Edit: Andrew Pastel
"Kim loại dùng làm cơ giáp KL223 thời điểm đó tương đối hiếm, cũng là lần đầu tiên nó được đưa vào sử dụng." Bạch Lịch để mảnh cơ giáp lên tay cho Lục Triệu.
"Lúc Tư Đồ mới vào viện nghiên cứu Đế quốc, hạng mục đầu tiên cậu ta tham dự là nghiên cứu và phát triển dòng cơ giáp này, nên có tình cảm sâu sắc.
Cỗ cơ giáp cuối cùng anh lái bị hư hỏng nặng nên bị đem đi bỏ, Tư Đồ tìm một đồng nghiệp cũ ở viện nghiên cứu nhờ dỡ một mảnh từ đó ra."
Lục Triệu cầm lấy, rất nặng, dù chỉ là một mảnh nhỏ nhưng trọng lượng cũng rất kinh ngạc.
Cảm giác lạnh lẽo từ ngón tay truyền đến, bàn tay Lục Triệu vuốt ve nơi Bạch Lịch đã chạm vào, nơi đó cũng không còn nhiệt độ cơ thể của Bạch Lịch.
"Nhìn cái màu này," Bạch Lịch lại bắt đầu lảm nhảm, "Cảm xúc quá tuyệt vời, người anh em, em không có cơ hội lái nó thật sự rất là tổn thất đó."
Lục Triệu không hé răng, để Bạch Lịch thao thao bất tuyệt nói với anh về những ưu điểm khác nhau của mô hình KL223.
Anh cũng không hỏi hắn, vì sao nhớ thương tất cả rất nhiều năm nhưng thậm chí không dám đặt những mảnh vỡ của chiếc cơ giáp hắn đã từng lái ở nhà, để mở mắt ra là thấy vươn tay là sờ được, mà khóa nó lại sau cánh cửa nặng nề.
Hắn phải mang tâm trạng ra sao mà dù có thể mở tấm bảo hộ ra bất cứ lúc nào nhưng bao nhiêu năm vẫn không đụng vào nó.
Lục Triệu nhìn mảnh cơ giáp nhỏ trong tay, nói: "Đúng là em luôn muốn thử nó."
"Dòng này đã ngừng sản xuất rồi." Bạch Lịch rất tiếc.
"Cơ giáp vẫn cần phải phù hợp với đại đa số các sĩ quan, nếu không bảo trì sẽ rất phiền phức, nếu bị hư hỏng phải tìm nhân viên chuyên môn mới sửa được.
Lúc đó KL223 là nhóm của Tư Đồ phụ trách bảo trì, họ còn có mô hình thu nhỏ nữa cơ."
Lục Triệu nhàn nhạt nói: "Có thể cảm nhận những thứ hiếm ai cảm nhận được cũng tốt."
Bạch Lịch cười rộ lên, đáy mắt ánh lên một màu sáng xanh, như tan vào trong vũ trụ.
"Chờ cơ giáp của viện phát triển thành công rồi đưa vào sử dụng, anh sẽ khảm mảnh vỡ này vào cỗ đầu tiên." Ánh mắt Bạch Lịch lướt qua mặt Lục Triệu, cuối cùng vẫn dừng lại ở mảnh vỡ trên tay anh, "Sau đó đem về nhà cho nó gác cửa."
Lục Triệu mất mấy giây mới phản ứng lại được: "Anh để một cơ giáp gác cửa?" Anh biết cái này to bao nhiêu không, đặt được ở cửa hả?
"Đúng rồi," Điệu bộ Bạch Lịch rất đương nhiên, thậm chí còn tự hào chống nạnh, "Để nó giữ cửa! Lựa chọn hàng đầu cho an gia chấn trạch, trừ tà chắn tai!"
Lục Triệu không khỏi bật cười, để thứ này ngay giữa trung tâm thành phố, còn bảo để trừ tà, anh mới là người đầu tiên bị cả thành phố túm đi trừ tà đấy!
