Vết Nhơ

Không sai, chính là hướng này.

Kim bạc trên nhẫn sáng dần theo bước chân của Mặc Tức.

Mặc Tức đứng trước một căn phòng người hầu nhỏ hẹp, ổn định nhịp thở hơi dồn dập của mình. Hắn giơ ngón tay thanh mảnh tái nhợt lên, kim chỉ đã biến về hình đằng xà — Cố Mang đang ở bên trong.

Cố Mang bị bỏ thuốc, bây giờ thứ mạnh nhất trong lòng tất nhiên là tình dục, mà căn phòng này…

Hầu kết Mặc Tức trượt lên trượt xuống.

— Căn phòng này, là nơi hắn và Cố Mang từng vụng trộm hẹn hò nhiều nhất.

Năm đó Mộ Dung Liên đê tiện vô sỉ, sau lần đại chiến đầu tiên, gã cướp hết công lao của Cố Mang trên chiến trường, nhờ vậy mà được Quân thượng phong thưởng hậu hĩnh, còn Cố Mang vẫn chỉ là một tên nô lệ vô danh tiểu tốt trong phủ Vọng Thư.

Sau khi trở về từ sa trường, vương phủ sâu thẳm, nhìn không thấy người. Mặc Tức chỉ có thể kiềm chế, nhẫn nhịn, một tháng, hai tháng… cuối cùng không thể nhịn được nữa, coi bộ Cố Mang cũng không thể tới tìm mình, Mặc công tử đành phải hạ thấp thân phận, phụng phịu tìm đến phủ Vọng Thư.

Lẽ ra hắn chỉ định mượn cớ bàn việc quân với Mộ Dung Liên để nhìn Cố Mang một tí.

Ai ngờ quản gia nói Mộ Dung Liên đang đóng cửa tu luyện trong sân diễn võ, tạm thời chưa ra được, nếu Mặc công tử không ngại, chi bằng ra sân sau dạo một vòng, để gia đinh theo hầu hạ.

Mặc Tức bình tĩnh nói, vậy kêu Cố Mang tới đi, cũng coi như là người quen cũ.

Đây không phải yêu cầu gì vô lễ, vừa khéo Cố Mang cũng đang rảnh, quản gia bèn sai người gọi y tới. Lúc Cố Mang đến gần đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy Mặc Tức, ít nhiều cũng hơi bất ngờ.

Mặc công tử và Mộ Dung công tử như nước với lửa, Mặc Tức giá lâm phủ Vọng Thư, quả thật còn sốc hơn Quân thượng lão nhân gia đích thân tới đây.

Quản gia dặn Cố Mang: “Phải một canh giờ sau thiếu chủ mới ra được, ngươi hầu hạ Mặc công tử đi dạo trong phủ cho đàng hoàng.”

Cố Mang đáp: “… Được…”

Mặc Tức nhìn y một cái, sau đó lơ đãng dời mắt đi.

Phủ Vọng Thư có bảy dãy nhà, năm dãy đầu đông người, hai dãy sau chủ yếu dùng làm sân bãi, trồng linh dược cỏ thơm, thường ngày không có người hầu nào ra vào.

Mặc Tức đi phía trước, Cố Mang theo phía sau, hai người đi từ sân trước đến sân sau, Cố Mang vừa đi vừa giới thiệu cảnh vật và bố cục sân phòng của phủ Vọng Thư với Mặc Tức.

Hai người họ biểu hiện quá xa cách khách sáo, nên thị vệ và gia phó đi ngang qua chẳng hề nhìn ra hai người có gì bất thường, chỉ có Mặc Tức biết lúc ấy mình nôn nóng cỡ nào.

Rõ ràng hắn rất muốn nói chuyện riêng với Cố Mang, rất muốn nhìn vào mắt y, rất muốn nuốt trọn cái người lúc đó còn thuộc về Mộ Dung Liên vào bụng, xương máu đều không chừa.

Nhưng mà hắn phải nhịn.

