Cố Mang cúi đầu trước mặt đối phương, mặt mũi còn ửng đỏ từ dư âm của mộng cảnh, hơi thở cũng còn hơi dồn dập.
Y hoang mang luống cuống nhìn đũng quần của mình: “Chuyện gì thế này?”
Cố Mang trợn to cặp mắt xanh, thoạt nhìn rất giống một chú sói con ngây thơ trong sáng, ngặt nỗi đề tài mà sói con nói quá xấu hổ.
Mặc Tức da mặt mỏng, ngày trước Cố Mang giấu xuân cung đồ hí ha hí hửng tặng hắn làm quà “nhược quán vỡ lòng”, còn hắn chẳng thể nào làm được chuyện đó cả.
“Ta…” Cố Mang vô cùng bất an vì phản ứng sinh lý này của mình: “Ta cảm thấy không ổn lắm… có phải ta bị bệnh không…”
Sắc mặt của Mặc Tức hơi khó tả, hắn im lặng một rồi mới hỏi: “Huynh mơ thấy cái gì?”
“Ta… ta lại mơ thấy đêm ngươi nhược quán.”
“…”
Cố Mang rũ hàng mi ướt át, ấn đường nhíu lại với nhau, cất giọng gần như là bối rối: “Mơ thấy ngươi và ta ở trong lều trại, ngươi đè lên ta, ngươi bảo ta nhìn xuống, sau đó nói với ta, muốn ta nhìn cho rõ…”
Hiện giờ y đã mất thần trí, liêm sỉ không còn nhiều, vậy nên mới bình tĩnh thốt ra được những lời trần trụi như thế này.
Nếu y biết hình dung, có lẽ y thật sự sẽ dùng giọng điệu ngây thơ ấy nói mấy câu như là “ngươi đang chơi ta”.
May mà y hoàn toàn không biết nên diễn đạt thế nào.
Nhưng vành tai của Mặc Tức vẫn đỏ bừng.
“Ngươi muốn ta nhìn cho rõ, ai mới là ——”
“Ta biết rồi.” Mặc Tức bất ngờ ngắt lời Cố Mang, hắn mím môi, sắc đỏ nhàn nhạt vẫn lan dần trên vành tai, tràn đến tận chóp tai: “Huynh không cần nói nữa.”
Dĩ nhiên hắn nhớ rõ mỗi câu mà mình nói khi đó.
Thường thì hắn không nói quá nhiều lúc làm tình, huống chi đó còn là những lời hắn nói vào lần đầu tiên chiếm hữu Cố Mang ——
Đừng nhìn Mặc Tức lên giường giỏi dằn vặt người ta, lần nào cũng làm cho Cố Mang nức nở nhũn eo, khóc lóc xin tha, nhưng nếu như không bị dồn ép đến cùng, hắn sẽ không thốt ra lời nào quá hoang đường.
Còn Cố Mang thì khác, chẳng biết vì muốn chọc tức hắn hay đơn thuần vì miệng mồm thiếu đòn, bao giờ y cũng nói mấy câu khiến người ta đỏ mặt tía tai vào lúc đang triền miên đến chết.
Lúc đó những lời ấy hệt như lửa cháy đun dầu sôi, đốt cho Mặc Tức trẻ tuổi càng thêm mất kiểm soát.
Mọi thứ trên đời đã thành củi và lửa, chỉ có người đàn ông trong ngực là dòng nước, hắn nhấp từng nhịp vào chỗ sâu lần mò tìm suối ngọt, hòng xoa dịu cảm giác nóng rẫy đốt tim này.
Thế nên hắn mới kích động đến vậy, cố chấp đến vậy, kìm lòng không đặng nói một câu: Huynh nhìn cho rõ đi, ai mới là người đàn ông đầu tiên ở nơi này của huynh.
Cố Mang ngơ ngác hỏi: “Lúc đó chúng ta đang làm gì vậy?”
“…”
Chờ một hồi không nghe Mặc Tức trả lời, Cố Mang càng hoang mang hơn, y lẩm bẩm: “Cảm giác này lạ lùng thật, rõ ràng rất đau, nhưng mà…”
Mặc Tức bỗng dưng mở to mắt.
Đau?
Phát hiện sắc mặt của hắn, Cố Mang hỏi: “Sao thế?”
Mặc Tức cắn môi dưới của mình, nói một cách gian nan: “Huynh cảm thấy… đau?”
Cố Mang thẳng thắn gật đầu: “Rất đau.”
“…”
“Lúc ngươi tiến vào, quá cứng, quá nóng, lại còn rất là… lớn, nên cũng đau dữ dội.”
“…”
Mặc Tức nhất thời như cứng họng, không thốt được lời nào.
Hắn thật sự không hình dung được đây là cảm giác gì, lần đầu tiên hắn nghe được Cố Mang thành thật bày tỏ cảm nhận về lần đầu tiên mây mưa của bọn họ, lại là sau khi ký ức của Cố Mang vỡ nát.
Dù rằng hắn hề không trì độn, từ phản ứng của Cố Mang lúc đó, hắn có thể nhìn ra mình làm chẳng dịu dàng bao nhiêu, bởi vì Cố Mang đã khóc, sau đó Cố Mang không nhúc nhích nổi, thậm chí còn chảy máu…
Nhưng khi lý trí quay trở về, hắn vừa luýnh quýnh vừa đau lòng hôn xoáy tóc của sư huynh, lúc hắn thì thào nói xin lỗi, Cố Mang mở to cặp mắt đen ngấn nước, tròng mắt đen láy xoay lại đây, thu trọn hình bóng trẻ tuổi ngây ngô của hắn vào đáy mắt.
Cố sư huynh của hắn, Cố Mang ca ca của hắn, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, chật vật nằm dưới người hắn, thế mà lại nói với hắn: “… Không sao cả, không đau.”
Lúc Cố Mang nói không đau, đuôi mắt mảnh dài vẫn còn ươn ướt đỏ hoe, âm mũi cũng rất nặng, do cơ thể rệu rã mà chất giọng nghe càng mềm mại hơn.
Suy cho cùng y vẫn là Cố Mang ca ca của Mặc Tức, tự tôn mạnh, biết bao dung, lúc nào cũng lo lắng liệu mình có làm cho tiểu sư đệ mình yêu thương khó chịu không, mặc dù chính y có thoải mái gì đâu.
Kích thích thì có.
Nhưng làm sao thoải mái được?
Y là nam tử hán mạnh mẽ bất khuất, nào phải trời sinh để cho người chiếm hữu, y cũng không phải “lướt vạn bụi hoa không dính miếng lá nào” như chính y từng nói.
Thậm chí y đến thanh lâu cũng chỉ vì ngụy trang, mọi lần chỉ nghe hát một tí xong cười đùa hai câu rồi chạy mất, y còn phải đi phụ việc rửa chén, kiếm vài miếng bối tệ ít đáng thương, đổi chút bánh ngọt hoặc đồ chơi để dỗ dành vị tiểu thiếu gia kia, mong cậu chàng đừng buồn khổ vì chuyện gia đình nữa.
Y vẫn luôn “dỗ dành” Mặc Tức.
Thậm chí ngay cả trong chuyện này, y cũng thề thốt phủ nhận cơn đau chiếm phần nhiều của mình, mà mỉm cười thừa nhận vui sướng chiếm phần ít của mình.
“Chỉ có… đau… thôi sao?”
Cố Mang nhìn Mặc Tức, trong lòng đột nhiên xuất hiện chút chênh vênh mơ hồ.
Tuy Mặc Tức không tỏ thái độ gì rõ rệt, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, song Cố Mang vẫn nhận thấy có chỗ nào không đúng.
Y tựa như một gốc cây quế ra đời sớm hơn Mặc Tức rất nhiều năm, vẫn luôn che gió che mưa cho Mặc Tức.
Còn Mặc Tức là một gốc cây bách, một gốc cây tùng, một loại cây bất kỳ nào đó trời sinh đã xuất sắc hơn người.
Mặc Tức nghèo túng cũng được, bất lực cũng được, đều chỉ vì hắn chưa lớn hoàn toàn.
Trước đó Cố Mang vẫn luôn che chở cho hắn, hùng hổ trợn mắt với những ngọn gió to định bụng bẻ gãy cây non này, phe phẩy cành lá đầy hoa nói, đừng bắt nạt đệ ấy, có gì cứ nhắm vào ta này.
Về sau cây tùng cây bách đó lớn lên, trở thành một gốc đại thụ cao ngút trời, nhưng cây quế bầu bạn bên hắn thời còn trẻ, do trời sinh chỉ là một gốc cây quế bình thường thôi, nó vẫn nhỏ bé như thuở nào, không thể sánh vai với hắn được.
Đây là số trời đã định, từ khi sinh ra đã viết sẵn kết cục.
Dần dà dần dà, cây quế bắt đầu ngước lên nhìn cây bách, bắt đầu sống dưới bóng râm của cây bách.
Thế rồi sau đó, nó không giành lại những gốc cây cao to, không lấy được chất dinh dưỡng, cũng không hấp thu được nắng trời.
Nó cũng không thể nở ra đóa hoa rực rỡ nào nữa cả.
Và rồi cuối cùng, rễ cây của nó thối rữa, cành lá của nó cuộn lại, nó tàn úa rồi.
Chẳng ai lại tin gốc cây nhỏ lầm lũi gầy yếu này đã từng che gió che mưa ngăn tuyết cản sương cho cây bách khổng lồ lấp cả bầu trời bên cạnh nó.
Chỉ có trái tim bằng gỗ mục của chính nó còn in bóng cây bách thuở còn là cây non, nhỏ yếu đến thế, ngây ngô đến thế.
Rồi một ngày nào đó nó ngã xuống, hóa thành bùn hóa thành bụi hóa thành đất, nó vẫn lựa chọn trở thành bùn xuân dưới chân hắn, vẫn như một thói quen không biết lượng sức mình muốn chăm sóc cho hắn.
Cố Mang chăm sóc Mặc Tức là bản năng đã khắc vào xương tủy và ăn sâu bén rễ như thế đấy.
Thế nên cho dù đã đánh mất ký ức, y vẫn nhạy cảm phát hiện được sự khác thường của Mặc Tức ngay vào lúc này đây.
Cuối cùng sau một thoáng do dự, Cố Mang nói với Mặc Tức: “Không, không phải chỉ có đau.”
Ngừng một lát, Cố Mang lại trầm tư nói: “Ta cảm thấy mình thích lắm.
Cảm giác đó rất tốt.”
Cố Mang ngước đầu lên, nhìn Mặc Tức với gương mặt vẫn còn xuân tình vì hồi ức đắm say, nói: “Giống như ta được ngươi cần vậy.”
Mặc Tức bỗng chốc khựng lại.
“Được ngươi cần… rất tốt.” Cố Mang nói khẽ: “Không phải hận, không phải phát tiết, ngươi có thể tìm được niềm vui từ nơi ta, ta cảm thấy… rất tốt.”
Mặc Tức nhẹ giọng hỏi: “… Huynh có biết huynh đang nói gì không?”
“Biết.” Cố Mang nhìn thẳng vào mắt Mặc Tức, nét mặt thế mà lại có bảy phần tương tự Cố sư huynh năm nào: “Ta đang nói về cảm nhận của mình lúc ấy, chính là đêm ngươi nhược quán đó, ta nhớ lại hết rồi, có vài cảm xúc ta nghĩ mãi không rõ, không biết phải hình dung thế nào, nhưng về phần những cảm xúc khác, ta biết mình rất thích.”
Trái tim như bị đấm mạnh một cú, từ khi Cố Mang làm phản đến nay, Mặc Tức vẫn hoang mang không biết rốt cuộc Cố Mang đối xử với mình bằng loại tình cảm gì.
Hắn thường xuyên cảm thấy trước đây Cố Mang chỉ miễn cưỡng lấy lệ, đối phó cho có, tùy tiện đùa giỡn với mình, hoặc bị quấn dữ quá không còn cách nào hơn.
Mà khi chữ “thích” này vượt tám năm đằng đẵng rơi vào bên tai hắn, hắn bỗng nhiên không biết nên thích ứng làm sao.
“Ta vẫn luôn sống ở chỗ của ngươi, không giúp đỡ được gì, còn chọc ngươi giận hoài.
Sao ngươi không nói cho ta biết, ta còn có thể làm ngươi thích đến thế?”
Mặc Tức ngẩn ra, cuối cùng đứng phắt dậy, hầu kết của hắn giật giật, vành mắt đỏ ửng lườm Cố Mang: “Ai, ai nói ta thích huynh?”
Cố Mang nói: “Nhưng ta nhớ ngươi ở trong mơ vui lắm nha.”
“…”
“Mặc dù ngươi có vẻ rất hung dữ, có vẻ rất tức giận.
Nhưng ta có thể cảm nhận được, thật ra ngươi cũng thích ta.”
“…”
Cố Mang hỏi: “Ngươi thích làm chuyện đó với ta, đúng không?”
Đây là lần đầu tiên Mặc Tức hoảng loạn như thế trước mặt Cố Mang mất trí nhớ.
Dẫu cho vành tai đỏ như sắp nhỏ máu, hắn vẫn cố giữ bản mặt lạnh của mình.
“Đó, đó đều là huynh nằm mơ vớ vẩn thôi, ta thấy huynh uống nhiều thuốc quá rồi, mộng ảo và hiện thực cũng phân không rõ, huynh…”
Nói đến đây chợt ngừng.
Bởi vì Cố Mang hiển nhiên không cho rằng Mặc Tức đang nói thật, mà y cãi không lại Mặc Tức, cũng không nghĩ ra được cách nào hơn, vì vậy y thuận theo bản năng, thình lình đứng dậy túm cổ áo của Mặc Tức, kéo hắn xuống rồi càn rỡ ngậm lấy môi hắn.
“Đùng” một tiếng.
Máu nóng toàn thân tức khắc xộc lên não, trước mắt cứ như có sông biển dâng trào, trắng xóa cả tầm nhìn của Mặc Tức.
Hệt như biết bao lần đã xảy ra, cũng như biết bao lần Mặc Tức từng mơ về —— Cố Mang ôm cổ hắn, kéo hắn xuống, cánh môi ướt át áp lên môi hắn, ngậm mút rồi cọ xát, đầu lưỡi trơn mềm luồn vào giữa môi răng của hắn, triền miên quấn riết vào nhau.
Cho dù quan hệ giữa hai người nát cỡ nào, phản ứng của cơ thể vẫn chân thực, nụ hôn này khiến người ta đắm say như trong mộng, dần dần hơi thở của đôi bên cũng bắt đầu dồn dập, nung cho không khí xung quanh cũng trở nên nóng rẫy.
Ngay lúc Cố Mang máu nóng sục sôi kìm lòng không đặng, đột nhiên đầu lưỡi nhói một cái, sau đó bất ngờ bị Mặc Tức đẩy ra.
“Huynh…”
Mặc Tức thở hổn hển, bờ môi mỏng lạnh lùng nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt từ cảm xúc mãnh liệt của ban nãy, thế mà trông còn động lòng hơn thường ngày.
Chỉ là lúc này mỹ nhân đang tức tối dựng thẳng mày kiếm, ánh sáng trong mắt tưởng chừng muốn hóa thành kiếm thật đâm thủng người Cố Mang.
Hắn nói không nên lời, thật lâu sau mới túm lấy cổ áo bị vò nhăn của Cố Mang, gằn giọng nói: “Huynh, huynh đúng là… không biết xấu hổ!”
Cố Mang lau môi mình, vừa rồi Mặc Tức cắn hơi mạnh, cứ như con thú hốt hoảng chạy bừa vậy, cắn y chảy máu luôn.
Nhưng cuối cùng Cố Mang cũng xác nhận được một việc ——
“Ngươi đang gạt ta.”
Mặc Tức: “…”
“Đó không phải là mơ.
Là thật.” Cố Mang nhìn lướt qua thân dưới của Mặc Tức, nói: “Vừa rồi ngươi, chọt trúng ta.”
“… …”
Không biết qua bao lâu, Mặc Tức như bị giẫm phải đuôi mèo, vén màn đùng đùng sát khí bỏ ra ngoài.
Cố Mang định đuổi theo, Mặc Tức lại giận dữ quay đầu, vành tai lộ rõ sắc đỏ dưới ánh trăng mờ ảo.
Hắn dựng thẳng lông mày, chỉ vào Cố Mang mà nói: “Huynh ngoan ngoãn ở yên đây cho ta! Chuyện tối nay không ai được nói ra! Nếu không coi chừng ta tiễn huynh về Lạc Mai biệt uyển đấy!”
Cố Mang nói: “Ngươi đi đâu thế?”
“Không cần huynh lo!”
“Vậy ngươi không ngủ chung với ta hả?”
Mặc Tức gần như thẹn quá thành giận: “Huynh nghe cho rõ đây họ Cố, quân tử phải biết việc nào nên làm việc nào không nên làm, hành động thất lễ càn rỡ hôm nay của huynh, ta không so đo với huynh là vì nể tình đầu óc của huynh không minh mẫn, nhưng sau khi ta đã dạy huynh rồi, nếu huynh còn dám ——”
Nói đến đây lại nhất thời nghẹn họng, vị “quân tử” này cũng không biết phải hình dung hành động lưu manh vừa rồi của Cố Mang như thế nào, chỉ đành hung ác cảnh cáo: “Nếu huynh còn dám làm tiếp chuyện như thế, còn dám dụ dỗ ta, ta nhất định sẽ khiến huynh sống không được yên!”
Giọng điệu của hắn hung dữ thật, nhưng phối với cặp môi lúc mở lúc đóng bị hôn đến đổi màu ái muội, khí thế không khỏi yếu đi vài phần, chẳng những không dọa Cố Mang sợ, trái lại còn khiến cho trong đầu Cố Mang lóe lên một hình ảnh, khớp với Mặc sư đệ ngày trước bị mình ghẹo cho thẹn quá thành giận luôn.
Dù rằng không thể nhớ được nhiều chi tiết cụ thể vào lúc đó, song cảm xúc này cứ như bóc miếng phong nê của hầm ủ, mùi rượu thơm nức mũi tản ra.
Cố Mang cúi đầu, đột nhiên nhịn không được bật cười như lúc xưa.
Y không cười còn đỡ, vừa cười thì sắc mặt ai kia lập tức đen mất ba phần, khớp ngón tay bóp răng rắc.
Có điều may là tuy Cố Mang đã nhớ được đôi chút, nhưng vẫn chưa đến mức thiếu đòn như năm đó.
Y cúi đầu bật cười, đơn thuần chỉ là phản ứng bản năng thôi.
Thấy Mặc Tức không vui, y lập tức thôi cười, ngoan ngoãn quỳ trên giường, sau đó thành khẩn nói: “Xin lỗi.
Nếu ngươi không thích thì ta không làm nữa.
Xin ngươi đừng đưa ta về Lạc Mai biệt uyển nha.”
Bấy giờ Mặc Tức mới hầm hầm bỏ ra ngoài.
Vừa ra khỏi khoang thuyền, Mặc Tức vừa khéo đụng phải Giang Dạ Tuyết.
Giang Dạ Tuyết ngồi trên xe lăn gỗ, ngửa đầu nhìn Mặc Tức, ngạc nhiên hỏi: “Hi Hòa quân, ai chọc huynh vậy? Sao huynh tức giận thế?”
Gương mặt tuấn tú của Mặc Tức vẫn còn phơn phớt đỏ, hắn khẽ mím môi, không nhìn thẳng vào mặt Giang Dạ Tuyết, chỉ nói: “Không ai chọc ta hết.
Huynh tới đây làm gì?”
Giang Dạ Tuyết cười đáp: “Ta tới đưa chăn.
Cần không?”
“Không cần.”
“Vậy Cố Mang thì sao?”
“Huynh ấy nóng lắm, chi bằng cho huynh ấy ngủ chiếu đi.”
“…” Giang Dạ Tuyết thở dài: “Huynh lại cãi nhau với huynh ấy hả?”
Mặc Tức giận dữ phất tay áo: “Còn chẳng phải là huynh ấy tự tìm sao!”
“Huynh với huynh ấy cũng thật là.” Giang Dạ Tuyết mỉm cười: “Trước đây Cố Mang ngang bướng vô tri cũng hay chọc huynh giận.
Đến giờ mà vẫn vậy, sao vẫn có thể chọc huynh giận đến mức này chứ… Có điều cho dù không vui thế nào, huynh vẫn lấy cho huynh ấy thêm một tấm chăn đi, cơ thể của huynh ấy không thể so với ngày trước, bây giờ sợ lạnh đấy, nếu như bị nhiễm phong hàn, dẫn theo bên mình sẽ bất tiện rất nhiều.
Huynh đừng so đo với huynh ấy.”
“…” Mặc Tức lặng thinh, qua một hồi lâu, cuối cùng vẫn chìa tay lấy tấm chăn Giang Dạ Tuyết ôm tới, gượng gạo đáp: “Đa tạ.”
“Khách sáo với ta làm gì.” Dứt lời, Giang Dạ Tuyết bỗng dưng chú ý đến điểm khác thường nào đó trên mặt đối phương, do dự chốc lát rồi vẫn nhịn không được mà hỏi: “Hi Hòa quân… môi huynh bị sao thế?”
Mặc Tức nâng tay sờ môi mình, nào ngờ còn dính máu: “… Không có gì.
Đụng trúng cửa.”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Vất vả lắm mới xua Giang Dạ Tuyết đi được, Mặc Tức ôm chăn trở vào khoang thuyền.
Trong khoang thuyền không có một bóng người, Cố Mang đã đi tắm.
Cũng phải thôi, vừa rồi Cố Mang mơ thấy giấc mộng như thế, ngay cả quần lót cũng…
Mặc Tức lắc lắc đầu, định bụng hất bỏ hình ảnh này, nhưng rồi vẫn kìm lòng không đặng nghĩ đến đôi mắt ướt át và gương mặt gợi tình của Cố Mang ban nãy.
Nhịp tim bắt đầu đập dồn dập một cách đầy tội lỗi, Mặc Tức mắng thầm một tiếng, ném chăn lên giường của Cố Mang rồi đi thẳng ra ngoài, sau đó nằm trên boong thuyền hứng gió cả đêm.
Hôm sau lúc sắc trời sáng rỡ, Cố Mang và Giang Dạ Tuyết lần lượt rời khỏi khoang thuyền của mình.
Thấy Mặc Tức ngồi bên mép thuyền, Giang Dạ Tuyết vừa buộc mái tóc dài đen nhánh vừa cười nói: “Hi Hòa quân dậy sớm quá.”
Cố Mang lại nói: “… Có phải ngươi thức suốt đêm không?”
Giang Dạ Tuyết sửng sốt, nhìn Cố Mang rồi lại nhìn Mặc Tức, đang định hỏi gì đó, chợt nghe Mặc Tức gằn giọng nói với Cố Mang ——
“Huynh im miệng.”
“…”
“Huynh không được nói một chữ về giấc mộng hôm qua ——”
“Ta sẽ không nói chữ nào hết.” Mặc Tức còn chưa nói xong, Cố Mang đã tự động tiếp lời: “Ta chỉ quên ký ức chứ chưa quên cảm giác.”
Ngừng một lát, y nói tiếp: “Ta có thể cảm giác được đó là một bí mật.
Ta sẽ không nói đâu.”
Giang Dạ Tuyết ngồi bên cạnh, mặc dù không biết cụ thể bọn họ đang nói gì, nhưng nếu hai người đã nói vậy, xem ra không phải là chuyện nên can thiệp, hắn cũng thức thời giữ im lặng.
Qua thêm chừng nửa canh giờ, cuối cùng bọn họ đã bay đến vùng trời trên quần đảo Mộng Điệp.
Giang Dạ Tuyết lấy la bàn chỉ dẫn ra, lẩm nhẩm chú quyết, la bàn tỏa sáng lấp lánh, chỉ vào một hòn đảo nhỏ nằm ở hướng Đông Nam.
Nhìn xuống từ đám mây, chỉ thấy khắp đảo cây cỏ sum xuê âm khí dày đặc, trên vòm trời có yêu khí tím đen lượn lờ như khói hun…
Giang Dạ Tuyết nói: “Phía dưới chính là đảo Dơi, chúng ta đến nơi rồi.”
______________
Tiểu kịch trường
Cố Mang Mang: Công chúa là thiếu nữ công, không chấp nhận phản bác.
*Thiếu nữ công ý nói mấy bạn công có tâm hồn thiếu nữ, dễ ngượng ngùng tính nhạy cảm sống nội tâm hay khóc thầm =))))
Mặc Tức: Phản bác.
Cố Mang Mang: Xía! Rõ ràng đệ thiếu nữ như thế còn gì! Đệ có muốn cân nhắc để ta lên làm công không?
Mặc Tức: Huynh tưởng da mặt của huynh dày lắm à? Huynh toàn giả vờ thôi.
Cố Mang Mang: Chí ít có một chuyện ta không có giả vờ.
Mặc Tức: Chuyện gì?
Cố Mang Mang: Ta xác nhận kỹ thuật của ta giỏi hơn đệ, mặc dù khuyết thiếu kinh nghiệm lâm sàng, thế nhưng kinh nghiệm lý thuyết của ta chắc chắn phong phú hơn đệ nhiều! Đổi thành ta phập đệ, ta nhất định sẽ không làm đệ đau!
Mặc Tức: … Biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...