Tối hôm sau, Cố Mang chuẩn bị đến phủ Vọng Thư trả nhẫn.
Nhằm lẩn tránh tai mắt của người khác, y khoác áo choàng và đeo mặt nạ bạc —— Trong giới Tu Chân thường có tu sĩ sẽ ăn mặc như vậy, thật ra cũng không quá bắt mắt.
Trước khi đi, Mặc Tức cho y một miếng ngọc bội. Cố Mang tò mò mân mê miếng ngọc bội đó, hỏi: “Cái này dùng làm gì thế?”
“Phụ kiện của đặc sứ phủ Hi Hòa. Không thì lính gác phủ Vọng Thư hỏi huynh, huynh biết nói thế nào?”
Cố Mang cười đáp: “… Ta không định đi cửa chính. Ta định vượt nóc băng tường cơ.”
Mặc Tức còn cho là thật, vội vàng kéo y qua, nghiêm túc nói: “Đừng làm bậy, đâu phải huynh không hiểu tính tình của Mộ Dung Liên, tí nữa lại bị gã ức hiếp.” Lực tay của Mặc Tức hơi mạnh, Cố Mang lại không kịp đề phòng, hai người nhích vào quá gần nhau. Mặc Tức cúi đầu, hơi thở phả qua tóc mai của Cố Mang, thấp giọng nói: “Đứng yên đừng nhúc nhích.”
Dứt lời, hắn cúi đầu buộc ngọc bội lên đai lưng của Cố Mang. Lúc làm chuyện này, Mặc Tức rất chú tâm, hắn nghiêng mặt qua, ngũ quan trông vô cùng sắc sảo, hàng mi run nhẹ tựa hai phiến lá mềm, để lại bóng mờ nơi sống mũi cao thẳng. Làn da của Mặc Tức cực kỳ săn chắc và mịn màng, nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế, Cố Mang lại chẳng hề phát hiện bất cứ tỳ vết nào, cứ như sứ ngọc ngâm trong nước suối vậy.
“Được rồi.” Mặc Tức nói: “Huynh cứ nói huynh là người do ta phái tới, cho bọn chúng xem miếng ngọc bội này, bọn chúng không dám cản huynh đâu.”
Cố Mang mỉm cười sờ tua ngọc bội, thế rồi đột nhiên giơ tay nắm cằm của Mặc Tức, nhích lại hôn một cái.
“Được, vậy ta sẽ nói ta là người của đệ.”
Mặc Tức: “…”
Mặc Tức nhìn Cố Mang, nhìn sư huynh của mình đứng trước mặt mình tựa như giấc mộng tốt đẹp nhất đời này, bỗng dưng cảm thấy hơi luyến tiếc: “Hay là ta đi với huynh nha, ta ở ngoài phủ Vọng Thư chờ huynh.”
Cố Mang hơi sửng sốt: “Sao thế? Có miếng ngọc bội này, đệ còn sợ ta bị Mộ Dung Liên làm khó dễ à?”
Mặc Tức nghiêng đầu đi: “… Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Cố Mang từ từ hiểu ra, cười hỏi: “Có phải đệ không muốn tách khỏi Cố Mang ca ca của đệ không?”
Mặc Tức mím môi.
Không phải hắn không muốn —— mà là sợ.
Hắn sợ phải rời xa Cố Mang. Có lẽ vì biết sự tỉnh táo của Cố Mang có thời hạn, hoặc vì những năm tháng biệt ly giữa hắn và Cố Mang thật sự quá đắng và quá dài, thế nên người mạnh mẽ như hắn lại sợ Cố Mang rời khỏi tầm mắt của mình đến mức này.
Cố Mang chìa tay xoa đầu Mặc Tức như huynh trưởng, hành động này khiến cõi lòng của Mặc Tức càng thêm ướt át. Lâu lắm rồi hắn chưa được Cố Mang đối xử như vậy.
“Chuyện này ta muốn đi làm một mình, nhưng mà đệ không cần lo lắng, ta sẽ về nhanh thôi.” Cố Mang nói, đuôi mắt mảnh dài giãn thành nét cười ôn hòa: “Cố Mang ca ca của đệ đã bao giờ gạt đệ đâu.”
Lời này nói hơi quá đáng, Mặc Tức vặn lại: “Gạt hoài đấy thôi.”
Cố Mang nhịn không được phá lên cười: “Ha ha ha, rồi rồi rồi, đệ nói rất chí lý, đệ đừng lườm ta —— Là ta nói sai, đệ phạt ta đi.”
Mặc Tức nói khẽ: “Bây giờ cơ thể của huynh thế này, chịu nổi hình phạt nào của ta?”
Lúc hắn nói câu này, ánh mắt thấp thoáng dục vọng xâm chiếm và khống chế trời sinh, dù không rõ ràng nhưng lại sâu vô tận. Bị hắn nhìn như vậy, Cố Mang không khỏi thấy lồng ngực nóng ran, trái tim như nhũn ra.
Tiểu sư đệ của y là thế đấy, thoạt nhìn tưởng đâu khắc chế lắm, nhưng lại rất tràn trề ái dục. Trong cơ thể eo gọn chân dài đó chất chứa tình cảm hừng hực như dung nham, thứ mà người ngoài không thấy được trên gương mặt tự chủ cấm dục kia, Cố Mang đã lĩnh hội hết rồi. Mặc Tức ngây ngô, thô bạo, thậm chí là khát khao.
Nhưng thật ra Cố Mang không hề ác cảm với điều đó.
Mặc dù không có giống đực mạnh mẽ cứng cỏi nào thích bị người xâm chiếm, nhưng Cố Mang có thể cảm nhận sâu sắc rằng Mặc Tức đang trút hết bầu yêu thương cho mình, trút hết mọi dục niệm cho mình, tốt hay xấu, lý trí hay không lý trí, chàng trai trẻ vừa mới biết yêu này đã trút trọn mọi thứ lên người y.
Thời gian thấp thoáng thoi đưa, chàng trai trẻ của y đã không còn trẻ nữa, sư đệ của y đã thành Hi Hòa quân của y. Mọi thứ đều đổi thay, chỉ có ánh mắt khi nhìn y chăm chú vẫn sâu lắng thiết tha hệt như lần đầu hắn bày tỏ lòng ái dục với y.
Mối tình đầu của bọn họ, thì ra đã qua mười bốn năm.
Cuối cùng Cố Mang vẫn tự mình đến phủ Vọng Thư, y đưa ngọc bội ra, thuận lợi vượt qua lính gác của phủ Vọng Thư, sau đó đi trên hành lang dưới mái hiên cong vút.
Phủ Vọng Thư vẫn âm u như ký ức của y, khắp nơi đều tản ra một luồng khí biếng nhác đặc trưng của Mộ Dung Liên, trong sân đâu đâu cũng nhìn thấy giường nằm, chăn mềm, quạt nhỏ, bàn trà. Dưới mái hiên treo lồng chim vành khuyên, bầy chim bên trong đang đậu trên cành cây, cũng lười biếng không thích để ý người khác như chủ nhân của chúng.
Sau khi bẩm báo cầu kiến với lính gác sân trong, Cố Mang đứng chờ giữa sân phủ Vọng Thư, nơi đó có một vườn hoa rộng thênh thang.
Cố Mang còn nhớ mảnh sân này, hồi y còn bé xíu, trong sân có xích đu, có ngựa tre bên tường, còn nuôi một đống gà con vịt con và thỏ con. Đám trẻ đều thích vườn hoa như thế này, Mộ Dung Liên cũng không ngoại lệ, thường xuyên đến đây chơi xích đu, rượt thú con giương oai khắp cả vườn. Mà khi Mộ Dung công tử vắng mặt, đám tiểu nô lệ như Cố Mang cũng sẽ chạy vào đây, mượn cớ chăm gà con để trộm lấy vài phút giây thanh nhàn.
Có lần trong sân không có ai, Cố Mang ngồi trên xích đu chơi, đung đưa một hồi thì bất giác ngủ mất, kết quả Mộ Dung Liên đi vào bắt gặp thì nổi cơn thịnh nộ, lập tức đẩy Cố Mang xuống khỏi xích đu.
“Thứ tiện nô nhà ngươi! Đồ của ta mà ngươi cũng dám đụng!”
“Người đâu! Ta không cần cái xích đu này nữa! Tháo nó xuống cho ta! Ném xuống hố đốt nó như củi đi! Đúng là bẩn chết khiếp! Xúi quẩy ghê!”
Nét mặt của Mộ Dung Liên khi đó vẫn còn ngay trước mắt, giương nanh múa vuốt một cách đầy lố lăng, làm như Cố Mang có độc vậy, dính vào thứ gì liên quan đến Cố Mang sẽ phát độc chết ngay.
Cố Mang còn mơ ngủ bị Mộ Dung Liên đẩy xuống khỏi xích đu, hồi lâu sau mới tỉnh táo bò dậy. Chờ Cố Mang ngồi thẳng người lên quay đầu qua, bản mặt hung tợn quát tháo của Mộ Dung Liên bất thình lình cứng đờ.
“Ngươi… ngươi…”
Trước sắc mặt tái nhợt của đối phương, Cố Mang giơ tay lên sờ trán, nào ngờ máu bê bết cả tay. Con nít chưa rơi vào tình cảnh này bao giờ, ngớ ra giây lát rồi òa khóc nức nở.
Cố Mang vừa khóc, Mộ Dung Liên cũng quýnh lên.
Mộ Dung Liên quát: “Ngươi ngươi ngươi… đáng đời ngươi!! Đồ tiểu tiện nô nhà ngươi!” Nhưng nhìn trán Cố Mang chảy ngày một nhiều máu, Mộ Dung Liên hoảng sợ lùi về sau hai bước, thế mà lại quay đầu chạy biến.
Cố Mang cứ ngồi dưới đất khóc, đây là lần đầu tiên y thấy nhiều máu đến như vậy, trán lại còn ngã đau ơi là đau, nước mắt không ngừng chảy ròng ròng, cũng không biết nên làm sao cho phải. Khóc đến trời tối mịt mới nhìn thấy một người phụ nữ hối hả chạy đến từ cửa sân ——
“A Mang, con sao vậy? Con sao vậy? Trời ơi, sao lại ngã đến nông nỗi này? Mau cho dì Lâm nhìn xem…”
Dì Lâm là hầu nữ xấu xí nhất phủ Vọng Thư, gương mặt của bà bị thiêu nát, ngũ quan loè nhoè như lệ quỷ, mọi người trong phủ đều cười nhạo bà, tất cả trẻ con đều e sợ bà, chỉ có Cố Mang thân thiết với bà thôi.
Từ nhỏ Cố Mang đã không cha không mẹ, không hiểu cảm giác được cha mẹ yêu thương là gì, mà lúc ấy dì Lâm sẽ lén lút nhét bánh ngọt cho y, sẽ cắt quần áo cho y mặc, sẽ dạy y nhận mặt vài chữ. Từ những sự chăm sóc nhỏ nhặt ấy, Cố Mang đã nỗ lực hấp thu một ít cảm nhận liên quan đến “tình thân”.
Thế nên vừa nhìn thấy dì Lâm, Cố Mang hoảng sợ khóc lớn hơn: “Dì Nê! Dì Nê! Con sắp chết rồi!”
Lúc đó y nói ngọng, con nít mấy tuổi đầu, nói năng còn chưa được lưu loát, cứ đọc sai âm “Lâm”, gọi bà là dì Nê.
(1) Lâm (lin): rừng. Nê (ni): bùn.
“Được rồi được rồi, đừng khóc. Không sao đâu, dì Lâm xem rồi, không có gì hết, A Mang ngoan, dì Lâm dẫn con đi băng bó.”
Người phụ nữ xấu xí bế đứa trẻ bẩn thỉu lên khỏi đống bụi đất, dẫu cho đã qua biết bao năm, Cố Mang vẫn nhớ rõ hơi ấm và mùi hương trên người bà —— Lúc đó y từng nghĩ, nếu như mình có mẹ, vậy thì cái ôm của mẹ hẳn sẽ là thế này.
Đến giờ Cố Mang vẫn chưa từng cảm thấy dì Lâm xấu, ánh mắt của bà luôn sáng trong dịu dàng, khiến y cảm thấy ngũ quan cháy sém của bà hệt như một tấm mặt nạ không thể nào tháo xuống, mà ẩn giấu sau tấm mặt nạ đó nên là một gương mặt xinh đẹp đến khó bì.
Cố Mang vươn tay nhỏ, run rẩy ôm cổ bà: “Dì Nê…”
Dì Lâm bế Cố Mang đến chỗ dược tu trong phủ Vọng Thư, dọc đường đi y chảy máu không ngừng, khóc vô cùng dữ dội, gặp dược tu cũng không chịu nghe lời.
Dì Lâm bèn ngồi xổm xuống chọc Cố Mang, phân tán sự chú ý của y: “Gọi dì Lâm.”
Cố Mang rơm rớm nước mắt, nấc nghẹn nói: “Dì Nê.”
“Dì —— Lâm ——” Dì Lâm kiên nhẫn kéo dài âm điệu lặp lại với y.
“Dì —— Nê ——” Cố Mang ngu ngơ nói.
Dược tu trong phủ là một gã đàn ông trung niên, chẳng buồn ngó đến đứa trẻ ti tiện và ả hầu xấu xí này, chữa bệnh thì chữa bệnh, ngoài miệng lại mỉa mai cười nhạo: “Thằng nhóc ngu xuẩn này có gì để dạy chứ, dạy rồi sau này cũng là phận làm trâu làm ngựa cho Mộ Dung công tử thôi.”
Đuôi mắt của dì Lâm giật một cái, dường như đang áp chế cảm xúc nào đó không thể cho ai biết. Nhưng bà đã quen bị ức hiếp, thừa hiểu với địa vị của mình có tranh cãi thiệt hơn cũng chẳng được ích gì, vì vậy chỉ cười với dược tu một tiếng, sau đó ngoảnh đầu xoa gương mặt nhỏ lấm lem nước mắt của Cố Mang: “Nào, gọi dì Lâm.”
Cố Mang lờ mờ nhớ được cảm xúc của mình ngay lúc ấy, dường như y đang dốc hết sức muốn ra mặt cho mình và dì Lâm, thế là lấy hơi đến đỏ mặt, cũng mặc kệ cơn đau trên trán, nghiêng đầu hùng hổ nói: “Nê, Nê… dì Nê…”
Dược tu ở bên cạnh chỉnh băng gạc, chẳng nể nang gì cười ha ha.
Giữa tiếng cười chói tai của gã ta, Cố Mang ngớ ra chốc lát, cuối cùng “oa” một tiếng khóc càng thảm thiết hơn. Thật ra y đã gắng hết sức muốn phát âm cho chuẩn, ngoan ngoãn đọc “dì Nê” thành “dì Lâm”, ngặt nỗi cứ bập bẹ nói không được rõ ràng, y cảm thấy thật sự quá mất mặt, có lẽ mình đúng là một thằng nhóc ngu xuẩn, sau này chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho người ta, dược tu này nói không sai chút nào.
Chỉ có dì Lâm nhìn y dịu dàng mà xót xa: “Vậy là tốt lắm rồi, sau này A Mang sẽ đọc được rõ ràng, ngoan, đừng buồn.”
“Ả xấu xí dỗ dành đứa hạ tiện, ha ha ha ——”
Dì Lâm xấu không?
Không, trong lòng Cố Mang, dì Lâm là cô nương xinh đẹp nhất trần đời, có đôi mắt phượng chứa hương thơm vạn dặm, có đôi cánh tay tựa tháng tư nhân gian.
Lúc đó y thầm hạ quyết tâm nhất định phải mau mau lớn lên, uốn lưỡi gọi tên bà đàng hoàng —— Nhưng cuối cùng y vẫn không chờ được.
Dì Lâm qua đời vào năm y bốn tuổi, trước khi lâm chung, bà nói cho Cố Mang một việc, mà cuối cùng chính việc đó đã trở thành nguyên nhân Cố Mang ở lại phủ Vọng Thư, không tranh cãi không đối chọi với Mộ Dung Liên suốt gần hai mươi năm.
Người phụ nữ ấy, bà nói rằng…
“Đặc sứ.” Phía sau đột nhiên có người gọi Cố Mang như thế.
Cố Mang bừng tỉnh khỏi dòng ký ức, y chớp chớp mắt, để vệt nước nơi khóe mắt phai đi, sau đó quay đầu lại. Tổng quản phủ Vọng Thư đang đứng bên hành lang: “Đã bẩm tấu chủ thượng, chủ thượng cho mời.”
Hết chương 133
Stormi: Liên đúng là nghiệp đầy mình, nghiệp từ nhỏ tới lớn…
//
Artist: 漠城宿