Vì Anh, Em Sẽ Làm Mọi Thứ Tốt Hơn !
Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã năm ngày. Vậy là hết một kì nghỉ hè tuy ngắn hạn nhưng lại mang cho tôi nhiều cảm xúc và vui vẻ. Ngồi trên xe du lịch nhưng không ai nói với ai một lời nào vì đơn giản bản thân của mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ riêng. Tất cả các suy nghĩ đều có một câu kết chung đó là chẳng ai muốn rời xa Đà Lạt, rời xa cái gia đình nhỏ này cả!
---Tại Thành phố Hồ Chí Minh---
Tám tiếng đồng hồ đã trôi qua, cũng đã đến lúc chúng tôi "ai về nhà nấy". Tôi có cảm giác tám tiếng ấy đối với tôi rất ít, tôi muốn níu kéo lại thêm một phút một giây nữa để bên cạnh mọi người. Cuộc chia tay diễn ra trong nước mắt, chị tôi khóc nhưng tôi thì không vì tôi muốn mọi người biết tôi vẫn ổn. Cả gia đình họ lên chiếc taxi để ra bến xe về quê còn tôi về nhà, trở lại với công việc học tập.
---Tại quê---
Tất cả mọi người đều có mặt đông đủ để chơi trò chơi. Các anh và một người chị của tôi chơi đánh bài sơn móng tay, Hiển và Hiệp bị sơn nhiều nhất trông rất "menly" (ha ha) còn chị tôi bị sơn ít nhất và khi chị tôi thua mấy anh rượt chị tôi chạy quanh nhà để sơn móng tay cho bằng được. Cả ngôi nhà nhỏ đều vang vọng tiếng cười, đùa.
Thời gian trôi qua lặng lẽ, cũng đã đến lúc gia đình họ trở lại Mĩ. Ai cũng quyến luyến vì thời gian quá ít và không đủ để họ lưu giữ những khoảnh khắc này.
---Tại sân bay---
Tất cả gia đình đều có mặt, ai cũng ôm gia đình họ mà khóc. Họ cũng khóc nhưng lại nói vài năm nữa sẽ về, họ không để mọi người đợi lâu đâu. Cuộc chia tay kết thúc, họ bước vào trong rồi đại gia đình cũng đi về.
---Một ngày sau---
Tôi thấy Hiển online nên nhắn tin:
-Hello! Mọi người qua đến Mĩ chưa anh?
Hiển trả lời:
-Qua đến rồi và chưa chết! Ha ha.
Mình thấy vậy liền nói:
-Bây giờ bên đó đang làm gì vậy anh?
Hiển gửi hình qua và nói:
-Mọi người đang ăn sáng. Trời rất nóng! Nóng hơn ở Việt Nam
Mình cũng gửi hình qua cho Hiển và nói:
-Anh ăn sáng còn bên em là khuya rồi! Bây giờ là hai giờ sáng hi hi.
Hiển nhắn lại:
-Ha ha! Đi ngủ đi.
-Không! Em chưa ngủ được vì phải xem World Cup. Anh thích World Cup không?
Hiển hỏi:
-Hồi trước anh thích nhưng ngoài ra anh còn thích basketball, football (World Cup), Swimming,...em có học môn thể thao nào không?
-Dạ có! Em học basketball.
Hiển ngạc nhiên hỏi:
-Chỉ có basketball thôi hả? Em phải học nhiều môn thể thao nữa để có sức khỏe!
Nó đọc xong tin chỉ biết cười và trả lời:
-Hì! Em cũng biết swimming chứ bộ!
Rồi cả hai nhắn tin luyên thuyên, chủ yếu là tin liên quan đến thể thao, truyền hình,...
Lúc đó cả gia đình anh gọi về Việt Nam liên lạc với gia đình liên tục, họ nói rất nhiều thứ nhưng chủ yếu là về Việt Nam rồi qua lại Mĩ thấy tất cả mọi thứ im ắng quá không có náo nhiệt như ở Việt Nam nên cảm thấy hơi chán. Họ còn nói nếu được thì qua bên đó du học, họ sẽ cho ở chung nhà với các anh,...nói chung tình cảm rất gắn bó và hiểu nhau.
Tưởng chừng cuộc sống tốt đẹp sẽ diễn ra mãi nhưng không ai biết được chữ ngờ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...