đồng hồ và tính thời gian, chẳng phải lúc này bên Mĩ là hai giờ sáng hay sao? Không biết chuyện gì mà nữa đêm lại gọi về Việt Nam như vậy! Nghĩ mông lung một hồi người bên đầu dây kia nói tiếp:
-Tôi nhờ cậu báo cho gia đình là...Hiển nó...mất do tai nạn xe rồi nha cậu. Cám ơn cậu...
Lúc này như không tin vào chính tai mình, người cậu hỏi lại:
-Cái gì? Tại sao lại thế? Hai hôm trước nó vừa gọi về khoe còn hai tháng nữa nó sẽ tốt nghiệp mà! Tại sao lại như vậy? Anh ba, anh đùa ác vậy?
Người bên đầu dây đau khổ nói:
-Tôi cũng có muốn đâu nhưng đó là sự thật! Nhận được tin tôi sốc hơn ai hết!
Rồi ông nói tiếp:
-Thôi cậu Tư! Cậu cứ thông báo cho gia đình như vậy! Tôi phải lo hậu sự cho thằng Hiển đây cậu ạ!
Nói rồi ông cúp máy. Người cậu liền gọi thông báo cho cả nhà biết, ai cũng ngạc nhiên có người thì xỉu khi nhận được tin. Cậu kể cho dì tôi nghe, dì tôi bảo đừng nói cho chị tôi biết vì sợ chị không thể tập trung thi tốt nghiệp đại học.
Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, cậu bảo nếu không cho chị tôi biết thì sau này chị tôi sẽ trách tại sao chuyện quan trong như vậy lại không nói. Nên rồi dì tôi cũng nói cho chị tôi nghe và đúng theo dự đoán của mọi người. Chị tôi vừa biết tin đã khóc rất nhiều, chị không thể chấp nhận cú sốc lớn như thế này nữa!
Vài ngày trước chị cũng khóc vì nhớ người ông đã mất cách đây một tháng. Chị đi ngang từng tiệm bánh mà ông thích và hay nhờ chị mua về cho ông nhưng giờ không còn ông nữa chị thèm được mua một cái bánh về dù chỉ là một lần. Vậy mà giờ đây ông trời lại đối xử tàn nhẫn với chị tôi một lần nữa khi cướp đi mạng sống của anh trai chị - người mà chị yêu thương nhất.
Có lẽ nỗi đau mất người thân trong chị đã lớn nay còn lớn thêm gấp mấy lần. Dù cho chị có mạnh mẽ đến đâu thì chị vẫn là con gái, một người con gái nhỏ nhắn liên tục nhận được hai cú sốc quá lớn thì dù cho chị có là con trai cũng sẽ khóc như bao người khác.
Khóc cũng xong rồi, người cũng mất rồi nên chị tự lừa bản thân rằng Hiển chỉ trốn mọi người thôi! Phải, chị đinh ninh là thế! Chị chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng vì Hiển rất giỏi, rất tốt bụng và ngoan ngoãn nên ông trời sẽ chẳng bao giờ phụ lòng người tốt đâu! Chị bắt đầu nhớ lại cuộc gọi với anh trai mình hai ngày trước:
-Alô! Em nghe nè!
Hiển nghe có người bắt máy thì ôn tồn khoe với em gái của mình:
-Anh có điều bất ngờ dành cho em nè!
Chị tôi ngạc nhiên hỏi:
-Điều gì vậy anh?
Hiển ôn tồn nói:
-Hai tháng nữa anh sẽ tốt nghiệp đại học! Anh sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền phụ ba mẹ nuôi hai em trai của anh và sẽ dành tiền cho cả gia đình về Việt Nam thăm gia đình và thăm em nữa! Em thích không?
Chị tôi mừng rỡ:
-Thích chứ! Anh ráng nha hai tháng nữa anh đã có thể thực hiện điều anh nói rồi hi hi!
Hiển cười ha hả và nói:
-Dĩ nhiên rồi! Anh nhớ mọi người nhiều lắm! Bây giờ anh phải đi học tạm biệt em nha!
-Ùm! Bye anh!
Rồi cả hai cúp máy. Chị tôi nhớ lại mà thêm đau lòng, tự hỏi tại sao chỉ còn hai tháng nữa là anh tốt nghiệp rồi! Tại sao lại làm anh ra nông nỗi nhứ vậy? Nếu là lúc trước hai tháng đối với chị là rất ngắn nhưng bây giờ anh không còn nữa thì dù có là một ngày hay chỉ một tiếng chị cũng thấy dài như triệu thập kỉ.
---Ở Đài Loan---
Tôi vừa đi học về, vội tranh thủ online. Điều đầu tiên làm tôi ngỡ ngàng đó là chị tôi đăng trạng thái đau thương, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên lướt xuống xem bình luận thì hỡi ơi, dòng chữ "Hiển đi thật rồi!" chạy ngang vào mắt tôi. Lúc đó tôi bàng hoàng, hoang mang đi hỏi người này người kia rồi điện thoại tôi sáng lên, dòng số là mã vùng ở Việt Nam hiện ra. Tôi bắt máy:
-Alô!
Đầu dây bên kia nói:
-Chị đây! Chị báo cho em một hung tin, em phải bình tĩnh!
Tôi nói:
-Vâng! Chị nói đi!
-Hiển...mất rồi! Do tai nạn xe.
Nghe xong tim tôi đau thắt lại, tâm trí tôi đấu tranh kịch liệt khiến tôi rơi vào trạng thái cứng người. Sau đó, tôi bừng tỉnh và cố gắng giữ giọng mình không run hỏi:
-Tạo sao lại như vậy? Chị kể cho em nghe với!
....
Sau khi nghe chị tôi kể lại, tôi cố giữ bình tĩnh nói:
-Em biết rồi! Thôi khuya rồi chị ngủ đi! Em phải ngủ mai em còn đi học.
Nói xong tôi cúp máy mà không đợi chị tôi nói gì thêm vì tôi sợ, sợ khi nén lại vài giây thì nước mắt tôi sẽ trào ra ngay lập tức. Tôi sợ khi nói thêm vài câu với chị tôi thì tôi không thể giữ bình tĩnh mà gào thét lên! Tôi sợ rằng mình sẽ không đủ can đảm để đối diện với sự thật này. Tôi sợ nhiều thứ lắm!
Tôi đi vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại và khóc. Phải, tôi cũng giống chị tôi cũng vừa mất đi người ông mình yêu thương mà bây giờ lại nghe thêm tin sốc về người anh tôi quý mến. Nhưng tôi mất đi cả ba người, người thứ ba là một người bạn thân của tôi vừa bị bệnh tim mà mất. Nỗi đau dày vò con tim tôi, ba cú sốc quá lớn khiến tim tôi dường như sắp nổ tung ra! Nước mắt lăn dài trên má khiến tôi đau lắm.
Cạch...tiếng cửa mở ra, ba mẹ tôi đã đi làm về! Tôi chạy lại ôm mẹ và nói thật nhanh:
-Mẹ! Anh Hiển mất rồi! Do tai nạn xe!
Mẹ tôi ngạc nhiên và cũng buồn vì khi Hiển còn nhỏ mẹ hay qua nhà Hiển chơi với mẹ Hiển nên cũng mến cả ba anh em. Mẹ tiếp xúc với Hiển lâu và trước tôi nên tim mẹ còn đau hơn tôi. Mẹ cố bình tĩnh nói:
-Con gọi an ủi ba mẹ Hiển đi! Thật tình, cái thằng từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn ai cũng mến vậy mà...đúng là mấy ông say xỉn! Ghét nhất những người say xỉn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...