Vì Anh, Em Sẽ Làm Mọi Thứ Tốt Hơn !

---Hai ngày trước tại Mĩ---
Hiển bước ra khỏi phòng vào nhà bếp phụ mẹ của mình nấu ăn rồi Hiển tâm sự với mẹ:
-Mẹ! Còn hai tháng nữa là con tốt nghiệp đại học rồi! Con sẽ đi làm kiếm tiền phụ ba mẹ nuôi hai em ăn học rồi dành tiền cho cả nhà mình về Việt Nam thăm gia đình mẹ ha!
Người mẹ nhìn con trìu mến rồi nói:
-Ùm! Con mẹ giỏi, con nói nhớ thực hiện đó nha!
Hiển cười nói:
-Ha ha! Dĩ nhiên rồi! Con nhớ mọi người ở Việt Nam lắm!
Người mẹ cười rồi Hiển nói tiếp:

-Mẹ! Con đi cắt tóc nha! Tóc con dài rồi!
Người mẹ hiền hòa hỏi con mình:
-Ùm! Con có tiền cắt tóc chưa? Bao nhiêu mẹ cho!
Hiền xua tay nói:
-Dạ thôi! Tiền tiết kiệm con có mà! Mẹ cứ dành để đi chợ hay mua đồ tẩm bổ đi. Dạo này con thấy mẹ ốm lắm đó!
Bà nhìn đứa con trai của mình mà mắng yêu:
-Con đó! Chỉ mỗi cái nịnh bợ là hay!
Hiển cười rồi nói:
-À! Con có gọi về khoe với mấy đứa em ở Việt Nam rằng hai tháng nữa con sẽ tốt nghiệp, mấy em mừng lắm! Mà thôi con đi cắt tóc ha ha!
Nói rồi Hiển chạy đi mất để lại người mẹ với nụ cười tươi trên môi. Bà thương Hiển vì Hiển là con lớn trong nhà nhưng lại rất yêu thương các em và biết nghĩ cho ba mẹ. Bà thầm cám ơn trời đã ban cho bà ba đứa con ngoan hiền, biết nghe lời.
---Tại tiệm cắt tóc---
Hiển bước vào tiệm, nở một nụ cười tươi nói với chú cắt tóc:
-Chú cắt cho con kiểu mới nhé! Con muốn kiểu nào mát mẻ ha ha!
Chú cắt tóc thấy khách quen à không những quen mà còn thân như người nhà đến tiệm của mình nên cũng cười nói:

-Chú biết rồi con ngồi đi!
Hiển ngồi vào ghế và nói với chú cắt tóc:
-Chú biết không, còn hai tháng nữa là con tốt nghiệp rồi đó! Con sẽ đi làm có tiền phụ ba mẹ nuôi hai em và kiếm thật nhiều tiền hơn để cho cả nhà về Việt Nam thăm gia đình.
Vừa nói mà mắt của Hiển ánh lện những tia vui mừng. Cũng đúng thôi, anh đã hứa với mấy đứa em ở Việt Nam sẽ về thăm mấy em mà! Nên bây giờ lời hứa đó sắp được thực hiện anh vui là phải!
Chú cắt tóc cũng cười, nói:
-Ha ha! Chúc mừng con! Nếu tốt nghiệp rồi nhớ ghé tiệm chú thường xuyên cắt tóc nhé! Chú sẽ lấy giá rẻ ha ha.
Cả hai cũng cười rồi sau đó hai người nói hết chuyện này đến chuyện nọ. Cũng đủ thấy chú cắt tóc và Hiển thân rất thân. Phải rồi, vì từ lúc Hiển còn nhỏ vừa chuyển qua khu phố này ở đã đến tiệm chú cắt tóc rồi, chú là người chứng kiển Hiển lớn lên nên cũng thấy mến. Vả lại Hiển nói chuyện rất hợp với chú và còn ngoan nữa nên không những chú mến Hiển mà hàng xóm xung quanh ai cũng thương và giúp đỡ gia đình Hiển rất nhiều.
Cái ngày họ nhận được tin Hiển mất, cả xóm ai cũng qua chia buồn và có người còn khóc. Dù họ không phải người thân trong gia đình nhưng họ cũng có tình yêu và cảm xúc.
---Trở về với thực tại. Đài Loan---
Tôi đi học à mà không phải nói là đi học nhưng chẳng học được gì, đầu óc cứ nhớ về những kỉ niệm với Hiển - người tôi xem như anh trai ruột. Tôi nhớ từng kỉ niệm ở Đà Lạt, từng câu nói Hiển trò chuyện với tôi, từng lời, từng chữ mà Hiển đã nhắn tin cho tôi. Thật sự cần lắm! Tôi cần nick của Hiển sáng lên và nhắn cho tôi, tôi không muốn nick của Hiển mãi mãi ngủ như thế! Và...tôi không muốn anh bị mọi người lãng quên.

Ba ngày liên tiếp nước mắt tôi rơi như mưa đầu mùa. Ăn tôi cũng rơi nước mắt vì tôi tự hỏi mình liệu...ở nơi xa nào đó anh có được ấm no không? Nghe nhạc tôi cũng rơi nước mắt vì trong đầu tôi tự hỏi mình liệu...anh có nghe được bản nhạc mà anh thích hay không? Ngủ tôi cũng khóc vì tôi tự hỏi mình liệu...ở nơi đó anh có lạnh không?
Tôi biết anh rất thích ăn, đặc biệt là khô bò. Tôi từng nói thầm với bản thân (chỉ đủ mình tôi nghe thôi) rằng:"Nếu anh trốn ở đâu thì mau xuất hiện đi! Em sẽ mua khô bò cho anh ăn!" nhưng rồi chợt cười và nói:"Anh đi thật rồi! Còn đâu mà ăn khô bò của mày mua chứ!".
Tôi biết anh rất thích âm nhạc nên đã tải tất cả bài hát, thể loại anh thích về máy và nghe. Ngoài ra, tôi còn tải cả những bài hát buồn...nghe xong tôi thầm nghĩ "có khi nào bài hát này viết ra là dành ình?" rồi tôi bật khóc vì từng câu, từng chữ trong bài hát như đâm vào tim tôi.
Tôi biết anh rất thích trời lạnh vì ít nhất anh không bị đổ mồ hôi khi đang ngồi học. Anh ghét cái nóng vì nó làm anh khó ngủ! Tôi chợt nói nhỏ với mình dù không biết anh có nghe được hay không nhưng tôi vẫn nói:"Ngốc! Bây giờ đang mùa lạnh, cái mùa mà anh thích nè! Tại sao lại ra đi không nói một tiếng nào vậy? Anh có biết BÀ CHÚA TUYẾT rất giận anh không?"
Và công việc của tôi cứ thế! Cứ ngồi đó lảm nhảm một mình mặc kệ anh có nghe hay không tôi vẫn phải nói để tim tôi không còn đau...tôi rất buồn nhưng tôi biết ba mẹ anh còn buồn hơn nên tôi đã gọi an ủi. Mẹ anh vì quá đau lòng nên không dám bắt máy mà nhờ chồng mình bắt, bà sợ...sợ sẽ khóc khi đang nói chuyện với tôi, sợ tôi sẽ lo lắng mà không yên tâm học tập. Tôi biết chứ, nên tôi đã nhắn tin với bà và thật may bà trả lời lại cũng vì thế mà tôi có thể an ủi bà...
Nói chuyện với mẹ anh xong tôi lại nghĩ:"Khóc thì được ích gì? Tại sao không cố gắng học để thực hiện lời hứa sẽ du học qua Mĩ của mình với anh?"
Thế là tôi cố học dù buồn đến đâu. Quả thật hình như anh đang ở cạnh tôi, mỗi lần tôi căng thẳng chỉ cần nhắm mắt lại năm giây thì đầu óc tôi rất rất rất thoải mái. Thoải mái đến nỗi tôi cũng có thể cười sau một tuần buồn bã, thầy cô thấy tôi đột nhiên buồn rồi vui trở lại cũng mừng. Tôi thầm cảm ơn anh đã cho tôi sức mạnh phi thường này!
P/s: còn nữa...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui