Vết Sẹo Cánh Thiên Thần

Hôm sau, sau gần một tiếng năn nỉ, Vee và tôi đã thuyết phục được cha mẹ nó cho phép hai đứa ăn mừng đêm đầu tiên ra viện của nó bằng món ớt nhồi và daiquiri dâu không rượu. Ít nhất thì đó cũng là điều mà chúng tôi tuyên bố. Nhưng tôi và Vee còn có một mục đích khác cao cả hơn nhiều.

Bảy giờ tối, bãi đỗ xe quán Borderline đã chật cứng. Tôi lách chiếc Neon vào một khoảng trống chật chội và tắt máy.

“Eo ơi,” Vee nói khi tôi trả chìa khóa cho nó và chạm vào tay nó. “Tay cậu còn có thể đổ mồ hôi hơn nữa không hả?”

“Mình đang căng thẳng.”

“Ôi trời, chẳng hiểu sao cậu lại thế.”

Tôi vô tình nhìn ra cửa.

“Mình biết cậu đang nghĩ gì,” Vee nói, mím môi. “Và câu trả lời là không! Không trong từ không đời nào!”

“Cậu không biết mình đang nghĩ gì đâu,” tôi nói.

Vee nắm lấy cánh tay tôi. “Ai bảo mình không biết hả?”

“Mình sẽ không chạy đi đâu,” tôi nói. “Không đâu.”

“Nói dối.”

Thứ ba là ngày nghỉ của Patch – Vee bảo rằng đây sẽ là thời điểm thích hợp để dò hỏi các anh chàng đồng nghiệp của cậu ta. Tôi hình dung ra cảnh mình ưỡn ẹo đi tới quầy bar, làm duyên với anh chàng pha chế như kiểu Marcie Millar, rồi chuyển sang hỏi han về Patch. Tôi cần biết địa chỉ nhà cậu ta. Tôi cần biết cậu ta đã bao giờ bị bắt giữ chưa. Tôi cần biết liệu cậu ta có liên quan chút nào, dù là mơ hồ nhất, đến gã trùm mặt nạ kia không. Và tôi cần tìm hiểu xem vì sao gã trùm mặt nạ và người phụ nữ bí ẩn kia lại cùng xuất hiện trong đời tôi trước khi một hoặc cả hai người bọn họ có ý định thủ tiêu tôi vĩnh viễn.

Tôi liếc vào túi xách, kiểm tra lại lần nữa để đảm bảo rằng danh sách các câu hỏi mình chuẩn bị vẫn còn trong đó. Một mặt của danh sách ghi những câu hỏi về đời tư của Patch. Mặt còn lại là những lời tán tỉnh viết sẵn. Để đề phòng.

“Chà chà chà,” Vee nói. “Cái gì thế?”

“Chẳng có gì,” tôi nói rồi gấp nó lại.

Vee cố túm lấy tờ giấy, nhưng tôi đã nhanh tay hơn và kịp nhét sâu vào trong túi trước khi Vee chạm được vào nó.

“Quy tắc thứ nhất,” Vee nói. “Không dùng những thứ viết sẵn để tán tỉnh.”

“Quy tắc nào cũng có ngoại lệ.”

“Nhưng cậu không phải là ngoại lệ!” Nói rồi nó dùng cánh tay lành lặn túm chặt hai cái túi bóng lớn của cửa hàng 7-Eleven từ ghế sau ném mạnh vào người tôi khi tôi bước ra khỏi xe.

“Gì thế?” Tôi hỏi, bắt lấy chúng. Quai túi bị buộc khiến tôi không thể nhìn vào bên trong, nhưng phần đế nhọn không thể nhầm lẫn của một cái gót giày đang chực thòi ra ngoài túi.

“Cỡ tám rưỡi đấy,” Vee nói. “Da cá mập. Muốn nhập vai tốt thì phải hợp vai đã.”

“Mình không đi được giày cao gót đâu.”

“May mà chúng không “cao”.”

“Trông cao thế còn gì!!!” Tôi nói, nhìn vào cái gót đang nhô ra.

“Ừ. Gần mười hai phân rưỡi. Chúng đã vượt qua mức “cao” tận mười phân.”

Hay thật. Nếu không bị gãy cổ, chắc tôi cũng sẽ tự làm mình bẽ mặt khi đi moi những bí mật về Patch từ đám bạn đồng nghiệp của cậu ta.

“Nghe này,” Vee vừa bước lên vỉa hè vừa nói. “Mình đã mời một số người đến đây. Càng đông càng vui, đúng không?”

“Ai hả?” Tôi hỏi, mơ hồ linh cảm thấy điều xấu.

“Jules và Elliot.”

