Phòng bếp nhỏ của phủ Hi Hòa được xây kiểu lộ thiên, nằm ở góc sân bên, giữa sân là một cây đa già xanh um, căng thành mảng mây màu ngọc bích, che trọn cả khoảnh sân.
Trong sân không có ai, lúc Cố Mang đi vào chỉ thấy Mặc Tức đưa lưng về phía mình, loay hoay gì đó trước lò bếp. Người đàn ông này không hề biết nấu cơm, song dường như hắn cảm thấy lấy thêm vài quyển sách dạy nấu ăn có thể cho mình chút an ủi về mặt tinh thần, vì vậy trên bàn chất hẳn một chồng sách như là “Tuyển tập hương vị của Hoài Dương”, “Ghi chép về thức ăn ở Ba Thục”.
(1) Hoài Dương là một huyện của địa cấp thị Chu Khẩu ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Ba Thục là một tên gọi khác của tỉnh Tứ Xuyên.
Mà lúc này không biết trong tay Mặc Tức đang cầm quyển sách nào, hắn vừa chau mày đọc vừa vô thức gập ngón tay gõ nhẹ lên mặt lò.
Cố Mang thấy vậy thì không khỏi buồn cười. Tiểu sư đệ của y có một thói quen, hễ gặp phải chuyện gì khó giải quyết, hắn rất thích gập ngón tay gõ thứ gì cạnh mình, có điều lần trước y nhìn thấy Mặc Tức làm ra phản ứng nôn nóng này là trước trận chiến giữa hai quân, lại không ngờ rằng một bữa cơm cũng có thể khiến Hi Hòa quân khó xử đến mức ấy.
“Hai lạng bột năng, một muỗng muối… bóc vỏ đuôi tôm tích, tẩm bột…”
Mặc Tức bốc một con tôm tích từ giỏ tre, tôm tích đã được ngư dân xử lý rồi, hắn chỉ cần làm theo sách dạy nấu ăn viết, bóc phần vỏ cứng ở đuôi, sau đó nhúng bột năng cho vào nồi dầu chiên là được.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này: Mặc Tức không biết nên bóc thế nào.
Hắn đọc đi đọc lại thật nhiều lần, xác định trong sách không hề hướng dẫn mình, thế là mày kiếm nhíu càng chặt. Một lát sau, đầu ngón tay của hắn nổi lên vầng sáng đỏ nhàn nhạt, hắn vận chút linh lực, khép hai ngón tay lại. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, con tôm tích đáng thương kia không chịu nổi sự coi trọng của Hi Hòa quân, tức khắc bị bóp thành bột phấn.
Mặc Tức có vẻ rất ngạc nhiên, đôi mắt thoắt cái trợn thật to, thoạt nhìn cứ như con mèo vằn lần đầu tiên đi săn lại bị con mồi kẹp trúng mũi.
“… Gì thế này?” Lát sau Mặc Tức mới lầm bầm: “Mình còn chưa thi chú mà…”
Cố Mang thật sự không nhịn nổi nữa, y tựa vào cửa sân, ôm bụng cười ra tiếng: “Đệ ha ha ha —— Sao đệ có thể dùng thuật cởi giáp với một con tôm nhỏ đáng thương chứ?”
Mặc Tức quay đầu lại, gương mặt tuấn tú thoáng hiện nét ngượng ngùng: “Sao huynh lại về rồi? Về sớm vậy.”
Cố Mang nhanh nhảu nhảy tót qua, mỉm cười ôm lấy vòng eo thon gầy rắn chắc của Mặc Tức, dụi dụi tấm lưng dày rộng của hắn: “Nhớ đệ nha, đến xem tiếu mỹ nhân đại chiến con tôm mập.”
(2) Tiếu: xinh đẹp, thanh tú.
Mặc Tức càng ngượng ngùng hơn, ánh mặt trời xuyên qua cành cây rọi lên gò má của hắn, vành tai của hắn hiện sắc đỏ nhàn nhạt, hắn cố giữ bình tĩnh giải thích: “Hôm nay ta được rảnh, vừa khéo trông thấy ngư dân gánh tôm cá tươi đi ngang qua trước phủ, không phải cố tình đi mua đâu.” Mặc Tức nhẹ nhàng tránh ra, nhưng phát hiện Cố Mang ôm rất chặt, vì vậy nghiêng đầu nói: “Buông tay.”
Cố Mang không chịu buông, trái lại còn chọc hắn: “Nói chứ ta vẫn luôn muốn nói chuyện này với đệ.”
“… Chuyện gì?”
Cố Mang ôm eo Mặc Tức, ngửa đầu cười nói: “Chân đệ dài thiệt nha.”
Mặc Tức: “…”
“Eo còn rất gầy… vai lưng lại rộng.” Cố Mang cảm thán: “Người như đệ, vào Lạc Mai biệt uyển nhất định có thể xếp đầu bảng.”
Mặc Tức vừa giận vừa buồn cười, sắc đỏ nơi vành tai chưa phai, nhưng hắn lại nói năng vụng về, không biết nên đáp sao cho phải, hồi lâu sau vẫn lặp lại hai chữ này: “Buông tay.”
Cố Mang cứ ôm eo Mặc Tức, quấn lấy Mặc Tức nghịch chốc lát, cuối cùng buộc Mặc Tức phải chìa bàn tay dính đầy bột năng chà lên mặt mình, y mới cười tí tởn nhảy ra.
Y kéo một chiếc ghế, giạng chân ngồi xoay ngược lại, khuỷu tay gác trên lưng ghế.
Trong sân rất yên ắng, cơm khoai tây tản mùi thơm nức từ bên dưới nắp gỗ, gà cú béo mập nuôi thả vườn đang đi dạo mổ kiến trong bụi cỏ.
Cố Mang biết Mặc Tức mang tâm sự nặng nề, sau ngày thổ lộ nỗi lòng với nhau, âu lo trong ánh mắt của hắn đậm dần qua từng ngày, lo lắng ký ức của Cố Mang sẽ nhanh chóng biến mất, lo lắng thanh danh của Cố Mang không thể nào rửa sạch, lo lắng tà khí hắc ma trong cơ thể Cố Mang sẽ ngày càng khó kiểm soát…
Nhiều con dao nhọn treo lơ lửng trong lòng, Mặc Tức làm sao nhẹ nhõm được. Hắn vừa mới tìm lại người yêu của mình, song cả hai đã gặp địch bốn bề, như đi trên băng mỏng.
Cố Mang là người sắp quên, Mặc Tức là người sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.
Mà xưa nay bao giờ nhớ cũng cay đắng hơn quên gấp bội phần.
Cố Mang không biết nên làm sao với công chúa điện hạ của mình, không biết nên dỗ dành thế nào, tiểu sư đệ mới không ưu sầu lắng lo mặt ủ mày chau vì mình nữa.
Vì vậy y chỉ có thể tận sức trêu Mặc Tức.
Thật ra Cố Mang y không có mặt dày mày dạn giỏi nói lời ngon tiếng ngọt đến thế đâu, y và Mặc Tức đều ôm một mối tình đầu suốt mười bốn năm trời, đều ngây thơ và thiếu thốn kinh nghiệm như nhau. Nhưng chỉ cần Mặc Tức vui một chút, Cố Mang cảm thấy những lời cực kỳ chủ động kia cũng chẳng có gì khó nói cả.
Cả đời dài như vậy, rất nhiều chuyện nếu không nói biết đâu chẳng còn cơ hội nữa.
“Công chúa à, đệ đẹp quá.”
“…”
“Thật đó, trước đây ta không thể khen đệ đàng hoàng, nhưng thật ra trong lòng ta vẫn luôn nghĩ như vậy.”
“…”
“Ta thích đệ.”
“…”
“Thấy đệ là vui à.”
“…”
“Ôm đệ cũng rất vui.”
“…”
“Được ngủ với đệ là vui nhất.”
Mặc Tức đặt bát đựng bột mì xuống cái “cộp”, quay đầu nhìn Cố Mang với vẻ ngượng ngùng bất đắc dĩ: “Huynh cố ý phải không?”
Cố Mang mỉm cười nằm nhoài trên lưng ghế, giơ một tay lên: “Ta thật lòng đó.”
Mặc Tức không trả lời, hắn cúi đầu rửa tay trong chậu nước, rửa một hồi đột nhiên bình thản nói: “Qua đây.”
“Làm gì?”
“Qua xắn tay áo lên giúp ta.”
Cố Mang bèn “ồ” một tiếng, đoạn đứng dậy lắc lư đi đến sau lưng hắn, tiện thể rướn đầu lên nhìn thử: “Chẳng phải tay áo của đệ đã… A!”
Cố Mang thình lình bị kéo về phía trước, Mặc Tức biết Cố Mang bị dọa sợ ắt sẽ kêu ra tiếng, thế là vội bịt miệng y lại.
Cố Mang bị Mặc Tức ôm lấy từ phía sau, chặn hết mọi âm thanh có thể phát ra miệng, hai người cùng tựa bên lò bếp. Mặc Tức ôm trọn lấy Cố Mang, lồng ngực rắn chắc kề sát vào lưng y.
Lúc này đang là mùa hè, Mặc Tức mặc quần áo mỏng manh, thở ra những hơi nóng hầm hập mà đầy tính xâm lược, tựa như đang châm một mồi lửa ngay xương cụt của Cố Mang. Cảm giác nóng ran đó lan từ xương cụt lên phía trên, Cố Mang mở to cặp mắt xanh, khẽ khàng run bần bật, mà khi ngón tay của Mặc Tức giơ lên, trượt dọc theo yết hầu, Cố Mang chỉ cảm thấy lưng mình đã tê rần.
Chân của Mặc Tức thật sự rất dài, hắn đứng sau lưng Cố Mang, có thể ôm trọn sư huynh vào trong ngực. Bàn tay của hắn không buông ra, vẫn giữ tư thế kèm chặt hai bên đó, thế rồi thúc lên trước một cái.
Cảm giác nóng bỏng và đáng sợ quen thuộc ấy khiến Cố Mang tức khắc nhũn cả hông, hơi thở ướt át phả vào lòng bàn tay của Mặc Tức.
“Cảm nhận được không?”
“…”
Mặc Tức cúi người cắn vành tai của y, giọng nói trầm khàn: “Vậy đừng tới chọc ta.”
Dứt lời thả Cố Mang ra.
Cố Mang bụm cổ họng ho khù khụ, quay đầu nhìn Mặc Tức, người đàn ông kiệm lời kia đã rũ hàng mi dài, tiếp tục xử lý bột năng và tôm tích của mình. Mặc Tức là thế đấy, nhịn rất giỏi, hơn nữa còn biết phân rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm —— Lúc hắn lên giường với Cố Mang bao giờ cũng nhiệt tình cháy bỏng, lưỡi đao sắc bén đúc từ máu thịt của hắn cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng hắn biết bây giờ cơ thể của Cố Mang vẫn chưa chịu được quá nhiều kích thích.
Xưa nay hắn là người cực kỳ có chủ kiến, tự đặt chuẩn mực với mọi việc. Chỉ cần hắn cảm thấy chuẩn mực này chưa đủ, hoặc chuẩn mực này đã bị vượt qua, vậy thì chẳng một ai có thể khuyên hắn được.
Dù là Cố Mang cũng không được.
Cố Mang không còn cách nào, chỉ đành ngồi lại ghế của mình, nằm nhoài nhìn Mặc Tức bận việc. Y nhìn bóng lưng của đối phương, trái tim sau muôn vàn khổ đau cứ ngỡ không còn thuần khiết nữa lại từ từ chảy nước ngọt ồ ạt, tràn ra từ lồng ngực nứt nẻ.
Dĩ nhiên Cố Mang biết hiện giờ mình mới vừa khôi phục, không thích hợp vận động quá kịch liệt, nhưng y và Mặc Tức lại nghĩ không giống nhau, so với ý thức của mình, thật ra Cố Mang chẳng hề quý trọng cơ thể gì cho cam.
Dù sao cũng nát rồi, y chỉ muốn dâng hết xương cốt máu thịt cho công chúa điện hạ của mình nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, còn đủ sức biểu đạt lòng yêu thương.
Ngặt nỗi công chúa điện hạ của y không chịu nhận.
Trái lại, công chúa điện hạ của y cực kỳ quý trọng tấm thân tàn tạ bị hắc ma bao phủ này của y. Ái dục của Mặc Tức giương cung bạt kiếm mà nồng nhiệt đến thế, sức nhẫn nại của Mặc Tức vững như bàn thạch mà chân thành đến vậy, khiến cho Cố Mang cũng kiềm lòng không đặng bắt đầu nảy sinh vài ảo tưởng tốt đẹp, dường như tấm thân sứt sẹo này của mình vẫn còn rất quý giá, vẫn còn đường cứu chữa.
Ngày nào đó người yêu của y sẽ dẫn y lên bờ, cuối cùng hai người họ có thể vô tư vô lự ở bên nhau, tựa như thuở thiếu thời đôi bên từng mong đợi.
——
Lăn lộn hơn nửa ngày, đến tận lúc xế chiều, Mặc Tức mới xem như nấu xong.
Một đĩa tôm tích chiên giòn, một đĩa cá sốt chua ngọt, một nồi canh rau, tất nhiên còn có món duy nhất mà Mặc Tức am hiểu, ngỗng quay gỗ cây vải. Cố Mang nằm dài trước bàn đá, nhìn Mặc sư đệ bưng từng món một lên, trước đó cơm vẫn hấp trong nồi, nắp gỗ vừa giở ra, mùi cơm và khoai tây nức mũi tức thì bay đầy sân.
“Tôm hơi khét, cá sốt chua ngọt hơi chua, ngỗng quay cũng chưa ngon bằng huynh làm.” Mặc Tức vừa nói vừa múc hai chén canh bưng qua, lá non xanh mướt nổi lềnh bềnh trong chén, mỗi chén đều có ba cục cá viên tròn trịa trắng nõn: “Nếu huynh không thích, chúng ta cũng có thể ra ngoài ăn.”
“Đừng nha, ta đã sớm chết đói rồi, bây giờ cho dù đệ đưa ta than cốc ta cũng có thể mặt không đổi sắc ăn ngon lành.” Nói đoạn, Cố Mang nhấc đũa trúc gắp một cục cá viên, vừa cắn thì nước canh nóng hổi đậm đà tức thì chảy đầy miệng, cả viên cá tròn mẩy mà tươi ngọt: “Chà, ngon quá! Nhìn không ra đệ cũng lợi hại phết.”
“… Cái này ta mua ở tiệm cá viên Trương Ký ở chợ Đông.”
“… Ồ.”
“Lúc trước huynh thích cá viên của tiệm này nhất… chắc huynh quên mất rồi.”
Cố Mang âm thầm kêu khổ, cho dù y nỗ lực cỡ nào, y cũng không thể nghịch chuyển sự thật là ký ức của mình đang dần dần tiêu tán. Thường ngày y vẫn tận sức tránh để Mặc Tức phát hiện những manh mối này, không ngờ lại sẩy chân ở một cục cá viên nho nhỏ.
Nịnh nọt không đúng chỗ, trái lại còn khiến Mặc Tức nặng lòng hơn, Cố Mang vội giải thích: “Chưa quên chưa quên, ý ta là canh này nấu ngon lắm, đệ rất lợi hại.”
Mặc Tức dùng muỗng sứ ngọc múc canh suông trong chén, không nói gì.
Cố Mang lại nếm tiếp những món khác, không thể không nói, Mặc Tức thật sự không có năng khiếu gì trong việc bếp núc, chẳng qua vì Mặc Tức nấu vô cùng tỉ mỉ, thế nên cũng không có sơ sót nào nghiêm trọng, tuy rằng mùi vị không ngon lắm, nhưng nhìn chung vẫn có thể ăn được. Cố Mang bèn khen hắn: “Cá này hơi chua thật, nhưng ăn chung với cơm mà.”
“Tôm này hơi khét thật, nhưng giòn rụm luôn nha.”
“Con ngỗng này rõ ràng quay ngon hơn ta nhiều.”
Thức ăn ngon có thể được chia thành hai loại, một loại là thật sự ngon, không bắt bẻ gì được, một loại thì giống như Cố Mang bây giờ vậy, do người trước mắt là người trong lòng, thế nên dù món mà người ấy nấu dở chỗ này chỗ kia, y cũng có thể tìm ra ngon chỗ này chỗ nọ để bù vào.
Thật ra nói cho cùng cũng chỉ là một câu.
——
“Đệ nấu món nào cũng ngon cả, ta thích tất.”
Mặc Tức nghe y khen mà thấy hơi xấu hổ, hắn nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu huynh bằng lòng, mỗi ngày ta đều nấu cho huynh… rồi sẽ ngày càng thành thạo.”
Cố Mang cười nói: “Lần sau ta và đệ cùng nấu, để ta dạy cho đệ. Đệ nhìn ta nè nhìn ta nè, trên trán của ta có viết hai chữ nha.”
Mặc Tức sửng sốt: “Chữ gì?”
Cố Mang chỉ vào vầng trán trơn bóng của mình, nói y như thật: “Thực. Phổ.”
(3) Thực phổ: Sách dạy nấu ăn.
Mặc Tức rũ mi bật cười, kéo gáy Cố Mang qua, hôn trán y một cái: “Thiếu hai chữ.”
Lần này đến lượt Cố Mang sửng sốt: “Chữ gì?”
Mặc Tức nhìn y với đôi mắt đen sâu thẳm mà luyến lưu, thế rồi thấp giọng nói một câu: “Của ta.”
Nhịp tim của Cố Mang bất thình lình tăng tốc, y nhìn đôi mắt như nước lặng chảy dài của đối phương, âm thầm hò hét ôi chao vì sao các cô nương ở khắp Trọng Hoa này đều cảm thấy công chúa điện hạ của mình không hiểu phong tình chứ? Tuy Mặc sư đệ của mình ngay thẳng thật, nhưng lời yêu thương mà những người ngay thẳng nghiêm túc nói ra miệng, sao lại không rung động lòng người hơn bất cứ ngôn từ hoa mỹ sáo rỗng nào khác chứ.
Ăn trưa xong, hai người cùng thu dọn chén đũa.
Mặc Tức không cho phép bất cứ người hầu nào vào đây, mảnh sân này chỉ có hắn và Cố Mang, một cây đại thụ thêm vài con gia cầm, cơm áo đều rất giản đơn, những gì hắn luôn mong mỏi chỉ là cuộc sống như vậy thôi.
Rửa xong cái chén cuối cùng, Cố Mang duỗi lưng một cái. Mặc Tức đi qua, ôm lấy y từ phía sau.
“Tiếp theo làm gì đây?” Cố Mang ngẩng đầu lên, tựa vào bên cổ của Mặc Tức mà hỏi.
Mặc Tức ngẫm nghĩ.
Trước đây bọn họ cũng thường xuyên nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, chẳng hạn như tiếp theo phải nhổ trại, tiếp theo phải rèn vũ khí, tiếp theo phải vội vã thu dọn đồ đạc để tránh bị người ta nhìn ra quan hệ của đôi bên.
Trước giờ bọn họ luôn sống vội sống vàng.
Nhưng hôm nay, khi Cố Mang hỏi mình câu này theo thói quen, Mặc Tức suy tư chốc lát, chỉ cảm thấy không có gì quý hơn sự bình yên lúc này.
Hắn cúi đầu hôn tóc của Cố Mang, nói: “Có. Huynh có một chuyện rất quan trọng phải làm.”
“Chuyện gì?”
“Phơi nắng với ta một lát.”
Hết chương 135
//
Artist: [email protected]
Stormi: Cái này là bản cũ nha, bản mới bị Tấn Giang censore xóa mất chỗ thúc 1 cái rồi, chỉ còn ôm thôi =))