“Bên trái là phòng đàn, khi rảnh thiếu chủ cũng sẽ vào đó đánh đàn, bên trong có một cây đàn Tiêu Vĩ năm dây làm bằng gỗ đồng, là di vật của lão vương gia…”

(1) Đàn Tiêu Vĩ là cây đàn cổ do Thái Ung thời Đông Hán chế tác. Khi Thái Ung trên đường đi lánh nạn, gặp đám cháy lớn, ông đã cứu được một khúc cây ngô đồng và chế nó thành đàn. Do phần đuôi của khúc cây còn lưu lại vết cháy nên ông đã đặt tên cho cây đàn này là Tiêu Vĩ (cháy đuôi).

Càng vào sâu trong sân, người xung quanh cũng ít dần, lòng Mặc Tức ngày càng nóng, máu như bị thiêu đốt.

Cuối cùng đi vào một vườn thuốc, bốn phía chẳng có một bóng người. Cố Mang nói: “Vườn thuốc trồng bảy trăm sáu mươi lăm loại thuốc, trong đó…”


Trong đó thế nào còn chưa kịp nói tiếp, bởi vì Mặc thiếu gia đi phía trước đột nhiên dừng bước. Cố Mang không để ý, vẫn tiếp tục đi, thế là bất cẩn va vào tấm lưng rộng của hắn.

Mặc Tức quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Cố Mang.

“… Gì đó?”

“Huynh…” Rõ ràng nét mặt của hắn đong đầy khát khao và nhung nhớ, nhưng khi thật sự đứng trước mặt Cố Mang, nhìn dáng vẻ hững hờ như không của đối phương, hắn lại cảm thấy mình quá hạ tiện, thể diện không cho phép, thế là đanh giọng hỏi: “Không có gì muốn nói với ta sao.”

Cố Mang đăm chiêu một hồi, dụi mũi cười đáp: “Lâu rồi không gặp công tử?”

“…”

“Ơ, đừng lườm ta, đệ cũng biết ta bận lắm à nha, phải lau bàn nè, còn phải chẻ củi, còn phải bắt sâu trên bông cải, mấy việc này rất là quan trọng luôn…”

Sắc mặt Mặc Tức ngày càng kém, coi bộ sắp giận xì khói rồi.

Nhưng lúc đó Cố Mang chưa xác nhận quan hệ người yêu đúng nghĩa với hắn, hồi ở trong quân, Cố Mang còn trơ mặt nói chuyện này rất bình thường, chàng trai trẻ à, lên giường đừng nghiêm túc quá.

Trái tim của chàng trai trẻ sắp bị lão lưu manh này giày vò đến chết rồi, vậy mà ai đó chỉ lo lép ba lép bép về “chuyện quan trọng” của mình ở phủ Vọng Thư, cứ như đường đường Mặc gia đại công tử còn chẳng quan trọng bằng một cái bàn sứt sẹo ở nhà Mộ Dung công tử, khiến cho Mặc Tức hận không thể ném ngay một quả cầu lửa đập nát bàn học của Mộ Dung Liên, để xem Cố Mang còn lau cái gì nữa!

Cố Mang vẫn đang mải mê tường thuật Mộ Dung công tử đòi hỏi cao về bàn học cỡ nào, gì mà mặt bàn tử đàn có thể dùng làm gương soi luôn. Mới nói phân nửa, trước mắt bỗng nhiên xoay chuyển, chờ khi phản ứng lại, y đã bị Mặc Tức đè lên tường.

“Đệ…”

Đệ cái gì? Cố Mang còn chưa dứt lời, thân hình cao lớn của Mặc Tức đã áp xuống. Hắn quay gương mặt lạnh lùng qua, một tay ghìm hông Cố Mang, một tay chống bên má y, tiếp theo cúi thấp đầu, môi không cho phản kháng chắn hết lời của y.

Mặc Tức hôn quá mạnh bạo, dường như muốn trút trọn khát vọng vào người trong lòng, hoặc như muốn cắn nuốt Cố Mang xương da cũng không chừa. Động tác của hắn chứa dục vọng cưỡng ép và khống chế khiếp người, hơi thở dồn dập mà gấp gáp, môi lưỡi nóng bỏng mà thiết tha, cứ như Mặc công tử lạnh tựa băng tuyết trước mặt chúng dân là ai khác chẳng can hệ đến hắn.

“Đệ điên rồi… đây là phủ Vọng Thư…” Lúc răng môi quấn quýt, Cố Mang chợt tỉnh táo lại, dùng sức giãy khỏi vòng tay của Mặc Tức, đôi môi ướt át khép mở: “Có người thấy bây giờ!”

Cố Mang xuống tay quá nặng, Mặc Tức lại không định phản kháng, hắn rên đau một tiếng, bị Cố Mang bẻ trật khớp cánh tay.

“… Mẹ nó.” Cố Mang đâu ngờ Mặc Tức không đề phòng, vậy mà lại để mình ra chiêu thuận lợi, nhất thời xấu hổ vô cùng, hầu kết giật giật mấy cái, nói: “Rồi rồi rồi, đệ điên, ta phục đệ, ta sai rồi được chưa, ta nắn lại giúp đệ.”

Y đưa tay định nắn lại xương cho Mặc Tức, nào ngờ thiếu gia người ta lại nghiêng mình tránh đi, không cho y đụng vào, chỉ hờn dỗi lườm y.

“… Đại ca, ta quỳ lạy đệ, đệ cho ta nắn lại đi, nếu không chờ thiếu chủ đi ra nhìn thấy khách bị thương, hỏi ta sao lại thế, ta biết nói sao đây?”

Cố Mang lèm bà lèm bèm, cái tên xông pha trận mạc đánh đâu thắng đó này, thật ra rời khỏi chiến trường đi tới đâu cũng làm người ta thấy ghét à.

“Cũng đâu thể nói là ta đánh?”

Mặc Tức không hé răng, mặt mày vẫn còn cao ngạo lắm, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt hắn đang tuôn trào một vài cảm xúc cực nguy hiểm, chỉ là lúc này còn bị hắn kiềm chế.

Đơ ra một hồi, Mặc Tức ương ngạnh hỏi lại lần nữa: “Huynh không có gì muốn nói với ta sao.”

“… Có.”

“Nói.”


“Bộ đệ trúng chú lặp lại hả?”

Nhác thấy sắc mặt của đối phương, Cố Mang vội cười nói: “Ầy ầy ầy! Ta sai rồi ta sai rồi!”

Mặc Tức gắt giọng: “Không mượn huynh đụng vào ta! Tự ta biết nắn!”

“Đệ biết mới lạ! Pháp thuật và kỹ năng trị liệu của đệ tệ gần chết!

Sắc mặt Mặc Tức càng tệ hơn.

Cố Mang bật cười, cười khoái chí như đùa dai trót lọt, thế rồi bất ngờ lại gần hôn lên má Mặc Tức một cái.

“…”

“Sao công chúa điện hạ của ta không phản ứng gì hết vậy?” Cố Mang sờ cằm lẩm bẩm: “Để hôn thêm cái nữa.”

Vì thói lầy lội của mình, Cố Mang phải trả giá thêm nhiều cái hôn, cuối cùng Mặc công tử mới miễn cưỡng chịu cho y nắn xương. “Cụp” một tiếng nắn thẳng lại, rõ ràng không phải quá đau, song ánh mắt ai kia nhìn y đã ươn ướt đỏ hoe rồi.

“Nè, đệ…” Cố Mang muốn nhìn cho kỹ, Mặc công tử lại đưa tay đẩy bản mặt dày như tường thành của y ra, sau đó dời mắt đi, không cho y nhìn rõ.

Im lặng hồi lâu, Mặc Tức quay mặt qua chỗ khác, nói: “Hai tháng rồi ta không gặp huynh.”

“Đâu, còn thiếu mười hai ngày lận.”

Mặc Tức quay phắt đầu lại, lườm Cố Mang một cái.

Cố Mang khoanh hai tay, ung dung tựa vào vách tường quét vôi trắng, mỉm cười nhìn hắn, cằm hơi ngước lên.

“Tìm nơi không ai thấy được đi.” Cuối cùng, Mặc thiếu gia phụng phịu nói.

Thật ra lâu như thế không gặp nhau, nhịn không nổi nào chỉ riêng một người. Mặc Tức thì che giấu bằng lạnh lùng và cao ngạo, còn lá chắn của Cố Mang cũng chỉ đổi qua đổi lại giữa vô sỉ và vô vị.

Thế nhưng lúc ôm nhau ve vuốt, hai chàng trai trẻ đều hừng hực khát khao, cuối cùng Cố Mang dẫn Mặc Tức vào một căn phòng nhỏ ít người chú ý. Kiểu ám chỉ này thật sự quá rõ ràng, gần như vừa đặt chân vào phòng, Cố Mang đã bị đẩy mạnh lên ván cửa. Trong gian phòng nhỏ mờ tối không cửa sổ, giờ đây chỉ còn tiếng môi lưỡi cọ xát và tiếng thở dốc nặng nhọc của đàn ông.

Cố Mang mở to mắt, cổ bị ngậm cắn mút hôn, dù đang hứng tình cũng không quên thở hổn hển dặn dò: “Đừng hôn lên trên quá, sẽ bị… sẽ bị thiếu chủ thấy…”

Nhắc tên Mộ Dung Liên vào lúc này hiển nhiên không phải hành động gì sáng suốt. Mặc Tức khựng lại, dường như đang cố gắng đè nén dục vọng đáng sợ nào đó của mình. Cố Mang nép dưới người hắn thở hồng hộc một hồi, yên lặng chưa được bao lâu, y bỗng dưng bị thô bạo lật người lại…

Đai lưng bị giật ra, vẫn giữ tư thế đè Cố Mang lên cửa, Mặc Tức như đang nhẫn nhịn buồn tủi gì lớn lao lắm, im lìm không nói hôn lên gò má và cần cổ của Cố Mang, cuối cùng dừng trên chiếc vòng Tỏa Nô mà Mộ Dung Liên bắt y đeo.

Chiếc vòng đen tuyền lạnh lẽo này như kim đâm vào lòng Mặc Tức, nói cho hắn biết bất luận hắn khát khao cỡ nào, khát khao đến đớn đau, khát khao đến mức tim như bị xé rách, người trong ngực vẫn thuộc về Mộ Dung Liên.

Mộ Dung Liên muốn cho gọi y lúc nào cũng được, muốn hành hạ y thế nào cũng được, thậm chí có thể làm chủ sống chết sủng nhục của y — Một sợi xiềng xích, trói tận xương máu, nắm giữ cả đời.

Người hắn ôm là của Mộ Dung Liên.

Cảm giác đố kỵ thiêu đốt vành mắt của hắn, giục hắn càng thêm càn rỡ vặn cằm Cố Mang qua, để Cố Mang nằm sấp trên ván cửa quay đầu trao mình nụ hôn sâu. Bóng tối khiến ngọn lửa trong lòng hắn bùng cháy dữ dội, môi lưỡi cũng quấn quýt cuồng nhiệt, nước bọt dính ướt hòa vào nhau…


Quần áo của Cố Mang chẳng mấy chốc đã bị hắn lột hết, còn chính hắn vẫn gọn gàng chỉn chu. Có lẽ cảm nhận được tình trạng của người phía sau, Cố Mang vừa tức vừa buồn cười: “Lần nào cũng áo mũ chỉnh tề tới chơi ta, thật ra thì…”

Thì cái gì chưa kịp thốt đã vỡ thành tiếng rên rỉ.

“Một canh giờ sau thiếu chủ sẽ ra đó, đệ… phải làm nhanh lên…”

Mặc Tức rút ngón tay thấm ướt ra, đỡ lấy hông Cố Mang, dương v*t nóng bỏng thô to cạ cạ giữa mông y mấy cái, sau đó thình lình cắm mạnh vào.

“A…” Cố Mang lập tức kêu ra tiếng, hông đã bị dập cho nhũn ra, chỉ còn nước vịn ván cửa chống đỡ. Không chỉ vậy, y còn cảm nhận được rõ ràng dương v*t hầm hập của Mặc Tức nảy lên trong người mình, đã nóng mà còn thô quá đỗi, giống như muốn đốt phỏng nội tạng của mình vậy.

Mặc Tức thở dốc một hơi, vịn hông Cố Mang, hai người bắt đầu dùng tư thế đứng trước cửa giao hợp. Khoảng sân Cố Mang sống tuy hẻo lánh, nhưng không phải chắc chắn không có người đi qua, ván cửa phòng y lại mỏng dánh, y bèn cắn chặt môi, không dám rên tiếng nào. Thúc ầm ập một hồi, Mặc Tức nghiêng đầu ngậm lấy bờ môi ướt át của Cố Mang, lúc y hé miệng mới nghe được tiếng thở dốc bật ra. Tiếng thở ấy như kích thích Mặc Tức, động tác đưa đẩy bên dưới chỉ càng thêm dồn dập, mông va đập phát ra tiếng bành bạch. Mỗi cú thúc của Mặc Tức đều giống như muốn đóng vào chỗ sâu nhất của Cố Mang, điên cuồng như thể muốn nhét cả túi tinh vào trong vậy. Giữa những lượt đâm rút tưởng chừng bạo ngược này, Cố Mang nín hết nổi buột miệng kêu: “A… a…”

Cố Mang ngọ nguậy toan cản Mặc Tức lại, cố gắng trở mình định nói gì với hắn, song Mặc Tức chỉ cho Cố Mang lật nhẹ người, chẳng đợi y mở miệng đã vội vã đè lên, nâng hai chân y lên cao, quy đầu to tướng cạ vài cái trước cửa huyệt ướt đẫm chưa kịp khép, điệu bộ trông như chẳng muốn chờ thêm nữa, thế rồi bất ngờ dập mạnh vào.

“A a… sâu quá, sâu quá… Mặc Tức… Mặc, Mặc Tức… a a a…”

Cố Mang bị Mặc Tức nâng chân, hung hãn mà thô bạo phang phập, ban đầu còn rên rỉ thở dốc, cuối cùng chẳng thốt được tiếng nào, chỉ cảm thấy bụng mình sắp bị sư đệ thường ngày lạnh lùng lãnh cảm đâm thủng rồi, ngay cả cặp chân treo lơ lửng cũng vô thức căng cứng.

Lúc làm tình Mặc Tức không thích nói quá nhiều, nhưng luồng dã tính nguyên thủy trên người hắn, cùng với ánh mắt sâu hoắm như muốn nuốt sống Cố Mang vào bụng cũng đủ khiến lòng người run sợ, huống chi hắn còn thúc ầm ập như thế, mỗi cú đều đóng sâu vào vách trong ẩm ướt của Cố Mang, gấp gáp mà cuồng dại.

Có lẽ ván cửa rung lắc kịch liệt đã gọi về ý thức của Cố Mang, cuối cùng y thở hổn hển nói: “Đừng, đừng ở đây, vào trong đi… bên trong… bên trong có giường…”

Giường cái gì, ổ chó của y thì đúng hơn. Trên đời chỉ y mới có bản lĩnh này, dụ được Mặc thiếu gia bị khiết phích nghiêm trọng nằm lên chiếc giường gỗ xập xệ thấy gớm của mình.

“Tại sao đừng ở đây?”

“Sẽ, sẽ có người…” Cố Mang xưa nay nào phải người liêm sỉ, sách cũng đọc không nhiều, hễ tâm trí rối loạn, nói năng luôn trắng trợn đến mức khiến người khác đỏ mặt. Y ngửa đầu, thở hồng hộc từng hơi: “Sẽ có người nghe được đệ chơi ta…”

“Huynh sợ người khác nghe thấy à?”

“Nhảm, nhảm nhí! Ông đây còn phải nhờ thiếu chủ phát tiền nuôi mà… a a a… đệ làm gì vậy?! Đừng nhanh thế… nhanh, nhanh quá… a…”

Mặc Tức chỉ giận lẫy nói: “Gã đuổi huynh ra là tốt nhất, ta nuôi huynh.”

Tuy ngoài miệng nói vậy, Mặc Tức cũng biết một khi chuyện này vỡ lở, Cố Mang đâu chỉ bị Mộ Dung Liên đuổi ra đơn giản như thế, có khi còn bị xé xác luôn. Hắn bèn bế Cố Mang lên, dương v*t ghim càng sâu vào trong, làm cho Cố Mang gần như khóc thành tiếng, sau đó dùng tư thế gắn liền này, bế Cố Mang vào trong phòng.

Cánh tay hắn lực lưỡng rắn chắc, Cố Mang cũng không phải liễu yếu đào tơ, đưa chân quấn chặt hông của hắn. Hai người đi một mạch vào trong, dương v*t chưa từng trượt ra ngoài, chỉ ma sát tới lui với vách ruột, không nhanh cũng không chậm, trái lại còn giày vò gấp bội.

