Mộ Dung Liên thấy vậy, sợ xảy ra sơ suất, bèn siết chặt túi gấm trong lòng bàn tay, nói với Mặc Tức: “Hỏa Cầu, ngươi đừng manh động. Y bị trọng thương cũng chính vì muốn đưa cái túi Càn Khôn này cho ngươi, nếu ngươi giao nó ra, y tỉnh lại có khi sẽ hận ngươi đến chết.”
Im lặng một thoáng, Mặc Tức nói: “Nếu ta không giao nó ra, có khi ta sẽ hận mình đến chết.”
Nói đoạn nâng tay chỉ một cái, một ngọn lửa bắn ra khỏi tường lửa, thình lình đốt trúng Mộ Dung Liên. Mộ Dung Liên ăn đau thả tay ra, túi Càn Khôn đựng tàn hồn của thú Huyết Ma bị lửa phép bọc lấy, nhanh chóng bay về tay Mặc Tức.
“Mặc Tức, ngươi ——!”
Mộ Dung Liên vừa giận vừa sợ, giận thì giận thái độ của Mặc Tức, sợ thì sợ giữa trách nhiệm với quốc gia và tính mạng của anh em, hắn sẽ bằng lòng chọn cái sau.
Đối với bất kỳ ai làm tướng, đây cũng là điều cấm kỵ và sai lầm nghiêm trọng. Một khi tướng soái nào đó đặt tình cảm cá nhân lên trên hết thảy, tất sẽ mang đến cho toàn quân thậm chí là nước nhà hậu quả không thể nào cứu vãn. Mặc Tức chinh chiến nhiều năm, hắn nên hiểu rõ đạo lý này mới phải. Nhưng cớ sao hắn lại ——
Chẳng đợi Mộ Dung Liên nghĩ xong, tường lửa rừng rực chợt lụi tắt. Mặc Tức đáp xuống từ trên đỉnh sóng lửa, quân ủng khảm lát sắt giẫm trên mảng đất bị thiêu đến cháy sém.
Trước ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc mù mờ của tất cả mọi người, Mặc Tức cầm túi gấm bước từng bước một về phía của quốc sư.
Quốc sư cất dao găm, một tay bóp cổ Cố Mang, tay còn lại xòe ra với Mặc Tức: “Đưa cho ta.”
“Ngươi đưa huynh ấy cho ta trước.”
Dường như bị câu này của Mặc Tức chọc cười, quốc sư cúi đầu liếm răng, nhếch miệng cười gằn: “Hi Hòa quân… quả nhiên ngươi vẫn còn quá trẻ, chưa từng nếm trải cảm giác chọn phải điều sai lầm không thể nào cứu vãn.” Gã cười cười, rũ hàng mi đen nhánh: “Nể tình ngươi xem như ngoan ngoãn, để ta nhắc nhở ngươi nhé?”
“…”
“Khi người vô vàn quan trọng đối với ngươi nằm trong tay kẻ khác.” Quốc sư chậm rãi sượt ngón tay qua cần cổ của Cố Mang, nói khẽ: “Kẻ khác đưa cho ngươi bất cứ điều kiện gì, tốt nhất ngươi nên chấp nhận hết, trừ phi ngươi chẳng bận tâm đến sống chết của người đó đến vậy.”
Ngừng một lát, quốc sư siết Cố Mang chặt thêm, đáy mắt lóe những tia ác ý.
“Qua đây.”
Gã hất cằm.
“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Dâng túi Càn Khôn cho ta.”
Bấy giờ ngay cả nhóm binh sĩ không rõ nội tình cũng nhìn hiểu phần nào, dường như Hi Hòa quân của bọn họ định dùng một thứ cực kỳ quan trọng với Trọng Hoa đổi lấy tính mạng của người nằm trong tay quốc sư. Nhưng nhìn hiểu thì nhìn hiểu, rất nhiều người đều ngây ra như phỗng, bọn họ tập kích chớp nhoáng đánh chiến dịch tàn khốc thế này, biết bao đồng đội đã trở thành đống xương bên bờ sông Vô Định, nhưng Hi Hòa quân lại vì một người… mà hiến tế gạt bỏ hết mọi hy sinh sao?!
(1) Sông Vô Định: Là tên một con sông ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Nước sông chảy xiết cuốn theo cát, lòng sông chỗ nông, chỗ sâu không nhất định nên gọi là sông Vô Định. Thơ của Trần Đào đời Đường có câu: “Khả liên Vô Định hà biên cốt” (Thương thay đống xương bên bờ sông Vô Định, ý nói xương của người chết vì chiến tranh).
Quốc sư nới lỏng ngón tay: “Nhanh lên.”
Trước ánh nhìn chăm chú của muôn người, Mặc Tức đi đến trước mặt quốc sư, im lặng phút chốc rồi chìa túi Càn Khôn ra phía trước ——
Nhưng ngay khi quốc sư sắp chạm đến túi gấm, ánh mắt của Mặc Tức đột nhiên trở nên hung ác, hắn quát lớn: “Mở trận!!!”
Sở dĩ quốc sư dám cho Mặc Tức đến gần là vì gã vẫn đang theo dõi mỗi một cử động của Mặc Tức, gã biết nếu muốn công kích, cho dù làm kín đáo thế nào cũng nhất định sẽ có điềm báo trước. Vì vậy tiếng hét này hoàn toàn nằm trong dự đoán của gã, quốc sư lập tức nâng tay mở trận, dựng một kết giới phòng ngự sáng lấp lánh chắn giữa chính mình và Mặc Tức.
Gã cười ngọt ngào: “Tính kế ta? Ngươi còn kém lắm…”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy bên mình lạnh toát! Trước khi gã kịp phản ứng, quanh người Cố Mang đang bị gã siết chặt bất ngờ toát ra hàng chục thanh kiếm ánh sáng màu xanh sẫm ——
Kiếm trận hoa sen!
Kiếm trận bảo vệ mà thuở trẻ tình nồng Cố Mang và Mặc Tức để lại trên người nhau nghe theo mệnh lệnh của Mặc Tức, thoáng chốc phóng vụt ra!!
Khoảng cách quá gần, còn chẳng kịp chuẩn bị, cho dù thân pháp của quốc sư tốt cỡ nào cũng không thể tránh khỏi, máu tươi tức thì tung tóe, văng khắp nơi sa trường…
Mọi người kinh ngạc kêu lên!
Thừa dịp này, Mặc Tức đánh vỡ kết giới của quốc sư, giằng lấy Cố Mang ôm vào ngực. Kiếm trận nhận mặt chủ nhân, ngay khi đụng vào Mặc Tức, đống kiếm bén ngót đó lập tức hóa thành vô số lông vũ sáng lóng lánh, bập bồng rơi lả tả.
Giữa màn lông vũ rợp trời, Mặc Tức một tay cầm túi Càn Khôn, một tay ôm Cố Mang bay về trước đại quân của Trọng Hoa.
“Sư huynh.” Mặc Tức nhẹ nhàng kề sát mặt Cố Mang, dùng giọng nhỏ đến mức gần như không nghe được thì thào: “Không sao rồi…”
Quốc sư quả thật cũng không phải hạng vừa, dưới tình huống không ngủ không nghỉ đánh đàn gọi hồn suốt nhiều ngày, sau lại đối chiến với sát chiêu của Cố Mang, hao tổn biết bao nhiêu tâm sức, gã vẫn kịp thời ngăn cản kiếm trận gây thương tích cho mình.
Gã chỉ bị cứa rách bả vai, máu nhỏ giọt tong tỏng, nhưng gã chẳng buồn ngó đến, đôi mắt như chim ưng lấp lóe những tia sáng điên rồ mà bén nhọn.
“Được… được lắm! Ha ha ha ha ——” Gã càn rỡ cười lớn, giọng điệu chợt trở nên tàn ác: “Không ngờ người quang minh lỗi lạc như Hi Hòa quân cũng biết dùng mánh khóe âm độc như thế! Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài!”
Nhưng ai lại cho phép gã nói vậy? Mặc Tức chẳng những không có ý định giao túi Càn Khôn ra, còn thuận lợi cứu được cận vệ bị bắt làm con tin, các tu sĩ Trọng Hoa đều thở phào một hơi, có nhiều người hết sức hổ thẹn vì vừa rồi lỡ suy đoán về Mặc Tức như vậy, lúc này có tiểu tu sĩ dễ kích động mắng quốc sư xối xả:
“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại đi! Bản thân tài nghệ không bằng người, còn dám nói Mặc soái của bọn ta âm hiểm ngoan độc, ngươi mặt dày vừa thôi!”
“Ngươi bắt con tin uy hiếp, ngươi không âm độc chắc?”
“Phải đấy!”
Với tư cách là dược tu, Mộng Trạch lập tức lệnh cho thuộc hạ đưa Mộ Dung Liên và hộ vệ của gã qua chữa trị, còn mình thì đi đến cạnh Mặc Tức, nói khẽ:
“Để muội xử lý vết thương giúp y.”
Mặc Tức lo lắng cho thương tích của Cố Mang, có Mộng Trạch xử lý thì không thể tốt hơn, bèn gật đầu nói: “Vất vả cho muội.”
Mộng Trạch lệnh cho thuộc hạ đỡ Cố Mang đến trước quân Xích Linh, để nhóm dược tu bắt đầu cầm máu và chữa thương cho y. Mặc Tức lại nhìn Cố Mang thêm vài lần, sau đó quay đầu định giao việc cho quan truyền lệnh, chợt nghe quốc sư bỗng dưng cười lạnh.
“Ha ha ha, phải, các ngươi nói đúng lắm, Hi Hòa quân thanh chính liêm khiết, quang minh chính đại…”
Gã thi triển thuật khuếch âm, giọng nói ác nghiệt không ngừng quanh quẩn nơi chiến trường.
“Nhưng liệu chư quân có biết, vị Hi Hòa quân thanh danh truyền đời của các ngươi, thế mà lại cho phép nghịch tặc phản quốc bẩn thỉu không chịu nổi đeo mặt nạ làm cận vệ của mình không?”
Trận doanh lặng ngắt như tờ, dần dần có tiếng xôn xao như sóng gợn lan ra.
Quốc sư gian trá cười nhăn nhở, nói với muôn người khắp sa trường:
“Kinh ngạc không? Bất ngờ không? Trụ cột quốc gia của các ngươi, thánh nhân quân tử của các ngươi, đằng này thì dụ dỗ các ngươi vào sinh ra tử cho hắn, đằng kia lại lén lút trao nhận, mập mờ dan díu với phản đồ. Thậm chí còn để lại chú ấn huyết khế thân mật khôn xiết trên người nhau.”
Có tiểu tu sĩ nhịn hết nổi, giận dữ rống: “Ngươi nói bậy!”
Quốc sư lại cười khẽ: “Ây dà, ta thành thật nhất đấy, chưa bao giờ nói bậy.”
“Nếu chư quân không tin, chi bằng bảo hắn tháo mặt nạ của cận vệ này cho các ngươi nhìn đi —— Nhìn xem kẻ mang ấn ký của Mặc soái nhà các ngươi trên người… có phải là Cố Mang, cựu thống soái mà các ngươi căm hận cùng cực không?”
Cả đại quân xôn xao!
Quốc sư tất nhiên là người biết nặng nhẹ, linh lực của gã vốn đã hao tổn quá nặng, bây giờ chiến cục bất lợi cho nước Liệu, gã sẽ không ham chiến. Sau khi để lại lời này, gã phất vạt áo, cùng phóng lên trời với đám thuộc hạ tinh nhuệ của mình, bay vút vào bóng đêm, chỉ còn tiếng cười suồng sã mà dữ tợn vang vọng nơi mây mù, quanh quẩn thật lâu trong trận doanh như chân tướng hãi hùng mà gã vừa tiết lộ.
Ba quân Trọng Hoa im thin thít. Đội quân do Mộ Dung Liên thống lĩnh là đội quân mới thành lập, không có cảm xúc gì mãnh liệt với “cựu thống soái” Cố Mang, vì vậy hầu hết chỉ kinh ngạc mà thôi. Quân Bắc Cảnh của Mặc Tức đã có không ít người biến sắc, đứng lung lay tại chỗ, mà phản ứng kịch liệt nhất chính là quân Xích Linh của Mộ Dung Mộng Trạch.
Tu sĩ đội quân này đều là hậu duệ quý tộc, rất nhiều người thân đã chết dưới tay Cố Mang, nghe nói cận vệ đeo mặt nạ này là kẻ thù của mình, bọn họ lập tức mất kiểm soát.
“Hi Hòa quân! Gã nói có thật không?!”
“Người này rốt cuộc là ai!!”
Trong số các tu sĩ phụ trách chữa thương cho Cố Mang, có một kẻ ôm thù sâu oán nặng với y, thế mà lại giơ tay định tháo mặt nạ của y xuống —— Nhưng ngay khi kẻ nọ sắp trót lọt, một luồng sáng xanh nhạt thình lình nện vào ngón tay của hắn ta!
Tu sĩ kia ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy người ngăn mình không phải là ai khác, chính là Mộ Dung Mộng Trạch đứng bên cạnh.
“Công chúa…?!”
Mộng Trạch nói: “Nếu cận vệ của chủ soái đeo mặt nạ, tức là thân phận cần bảo mật, ngoại trừ lệnh của Quân thượng và bản thân chủ soái, không ai được tự tiện tháo xuống.”
Đối phương kích động nói: “Nếu người này thật sự là Cố Mang thì có gì không được?!”
Mộng Trạch nghiêm nghị nói: “Nhưng nếu người này không phải là Cố Mang thì sao.”
Dược tu: “…”
“Ngươi mới nghe vài ba câu của gã người Liệu kia mà đã muốn mặc kệ quốc pháp, xúc phạm chủ soái rồi à?”
“Nhưng mà ——”
Mộng Trạch nói: “Lôi xuống!”
“Rõ!”
Tùy tùng bước lên, kéo dược tu tự tiện làm bậy kia xuống.
Tuy có công chúa bảo vệ, mặt nạ của Cố Mang không bị tháo xuống trước mặt ba quân, song tấm mặt nạ đó có bị tháo hay không, thật ra ý nghĩa không lớn lắm.
Mặc Tức là người làm việc quyết đoán, không thích có hiểu lầm với người khác, huống chi còn là hiểu lầm gây chấn động như thế. Nếu bên dưới tấm mặt nạ không phải là Cố Mang, căn cứ theo tính cách của hắn, hắn nhất định sẽ tháo mặt nạ của cận vệ kia xuống để trấn an lòng quân.
Nhưng Mặc Tức lại không làm như thế.
Vì vậy hầu như ai ai cũng tỏ tường, nguyên nhân Mặc Tức không làm thế chỉ có một ——
Bởi vì quốc sư nói không sai, người dưới lớp mặt nạ đích thị là Cố Mang.
Trận này tuy đánh thắng, lòng quân lại tan rã, dù rằng trước công huân và quyền uy của Mặc Tức, tạm thời không ai dám càn quấy ra mặt, nhưng lời đồn thị phi ngấm ngầm sau lưng lại nhiều vô số kể. Nghi ngờ quan hệ, xì xầm chửi bới, phỏng đoán ý đồ… nhất thời tựa vòng xoáy sóng ngầm rục rịch trào tuôn giữa đại quân tu sĩ.
Chưa lần thắng trận nào khiến Mặc Tức mỏi mệt đến thế này.
Nước Liệu rút quân khỏi Đại Trạch, tu sĩ Trọng Hoa lại tiến vào chiếm giữ tòa thành này, hắn không có lập tức khải hoàn về triều, mà là dẫn binh đi trợ giúp bách tính thành Đại Trạch tu sửa nhà cửa và dàn xếp dân lưu lạc. Hắn bước giữa gạch đổ tường xiêu sau trận chiến, lại không được người người kính ngưỡng như lúc trước, xung quanh chỉ bắn đến những ánh mắt lén lút dò xét thôi.
Nhưng Mặc Tức không hề thấy khó chịu vì cảnh ngộ của mình.
Hắn đã nếm trải tháng ngày như vậy từ lâu rồi, tình người ấm lạnh là chuyện mà hắn đã thấu hiểu vào năm bảy tuổi mất cha, huống hồ lúc ấy tình trạng đạp thấp nâng cao còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều.
Hắn chỉ cảm thấy vô cùng bức bối và phiền muộn vì cách mà người khác nói về Cố Mang —— Qua ánh mắt và lời xì xào bàn tán của bọn họ, hắn có thể nhìn ra sự căm thù và oán hận của bọn họ đối với Cố Mang, mà tay hắn đang nắm giữ chân tướng, song chẳng thể trình lên để chứng minh.
“Hôm nay huynh ấy sao rồi?”
Đại Trạch vừa bị đánh sập, quân doanh lại rối loạn, mấy ngày nay Mặc Tức toàn đi sớm về trễ, không thể kề cận bên Cố Mang. Hắn không dám giao Cố Mang cho người khác trị liệu, mấy ngày nay đều do Mộ Dung Mộng Trạch túc trực bên người y.
Bí mật không thể nói cho người khác, Mặc Tức đã nói với Mộng Trạch. Đối với việc Cố Mang là nội gián, Mộng Trạch biết được cũng kinh sợ không thôi, sau đó vô cùng hổ thẹn vì đủ loại thái độ mà ngày trước mình đối xử với Cố Mang. Mấy ngày nay Mặc Tức đồng ý cho nàng túc trực trị liệu cũng vì nguyên nhân này.
Thấy Mặc Tức trở về, Mộng Trạch tiều tụy ngẩng đầu lên: “Tạm thời không có gì nghiêm trọng, nhưng muội có thể cảm nhận được, do y từng phóng thích tuyệt chiêu hắc ma, vì vậy thần trí đã bị xâm hại, trở nên có phần mất kiểm soát… không biết còn áp chế được bao lâu.”
Mặc Tức nhắm mắt lại: “Lúc trước nước Liệu trả huynh ấy về cũng vì biết tình trạng của huynh ấy càng ngày càng nguy hiểm, không dám giữ lại cũng không dám giết chết, không biết sau khi huynh ấy bị hắc ma nuốt trọn sẽ biến thành cái gì, thế nên mới che giấu chân tướng, xem huynh ấy như củ khoai nóng ném về cho Trọng Hoa.”
Mộng Trạch: “…”
“Không nói chuyện này nữa.” Mặc Tức thở dài: “Hôm nay huynh ấy có tỉnh lại lần nào không?”
“Có tỉnh lại, nhưng đầu óc không được minh mẫn lắm, uống chút thuốc lại ngủ tiếp rồi.”
“…”
Cổ họng của Mặc Tức đắng chát, lặng thinh chốc lát lại hỏi: “Ký ức của huynh ấy… có phải sắp không giữ được không?”
“Muội không nói chắc được.” Mộng Trạch đáp khẽ: “Có điều lúc y tỉnh dậy, muội có nói chuyện với y một lát, nhìn chung y vẫn còn chút ấn tượng mơ hồ. Mặc đại ca, huynh cũng đừng quá bi quan.”
Thấy dưới mí mắt của nàng có quầng thâm nhàn nhạt, chứng tỏ mấy ngày qua cũng không ngủ ngon giấc, Mặc Tức trầm giọng nói: “Mộng Trạch, cảm ơn muội.”
“Muội là dược tu, hành y cứu chữa vốn là bổn phận của muội, có gì mà cảm ơn với không cảm ơn.”
Mặc Tức lắc đầu: “Cảm ơn muội không để bụng những lời ta nói với muội trong lều quân.”
Yên lặng phút chốc, Mộng Trạch cúi gương mặt nhu hòa như hoa lê tẩm ánh trăng, nói với giọng hơi khàn: “Những lời đó… muội có gì mà phải để bụng chứ. Nhiều năm như vậy, thật ra muội vẫn biết huynh không thích muội, chỉ là… chỉ là khi thật sự nghe huynh nói đã có người trong lòng, ít nhiều cũng hơi khó chấp nhận.”
“… Xin lỗi.”
Mộng Trạch im lặng, vẫn cúi đầu nhìn mũi chân của mình, hồi lâu sau mới nói: “Huynh không cần xin lỗi muội. Tình cảm vốn là chuyện không thể miễn cưỡng mà. Người nên nói xin lỗi là muội mới phải, đêm đó là muội thất lễ, nhất thời kích động, nói rất nhiều lời bất nhã khiến Mặc đại ca chê cười, còn làm huynh khó xử.”
Dừng một thoáng, nàng cúi đầu nói: “Là muội có lỗi với huynh.”
Những nước trong đại lục Cửu Châu chịu cho nữ tu địa vị quốc gia chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Trọng Hoa không phải là một trong số đó. Nhưng cho dù là thế, Mộ Dung Mộng Trạch vẫn được phá lệ tôn làm một trong ba quân tử “Giới Định Tuệ”, chứng tỏ nàng có chỗ hơn người. Dù nàng cũng có tình riêng nam nữ và thái độ yếu mềm, nhưng cuối cùng nàng vẫn là người hiểu lý lẽ.
Mộng Trạch ngước mặt lên, cố gắng cười một tiếng gượng gạo.
“Đại ca, sau này nếu huynh bằng lòng, thì hãy nói cho muội biết… người trong lòng huynh là ai. Cho dù… có bao điều không ổn, muội nghĩ nếu huynh đã thích… thì sẽ không sai đâu.”
Mặc Tức không nói gì, chỉ nhìn ánh mắt ôn hòa của nàng.
Dạo này trong quân doanh đồn đại rất nhiều, có không ít người đã bắt đầu loan tin, nói hắn và Cố Mang sớm đã có tư tình. Lời này thậm chí đã truyền đến tai hắn, hắn không biết Mộng Trạch đã nghe được bao nhiêu.
Nhưng hắn cũng không biết nên nói thêm gì với Mộng Trạch, mấy năm qua nàng đã làm rất nhiều chuyện cho hắn, những lời cảm ơn nên nói, những hứa hẹn nên thực hiện, hắn đã dâng hết rồi.
Chỉ có tình yêu không thể nào cho được.
Hai người đi đến bước này cũng thật sự cùng đường bí lối, cho dù trong lòng Mặc Tức có nhiều áy náy và cảm kích hơn nữa, hắn cũng đã nói hết, cứ nhắc đi nhắc lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Vì vậy cuối cùng hắn chỉ nghiêm túc nói một câu: “Được.”
Dừng một lát lại nói: “Thời gian không còn sớm, muội cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi, chỗ này có ta trông chừng huynh ấy rồi.”
Mộng Trạch ngước đôi mắt ươn ướt nhìn Mặc Tức, rồi lại nhìn Cố Mang nằm sau lưng Mặc Tức, trông có vẻ như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ “ừ” khẽ một tiếng, xoay người bước ra khỏi lều quân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...