Trên đài Phi Dao treo đèn lồng chằng chịt, nào vấn bằng trúc nào dán bằng giấy, hệt như ngân hà rực sáng trong đêm dài.
Tuyết rơi lả tả giữa ánh đèn chói lọi, tích thành một lớp mỏng trên lan can chạm trổ màu son.
Có hai cô gái đứng dưới dãy đèn lồng màu tuyết, một người mặc áo váy nền đỏ thêu hoa văn hình bướm, đang cười khúc khích nói gì đó, người còn lại mặc áo váy vàng nhạt thêu những khúc mai trúc, đang đứng bên lan can màu son, ngửa đầu nhìn một chiếc đèn hình cá đu đưa.
Tuy rằng ký ức thiếu hụt, Cố Mang vẫn gần như lập tức nhận ra người sau mới là Mộ Dung Mộng Trạch.
Vừa rồi trong đại điện, y đã cảm thấy sắc mặt của Mặc Tức không ổn lắm, quen biết Mặc Tức lâu như thế, y chưa từng thấy Mặc Tức để tâm ai đến vậy, lúc đó y đã cảm thấy “công chúa Mộng Trạch” trong truyền thuyết này hẳn là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.
Bây giờ gặp nàng ta giữa đèn sáng tuyết bay, y lại cảm thấy dùng từ “đẹp” để hình dung đối phương, hình như có phần quá hời hợt.
Tư thái của Mộ Dung Mộng Trạch không hề xuất chúng, nhưng nàng ta cao gầy thanh lịch, tự có nét ưu tú riêng.
Đèn lồng soi rọi gương mặt trắng trẻo mịn màng của Mộng Trạch, ánh lên những vầng sáng tựa ngọc.
Càng khỏi nhắc đến phần gáy trắng như bạch ngọc của nàng ta, hệt như cành hoa vươn ra từ cổ áo, cần cổ mảnh khảnh mà thanh tú, càng làm nổi bật khí chất của nàng ta.
“… Mộng Trạch.”
Mộ Dung Mộng Trạch quay đầu lại, ngẩn ra giây lát rồi cười nói: “A, Mặc đại ca.
Đã lâu không gặp.”
Người mặc đồ đỏ đứng cạnh Mộng Trạch chính là thị nữ thiếp thân của nàng ta, Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương cũng hành lễ với Mặc Tức, cười nói: “Bái kiến Hi Hòa quân, Hi Hòa quân vạn an.”
Mặc Tức đi về phía Mộng Trạch: “Sao muội lại đứng đây.
Không lạnh sao.”
“Muội mới tĩnh dưỡng xong trở về từ cung Thang Tuyền.
Đèn lồng đẹp như thế, mỗi năm chỉ có lần này thôi.” Mộng Trạch cười nói: “Không sao đâu.”
Nếu nàng ta đã nói vậy, Mặc Tức cũng không biết nên khuyên thế nào.
Đúng vào lúc này, chợt có một bàn tay nhấc lên, sờ tóc mai của nàng ta.
“Vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Dù sao Mộng Trạch cũng là thân ngọc mình ngà, chẳng ai dám mạo phạm nàng ta như thế.
Mộng Trạch vô thức lùi về sau một bước, mà khi thấy rõ người đi theo sau Mặc Tức là ai, sắc mặt của nàng cũng thay đổi.
“Cố soái…”
Với tư cách là người đàn ông từng được các cô nương mến mộ nhất Trọng Hoa, Cố Mang vẫn còn sót lại chút bản tính dịu dàng với phái nữ.
Thế nên dù lòng thấy khó chịu đến lạ về việc Mặc Tức thân cận với nàng ta, Cố Mang vẫn tốt bụng nói: “Tuyết lớn như vậy, tai ngươi cũng tấy đỏ rồi kìa.”
Mộ Dung Mộng Trạch nhất thời có chút nghẹn lời.
Dù rằng trước khi trở về, nàng ta đã biết về tình trạng của Cố Mang, nhưng đột nhiên tiếp xúc với tên ma đầu phản đồ này gần như thế, nàng ta vẫn thấy hơi khó chấp nhận.
Nguyệt Nương tính tình đanh đá, nhìn không vừa mắt nên nạt Cố Mang: “Tên cẩu tặc phản đồ nhà ngươi, còn dám chìa cái tay bẩn của ngươi đụng vào chủ thượng nhà ta à? Lúc trước nếu không phải vì ngươi…”
“Được rồi.” Mộ Dung Mộng Trạch dịu giọng cắt lời ả: “Đừng nói nữa.”
Nguyệt Nương trề môi: “Công chúa, sao người lúc nào cũng tốt tính như thế… nô tì, nô tì cũng uất ức thay người!”
“Nói bậy bạ gì vậy.” Mộ Dung Mộng Trạch nhẹ giọng gắt, mang vài phần uy nghiêm: “Nguyệt Nương ngươi đừng ầm ĩ nữa, vào phòng trước cho ấm đi.”
“… Vâng…” Nguyệt Nương miễn cưỡng đáp lời, trước khi đi không quên lườm Cố Mang một cái, giận đến phồng cả quai hàm.
Sau khi đuổi Nguyệt Nương đi, Mộ Dung Mộng Trạch quay đầu hỏi Mặc Tức: “Bây giờ y… đang ở chỗ của huynh hả?”
“Y” ám chỉ người nào, tất nhiên khỏi cần nói cũng biết.
Mặc Tức “ừ” một tiếng.
Mộ Dung Mộng Trạch rũ mi thở dài: “… Muội cũng không muốn nhiều lời, huynh là người từng bị tổn thương, có một số việc, chính huynh phải lưu ý nhiều.”
“Ta biết.”
Cố Mang không hiểu ý của Mộng Trạch cho lắm, chỉ cảm thấy nàng ta không để cho ả hung dữ kia tiếp tục chửi mình, vậy hẳn là người tốt.
Đúng lúc này, một đóa hoa mai bên đài Phi Dao rơi xuống, rớt lên tóc của Mộng Trạch, Cố Mang bèn đưa tay định lấy giúp nàng ta…
Nhưng lần này còn chưa đụng tới Mộng Trạch, tay đã bị Mặc Tức nắm lấy.
Cố Mang nói: “Trên đầu nàng có một đóa…”
Mặc Tức cắt lời y, giọng nghe chẳng hề gợn sóng: “Đây là công chúa Mộng Trạch.
Hành lễ đi.”
Mộng Trạch nói: “Thôi bỏ đi.
Thần trí của y bị tổn hại, hành lễ hay không có gì quan trọng đâu.”
Cố Mang không đáp, tròng mắt xanh đảo qua đảo lại, nhìn Mộng Trạch rồi lại nhìn Mặc Tức, cuối cùng chậm rãi cúi đầu: “Ta chỉ muốn giúp thôi…”
“…” Mặc Tức khựng lại, quyết định kết thúc đề tài này, nói: “Huynh trở vào đại điện trước đi.
Ta có vài lời muốn nói với muội ấy.”
Nàng ta đuổi Nguyệt Nương, còn hắn đuổi mình đi.
Thì ra mình cũng giống Nguyệt Nương, cũng là người phải bị đuổi đi sao?
Cố Mang im lặng nhìn Mặc Tức và Mộng Trạch, lát sau lặng lẽ xoay người đi.
Xưa nay Cố Mang luôn dịu dàng nhường nhịn con gái, trước khi mất ký ức đã thế, bây giờ cũng không khác gì nhiều.
Y cảm thấy các nàng rất yếu ớt, xinh đẹp và yêu kiều, hẳn nên nhận được sự che chở chu đáo nhất.
Còn mình là đàn ông da dày thịt béo, hẳn nên nhường nhịn các nàng, trao những thứ tốt cho các nàng.
Vì vậy y cảm thấy Mặc Tức làm không sai, Mộng Trạch là công chúa, là giống cái cực kỳ cao quý, càng nên được kính trọng và săn sóc.
Mình đây thì dơ bẩn, còn là nô lệ nữa, đích thực không nên động tay động chân với nàng.
Nhưng mà không hiểu tại sao, trong lòng vẫn khó chịu vô cùng, Cố Mang trở vào đại điện, chà xát ngón tay cũng cóng đến tấy đỏ của mình, sau đó bụm lấy hai tai… Lúc này trong điện đã đông nghịt khách, ngặt nỗi đưa mắt nhìn quanh lại chẳng thấy ai quen.
Tình cảnh này khiến Cố Mang nảy sinh cảm giác bất lực mãnh liệt, cứ như một con chó bị vứt vào nơi hoang dã, nó theo bản năng muốn tìm người đáng tin cậy duy nhất là Mặc Tức, nhưng khi quay đầu lại, nó chợt nhận ra chính Mặc Tức đã xua đuổi mình.
Cố Mang không còn chỗ để đi, chỉ đành đứng đờ ra cạnh cửa đài, đưa mắt nhìn hai người giữa ánh đèn rực rỡ.
Dưới dãy đèn lồng, Mặc Tức cúi đầu nói chuyện với Mộng Trạch.
Mộng Trạch vẫn luôn mỉm cười, đôi khi sẽ ho vài tiếng, thế rồi hình như Mặc Tức hỏi nàng câu gì đó, Mộng Trạch che miệng ho khan, sau đó lắc lắc đầu.
Khoảng cách quá xa, Cố Mang không nghe được gì, nhưng ngũ quan của Mặc Tức rất sắc sảo, cách xa như thế vẫn thấy rõ được nét mặt của hắn.
Mặc Tức thở dài một tiếng, đoạn cởi áo choàng quân phục, đưa cho Mộ Dung Mộng Trạch.
Hắn không có tự tay phủ áo cho Mộng Trạch, cũng không có hành động nào khác nữa, nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy cảnh tượng đó, trái tim của Cố Mang lại bất ngờ quặn đau.
Cố Mang nhíu mày, đưa tay ấn ngực mình… Chẳng đợi y cân nhắc xem rốt cuộc đây là tình cảm gì, trong đầu chợt hiện lên một vài câu nói kỳ lạ ——
“Sư huynh, ta thật sự thích huynh.”
Là giọng của Mặc Tức, nghe non trẻ và thiết tha như trong mộng.
“Quân thượng đã sắc phong ta làm Hi Hòa quân, sau này ta không cần nhìn ánh mắt của người khác nữa, những gì đã hứa với huynh, ta đều sẽ làm được, ta muốn danh chính ngôn thuận ở bên huynh.”
“Cố Mang, ta sẽ cho huynh một mái nhà, huynh chờ ta thêm chút nữa, được không.”
“Huynh tin ta đi…”
Trái tim càng lúc càng quặn đau, như thể có một cành gai đâm chồi bên trong, rồi lại thình lình rút ra.
Lời xưa văng vẳng bên tai, hai người trước mắt thành đôi.
Cơ thể nhất thời vì đau lòng mà còng xuống, Cố Mang vịn khung cửa, cúi đầu thở hổn hển.
Y không hiểu mình bỗng dưng nhớ lại những lời này có ý nghĩa gì, cũng không nhớ được đầu đuôi ngọn ngành cảnh hẹn thề lúc đó.
Nhưng cảm giác đau đớn này…
Và tâm trạng của mình lúc đó, ấy vậy mà khắc tận xương tủy, khiến Cố Mang tưởng chừng không thở nổi.
Sâu trong tiềm thức, Cố Mang nhận thấy cảm giác đau đớn này không phải ngoài dự đoán, dường như y của quá khứ đã sớm đoán được sẽ có ngày này, dường như từ đầu đến cuối, y chưa bao giờ xem lời hứa của Mặc Tức là thật.
Dù rằng tương lai mà Mặc Tức miêu tả cho y tốt đẹp đến thế, chàng trai trẻ trong trí nhớ như muốn trao trọn cả trái tim cả cuộc đời cả con người cả một bầu nhiệt huyết và toàn bộ tình yêu của mình ngay tại khoảnh khắc đó.
Cố Mang có thể cảm giác được, mình đã từng muốn tin.
Muốn đến phát đau, muốn đến phát run, muốn đến vụn vỡ, muốn nắm chặt đôi tay của Mặc Tức, muốn bất chấp tất cả tin Mặc Tức, yêu Mặc Tức.
Nhưng đến cuối cùng, y vẫn chùn bước.
Mặc Tức là thiên chi kiêu tử, là dòng dõi quý tộc của Trọng Hoa, là hậu duệ của gia tộc bốn đời làm tướng.
Còn y chỉ là một kẻ hèn mọn, tình yêu này quá nặng nề, cuối cùng y vẫn nhận không nổi.
Y biết ngày nào đó Mặc Tức sẽ trưởng thành, sẽ hiểu chuyện, sẽ hiểu rằng tình cảm dành cho mình chẳng qua chỉ là xung động nhất thời của tuổi trẻ.
Cả đời dài miên mải, người có thể bước tiếp với Mặc Tức không phải là một tên nô lệ thấp hèn ti tiện.
Có điều những lời này, hình như năm đó y chưa thổ lộ với Mặc Tức, mà bây giờ nhớ lại —— Thì ra lúc đó y đang sợ.
Như thể nếu nói ra, y sẽ thua thảm hại, những thứ y có vốn đã rất ít, không thể thua cả trái tim chân thành này.
Với quý tộc mà nói, có lẽ trái tim của y chẳng đáng là gì, bọn họ có thể tổn thương nó bỡn cợt nó vứt bỏ nó, thậm chí giẫm nó thành bột mịn.
Nhưng với Cố Mang mà nói, trái tim nhỏ bé đó chính là toàn bộ gia sản của y trên đời này.
Thế nên Mặc Tức có thể yêu, có thể nhất thời bồng bột chơi trò cấm kỵ với y.
Nhưng y yêu không nổi, mạng có sang hèn, cho dù y không muốn thừa nhận, nhưng đời người là thế, đâu phải nhắm mắt lại là tránh được sự thật.
Mạng của y quá mong manh.
Thứ Mặc Tức muốn, y cho không được.
Thứ Mặc Tức cho, y nhận không nổi.
Vị trí thích hợp nhất của y chính là như bây giờ, đứng ở một góc tối tăm hẻo lánh bên đài Phi Dao, nhìn cảnh phong hoa tuyết nguyệt nhi nữ tình trường chẳng liên quan đến mình.
Sau đó cười một tiếng…
Thế nhưng Cố Mang cười không nổi, y lờ mờ biết rằng mình nên cười thoải mái, có một loại bản năng ăn sâu bén rễ đang cố bảo vệ y, chỉ tiếc y không còn là Cố soái của ngày trước.
Y thật sự cười không nổi.
Cố Mang quay đầu, không dám nhìn cảnh tượng ngoài kia nữa, xoay người chạy như trốn về bên đài bày tiệc, đứng đó xoa dịu trái tim quặn thắt từng cơn của mình.
(1) Đài bày tiệc na ná thế này, nhưng mà đặt đồ ăn.
Một lát sau, người đến dự tiệc ngày càng đông.
Cố Mang là trọng phạm, một mình y đứng đực ra ở đó, không khỏi thu hút vô số ánh nhìn.
Có vài kẻ ghim thù máu với Cố Mang, ánh mắt dán chặt vào người y, nếu không phải nơi chốn không tiện, chỉ sợ bọn chúng đã xông lên ăn tươi nuốt sống y rồi.
Sau khi bình tĩnh lại, Cố Mang cảm thấy không ổn lắm.
Y nhìn quanh một vòng, đâu đâu cũng là những gương mặt hận thù rét lạnh, y bèn luýnh quýnh vơ đại vài thứ trên đài bày tiệc nhét vào ngực, sau đó hớt hải bỏ chạy như con chuột qua đường bị người người hô đánh, cuối cùng tìm một góc ít ai chú ý ngồi xổm xuống.
Lúc này mới phát hiện mình vơ nhầm thứ không ngon.
Năng lực kiếm ăn của mình đúng là tệ quá mà, cả bàn thức ăn thịnh soạn mà mình lại vơ hai cái bánh hành nướng.
Có hành, còn lạnh nữa…
Nhưng đến nước này rồi, kén chọn cũng không được.
Cố Mang cúi đầu gặm từng miếng nhỏ, đang lặng lẽ ăn thì chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nói ôn hòa: “Cố Mang? Sao huynh lại ở đây.”
Cố Mang ngậm bánh nướng quay đầu lại, trông thấy Giang Dạ Tuyết ngồi trên xe lăn gỗ, đang kinh ngạc nhìn mình.
Là người đàn ông đeo “vòng cổ” cho mình…
Cố Mang thở phào nhẹ nhõm, y không có quá nhiều ác ý với người này, thậm chí còn cảm thấy thân thiết, thế là vừa cắn bánh vừa nhỏ giọng đáp: “Chỗ này không chướng mắt.”
Giang Dạ Tuyết khỏi nghĩ cũng biết những người khác sẽ dành cho Cố Mang thái độ gì, chỉ đành thở dài: “Hi Hòa quân đâu?”
“Hắn ở với công chúa.”
“Ra là thế.
Khó trách huynh ấy sẽ bỏ huynh một mình…”
Cố Mang nuốt một miếng bánh nướng, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi cũng tới đây vậy? Ngươi cũng không được ai thích hả?”
Giang Dạ Tuyết cười nói: “Xem như thế đi.”
Hắn đưa mắt nhìn ra xa, Nhạc Thần Tình đang cười tí tởn nói gì đó với tứ cữu nhà mình, điệu bộ hớn ha hớn hở, ngặt nỗi Mộ Dung Sở Y vẫn bơ cậu ta như thường lệ, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, chẳng biết có nghe lọt không.
Giang Dạ Tuyết nhìn một lát rồi dời mắt đi, nói: “Ta đích thực cũng không được ai thích.”
Cố Mang bèn nhích qua, chừa chỗ cho Giang Dạ Tuyết.
Hai người lẳng lặng nhìn tuyết bay lất phất ngoài cửa sổ, Cố Mang bỗng dưng nhìn chân của Giang Dạ Tuyết, hỏi: “Sao ngươi cứ ngồi miết vậy?”
“… Bị thương lúc đánh trận, không đứng dậy được nữa.”
Cố Mang không trả lời ngay, y lại cắn thêm vài miếng bánh nướng, đến khi thật sự chịu hết nổi vị hành, y đột nhiên đưa bánh cho Giang Dạ Tuyết: “Ăn không?”
Giang Dạ Tuyết: “…”
Sau giây lát im lặng, Giang Dạ Tuyết thở dài: “Huynh vẫn giống như trước đây.”
Cố Mang mở to mắt: “Trước đây ngươi cũng quen ta hả?”
Giang Dạ Tuyết cười nói: “… Thiên hạ ai mà không biết người.”
Cố Mang nói: “Ta… nghe không hiểu lắm.”
“Trước đây đúng là ta có quen huynh.
Ta, huynh, Hi Hòa quân, Lục Triển Tinh, lúc đó thường xuyên hợp tác với nhau Nam chinh Bắc chiến.” Nói đoạn, Giang Dạ Tuyết nhìn thoáng qua bánh nướng trong tay Cố Mang: “Dạo ấy ăn không hết thứ gì, huynh cũng thích nhét cho bọn ta.”
Cố Mang ngơ ngác nhìn hắn: “Nói vậy, ngươi cũng là người quen cũ của ta?”
“Đúng rồi.” Giang Dạ Tuyết nói: “Từng vào sinh ra tử với huynh.” Hắn nhẹ giọng than thở: “Thế nên ta không hận huynh được.”
Cố Mang rũ mắt nói: “Nhưng mà Mặc Tức hận ta kìa.”
Giang Dạ Tuyết cười khẽ một tiếng, mắt đen ngước nhìn màn đêm lập lòe những tia sáng tĩnh mịch mà thấu hiểu: “Lời tuy không sai, nhưng trên đời này, người không muốn hận huynh nhất, chỉ sợ chính là huynh ấy.”
“… Thật sao?”
“Thật chứ.”
Bông tuyết đọng trên cửa sổ, bị ánh đèn trong điện nhuộm thành màu quả quýt.
Giang Dạ Tuyết chỉnh lại áo khoác phủ trên vai, ngắm tuyết với Cố Mang một lát rồi mới nói: “Thật ra lúc trước huynh ấy đối xử với huynh tốt lắm.”
Cố Mang không nói gì.
Giang Dạ Tuyết cất giọng ôn hòa từ tốn: “Huynh rơi vào muôn trùng vòng vây, huynh ấy bất chấp tính mạng muốn cứu huynh bằng được.
Huynh trọng thương hôn mê, huynh ấy thức trắng mấy ngày mấy đêm trông chừng huynh.
Huynh được ban thưởng phong tước, huynh ấy còn mừng hơn mình lập được đại công.
Huynh kể chuyện cười… người nghiêm túc như huynh ấy vẫn ngồi yên giữa các binh sĩ dõi theo huynh, nhìn huynh hớn hở kể xong, huynh ấy là người đầu tiên cười.”
“Nhưng mà những điều này, huynh đã quên hết rồi.”
Dù gì cũng là người từng trải khổ đau nhìn thấu sinh tử, Giang Dạ Tuyết không đặt tình cảm nào sâu nặng vào lời kể, chỉ như đang tâm bình khí hòa ôn lại chuyện xưa với bạn cũ.
Giọng điệu và nét mặt đều điềm nhiên.
Thế mà nghe câu chữ của hắn, Cố Mang lại lạc vào thẫn thờ, dường như y có thể vớt vát được một ít hình ảnh mơ hồ, một ít mảnh vỡ của quá khứ —— Trong một quán rượu nhộn nhịp đông đúc, tướng sĩ la hét ầm ĩ, không khí sôi động náo nhiệt.
Y đứng trên ghế, cười ha ha chém gió tung trời với những người bên dưới.
Đường nhìn thoáng chốc lướt qua, Cố Mang không nhớ rõ những gương mặt phấn khích reo hò đó, thế nhưng vừa ngước mắt, y lại trông thấy thanh niên ngồi bên cạnh tủ rượu.
Eo lưng thẳng tắp, ánh mắt dịu dàng, chăm chú dõi theo y giữa đám đông.
Nhịp tim đập vào giờ phút đó, lúc này lại thức tỉnh lần nữa.
Còn cả những lời hẹn thề vừa nhớ lại, mặc dù lúc trước y không chọn tin tưởng, nhưng bất luận thế nào, chí ít y vẫn cảm nhận được Mặc Tức thật lòng thật dạ khi mở lời ——
“Ta thật sự thích huynh.”
“Ta sẽ cho huynh một mái nhà.”
“Huynh chờ ta thêm chút nha…”
Cố Mang nhắm hai mắt lại, nhất thời không nói gì nữa.
Giang Dạ Tuyết nói: “Nếu không phải huynh vứt bỏ huynh ấy, tổn thương huynh ấy, đụng vào điểm mấu chốt và vảy ngược của huynh ấy, làm sao huynh ấy lại hận huynh được chứ.
Từ trước đến nay huynh ấy luôn che chở cho huynh, mưa gió bên ngoài huynh ấy đều sẵn lòng chắn cho huynh —— Vậy mà huynh lại nấp dưới người huynh ấy đâm huynh ấy.”
Cố Mang rùng mình.
Thật vậy sao?
Là vậy sao…
Y nhớ lại lúc ấy Mặc Tức siết chặt tay mình, ấn lên lồng ngực mà thủ thỉ.
Mặc Tức nói, huynh suýt nữa đã lấy mạng ta rồi.
“Tim người đều làm bằng thịt, huynh ấy che chở huynh quá lâu, trao được cái gì đã trao hết rồi.
Huynh ấy là quý tộc, là một trong những công tử xuất thân cao quý nhất Trọng Hoa, tổ tiên huynh ấy bao đời công trạng hiển hách, gia tộc quang vinh không nhiễm một hạt bụi, nhưng mà vì huynh, năm đó huynh ấy đã làm gần hết những chuyện nên làm lẫn không nên làm rồi.”
“Là cuối cùng huynh đâm huynh ấy nhát đó, khiến huynh ấy không che chở được nữa.”
Chưa từng có ai kể mấy chuyện này với Cố Mang, huống chi mấy năm trước có kể, y cũng sẽ không tin.
Nhưng thời gian qua tiếp xúc với Mặc Tức, cùng với chuyện xưa mấy ngày nay nhớ lại, tất cả khiến cho Cố Mang hoang mang tột cùng trước những lời kể của Giang Dạ Tuyết.
Cặp mắt xanh của Cố Mang lập lòe: “Sao ngươi lại nói cho ta biết mấy chuyện này?”
Giang Dạ Tuyết đáp: “Ta từng là chiến hữu của huynh lẫn huynh ấy.” Hắn cân nhắc một lát, ánh mắt hơi phức tạp: “Ta không muốn nhìn các huynh tổn thương lẫn nhau nữa.”
Cố Mang đờ đẫn một hồi, dường như đang nắm cọng rơm cuối cùng hòng giải thích cho sai lầm quá khứ của mình.
Y nói với giọng có phần bất lực: “Nhưng hắn cũng… cũng hung dữ quá, hắn còn chê ta bẩn…”
“Đó là vì huynh không biết đời này huynh ấy hận nhất là phản bội.”
Cố Mang sửng sốt: “Sao hắn lại hận cái đó nhất?”
Im lặng một hồi, Giang Dạ Tuyết mới nói: “Lẽ ra tối nay ta chỉ định tán gẫu vài câu với huynh, nhưng mà…”
Hắn ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn thở dài: “Mà thôi, đã nói một nửa rồi, cũng không có gì.
Ta hỏi huynh nhé, huynh có biết Phất Lăng quân cha huynh ấy hy sinh thế nào không?”
Cố Mang lắc đầu.
“Là vì một tên phản đồ.”
Nói đến đây, Giang Dạ Tuyết quay đầu qua nhìn y: “Năm đó Phất Lăng quân chiến đấu với quân nước Liệu, nào ngờ phó soái phản bội đầu quân cho địch, vây kín nơi đóng quân dồn họ vào đường cùng.
Vì nhường cho bách tính rút lui, ông ấy bị tên phản đồ đó bắt sống.”
Cố Mang mở to mắt: “Sau đó thì sao?”
“Nhằm lấy lòng Liệu quân (vua nước Liệu), tên phản đồ đó tự tay sát hại Phất Lăng quân, cắt đầu ông ấy, cướp linh hạch của ông ấy, hiến tặng cho nước địch, còn nhờ vậy mà được phong thưởng hậu hĩnh —— Sau đó giống như huynh năm ấy, trực tiếp được phong làm tướng quân.”
Câu chữ đẫm máu lọt vào tai, đâm vào phổi.
Bàn tay Cố Mang run bần bật.
“Càng châm chọc chính là, trong số thư nhà Phất Lăng quân chưa kịp gửi, ông ấy vẫn còn khen tên phản đồ đó trọng tình trọng nghĩa, bảo rằng có người anh em này, người nhà không cần phải lo lắng.” Giang Dạ Tuyết thở dài nhìn đầu gối của mình: “Ông ấy còn nói, khởi viết vô y, dữ tử đồng bào.”
(2) Khởi viết vô y, dữ tử đồng bào: Ai nói chúng ta không có áo mặc, mặc chung trường bào kia với người.
Câu này nhằm đề cao tinh thần đoàn kết giữa các chiến sĩ.
“…”
“Phất Lăng quân trao tính mạng của mình và gia đình cho đối phương, nhưng anh em của ông ấy chẳng để lại một tấm thân toàn vẹn cho người nhà ông ấy.
Lúc quan tài vào thành, Phất Lăng quân xương máu nát tan, tứ chi đứt lìa, chết không toàn thây.” Giang Dạ Tuyết quay đầu nhìn Cố Mang mặt mày đã tái nhợt.
“Năm đó, Mặc Tức chỉ mới bảy tuổi.”
Cố Mang như bị sầu muộn tắc họng, một câu cũng không thốt nên lời.
“Cố Mang, bây giờ huynh biết tại sao Hi Hòa quân lại hận phản bội đến thế chưa?”
Ngừng một lát, Giang Dạ Tuyết nói.
“Huynh làm chuyện gần như không khác gì kẻ thù giết cha của huynh ấy.”
Cố Mang ngơ ngác nhìn Giang Dạ Tuyết, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương cốt: “…”
“Huynh đặt tay lên ngực hỏi lòng đi, huynh tự nghĩ lại đi.” Giang Dạ Tuyết thở dài một tiếng: “Huynh ấy phải thánh hiền thế nào, mới không có khúc mắc với huynh.”.