Thế nên chờ hai người ôm nhau ngã xuống giường, thân thể cường tráng ấm nóng của Mặc Tức đã áp vội lên người Cố Mang. Hắn nhấc chân Cố Mang lên, nóng lòng bắt đầu một đợt phang phập dồn dập mới. Cố Mang cũng không nhịn được nữa, rên rỉ ra tiếng: “A… sư đệ… sư đệ… đâm chỗ này nè… a… đúng chỗ đó rồi… mạnh hơn nữa đi… a a a…”

Cố Mang bao giờ cũng thế, chẳng che giấu điều gì, hoặc vì muốn che giấu nên mới luôn bày vẻ vô sỉ, nói gì mà thôi bỏ đi tuổi đệ còn nhỏ, ta kính già yêu trẻ nhường đệ nằm trên, đàn ông đàn ang cùng thấy sướng là được.

Ngặt một điều, cơ thể của y chịu không nổi loại kích thích đó — Y chịu đau rất giỏi, thương tích trên chiến trường chẳng thấm vào đâu đối với y, nhưng y lại không sao chịu được khoái cảm khi mình bị lấp đầy. Cuối cùng bao giờ y cũng khóc, nhưng mặc dù có khóc, y vẫn muốn triền miên hết mình với Mặc Tức.

Hai người họ làm tình thường xuyên là thế này, Mặc Tức không thích nói nhiều, Cố Mang thì cứ mặt dày mày dạn nói mấy lời kích thích thần kinh của hắn. Đệ to quá, chơi ta sướng chết mất, sâu thêm chút nữa chắc ta bị đệ đâm hỏng quá, sao đệ nóng thế, sao đệ còn chưa bắn… đệ… rốt cuộc đệ muốn làm tới chừng nào…

Mặc Tức bị y kích động, chòng ghẹo, khiêu khích đến phát điên, nhưng lại chẳng làm gì được y.

Cố Mang là lưu manh vô lại, miệng mồm ưa nói bậy. Cố Mang còn là nô lệ thấp hèn cùng cực, có lẽ vì thế nên y lên giường với Mặc công tử, cho dù là bên nằm dưới, cũng không phải khó chấp nhận đến vậy.

Y thậm chí sẽ cho phép, thậm chí… không biết có phải ảo giác của Mặc Tức hay không, y thậm chí còn thích Mặc Tức bắn vào trong. Mặc Tức từng tế nhị hỏi y về điều này.

Cố Mang mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận, bảo rằng đúng rồi, sướng lắm. Đệ muốn trải nghiệm thử không? Hay là lần sau đổi thành ta…

Chẳng chờ Cố Mang nói hết câu, Mặc Tức đã hôn lên cái miệng thiếu đòn của y, vùi mông vào giữa đôi chân giang rộng của Cố Mang, gấp gáp thúc mạnh từng cái, biến những lời trêu ghẹo của y thành tiếng rên rỉ đứt quãng.

Mặc Tức là người tuân thủ quy củ.


Nhưng lạ một điều là, hắn rất thích nghe tiếng rên rỉ dâm đãng suồng sã, hỗn loạn mất kiểm soát của Cố Mang, chẳng qua hắn không nói mà thôi.

Cuối cùng cả hai đều phát tiết, Cố Mang gần như rệu rã, mình mẩy mướt mồ hôi nằm dưới người Mặc Tức, huyệt sau còn đang co rút ngậm nuốt dương v*t của đối phương. Tinh dịch Mặc Tức bắn vào bị chặn chảy không ra, phần bụng căng đầy của Cố Mang phập phồng lên xuống, ai mà ngờ được trong cơ thể phái mạnh rắn rỏi này, giờ đây đã rót đầy tinh dịch của một người đàn ông khác.

Cố Mang ngẩn ngơ giây lát, bị Mặc Tức âu yếm hôn môi, thế rồi đột nhiên cười hỏi: “Đệ đến tìm thiếu chủ chi vậy?”

“…” Mặc Tức im lặng một hồi, hiếm khi không tỏ vẻ ngạo mạn, rầu rĩ nói: “Ta nhớ huynh.”

Cố Mang toét miệng cười, nhìn thanh niên nằm trên thân thể mướt mồ hôi của mình, nói: “Hay cho một bậc chính nhân quân tử, đệ không biết trèo tường vào tìm ta sao?”

Mặc Tức sửng sốt.

Hắn đích thực chưa từng nghĩ đến điều này. Bây giờ nghĩ theo hướng đó, hình như Cố Mang nói rất chí lý… Sao lúc trước hắn không nghĩ ra nhỉ?

Ý tưởng vừa lóe, vòng Tỏa Nô trên cổ Cố Mang chợt sáng lên.

Cố Mang: “Thiếu chủ tìm ta.”

“Đệ cũng nên ra rồi, ta dẫn đệ đi dạo, chứ không phải dẫn đệ đi sướng.”

Sau lần hẹn hò vụng trộm này, một thời gian dài sau đó, mãi đến khi hai người lại phụng mệnh xuất chinh, Mặc Tức thường xuyên tới đây tìm Cố Mang.

Phủ Vọng Thư có cấm chú, nhưng chỉ là chuyện nhỏ với Mặc Tức.

Quãng thời gian gắn bó thân mật đó, thỉnh thoảng cũng có lúc Mặc Tức bên này đang thao Cố Mang đến thất thần, Mộ Dung Liên bên kia chẳng biết lại muốn tìm y làm gì, thế là vòng Tỏa Nô siết chặt cổ, Cố Mang bị hai loại dằn vặt đan xen thít cho suýt ngạt thở, nghẹn ngào bắn tinh, ra giường bị làm cho ướt nhẹp.

Mộ Dung Liên rất nóng tính, gọi người không muốn chờ quá lâu, vì vậy Cố Mang thường xuyên không kịp tẩy rửa gì, mặc đồ xong là vội vàng qua ngay. Lúc y quỳ xuống trước mặt Mộ Dung công tử, trong người thậm chí vẫn còn lưu giữ tinh dịch Mặc công tử vừa bắn vào…

Quãng thời gian đó thật sự khá hoang đường, bây giờ nhớ lại, chính Mặc Tức cũng ngỡ ngàng vì sự liều lĩnh bất chấp của mình thời còn trẻ.

Rõ ràng không một lời hứa hẹn, cũng chẳng thấy tương lai.

Nhưng dường như dù có dây dưa như thế cả đời, trái tim cũng sẽ không bao giờ nguội lạnh. Hai người chẳng có gì cả, chỉ có thể biến yêu thương, khống chế và chiếm hữu thành những lần quấn quýt say đắm mà thiết tha.

Một người là công tử cao cao tại thượng, một người là nô lệ thấp hèn tận xương.

Bê bối khiến người hãi hùng nhất.

Nhưng lại bao hàm tình yêu thơ ngây khiến người mềm lòng nhất.

Là thanh xuân họ đã dành cho nhau.



Lúc này trong ảo cảnh, Cố Mang bị đưa đến đây, “Người Trong Mộng” gợi lên dục niệm ẩn giấu trong lòng y, vậy thì khi đẩy cửa bước vào, mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì?

Mặc Tức cắn răng, nhìn chằm chằm cánh cửa đã thấy vô số lần.

Trong tình huống bây giờ, nếu hắn đáp lại Cố Mang, tâm trí của Cố Mang sẽ dao động, “Người Trong Mộng” sẽ nhận được nhiều năng lượng hơn, đồng thời sẽ kéo Cố Mang lún càng sâu.

Mà nếu hắn không đáp lại, bóng quỷ đã bỏ thuốc Cố Mang, bỏ thuốc gì khỏi nghĩ cũng biết rồi, nếu không được an ủi hoặc uống thuốc giải kịp thời, chỉ sợ sẽ bị hành hạ đến phát rồ.

… Trước khi viện binh của Quân thượng đến, hắn chỉ có thể tận sức kéo dài thời gian, giúp Cố Mang giữ tỉnh táo.

Im lặng giây lát, Mặc Tức nâng tay, cuối cùng đẩy cửa ra —

Gần như ngay lúc đó, hắn bị người bên trong đẩy mạnh lên ván cửa. Giữa bóng đêm mịt mờ, một đôi mắt xanh nóng nảy mà bất lực nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn còn chưa mở miệng, môi đã bị run rẩy ngậm lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận