Vì Anh, Em Sẽ Làm Mọi Thứ Tốt Hơn !
Cũng được nửa năm từ khi anh quay về Mĩ, mọi người liên lạc với gia đình anh thường xuyên hơn. Tôi cũng rời khỏi Việt Nam để bắt đầu một cuộc sống mới ở một đất nước mới.
---9 giờ tối thứ bảy tại Mĩ---
Hiển bước ra khỏi phòng và nói với ba của mình:
-Con đi xem ca nhạc với bạn nha ba!
Ba Hiển ôn tồn trả lời:
-Ùm con đi cẩn thận!
Hiển nghe vậy liền tạm biệt ba của mình và lái xe đi đến chỗ hẹn. Vì đây là chương trình ca nhạc đêm nên khoảng mười giờ ba mươi phút mới bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên cả dòng người lắc lư theo điệu nhạc hòa lẫn tiếng của anh DJ:
-Everybody! Put your hands up!
Hiển và hai người bạn thân cũng nhảy theo, không khí rất náo nhiệt và sôi động!
---1 giờ 30 phút sáng chủ nhật tại Mĩ---
Buổi trình diễn kết thúc, mọi người đều ra về và Hiển cũng không ngoại lệ. Hiển ra xe cùng hai người bạn của mình. Hai chiếc xe hơi lăn bánh cùng lúc đến cây xăng, Hiển tấp vào đổ xăng để thứ hai đi học, đổ xăng xong Hiển chạy xe ra được một lúc ngay ngã ba đường thì đèn đỏ, xe của Hiển đậu cạnh xe của bạn mình bỗng nhiên từ đằng xa có một chiếc xe tải lớn tông phải hàng mà Hiển đậu xe.
Xe Hiển lăn vài vòng và vì mới đổ xăng nên bốc cháy, bạn của Hiển thấy vậy liền vượt luôn đèn đỏ đuổi theo. Đến nơi họ cố gắng đập cửa và la lớn:
-Help! Help!
Nhưng vì là hai giờ sáng, người dân còn ngủ nên chẳng ai ra cả. Họ cứ đập cửa còn Hiển vì cú va chạm quá mạnh nên bị ngất trong xe, lửa cháy đến chỗ Hiển ngồi họ bất lực chạy ra và gào lên. Lúc này người dân mới có mặt nhưng mọi thứ đã quá trễ.
Đám cháy tàn, bạn của Hiển chạy lại xe và chỉ thấy một cái xác bị cháy đen, họ đau khổ gọi về báo tin cho gia đình của Hiển. Mẹ của Hiển đi làm tăng ca nên sáng mới về chỉ có ba Hiển ở nhà, ông bắt điện thoại và nghe tin xong, tai ông như bị sét đánh. Vài giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn lại vì đau khổ của ông, ông không dám nói cho vợ mình biết vì sợ bà không làm việc được.
Ông chỉ nói cho Hiệp và Hy nghe, Hiệp nghe xong liền ngất đi và không tin vào tai mình còn Hy vẫn gương mặt không cảm xúc đó nhưng đâu biết rằng tâm trí Hy như đang gào thét lên. Nỗi đau này quá lớn và cái hung tin này quá sốc cho từng thành viên trong gia đình họ.
---Ba giờ chiều tại Đài Loan---
(Ở Mĩ là hai giờ sáng chủ nhật còn ở Việt Nam và Đài Loan là ba giờ chiều ngày thứ hai. Mĩ trễ hơn 13 tiếng)
Tôi đang viết bài thì đột nhiên ngòi bút gãy, tôi thắc mắc vì sao tôi cầm bút nhẹ nhàng mà ngòi lại gãy? Sau đó tôi lấy cây bút khác và tiếp tục viết thì cây bút đỏ của tôi lại rớt xuống sàn nhà dù tôi không động chạm gì đến nó. Tôi nhặt bút lên mà trong lòng rất muốn mở hình của mình và Hiển ra xem, tôi cũng mở điện thoại lên xem rồi tim nhói đau, có một cảm giác gì đó rất khó hiểu.
---Sáu giờ sáng chủ nhật tại Mĩ---
Người mẹ đi làm về, thấy thức ăn mình nấu cho Hiển từ tối hôm qua để Hiển đi xem ca nhạc về ăn mà vẫn còn liền hỏi chồng mình:
-Ủa! Tối qua Hiển nó không ăn cơm hả ông?
Người chồng hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm nói với vợ:
-Hiển nó...mất rồi bà ạ!
Người vợ khó hiểu nhìn chồng mình nói:
-Ông đừng đùa bậy bạ vậy chứ! Nó đi đâu mà mất? Nó ở trong phòng ngủ phải không? Để tui lên kêu nó dậy!
Nói rồi bà chạy lại phòng của Hiển, tay bà run run cầm tay vịn mở cửa với hy vọng mỏng manh là được nhìn thấy đứa con mình yêu thương đang ngủ. Cánh cửa mở ra, không có ai ở trên giường cả. Bà bắt đầu hốt hoảng đi tìm khắp nơi trong nhà nhưng vẫn không có. Người chồng thấy vậy rất đau lòng chạy lại ôm vợ mình nói:
-Con nó đi thật rồi bà ơi! Bà đừng tìm nữa!
Bà hét lên:
-Không! Tôi không tin! Ông nói dối...!
Rồi bà ngất xỉu, Hiệp đang ngồi trong phòng nghe ba mẹ mình nói chuyện về Hiển và nghe chính miệng ba mình khẳng định rằng Hiển đã mất, anh không kìm chế được mà ngất lần hai.
Hy ở trong phòng cũng nghe và từng giọt nước mắt lăn dài trên má! Từ nhỏ Hiển rất thương Hy vì Hiển biết Hy là đứa chịu nhiều thiệt thòi nhất trong ba anh em, Hiển muốn bù đắp lại cho Hy để Hy không bị trầm cảm nhưng bây giờ Hiển mất rồi, chẳng ai làm việc đó thay Hiển cả.
Hy thích Hiển đưa đón mình đi học hơn là Hiệp, vì Hiển rất nhẫn nại dù Hy ra trễ Hiển đều nhìn Hy và cười không nói gì còn Hiệp đưa đón Hy đi học lúc Hy ra trễ để Hiệp chờ lâu nên bực bội mắng Hy.
Người mẹ rốt cục cũng tỉnh dậy vừa khóc vừa trách chồng mình:
-Xác của con đâu? Ông biết khi nào sao không báo cho tôi? Trời ơi Hiển ơi là Hiển. hu hu hu...
Người chồng thấy vợ khóc sóng mũi cũng cay cay nhưng vì muốn làm chỗ dựa cho vợ nên không khóc, ông ôn tồn nói:
-Xác con được bệnh viện thu rồi! Họ không cho tôi lấy về để bạn bè đến thăm mà đem hỏa thiêu rồi đưa tôi hũ cốt của con...tôi biết từ lúc hai giờ sáng nay bạn nó gọi báo nó gặp tai nạn do người tài xế lái xe tải uống rượu say gây ra.
Nghe đến đây bà khóc nhiều hơn nên ông không nói nữa. Chỉ biết nhìn vợ mình mà nuốt nước mắt vào trong, ông không cho phép bản thân mình yêu đuối vì ông phải làm chỗ dựa cho gia đình.
Người vợ không khóc nữa và hỏi:
-Ông đã báo cho gia đình ở Việt Nam chưa?
Người chồng gật đầu nói:
-Rồi! Tôi báo cho nhà mình biết rồi...
Nói xong hai người nhìn nhau im lặng không nói gì...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...