"Anh không định cho em xem cái này, nhưng vừa bước vào viện nghiên cứu anh cứ luôn nghĩ về nó," Bạch Lịch giơ một ngón tay lên gõ vào mảnh vỡ cơ giáp Lục Triệu đang cầm.
"Cái này là nhân chứng cho nguyên nhân anh bị các phóng viên báo lá cải đuổi đến chạy vắt giò lên cổ, còn em là thành viên mới kết nạp vào đội chạy vắt giò lên cổ."
Bạch Lịch vỗ vỗ vai Lục Triệu, sau đó lại vỗ ngực mình: "Anh em cùng cảnh ngộ."
Có lẽ tìm thấy toàn bộ hành tinh chính cũng không thể tìm thấy một người kỳ lạ thứ hai như Bạch Lịch.
Cứ như vậy lấy vật kỷ niệm cho đau khổ của mình ra, nhét vào tay Lục Triệu, vỗ vai người ta nói không có chuyện gì đâu người anh em, hồi đó hắn cũng như vậy.
Mảnh vỡ KL223 Lục Triệu đang cầm trên tay có đôi khi như là trái tim của Bạch Lịch, rồi lại dường như chỉ là chuyện cười của hắn.
Lục Triệu cảm thấy đầu óc Bạch Lịch rất khó hiểu, "Đây là cùng một chuyện sao?"
Bạch Lịch lại gật gật đầu: "Cùng đấy, mấy phóng viên chặn em lúc nãy toàn là người quen của anh."
Lục Triệu: "Người quen?"
"Ừm, bị anh mắng ít nhất mười lần, vừa nhìn thấy anh là có thể mắng chửi 800 chữ không trùng nhau." Bạch Lịch rất tự hào ưỡn ngực.
"Có duyên đó, hai ta cùng bị một nhóm phóng viên rượt đuổi."
Cũng may Lục Triệu còn đang chìm đắm trong đau thương với mảnh vỡ cơ giáp trên tay, chứ nếu không anh có thể biến mảnh vỡ thành vũ khí giết người ngay lúc này.
Có chuyện cười kiểu như vậy sao? Hả? Buồn cười lắm à? Lục Triệu dở khóc dở cười.
"Lúc đó anh rất khó chịu.
Đôi khi anh nghĩ giống như đang tận thế, nhưng vài năm sau anh lại thấy chuyện này chẳng là gì." Ngón tay Bạch Lịch lần lượt rê vào từng vết xước, nhìn Lục Triệu mỉm cười, "Em cũng vậy, dù là như thế nào, em cũng vẫn có thể tiêu hóa, nuốt xuống sạch sẽ."
Hắn không nói rõ ràng, nhưng Lục Triệu biết Bạch Lịch đang nói cái gì.
Bạch Lịch muốn nói với anh rằng, dù là dư luận hay chuyện cơ thể anh bị tàn phá sau chiến tranh, thì những điều này sớm muộn gì cũng có thể vượt qua được.
Những lời này là điều Bạch Lịch muốn nói từ rất lâu trước đây, nhưng đến hôm nay hắn mới tìm ra lý do.
Lục Triệu "ừm" một tiếng, bắt chước Bạch Lịch đưa ngón tay chạm lên các vết xước, "Khi nào khảm lên cơ giáp nhớ gọi em đến xem."
Vẫn chưa làm xong cái gì, nhưng khi Bạch Lịch nói ra, Lục Triệu cảm thấy chuyện này như ván đã đóng thuyền.
Bạch Lịch cười cười: "Nhất định."
Chỉ là hắn không biết đến lúc đó, liệu Lục Triệu có còn muốn xem hay không.
Thiết bị đầu cuối cá nhân đổ mấy hồi chuông, Tư Đồ gửi một tin nhắn hỏi Bạch Lịch bắt cóc Lục Triệu đi đâu rồi, nghiên cứu viên đã đến đông đủ, chuẩn bị nhập dữ liệu cho Lục Triệu nhưng không thấy người đâu.
Bạch Lịch đọc xong tin nhắn, nhét thiết bị đầu cuối cá nhân của mình vào lại túi quần: "Tư Đồ đã sẵn sàng rồi, đi đi đi đi, đến khoang mô phỏng chơi."
"Còn cái này?" Lục Triệu vẫn đang cầm mảnh cơ giáp trong tay, "Đặt ở đây à?"
Bạch Lịch với lấy nó, đặt lại lên giá đỡ, nắp bảo vệ trong suốt tự động đóng lại.
Hắn không nhìn mảnh vỡ thêm lần nào nữa, dẫn Lục Triệu đi ra ngoài.
Động tác thành thạo lưu loát đến nỗi Lục Triệu đi theo hắn hai bước vẫn chưa sực tỉnh lại.
Anh suy nghĩ một lúc, rồi ngập ngừng hỏi: "Đưa em đi xem cái này chỉ vì..." Anh không nghĩ ra từ nào thích hợp nên dừng lại, "Nói cái này?"
Bạch Lịch đang đi phía trước quay lại nhìn lại anh: "Không phải mấy ngày nay anh hai thiếu tướng không vui sao.
Trong viện nghiên cứu thứ thú vị duy nhất trừ cơ giáp thì chỉ có phòng trưng bày này."
Hai người đi thêm một đoạn nữa, khi đến gần phòng nghiên cứu số 6, Lục Triệu đột nhiên nói: "Đừng như vậy, Bạch Lịch."
Bạch Lịch không hiểu: "Hở?"
"Đừng lấy nỗi đau của anh ra để ủi em." Lục Triệu trầm giọng nhìn hắn, "Nếu còn như thế nữa em sẽ đánh anh một trận."
Tại sao người khác đã không coi trọng anh, mà chính anh cũng không coi trọng bản thân mình?
Bạch Lịch hóa đá tại chỗ, một chân bước lên còn chưa kịp đặt xuống, hoảng hốt nhìn Lục Triệu.
Người ta sau đó lướt qua hắn bước vào phòng nghiên cứu số 6.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Lịch luôn cảm thấy giọng điệu thường ngày của Lục Triệu có chút tức giận.
Đây là lần đầu tiên từ lúc quen biết nhau đến giờ Bạch Lịch cảm thấy hắn đã chọc giận Lục Triệu.
Hắn nhìn Lục Triệu đi thẳng vào phòng nghiên cứu số 6, ngay sau đó một trợ lý nghiên cứu đã có mặt để nhập dữ liệu cho anh.
Sườn mặt Lục Triệu không có biểu cảm gì khác lạ, trước kia Bạch Lịch cũng không nghĩ tới, hôm nay Lục Triệu còn chưa nhìn Bạch Lịch, nhưng hắn thật sự cảm thấy chỉ cần sườn mặt này thôi đã làm hắn không dám tới gần rồi.
Chờ Tư Đồ xoa xoa đôi mắt đỏ bừng vì thức suốt đêm qua lẹp xẹp bước vào, Bạch Lịch vẫn đứng trước cửa phòng Nghiên cứu số 6 không đi vào.
"Đứng đực ra đây làm gì?" Tư Đồ gọi lớn, nhưng Bạch Lịch vẫn đứng như cột đá như không nghe thấy tiếng anh ta nói, thế là anh ta chuyển sang vỗ thật mạnh vào lưng hắn một cái, "Tỉnh lại đi Bạch đại thiếu gia!"
Bạch Lịch giật bắn mình, lẩm bẩm một câu gì đó.
Tư Đồ quay đầu lại: "Nói to hơn!"
Anh ta nghe thấy Bạch thiếu gia lẩm bẩm to hơn một chút: "Tao làm bậy rồi, hình như em ấy đang tức giận..."
"Cái gì? Cái gì?" Tư Đồ không phản ứng.
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Bạch Lịch, thấy bóng lưng của Lục Triệu.
Phải mất vài giây sau mới hiểu ra vấn đề.
"Mày chọc thiếu tướng giận? Mày ngon lắm Bạch Lịch, làm gì người ta rồi?"
Bạch Lịch không nói lời nào, giơ một tay che miệng dựa vào tường, vai cũng sụp xuống, cả người trông héo hon nhìn rất đáng thương.
Dù gì cũng là bạn tốt quen biết bao nhiêu năm, Tư Đồ muốn mắng nhưng cũng không đành lòng: "Được rồi, tao thấy Thiếu tướng cũng không quá tức giận, biểu hiện vẫn bình thường mà? Nếu mày lỡ làm ra chuyện gì ngu ngục thì đi xin lỗi...!"
Anh ta chưa kịp nói xong đã thấy Bạch Lịch hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm Lục Triệu như chó thấy xương.
Giọng Bạch Lịch vang ra từ dưới bàn tay đang che miệng hắn: "Nhưng mà bố vui vãi đạn."
Gọng còn run lên do phấn khích quá mức.
Lục Triệu giận hắn vì hắn không coi trọng bản thân.
Lục Triệu khó chịu chuyện này, lúc đầu Bạch Lịch không hiểu, nhưng khi hiểu ra thì phát hiện con chó con trong lòng lại bắt đầu nhảy nhót.
Bạch Lịch thừa nhận rằng hắn luôn giữ một khoảng cách nhỏ với Lục Triệu, và khoảng cách này sẽ giảm xóc cho hắn khi Lục Triệu rời đi một ngày nào đó.
Đôi khi Bạch Lịch cảm thấy mình thật kém cỏi, mong rằng Lục Triệu sẽ thấu hiểu mình nhiều hơn một chút, nhưng lại không biết mình muốn lấy lòng Lục Triệu bằng cách này, hay đơn giản là muốn anh ở gần hắn hơn.
Bạch Lịch bây giờ không nghĩ tới chuyện này, cứ nhớ đến nguyên nhân tại sao Lục Triệu lại nói chuyện khó nghe với mình, hắn cảm thấy đầu óc nổi đầy bọt nước, từng cái bong bóng tràn ngập hưng phấn thi nhau nổ bùm bùm.
Tư Đồ nhìn sang Bạch Lịch, không tin nổi mắng một câu: "Má, mày đang cười à?"
Bạch Lịch cười híp cả mắt.
"Cút!" Quân sư quạt mo phải lãng phí cảm xúc rống lên, "Thật là bệnh hoạn!"
Âm thanh quá lớn, thu hút sự chú ý của các nghiên cứu viên trong phòng nghiên cứu số 6.
Lục Triệu cũng nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn.
Trợ lý nhập số liệu cho anh đã quen: "Lại bắt đầu rồi.
Sếp và ông chủ lần nào gặp nhau cũng như thế." Nói xong cậu ta quay mặt sang bên đó hét lên.
"Anh Từ, đã chuẩn bị xong, thiếu tướng và anh Bạch đồng thời có thể tiến vào kho mô phỏng!"
Lục Triệu ngạc nhiên, anh có nghe Bạch Lịch nói ở đây đang phát triển dòng cơ giáp mới, vẫn chưa ổn định và cần phải được mô phỏng điều chỉnh liên tục, anh nghĩ nhiều nhất chỉ là một cuộc đối đầu giữa người và máy, nhưng nghe trợ lý nói có vẻ hình như Bạch Lịch cũng tham gia vào cuộc đối kháng mô phỏng?
Tư Đồ đang đi tới, không biết vừa rồi bị Bạch Lịch nói gì mà mặt mày đỏ bừng tức giận, Bạch Lịch đi theo phía sau, khả năng quản lý biểu cảm của hắn mất cân bằng nghiêm trọng, Lục Triệu liếc mắt nhìn hắn, thực sự không hiểu được vẻ mặt Bạch Lịch lúc này tượng trưng cho cảm xúc gì.
"Thiếu tướng, để tôi giới thiệu với ngài một chút," Tư Đồ bình tĩnh lại trước mặt Lục Triệu, hướng dẫn một số nghiên cứu viên đi theo.
Đoàn người xuyên qua một loạt các khu nghiên cứu đầy số liệu, dừng lại trước cửa phòng mô phỏng cơ giáp.
Tư Đồ vừa quét mống mắt vào cửa vừa nói, "Hiện tại, hướng nghiên cứu của chúng tôi chủ yếu là đề cao trí lực trong việc điều khiển cơ giáp, giảm gánh nặng cho cơ thể, và cố gắng thay thế liên kết giữa cơ thể người và cơ giáp bằng trí lực."
Vừa dứt lời, Lục Triệu đã quay đầu lại, gần như đồng thời nhìn về phía Bạch Lịch.
Giảm gánh nặng cho cơ thể con người và thay thế bằng trí lực, có nghĩa là những người có trí lực cực cao nhưng cơ thể yếu hơn một chút cũng có thể điều khiển được cơ giáp.
Bạch Lịch cười đắc thắng nhìn Lục Triệu, còn đá lông nheo với anh một cái, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Các nghiên cứu viên không để ý thấy màn chim chuột này, cánh cửa bảo vệ của phòng mô phỏng cơ giáp vừa mở, từng người lần lượt bước đến các vị trí tương ứng của mình.
"Nói vậy Thiếu tướng cũng đã rõ về hướng nghiên cứu của chúng tôi." Tư Đồ cài cây bút dùng để viết trên màn hình ảo lên tai, giơ tay làm động tác mời, "Nghiên cứu của chúng tôi có thể giúp người có thể lực yếu hoặc tàn tật cũng có thể điều khiển cơ giáp.
Nếu chúng có thể được phát triển thành công, không chỉ alpha và beta, mà những omega với trí lực ổn định mà cơ thể yếu hơn cũng có thể giành được một vị trí trong lĩnh vực điều khiển cơ giáp."
Phòng mô phỏng cơ giáp trước mặt không phải là một "căn phòng", nó giống như một nhà kho trống trải và rộng rãi.
Một vài khoang mô phỏng cơ giáp kiểu mới được kết nối với bảng dữ liệu của viện nghiên cứu.
Ngước mắt nhìn lên mới để ý ở trung tâm là những mô hình cơ giáp của Đế quốc đã được thu nhỏ, mặc dù đã được thu nhỏ chúng vẫn giống như những người khổng lồ.
Màn hình ảo lớn hắt lên những mô hình đã từng đi tung hoành trong vũ trụ bao la một lớp ánh sáng lạnh lẽo.
Trên màn hình ảo là chế độ xem ba chiều của một cơ giáp vẫn đang được phát triển.
Một số bộ dữ liệu chen chúc ghi bên cạnh.
Ở phía cuối, còn ghi rõ tên của thí nghiệm viên, Bạch Lịch.
Lục Triệu nheo mắt nhìn xem, chiếc cơ giáp trên màn hình ảo được sơn màu xanh đậm.
Cùng màu với mảnh vỡ cơ giáp trong phòng trưng bày.
"Đây là một chiếc mũ giáp dùng để ghi lại những dao động trí lực.
Nó hơi xấu nhưng rất ổn định, chú ý đến việc thu thập dữ liệu hơn những chiếc mũ của Viện Nghiên cứu Đế quốc hiện tại." Tư Đồ nhặt hai chiếc mũ chế tạo đặc biệt cho khoang mô phỏng đưa cho Lục Triệu và Bạch Lịch, "Thiếu tướng, hôm nay ngài sẽ lái một mẫu cơ giáp thường dùng trong Quân đội để tiến hành một cuộc đối đầu mô phỏng với Bạch Lịch."
Lục Triệu cầm lấy một cái trước mặt, quay đầu lại nhìn thấy Bạch Lịch cũng đã cầm cái còn lại.
Phía bên kia có người gọi, Tư Đồ giơ tay ý bảo đợi một chút rồi bước đến phía đó.
Bạch Lịch nắn nắn đệm mũ, nghiêng người nói với Lục Triệu: "Anh muốn em xem mảnh vỡ, là để em có thể biết anh đang nghĩ gì lúc em nhìn thấy cơ giáp của viện nghiên cứu chế tạo."
Lục Triệu nhìn cỗ cơ giáp trên màn hình ảo có phần giống với KL223: "Em biết."
Anh nói: "Anh muốn quay trở lại vũ trụ."
"Anh không muốn làm em giận.
Lần sau anh sẽ thẳng thắn." Bạch Lịch giơ ngón tay lên trời chỉ vào cỗ cơ giáp trên màn hình ảo.
"Anh muốn cho anh hai Thiếu tướng biết, mặc kệ dư luận và đàm tiếu, lãng mạn của chúng ta sẽ mãi là cơ giáp và vũ trụ."
Có lẽ hắn vẫn đủ dũng khí để đuổi theo những vì sao ngay cả khi đứng trên mặt đất.
Lục Triệu không biết mình nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy lãng mạn của Bạch Lịch chạm thẳng đến tim anh.
"Hoa tươi, có thể em không trải qua cảm giác được lái KL223, nhưng hôm nay anh sẽ cho em trải nghiệm cảm giác đánh nhau với người từng lái KL223!" Bạch Lịch vỗ ngực nói to, sau đó lại ghé vào tai Lục Triệu thì thào, "Không khen Lịch Lịch à anh hai Thiếu tướng?"
Khóe miệng Lục Triệu giật giật, phát hiện đứng trước mặt Bạch Lịch anh không thể cư xử với hắn như những người khác, anh đẩy đầu Bạch Lịch ra, nhưng vẫn giơ ngón tay cái lên: "Anh thật là giỏi."
Bạch Lịch cười rộ lên, kiêu ngạo giơ mũ giáp: "Đánh nhau không?"
Lục Triệu cũng nâng mũ của mình lên chạm mũ với Bạch Lịch: "Đánh."
Lúc hai chiếc mũ giáp chạm vào nhau trong không khí, hai buồng mô phỏng cũng đã được kích hoạt, sáng lên một tầng màu xanh lạnh lẽo.
Bạch Lịch và Lục Triệu giơ ngón tay cái lên, lần lượt bước vào khoang mô phỏng.
Hôm nay Không phải Bạch đại thiếu gia đối đầu với mô phỏng của Lục Triệu, cũng không phải là Lịch Lịch.
Lục Triệu nghĩ không ngờ mình còn có cơ hội gặp được Thiếu tướng Bạch Lịch.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã tràn vào hun nóng lên từng mạch máu của Lục Triệu.
Bạch Lịch cũng giống như anh, dù bao nhiêu năm trôi qua cuồng nhiệt vẫn sẽ không bao giờ giảm.
Nhưng ngay lúc đó anh chợt nghe Bạch Lịch nói với Tư Đồ: "Ê, lát nhớ quay video trận chiến giùm tao."
Tư Đồ: "?"
Tư Đồ: "Khùng hả, quay làm gì?"
Bạch Lịch rất đắc ý: "Lát nữa tao đăng lên mạng, tao nghĩ ra luôn caption rồi: "Hôm nay mình với Omega của mình ve vãn đánh yêu nhau nè các bạn"!"
Lục Triệu mặt không cảm xúc ngồi trong khoang mô phỏng.
Có lẽ Thiếu tướng Bạch Lịch chỉ tồn tại trong môi trường buồng lái cơ giáp.
Cho đến lúc đó chỉ có thể đối mặt với Bạch đại thiếu gia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...