Trước khi tôi kịp bảo Vee ý tưởng này tệ hại đến mức nào, nó đã nói: “Thú nhận với cậu, mình… có lẽ… đang hẹn hò với Jules. Trong bí mật.”

“Gì cơ?”

“Cậu phải thấy nhà của Jules cơ. Bruce Wayne cũng không thể sánh bằng! Bố mẹ cậu ta không phải là những trùm buôn ma túy Nam Mỹ thì cũng thuộc dòng dõi thế gia!”

Tôi lúng túng chẳng biết nói gì, cứ chực mở miệng rồi lại chẳng thốt ra được một lời. “Chuyện xảy ra khi nào?” Cuối cùng tôi cũng cố nói được.

“Gần như ngay sau buổi sáng định mệnh ở Enzo’s hôm ấy.”

“Định mệnh? Vee, cậu có biết…”

“Mình hy vọng họ đã đến đây giữ chỗ trước rồi,” Vee nói, cố nghển cổ nhìn qua đám đông đang dồn ứ quanh các khung cửa. “Mình không muốn đợi. Thực sự mình sẽ chết đói mất nếu không có gì bỏ bụng trong vòng hai phút nữa.”

Tôi túm lấy khuỷu tay lành lặn của Vee rồi kéo nó sang một bên. “Mình cần phải nói với cậu một chuyện…”


“Mình biết, mình biết,” nó nói. “Cậu nghĩ có thể Elliot đã tấn công mình tối hôm chủ nhật đúng không? Chà, mình nghĩ cậu đã nhầm lẫn Elliot với Patch rồi. Tối nay, sau khi cậu đã điều tra được chút gì đó, sự thật sẽ chứng tỏ là mình đúng. Tin mình đi, mình cũng muốn biết kẻ nào đã tấn công mình lắm chứ! Có lẽ còn nóng lòng hơn cả cậu ấy! Vì giờ đó là chuyện của cá nhân mình. Và nhân tiện, mình có lời khuyên dành cho cậu đây: Hãy tránh xa Patch ra. Để an toàn.”

“Mình mừng vì cậu đã nghĩ kỹ về vấn đề này,” tôi nói cộc lốc, “nhưng nghe này. Mình đã tìm thấy một bài báo…”

Những cánh cửa quán Borderline mở ra. Một làn hơi nóng bất ngờ mang theo ngào ngạt hương chanh và rau mùi cuốn lấy chúng tôi, cùng với đó là tiếng nhạc mariachi trên loa ầm ĩ. {Mariachi là một loại nhạc dân gian Mexico có xuất xứ từ vùng Jalisco thuộc miền Tây Mexico. Mặc dù sử dụng những nhạc cụ châu Âu như kèn, violin và guitar, nhưng âm thanh của Mariachi lại mang phong cách rất tươi trẻ, sống động, ngẫu hứng và rất Mexico.}

“Chào mừng đã đến với Borderline,” một nữ tiếp tân chào chúng tôi. “Tối nay các bạn chỉ đi hai người thôi à?”

Elliot đang đứng ngay sau cô ta trong tiền sảnh mờ tối. Mắt chúng tôi giao nhau. Miệng cậu ta cười nhưng đôi mắt thì không.

“Các quý cô đây rồi,” cậu ta nói, xoa hai tay vào nhau khi tiếp lại. “Trông vẫn lộng lẫy như mọi khi nhỉ!”

Tôi sởn cả gai ốc.

“Đồng phạm của cậu đâu?” Vee hỏi rồi liếc quanh tiền sảnh. Những chiếc đèn lồng bằng giấy treo lủng lẳng trên trần, trải rộng trên tường là một bức bích họa về một ngôi làng Mexico. Hàng ghế đợi đều đã kín người. Không thấy Jules đâu cả.

“Tin xấu đây,” Elliot nói. “Cậu ấy ốm rồi. Các cậu đành phải chấp nhận mình vậy.”

“Ốm à?” Vee hỏi. “Ốm thế nào? Mà ốm là ốm kiểu gì chứ?”

“Cậu ấy vừa bị tiêu chảy vừa bị nôn mửa.”

Vee chun mũi. “Quá nhiều thông tin.”

Tôi vẫn đang băn khoăn không hiểu có chuyện gì xảy ra giữa Vee và Jules. Jules dường như luôn rầu rĩ, ủ ê, lại hoàn toàn không hứng thú làm bạn với Vee hay bất kỳ ai khác. Tôi chẳng thấy thoải mái chút nào trước ý nghĩ Vee đi chơi riêng với Jules. Không phải vì cậu ta khó ưa hay tôi chẳng biết gì mấy về cậu ta, mà chỉ vì một điều tôi vốn biết rõ: cậu ta là bạn thân của Elliot.

Nhân viên tiếp tân rút ba quyển thực đơn ra khỏi giá và dẫn chúng tôi đến một bàn gần khu bếp đến nỗi chúng tôi có thể cảm thấy hơi lửa trong lò xuyên qua những bức tường và phả thẳng vào mặt. Bên trái chúng tôi là quầy nước xốt, bên phải là những cánh cửa kính đọng hơi nước dẫn ra ngoài hiên. Chiếc áo cánh poplin của tôi đã dính chặt vào lưng. Tuy nhiên, có lẽ tôi đổ mồ hôi vì cái tin về Vee và Jules hơn là vì nóng.

“Chỗ này có được không ạ?” Cô gái tiếp tân hỏi, chỉ vào bàn.

“Tốt lắm,” Elliot nói rồi cởi chiếc áo khoác bo ra. “Mình thích chỗ này. Nếu căn phòng không làm cho các cậu đổ mồ hôi, thì thức ăn cũng sẽ hâm nóng các cậu lên.”

Cô gái tiếp tân mỉm cười: “Các bạn từng đến đây. Tôi sẽ mang cho các bạn khoai tây chiên và nước sốt ớt jalapeno mới nhất của nhà hàng chúng tôi nhé? Đó là món nóng nhất của chúng tôi hiện nay đấy.”

“Tôi thích những thứ nóng bỏng,” Elliot nói.

Tôi dám chắc cậu ta đang cợt nhả. Tôi đã quá rộng lượng khi nghĩ rằng cậu ta không đê tiện như Marcie. Tôi đã quá rộng lượng về tính cách của cậu ta, thế đấy. Đặc biệt là giờ đây tôi còn biết cậu ta đã từng dính líu vào một vụ giết người, mà ai biết trong tủ của cậu ta còn chưa bao nhiêu bộ xương khác nữa.

Cô gái tiếp tân nhìn cậu ta một lượt. “Tôi sẽ mang khoai tây chiên và nước sốt quay lại ngay. Nhân viên phục vụ sẽ sớm có mặt ở đây để các bạn gọi món.”

Vee ngồi vào bàn trước, tôi ngồi cạnh nó, còn Elliot ngồi đối diện với tôi. Mắt chúng tôi giao nhau, và trong mắt cậu ta ánh lên một tia ám muội. Dường như là oán hận. Có thể là thù địch. Tôi băn khoăn không rõ liệu cậu ta có biết tôi đã nhìn thấy bài báo đó không.

“Màu tía rất hợp với cậu, Nora ạ,” cậu ta nói, hất hàm về phía cái khăn của tôi khi tôi tháo nó ra khỏi cổ và buộc quanh quai túi xách. “Nó làm đôi mắt cậu sáng lên.”

Vee đạp vào chân tôi. Nó thực sự nghĩ cậu ta vừa khen tôi.

“Thế,” tôi nói với Elliot với một nụ cười giả tạo, “sao cậu không kể cho bọn mình nghe về trường dự bị Kinghorn?”

“Phải đấy,” Vee phụ họa. “Và cái xã hội thượng lưu bí mật trong đó? Như trong các bộ phim ấy?”

“Kể gì bây giờ?” Elliot nói. “Một ngôi trường tuyệt vời. Hết chuyện.” Cậu ta cầm cuốn thực đơn lên và nhìn qua một lượt. “Ai muốn ăn món khai vị không? Mình mời.”

“Nếu nó tuyệt vời như thế, sao cậu lại chuyển đi?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta. Rất khẽ, tôi cau mày, thách thức.

Hàm Elliot khẽ giật giật ngay trước khi cậu ta nở một nụ cười. “Vì mấy cô nữ sinh. Mình nghe nói nữ sinh ở quanh đây đẹp hơn nhiều. Lời đồn hóa ra lại đúng.” Cậu ta nháy mắt với tôi, và ngón chân tôi chợt lạnh toát như bị nước đá nhỏ vào.

“Thế sao Jules không chuyển cùng?” Vee hỏi. “Chúng ta có thể trở thành bộ tứ huyền thoại, mà có khi còn ấn tượng hơn nhiều. Bộ tứ phi thường.”

“Bố mẹ Jules bị ám ảnh với việc học hành của cậu ấy. Từ “khắc nghiệt” có lẽ không bao hàm hết được. Mình thề rằng, cậu ấy luôn bằng mọi giá phải vươn lên dẫn đầu. Cậu ấy không thể bị ngăn cản. Ý mình là, mình thú nhận rằng, ở trường mình học cũng được. Hơn hầu hết mọi người. Nhưng không ai có thể vượt qua Jules. Cậu ấy là một thần đồng.”

Đôi mắt Vee lại trở nên mơ màng. “Mình chưa bao giờ gặp bố mẹ Jules,” nó nói. “Hai lần mình ghé qua, họ đều không có mặt ở thị trấn hoặc đang đi làm.”

“Họ làm nhiều việc lắm,” Elliot đồng ý rồi lại nhìn xuống thực đơn, khiến tôi khó có thể đọc được những gì trong mắt cậu ta.

“Họ làm ở đâu?” Tôi hỏi.

Elliot cầm cốc tu một hơi dài. Nó khiến tôi cảm thấy như cậu ta đang câu giờ để nghĩ ra câu trả lời. “Kim cương. Họ dành rất nhiều thời gian ở châu Phi và Australia.”

“Mình không biết Australia có tiếng tăm trong lĩnh vực kim cương đấy,” tôi nói.

“Ừ, mình cũng thế,” Vee nói.


Tôi chắc rằng Australia không có kim cương. Chấm hết.

“Sao họ lại sống ở Maine?” Tôi hỏi. “Sao không phải là châu Phi?”

Elliot càng chăm chú nhìn thực đơn hơn. “Hai cậu định ăn gì? Mình nghĩ món majita bò có vẻ ngon đấy.”

“Nếu bố mẹ Jule kinh doanh kim cương, mình cá rằng thế nào họ cũng biết cách chọn một chiếc nhẫn đính hôn hoàn hảo,” Vee nói. “Mình luôn muốn một chiếc nhẫn nạm duy nhất một viên ngọc lục bảo.”

Tôi đá Vee dưới gầm bàn. Nó lấy dĩa đâm tôi.

“Ái!” Tôi kêu lên.

Nhân viên phục vụ dừng ở cuối bàn chúng tôi. “Quý khách uống gì?”

Elliot ngẩng đầu lên khỏi thực đơn, đầu tiên là nhìn tôi, sau đó nhìn Vee.

“Coke cho người ăn kiêng,” Vee nói.

“Làm ơn cho nước chanh,” tôi nói.

Nhân viên phục vụ mang đồ uống đến cho chúng tôi hết sức nhanh chóng. Sự trở lại của cô là tín hiệu để tôi rời bàn và thực hiện bước một của kế hoạch, cùng lúc đó Vee nhắc nhở tôi với một cú chọc thứ hai bằng dĩa dưới-gầm-bàn.

“Vee,” tôi nói qua kẽ răng, “cậu đi với mình đến phòng vệ sinh được không?” Đột nhiên tôi không muốn thực hiện kế hoạch này. Tôi không muốn để lại Vee một mình với Elliot. Tôi chỉ muốn lôi nó theo, kể cho nó nghe về vụ giết người, rồi tìm cách nào đó để tống cổ cả Elliot lẫn Jules ra khỏi cuộc đời hai đứa tôi.

“Sao cậu không đi một mình?” Vee nói. “Mình nghĩ ý định đó hay hơn.” Nó hất đầu về phía quầy bar và mấp máy nói “Đi đi”, trong khi bí mật ra hiệu xua tôi đi dưới gầm bàn.

“Mình đã có ý định đi một mình, nhưng mình thực sự rất muốn cậu đi cùng.”

“Con gái các cậu làm sao thế nhỉ?” Elliot cười với cả hai chúng tôi. “Mình xin thề, mình chưa bao giờ biết cô gái nào có thể đi vệ sinh một mình.” Cậu ta rướn người về phía trước và cười bí ẩn. “Hãy cho mình biết bí mật đó. Nghiêm túc đấy. Mình sẽ trả mỗi cậu năm đô.” Nói rồi cậu ta sờ vào túi sau. “Mười, nếu mình có thể đi theo và xem cái bí mật to tát đó là gì.”

Vee nhe răng cười. “Đồ hư hỏng. Đừng quên những thứ này đấy,” nó bảo tôi rồi ấn hai cái túi 7-Eleven vào tay tôi.

Lông mày Elliot nhướn lên.

“Rác,” Vee giải thích cho cậu ta với một chút mỉa mai. “Thùng rác nhà mình đầy rồi. Mẹ mình bảo vứt chúng đi khi ra ngoài.”

Elliot chẳng có vẻ gì là tin lời nó cả, còn Vee cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm. Tôi đứng dậy, tay ôm đống phục trang và nén giận.

Tôi luồn lách qua những chiếc bàn, đi về phía hành lang dẫn đến nhà vệ sinh. Hành lang sơn màu nâu đỏ và được trang trí bằng những chiếc maracas , mũ rơm cùng búp bê gỗ. Nhiệt độ ở đây nóng hơn, tôi lau trán. Kế hoạch bây giờ là kết thúc vụ này càng sớm càng tốt. Ngay khi quay lại bàn, tôi sẽ bịa ra một lý do để rời đi và kéo Vee về. Dù nó có muốn hay không. {Maracas là một nhạc cụ của người Trung Mỹ, còn gọi là cái shac-shacs, rất thịnh hành tại Cuba, Mexico, sau lan ra nhiều nước khác trên thế giới. Chúng tạo thành âm sắc không thể thiếu trong các nhạc khúc nhiệt đới.}

Sau khi nhòm hết ba buồng vệ sinh nữ và chắc rằng tôi chỉ có một mình, tôi khóa cửa chính lại và đổ những thứ bên trong hai túi 7-Eleven lên bệ rửa tay. Một bộ tóc giả bạch kim, một chiếc áo lót nâng ngực màu tía, một cái áo quây màu đen, một cái váy ngắn kim tuyến. Một đôi tất lưới màu hồng rực và một đôi giày cao gót da cá mập cỡ tám rưỡi.

Tôi nhét chiếc áo lót, áo quây và đôi tất trở lại vào túi. Sau khi cởi quần jean, tôi mặc váy ngắn vào, đội tóc giả lên và tô son môi. Tôi phủ lên trên cùng một lớp son bóng rực rỡ.

“Mày sẽ làm được,” tôi nói với bóng mình trong gương, đóng nắp thỏi son bóng lại và ngậm môi vào nhau. “Mày có thể bắt chước một Marcie Millar. Moi những bí mật từ đàn ông. Việc đó có gì khó đâu?”

Tôi hất đôi giày lười da đanh ra, nhét chúng vào một cái túi cùng với quần jean rồi đẩy cái túi xuống dưới bệ rửa tay, khuất tầm nhìn. “Với lại,” tôi tiếp tục, “chẳng có gì là sai trái khi hy sinh một chút kiêu hãnh để thu thập tin tức. Nếu mày tiếp cận vấn đề này một cách hèn nhát, hoặc thậm chí nếu mày không có được câu trả lời, mày có thể sẽ chết. Vì dù có thích hay không, ngoài kia vẫn có kẻ đang muốn hại mày.”

Tôi đung đưa đôi giày da cá mập trước mặt. Chúng không phải thứ xấu xí nhất mà tôi từng thấy. Thực ra thì, chúng khá là quyến rũ. Hàm cá mập đến với Coldwater, Maine. Tôi xỏ chúng vào và tập đi đi lại lại trong nhà vệ sinh vài lần.

Hai phút sau, tôi đã ngồi trên một cái ghế ở quầy bar.

Anh chàng pha chế nhìn tôi. “Mười sáu?” Anh ta đoán. “Hay mười bảy?”

Trông anh ta phải già hơn tôi đến chục tuổi, trán hói và mái tóc nâu cạo sát đầu. Tai phải anh ta đeo một cái khuyên bạc. Áo phông trắng và quần Levi’s. Không xấu… cũng chẳng đẹp.

“Tôi không phải một kẻ nghiện rượu vị thành niên,” tôi nói to để át tiếng nhạc và tiếng chuyện trò ồn ào xung quanh. “Tôi đang đợi một người bạn. Ngồi đây tôi mới nhìn được ra cửa.” Tôi lấy danh sách các câu hỏi từ trong túi xách ra và lén đặt nó dưới một lọ muối bằng thủy tinh.

“Cái gì đấy?” Anh chàng pha chế hỏi, lấy khăn lau tay và hất hàm về phía tờ danh sách.

Tôi nhét tờ giấy sâu hơn dưới lọ muối. “Chẳng có gì!” Tôi nói, giả bộ hoàn toàn ngây thơ.

Anh ta nhướn mày.

Tôi quyết định nói dối. “Đó là một… danh sách mua đồ. Lát nữa trên đường về tôi phải mua vài thứ cho mẹ tôi.” Những lời tán tỉnh đâu rồi? Tôi tự hỏi. Marcie Miller đâu rồi?

Anh ta nhìn tôi chăm chú. “Sau năm năm làm công việc này, tôi khá giỏi trong việc nhận ra những kẻ nói dối, cô bé ạ.”

“Tôi không phải là kẻ nói dối,” tôi nói. “Có thể một phút trước tôi đã nói dối, nhưng chỉ một câu thôi. Một lời nói dối nho nhỏ không tạo nên kẻ nói dối, đúng không nào?”


“Trông cô giống một phóng viên,” anh ta nói.

“Tôi làm việc cho tạp chí điện tử của trường tôi.” Nói xong tôi lại giật mình. Người ta thường không tin tưởng các phóng viên. “Nhưng tối nay tôi không làm việc,” tôi nhanh chóng giải thích thêm. “Hoàn toàn chỉ giải trí thôi, không công việc. Không nhiệm vụ bí mật. Không gì hết.”

Sau một thoáng im lặng, tôi quyết định tốt nhất là nên tiến tới. Tôi hắng giọng và nói: “Có phải Borderline là quán ăn có nhiều học sinh trung học đến làm không?”

“Phải, chúng tôi có rất nhiều nhân viên là học sinh trung học. Nhân viên tiếp tân, nhân viên dọn bàn và tương tự.”

“Thật à?” Tôi nói, và ngạc nhiên. “Có khi tôi biết vài người trong số họ đấy. Thử kể tôi nghe xem nào?”

Anh chàng pha chế ngước mắt lên trần và gãi râu. Ánh nhìn vô cảm ở anh ta không khuyến khích sự tự tin của tôi. Mà tôi không còn nhiều thời gian nữa. Elliot có thể thả thuốc độc vào Coke của Vee bất cứ lúc nào.

“Thế Patch Ciprirano thì sao?” Tôi hỏi. “Cậu ấy có làm ở đây không?”

“Patch à? Có. Cậu ấy làm ở đây. Vài buổi tối, và cuối tuần nữa.”

“Cậu ấy có làm vào tối chủ nhật không?” Tôi cố không tỏ ra quá tò mò. Nhưng tôi cần biết liệu Patch có thể có mặt ở bến tàu lúc đó không. Patch nói cậu ta định tham gia một bữa tiệc bên bờ biển, nhưng có thể những kế hoạch của cậu ta đã thay đổi. Nếu có ai đó xác định rằng Patch có đi làm vào tối chủ nhật thì tôi có thể loại trừ cậu ấy ra khỏi diện tình nghi trong vụ tấn công Vee.

“Chủ nhật?” Anh ta gãi cổ nhiều hơn. “Tôi chẳng nhớ rõ tối nào ra tối nào nữa. Thử hỏi mấy cô tiếp tân xem. Thế nào cũng có ít nhất một người nhớ. Họ đều cười rúc rích và trở nên điên khùng khi cậu ta có mặt.” Anh ta cười như thể tôi cũng đồng cảm với mấy cô tiếp tân nọ.

Tôi nói: “Anh có tình cờ xem được đơn xin việc của cậu ấy không?”

“Câu trả lời là không.”

“Chỉ là một chút tò mò thôi,” tôi nói, “theo anh thì người ta có được làm việc ở đây nếu trong lý lịch có một trọng tội không?”

“Một trọng tội?” Anh ta phá lên cười. “Cô đùa tôi đấy à?”

“Thôi được, có lẽ không đến mức trọng tội, nhưng một tội nhẹ nào đó?”

Anh ta chống tay lên mặt quầy và ghé lại gần. “Không.” Giọng nói đã chuyển từ hóm hỉnh sang bực mình.

“Tốt. Thật hay khi biết được điều đó.” Tôi đổi lại tư thế trên chiếc ghế ở quầy bar và cảm thấy da đùi mình bị bong ra khỏi lớp vinyl. Tôi đang toát mồ hôi. Nếu quy tắc đầu tiên trong việc tán tỉnh là không dùng những thứ chép sẵn thì chắc chắn quy tắc thứ hai là không được phép đổ mồ hôi.

Tôi tham khảo danh sách.

“Theo anh thì Patch đã bao giờ bị lệnh cấm chế chưa? Cậu ta có tiền sự nào về việc theo dõi người khác không?” Tôi ngờ rằng nhân viên pha chế đang bắt đầu khó chịu, thế là tôi quyết định ném ra tất cả các câu hỏi trong một nỗ lực cuối cùng trước khi anh ta tống cổ tôi khỏi quầy bar – hay tệ hơn, đuổi tôi ra khỏi nhà hàng vì tội quấy rầy và có hành vi đáng ngờ. “Cậu ta có bạn gái không?” Tôi buột miệng.

“Đi mà hỏi cậu ta,” anh ta nói.

Tôi chớp mắt. “Tối nay Patch không làm việc mà.”

Trước nụ cười của nhân viên pha chế, tôi chột dạ.

“Cậu ta không làm việc tối nay… đúng không?” Tôi hỏi, giọng lạc hẳn đi. “Cậu ta được nghỉ vào thứ ba cơ mà!”

“Đúng, thường là thế. Nhưng hôm nay cậu ấy đang làm thay cho Benji. Benji phải vào viện vì đau ruột thừa.”

“Ý anh là Patch đang ở đây? Ngay lúc này?” Tôi liếc ra sau, vuốt vuốt bộ tóc giả để che đi khuôn mặt trông nghiêng của tôi khi liếc qua khu vực ăn uống tìm Patch.

“Cậu ấy vừa vào bếp vài phút trước.”

Tôi tụt xuống khỏi ghế quầy bar. “Hình như tôi vẫn chưa tắt máy xe. Nhưng rất vui khi được nói chuyện với anh!” Nói rồi tôi chạy vội về phía nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh nữ, tôi chốt cửa, áp lưng vào cửa hít liền mấy hơi rồi đi đến bồn rửa mặt vã nước lạnh lên mặt. Patch sẽ biết được tôi đang tìm hiểu về cậu ta. Cái hành vi lố bịch đáng nhớ của tôi đã đảm bảo cho điều đó. Trước hết, đây là một điều tồi tệ vì nó, ừm, thật đáng xấu hổ. Và hơn nữa, khi nghĩ về nó, tôi phải đối mặt với sự thật rằng Patch là một kẻ bí ẩn. Những người bí ẩn không thích người khác xía vào đời tư của họ. Cậu ta sẽ phản ứng thế nào khi biết tôi đang soi mói cậu ta?

Và lúc này, tôi tự hỏi tại sao mình lại đến đây, trong khi từ sâu đáy lòng tôi không tin Patch là gã trùm mặt nạ. Có thể cậu ta có những bí mật đen tối, nhưng trùm một cái mặt nạ để đi lung tung thì không phải một trong số đó.

Tôi tắt vòi nước, và khi ngẩng lên, tôi thấy gương mặt Patch lù lù phản chiếu trong gương. Tôi hét lên và quay ngoắt lại.

Cậu ta không cười, và trông không được vui cho lắm.

“Cậu đang làm gì ở đây?” Tôi hổn hển.

“Mình làm việc ở đây?”

“Ý mình là ở chỗ này. Cậu không biết đọc à? Tấm biển trên cửa…”

“Mình bắt đầu nghĩ cậu đang theo dõi mình. Mỗi lần mình quay lại, mình đều thấy cậu.”

“Mình muốn đưa Vee ra ngoài,” tôi giải thích. “Nó đã phải nằm viện.” Giọng tôi nghe như đang bào chữa. Chắc hẳn điều đó chỉ khiến tôi có vẻ tội lỗi hơn thôi. “Mình không bao giờ nghĩ rằng lại tình cờ gặp cậu. Mình tưởng tối nay cậu nghỉ cơ. Mà cậu đang nói gì vậy? “Mỗi lần mình quay lại, mình đều thấy cậu”?”

Đôi mắt Patch sắc lạnh, đáng sợ và đầy soi mói. Chúng tính toán từng lời của tôi, từng động tác của tôi.

“Muốn thanh minh gì về bộ tóc lòe loẹt này không?” Cậu ta nói.

Tôi giật bộ tóc giả ra và ném nó lên bệ. “Muốn giải thích xem cậu đã ở đâu không? Cậu đã nghỉ học hai ngày nay rồi đấy.”

Tôi gần như chắc chắn Patch sẽ không tiết lộ chuyện cậu ta đã ở đâu, nhưng cậu ta nói: “Chơi bắn đạn sơn. Thế cậu vừa làm gì ở quầy bar?”

“Nói chuyện với nhân viên pha chế. Đó là tội à?” Chống một tay lên bệ rửa mặt, tôi nhấc chân lên để tháo chiếc giày cao gót da cá mập ra. Tôi khẽ cúi xuống, và khi làm thế, tờ danh sách câu hỏi rơi khỏi viền cổ áo tôi và rơi xuống sàn.

Tôi quỳ xuống nhặt nó, nhưng Patch đã nhanh hơn. Cậu ta giơ nó lên đầu khi tôi nhảy lên giằng lại.


“Trả đây!” Tôi nói.

“Patch đã bao giờ bị nhận lệnh cấm chế chưa?” Cậu ta đọc. “Patch có phải một tên tội phạm nghiêm trọng không?”

“Đưa-cho-mình!!!” Tôi giận dữ rít lên.

Patch khẽ cười và tôi biết cậu ta đã đọc được câu hỏi tiếp theo. “Patch có bạn gái không?”

Patch nhét tờ giấy vào túi sau. Tôi rất muốn với tay theo, bất kể vị trí của nó.

Cậu ta dựa lưng vào bệ rửa mặt và nhìn vào mắt tôi. “Nếu cậu định đào bới thông tin về mình, thì hãy hỏi mình.”

“Những câu hỏi đó,” tôi vẫy vẫy về phía vị trí cậu ta giấu chúng, “chỉ là đùa thôi. Vee đã viết đấy!” Tôi chợt nghĩ ra và nói thêm. “Tất cả là tại nó.”

“Mình biết nét chữ của cậu, Nora.”

“Ồ, ừm, thì,” tôi cố tìm một câu trả lời thông minh, nhưng đã ngẫm nghĩ đã lâu và mất cơ hội.

“Không lệnh cấm chế,” cậu ta nói. “Không trọng tội.”

Tôi hất cằm lên. “Thế còn bạn gái?” Tôi tự nhủ rằng mình không quan tâm cậu ta sẽ trả lời thế nào. Dù câu trả lời là gì thì với tôi cũng chẳng sao cả.

“Đó không phải việc của cậu.”

“Cậu đã cố hôn mình,” tôi nhắc cậu ta. “Cậu đã biến nó thành việc của mình.”

Một nụ cười ranh mãnh thấp thoáng trên miệng Patch. Tôi có cảm giác cậu ta đang nhớ lại mọi chi tiết của cái nụ-hôn-suýt-thành đó, bao gồm cả tiếng rên rỉ pha lẫn thở phào khoan khoái của tôi.

“Bạn gái cũ,” sau một thoáng cậu ta nói.

Bụng tôi thót lại khi một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong óc. Nhỡ cô gái ở Delphic và cửa hàng Victoria’s Secret là bạn gái cũ của Patch thì sao? Phải chăng cô ta đã thấy tôi nói chuyện với Patch ở trung tâm vui chơi và – nhầm lẫn – cho rằng mối quan hệ của chúng tôi còn có gì hơn thế? Nếu cô ta vẫn còn thích Patch, rõ ràng cô ta có thể ghen đến mức theo dõi tôi khắp nơi. Vài câu hỏi rắc rối dường như đang trở nên rõ ràng…

Và rồi Patch nói: “Nhưng cô ấy không ở đây.”

“Không ở đây nghĩa là thế nào?”

“Cô ấy đã đi rồi. Cô ấy không bao giờ quay lại nữa.”

“Ý cậu là… cô ấy chết rồi?” Tôi hỏi.

Patch không phủ nhận.

Bụng tôi đột nhiên nặng trĩu và quặn lại. Tôi không ngờ đến điều này. Patch từng có bạn gái, và cô ấy đã chết.

Cửa phòng vệ sinh nữ kêu lạch cạch khi có người cố đẩy vào. Tôi quên rằng mình đã khóa cửa. Trời đất. Vậy Patch đã vào bằng cách nào? Cậu ta có chìa khóa, hay còn cách nào nữa? Một cách giải thích có lẽ tôi không muốn nghĩ đến… có thể cậu ta đã trườn qua dưới khe cửa như một luồng khí… Hay như một làn khói.

“Mình phải quay lại làm việc đây,” Patch nói rồi nhìn tôi một lượt, ánh mắt hơi nán lại phía dưới hông tôi. “Chiếc váy sát thủ. Đôi chân quyến rũ chết người.”

Trước khi tôi kịp nghĩ ra một ý nghĩ mạch lạc, cậu ta đã ra khỏi cửa.

Bà già đang đợi đến lượt nhìn tôi rồi ngoảnh lại nhìn Patch lúc đó đã ra khỏi hành lang. “Cưng ơi,” bà ta bảo tôi, “cậu ta trông trơn như xà phòng ấy.”

“Miêu tả hay đấy,” tôi lẩm bẩm.

Bà ta khẽ rũ mái tóc xám và quăn tít. “Mọi cô gái đều có thể xoa thứ xà phòng đó lên người.”

Sau khi thay quần áo, tôi quay lại bàn ăn và ngồi xuống cạnh Vee. Elliot nhìn đồng hồ và nhướn mày nhìn tôi.

“Xin lỗi vì đã đi quá lâu,” tôi nói. “Mình có bỏ lỡ chuyện gì không thế?”

“Không,” Vee nói. “Vẫn thế, vẫn thế.” Nó huých vào đầu gối tôi, ngầm hỏi: Thế nào?

Trước khi tôi kịp đáp lại cú huých ấy, Elliot đã bảo: “Cậu đã bỏ lỡ nhân viên phục vụ đấy. Mình vừa gọi cho cậu một suất bánh ngô rưới nước xốt.” Một nụ cười đáng sợ xuất hiện trên khóe miệng cậu ta.

Tôi chớp lấy cơ hội.

“Thực ra thì, mình không chắc rằng mình có thể ăn nổi.” Tôi cố làm mặt buồn nôn – cũng không giả tạo cho lắm. “Mình nghĩ mình mắc bệnh giống Jules rồi.”

“Ôi trời,” Vee nói. “Cậu có ổn không?”

Tôi lắc đầu.

“Mình sẽ đi tìm nhân viên phục vụ và bảo cô ta bỏ đồ ăn của mình vào hộp,” Vee gợi ý, tìm chìa khóa trong xắc.

“Còn mình thì sao?” Elliot nói, nghe giọng chỉ còn nửa phần bỡn cợt.

“Lần khác nhé?” Vee nói.

Đúng rồi, tôi nghĩ.

Becca Fitzpatrick

Vết sẹo cánh thiên thần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui