Vết Xước Hoàn Mỹ

Edit: Thỏ

Rốt cuộc kỳ nghỉ đông tựa như địa ngục kết thúc, tôi lên cấp 3, học hành bận rộn. Cuối học kỳ hai mẹ tôi làm thủ tục chuyển trường, hiện tôi đang học ở trường tư thục, học phí cao đến mức khó tưởng.

Thì ra Cố Diễn từng là học sinh ở đây.

Tôi lấy cớ phải chăm chỉ học tập, xin chuyển vào sống trong ký túc xá.

Thật ra tôi không muốn ở Cố gia, căn nhà kia khiến tôi nhớ đến việc mình đã bị Cố Diễn tàn nhẫn cưỡng bức như thế nào. Tôi cũng không kể lể với mẹ, tôi biết bà sẽ lựa chọn điều gì khi đối diện với cuộc sống nhung lụa giàu sang. Chỉ đành than thân trách phận, tôi cam tâm lừa mình dối người.

Cố Diễn được nước muốn làm gì làm, hiện tại trên dưới Cố gia đều biết mối quan hệ của chúng tôi. Mẹ tôi biết rõ sự tình hơn những người khác, nhưng bà lại tỏ ra chẳng quan tâm. Còn tôi tự mà hiểu lấy.

Sau khi sống trong ký túc xá, mọi chuyện vẫn chưa thuận lợi cho cam. Đám học sinh ở đây đều là cành vàng lá ngọc, tôi vốn nghèo khổ, thiếu thốn nên không thể hòa hợp với bọn họ. Tôi không muốn dính dáng đến Cố gia quá nhiều, vì vậy ở trường chưa từng nhắc tên cha kế.

Thật ra thành tích học tập của tôi khá tốt, nhưng từ khi chuyển đến đây tôi tự cảm thấy mình thua sút người ta. Đặc biệt là tiếng Anh, nghe thấy các bạn cùng lớp phát âm hoa mỹ khiến tôi không hé môi được. Cũng may tôi không định đi ngoại quốc, chỉ thầm mong kết thúc năm học để thi vào trường đại học quốc gia, vậy đã đủ rồi.

Hầu hết mọi người luôn thích sự tương đồng, vì vậy một tôi lạc loài đã bị các bạn học phát hiện ra. Bọn họ say sưa nói về những nhãn hiệu mà tôi không biết, bàn đến âm nhạc hay nghệ thuật lại càng mù tịt…

Tôi bắt đầu bị cô lập, không phải tẩy chay, nó chỉ ở mức cô lập mà thôi.

Nơi này giáo dưỡng học sinh rất tốt, bọn họ sẽ không làm những chuyện tự hạ thấp nhân phẩm của mình.

Tính cách tôi quê mùa hướng nội, hay gặp khó khăn trong giao tiếp nên bọn họ cư xử như thế, tôi vẫn cảm thấy tốt chán.

Vốn dĩ định trải qua một năm học lặng lẽ, nào ngờ vẫn gặp phải biến cố.

Kỳ kiểm tra lần đó tôi vô tình đứng hạng nhất trong top 10 của trường, điểm tổng cao hơn cả lớp phó học tập. Chẳng qua tôi mèo mù vớ cá rán mà thôi, ngay lúc làm đến câu hỏi khó thì nhớ lại bài giảng của thầy lần trước, vì thế giải được. Lớp phó học tập vẫn luôn dẫn đầu điểm số, nghe đâu cha y cũng là cán bộ cấp cao, có lẽ sinh trong gia đình quyền quý nên lòng tự trọng cũng cao ngút trời.

Tính y cởi mở, phóng khoáng, ở trường có nhiều bè bạn, dù y không trực tiếp ra mặt thì đám bạn y đã chĩa mũi dùi vào tôi. Giáo viên chủ nhiệm biết tôi có quan hệ với Cố gia, vì thế nàng lưỡng lự gọi cho mẹ tôi. Bấy giờ tôi chỉ đứng trong văn phòng, nhìn chằm chằm bầu trời màu xám ngoài song cửa.

Tôi lên tiếng phủ nhận tin đồn về mình, huống chi phòng học có camera, sợ gì không có chứng cứ.

Từ trước đến nay tôi đều hành xử có chừng mực, chưa bao giờ bị nhà trường mời phụ huynh. Lần đầu tiên gặp chuyện ồn ào như vậy, không biết lúc đến mẹ tôi sẽ phản ứng ra sao. Nhưng sự tình nằm ngoài dự đoán của tôi, người đến nào phải mẹ, mà là Cố Diễn.

Hắn bước tới vỗ lưng tôi, đặt tay lên vai tôi rất tự nhiên. Tôi thấy sợ hãi với sự tiếp xúc thân mật ấy, toàn thân cứng đờ, gần như nghẹt thở. Giáo viên chủ nhiệm quả thật biết Cố Diễn, trông thấy hắn đến, thậm chí cô còn đứng dậy theo bản năng.


Cố Diễn – nhân vật làm mưa làm gió ở trường phổ thông Bác Hành, cho dù tốt nghiệp hai năm nhưng tiếng tăm vẫn lẫy lừng như trước. Tôi từng nghe mọi người liên tục nhắc đến tên của hắn, theo sau là những lời tán thưởng ngợi ca. Hắn thật sự quá ưu tú, khiến người khác chỉ có thể hâm mộ, không đủ bản lĩnh để đố kỵ.

Nhưng vì sao hắn làm vậy với tôi? Là muốn giải tỏa áp lực, hay bởi vì ghét cay ghét đắng?

Tôi đứng lặng thinh, chẳng biết phải làm gì, lòng bàn tay chợt nong nóng…

Chủ nhiệm nói rõ mọi việc với hắn, nghe xong hắn thản nhiên bảo: “Em trai tôi sẽ không gian lận.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Chủ nhiệm liên tục gật đầu phụ họa theo.

“Nhưng bạn Đoạn Hà tiến bộ quá lớn, điều này làm ai cũng sẽ nghi ngờ.” Cậu chàng tố cáo tôi bèn phản bác.

Tôi thấy nó khép nép trước Cố Diễn, thay vì châm chọc chua ngoa như đã từng thì nó đang tỏ ra hiểu chuyện lắm.

Cố Diễn mỉm cười, không nhìn nó, chỉ nhìn chằm chằm vào cô chủ nhiệm: “Lạ nhỉ chủ nhiệm Ngô? Bây giờ Bác Hành không cho phép học sinh tiến bộ? Ngày xưa tôi học nào phải thế?” Tựa như một câu bông đùa, nhưng lại khiến chủ nhiệm Ngô dùng khăn lau mồ hôi trên trán.

Rốt cuộc trường học không xử lý tôi, cô Ngô còn khen tôi tiến bộ, do cảm thấy rất châm biếm nên tôi chỉ gật đầu có lệ.

Cố Diễn bâng quơ nói: “Thói mách lẻo sẽ gây khó chịu cho mọi người, nhà trường nên chỉnh đốn thì hơn.”

Chủ nhiệm Ngô liên tục dạ thưa khiến cậu chàng kia mặt mày tái mét.

Cố Diễn nắm chặt cổ tay tôi đi xuống cầu thang, tôi muốn né tránh, nhưng có rất nhiều người đang nhìn. Lúc ngang qua bồn hoa, tôi không kìm được nói với hắn: “Em không quay cóp.”

Cố Diễn trả lời chắc nịch: “Anh biết mà.”

Sau đó lại ra lệnh cho tôi: “Mau dẫn anh về ký túc xá.”

Tôi sợ ở cùng một chỗ với hắn, bèn dừng lại không chịu bước đi.

Cố Diễn vuốt ve cổ tay tôi, thì thầm khe khẽ: “Đừng lo, anh không muốn em ở trường.”

Hắn cao hơn tôi, lúc hơi cúi đầu tựa như hôn vành tai tôi vậy. Vài học sinh đi ngang đã bắt đầu chú ý, bởi lẽ hắn đi đến đâu thì vẫn như mặt trăng được tinh tú vây quanh. Tôi sợ hắn làm thêm mấy hành động kỳ quặc nên vội vàng đưa hắn về ký túc xá.

Ban giám hiệu Bác Hành không ép học sinh phải ở trọ nên phòng 4 người chỉ có 2 người ở mà thôi. Từ lúc khai giảng đến nay tôi chưa thấy bạn cùng phòng quay lại lần nào, trông mặt mũi cậu ta cũng được, mỗi tội da dẻ tái mét, bộ dạng ốm yếu; vừa vào ở chưa được một hôm đã bị người yêu của chị gái đón về.


Tôi sợ Cố Diễn, vì thế không đóng cửa. Hắn mỉm cười nhìn tôi, bước đến đóng lại, tiện thể khóa trái luôn.

Sau đó, tôi bị áp vào tường, bị cưỡng chế hôn môi. Bờ môi ấy mềm mại nhưng hung tàn mang theo vị bạc hà thơm mát.

Tôi đẩy hắn ra, chất vấn: “Anh đã nói không ở trường học…”

Cố Diễn vuốt ve vết thương bị tôi cắn trên môi: “Không muốn em, nghĩa là không làm tình với em trong trường, còn hôn thì vẫn hôn.”

Hắn vẫn áp chế tôi, đảo lộn câu chữ, khoảng cách giữa cả hai rất gần, gần đến nỗi tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi của hắn.

Tôi quên mất phản bác.

Ánh mắt đó khiến da đầu tê dại.

Con ngươi đen nhánh càng khiến đáy mắt hắn sâu thẳm, hun hút, khó ai nhìn thấu được tâm tư…

“Buông em ra…” Tôi nhận thua, bèn van xin hắn.

Cố Diễn thôi ghìm tay tôi, hắn lùi một bước về sau.

“Trước khi đến anh đã gọi điện cho mẹ em rồi, bà đồng ý để em sống với anh, sau này không ở ký túc xá nữa.” Cố Diễn nói bằng giọng điệu điềm tĩnh.

Tôi ngây như phỗng, rất muốn đấm vào gương mặt trải đời ấy.

Nhưng tôi đã không làm vậy, sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi lẳng lặng dọn hành lý của mình.

Tôi cũng sợ nghèo y như mẹ.

Thật vất vả mới đủ điều kiện học đại học, bất kể thế nào tôi cũng muốn cố sức một phen. Con người luôn hạ tiện thế đấy, chỉ cần trong lòng có chuyện phải làm, những việc khác đều có thể đánh đổi…

Bao gồm tôn nghiêm, bao gồm thân thể.

Có lẽ không phải ai cũng vậy, nhưng tôi không tránh khỏi điều đó.


Tôi xách vali theo Cố Diễn đến bãi đậu xe, đồ đạc không nhiều, chỉ có sách giáo khoa và vài vật dụng đơn giản, gom vào một túi là đủ.

Cố Diễn nhìn hành trang ít ỏi của tôi, không nói gì, đợi tôi ngồi ngay ngắn trên ghế phụ thì gài dây an toàn giúp tôi. Lúc hắn lại gần khiến tôi rất căng thẳng, tôi bèn dựa sát vào ghế, nín thở.

Cố Diễn khẽ cười: “Nét mặt này là muốn anh trai chơi em trên xe sao?”

Tôi ngoảnh đi, im lặng nhìn chằm chặp ngoài cửa sổ.

Nếu là Cố Diễn, mặc kệ tôi đồng ý hay không hắn đều dùng phương thức yêu thích để xâm phạm tôi. Xét về thể lực hay lập trường, tôi vốn dĩ không thể phản kháng. Nhưng vừa rồi hắn chỉ hôn tôi một chút, cánh môi dừng sau vành tai – nơi giao nhau với cằm, vị trí kỳ lạ, phảng phất âu yếm như có như không.

Trường đại học của Cố Diễn cách đây không xa, là trường hàng đầu quốc gia, cũng là nơi tôi đang hướng tới.

Lúc nghèo khó, tôi còn vọng tưởng sẽ thay đổi số phận thông qua việc học hành. Mãi khi bước chân vào Cố gia, tôi mới phát hiện địa vị xã hội là thứ không thể nào thay đổi, số mệnh đã sớm được thượng đế viết nên.

Rời khỏi trường đã hơn 6 giờ tối, Bắc Kinh vẫn kẹt xe, điều này khiến tôi có thời gian để nhìn ngắm phố phường nhộn nhịp. Tôi thấy ven đường có một quầy bán khoai nướng, đột nhiên cảm thấy bụng rất đói. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, thời mà khoai nướng chưa được đặt trong thùng pha lê như thế này, chỉ có thùng sắt to kềnh, chứa đầy lửa than và khoai lang đỏ.

Tôi thèm thuồng, vòi vĩnh ăn khoai lang.

Tôi thấy mẹ tôi mở ví tiền ra, sau đó đóng lại. Bà ngồi xổm xuống nhìn tôi, bỗng nhiên bật khóc. Tôi bỗng hiểu rằng, tiền trong ví không đủ để mua dù chỉ một củ khoai, cho nên mẹ mới khóc. Tôi nức nở ôm lấy mẹ, vừa khóc vừa nói: “Con không ăn, không ăn, khoai lang đỏ có gì ngon!”

Kể từ đó, mười mấy năm tôi không ăn khoai nướng.

Mẹ tôi không tàn nhẫn, chỉ là yêu bản thân hơn thôi. Tôi mãi mãi nhớ rõ mẹ đã khóc vì không mua được khoai cho tôi, mãi mãi tin rằng mẹ thương mình nhiều lắm.

Cố Diễn học ở thành phố S, đi bộ qua hai con phố là đến trường. Nhà ở trung tâm thành phố rất đắt đỏ, nhưng Cố Diễn không muốn phô trương nên chỉ trang trí nội thất theo phong cách tối giản hiện đại.

“Đồ đạc để ở kia, em đi tắm đi.” Cố Diễn đưa cho tôi một đôi dép lê vừa chân.

“Em muốn gọi cho mẹ.”

“Ừ.” Cố Diễn gật đầu, cũng không ngăn cản.

Tôi lấy di động nhấn số mẹ mình, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, vừa mở miệng câu đầu tiên đã nói: “Đoạn Hà, ngoan ngoãn ở cùng anh trai, hiểu chuyện một chút.”

Tôi không thốt nên lời, thậm chí chưa kịp mở miệng để xác nhận thông tin Cố Diễn nói là thật hay giả. Một hồi sau, tôi đáp: “Vâng.”

Tiếp theo mẹ vội vàng cúp máy.

Cố Diễn bảo tôi tắm rửa, nên khi tắm xong tôi gõ cửa phòng hắn trong trạng thái khỏa thân.


Cố Diễn mở cửa, nắm cổ tay ướt đẫm của tôi kéo vào.

“Dáng vẻ gì đấy!” Hắn nhíu mày, lấy thảm nhung trên giường bao lấy tôi.

Tôi khó hiểu nhìn hắn: “Anh không làm em sao?”

Cố Diễn chau mày càng sâu.

Hắn không trả lời, xoay người lấy trong tủ ra một chiếc khăn bông, lau khô cơ thể và tóc tôi. Sau đó hắn giúp tôi mặc áo ngủ, tỉ mỉ gài từng cúc đến cùng.

Cố Diễn rất cao, quần áo của hắn quá rộng so với tôi, thậm chí tay áo phủ quá bàn tay. Hắn cầm tay tôi lấy khỏi lớp vải thùng thình, cẩn thận xắn lên, giống như đang chăm sóc trẻ nhỏ.

“Ngày mai mua cho cái mới.” Cố Diễn sửa sang cổ áo, bảo tôi. “Bình thường cứ mặc quần áo, để anh muốn cởi đồ em lúc nào thì cởi.”

Tôi hoang mang, nhìn hắn đầy khó hiểu.

Cố Diễn không định giải thích sự nghi hoặc của tôi, chỉ hỏi tôi thích ăn gì. Tôi nhận ra chúng tôi còn chưa ăn cơm chiều, vì vậy cúi đầu bảo, khoai nướng.

Cố Diễn cười, đưa tay vuốt mái tóc còn hơi ướt của tôi.

Khoảng chốc sau, chuông cửa vang lên, nhân viên giao hàng xách theo một túi giấy tinh xảo và một túi nhựa đưa cho Cố Diễn. Hắn đem túi giấy cho tôi: “Ăn đi còn nóng.”

Tôi không khách sáo, cứ thế bóc vỏ khoai lang đỏ, há miệng cắn vào thịt khoai màu vàng.

Thật sự quá ngọt, ngọt đến mức chóp mũi cay cay.

Tôi chảy nước mắt, tựa như khóc cho mẹ tôi năm ấy.

Cố Diễn tao nhã ăn hải sản, cũng không hỏi vì sao tôi lại trở nên đau buồn.

Lúc khóc xong, tôi dần dần bình tĩnh, lau khô dòng lệ rồi nghĩ đến chuyện ngày sau. Tôi thương lượng với Cố Diễn: “Cách học kỳ tới em sẽ phải thi đại học, cho nên… tần suất có thể ít lại không?”

Cố Diễn mỉm cười hỏi tôi: “Tần suất gì?”

Tôi biết hắn nghe hiểu, chỉ là cố ý trêu ngươi, tôi chỉ đành xấu hổ giải thích: “…Lên giường.”

Ngượng ngịu nói ra những lời như vậy, cũng không dám trông vào Cố Diễn nhượng bộ, thế mà hắn đáp: “Trước khi thi đại học, một tuần một lần được chứ?”

Không quá khó để chấp nhận, thậm chí còn tốt hơn so với dự đoán của tôi. Tôi suy nghĩ giây lát rồi đồng ý.

“Nhưng hôm nay, anh muốn chơi em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui