Vết Nhơ Dư Ô FULL


(Linh hồn trong kiếm)
Khí lạnh trong hang nặng trịch, ngập tràn mùi phấn son kỳ dị, ngoài ra còn thoang thoảng mùi thối từ dịch thi thể, tất cả hòa lẫn vào nhau.

Mặt đất rải rác xương người và vụn vải, thậm chí còn có một ít tim người và mắt người chưa dùng tới chất trên khay sứ trắng trong góc.

Đối lập với tình cảnh u ám này chính là chồng đệm đỏ thẫm và rèm bướm sặc sỡ nằm sâu trong hang.
Sau lớp rèm che, một cô nương áo quần rách rưới đang cuộn mình khóc lóc thảm thiết.

Thần trí nàng ta chẳng mấy tỉnh táo, thậm chí những người khác vào hang cũng không buồn phản ứng.
Nhạc Thần Tình sửng sốt: “Sao hái hoa tặc này lại là nữ?”
Nhạc Thần Tình vừa thốt xong câu đó, thình lình có một bàn tay thò ra từ chồng gối đệm đỏ, bóp chặt cổ cô nương kia! Nàng ta còn chưa kịp kêu la thì đã bị cái tay nọ kéo vào trong, ngay sau đó, một gã đàn ông nhổm dậy đè xuống, cắn môi nàng ta ngay trước mặt bao người.
Chỉ trong chớp mắt, hồn phách của cô nương kia giống như bị hút mất, cánh tay mềm oặt buông thõng, ngơ ngác trợn to mắt, chết ngắt…
Hút hồn phách xong, gã đàn ông nọ ngẩng đầu lên ——
Gã ta có gương mặt thanh mảnh, đôi mắt hẹp dài, gò má hơi hóp, mái tóc đen dài xõa bên sườn má, khiến gã trông gầy guộc đến lạ.
Gã mới đúng là “hái hoa tặc” thật sự.
Im lặng giây lát.
Mặc Tức nói: “… Là ngươi.”
Gã đàn ông liếm cặp môi ướt át, cười hỏi: “Hi Hòa quân gặp ta rồi sao?”
“… Gặp rồi.”
Bọn họ đã gặp nhau rồi.
Rất nhiều năm về trước, trên chiến trường ở biên giới phía Bắc, Mặc Tức một mình xông vào hiểm cảnh, bị sói ma do nước Liệu thuần dưỡng bao vây, nhất thời chẳng thể thoát thân.

Khi đó có một tu sĩ áo xanh trẻ tuổi cầm kiếm bay tới, dùng một đoạn kiếm pháp kỳ ảo tuyệt diệu, hợp sức với Mặc Tức chưa từng quen biết đánh đuổi mấy ngàn con sói ma.
Lúc tu sĩ áo xanh sắp đi, Mặc Tức từng muốn giữ người lại đền ơn, thế nhưng đối phương chỉ quay đầu mỉm cười, ánh mắt hiền hòa, dây buộc tóc màu xanh bay phần phật trong gió.
“Đi ngang qua tương trợ, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Gò má hiện ý cười nhàn nhạt: “Quân gia cần gì bận tâm.”
Tuyết trắng đầu mùa, kiếm sư liêm chính.
—— Đó là Lý Thanh Thiển mà Mặc Tức từng tận mắt nhìn thấy.

Vì vậy sau vụ án lầu Hồng Nhan, dẫu cho phát hiện không ít vết tích của kiếm pháp Đoạn Thủy trên thi thể, nhưng trước khi chưa nhìn thấy người thật, Mặc Tức vẫn không thể xác định.
Mộ Dung Liên từng thấy tranh vẽ Lý Thanh Thiển trong ghi chép về các vị anh hùng, lúc này hiển nhiên cũng nhận ra đối phương, kinh ngạc phút chốc rồi lạnh lùng hỏi: “Sao lại là ngươi?”
“Không thì ngươi nghĩ là ai.” Lý Thanh Thiển đứng dậy, tùy tiện đá cái xác mềm oặt của Lan cô nương qua một bên, hỏi với giọng châm chọc: “Lẽ nào vẫn là tên đầu bếp bỏ trốn kia.”
Gã cười lạnh nói: “Phế vật kia chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay ta.

Nếu gã có được một nửa bản lĩnh của ta, đời nào lại bị ngươi bắt nhốt nhiều năm như thế?”
Bàn về độ quái gở, Mộ Dung Liên tuyệt đối không chịu thua ai.

Sau một thoáng kinh ngạc, Mộ Dung Liên nhếch miệng cười trào phúng: “Ha ha, vậy thì lạ thật, Lý Thanh Thiển kiếm Đoạn Thủy là vân dã cao nhân (1) danh chấn thiên hạ, xưa nay tiếng thơm nức lòng.

Hôm nay gặp mặt, thì ra chỉ là một tên hái hoa tặc thích moi tim ăn thịt hút máu người.

Quả thật khiến bổn vương mở rộng tầm mắt, lợi hại, lợi hại.”
(1) “Vân dã” ý chỉ đầm Vân Mộng, đầm Vân Mộng nằm gần hồ Động Đình ở tỉnh Hồ Bắc, ai quên thì mình nhắc nhẹ hồ Động Đình là nơi Mang đâm Tức xém chết =)) 
Ngờ đâu lời này vừa dứt, Lý Thanh Thiển còn chưa trả lời, Nhạc Thần Tình đứng bên cạnh đột nhiên ngẩn ra, nói: “Không đúng nha?”
“Không đúng cái gì?”
Nhạc Thần Tình nói: “Gã không phải là Lý Thanh Thiển.

Gã, rõ ràng gã là…”
Cậu ta hơi do dự, dường như cũng không dám khẳng định phán đoán của mình, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Gã không phải người sống, gã chỉ là một kiếm linh!”
Lời này vừa thốt, nụ cười nhạt trên mặt Lý Thanh Thiển bỗng nhiên tắt ngúm.
Gã chậm rãi đảo tròng mắt, tầm nhìn dừng trên người Nhạc Thần Tình.

Bấy giờ ý cười trên mặt vẫn chưa rút hẳn, song vẻ hung tợn nơi đáy mắt đã lộ rõ rành rành.
Nhạc Thần Tình không khỏi hoảng sợ, nhích chân trốn ra sau lưng Mặc Tức.

Lý Thanh Thiển lại nhếch mép cười gằn: “Vị tiểu huynh đệ này quả là chân nhân bất lộ tướng, mạn phép thỉnh giáo tôn tính đại danh?”
“Ta ta ta tên Nhạc…”
“Đệ trả lời gã làm gì!” Mặc Tức nhấc chân đá cậu ta một cú, tức giận mắng: “Đệ tưởng đệ vẫn còn là đệ tử học cung hỏi gì đáp nấy à?!”

Nhạc Thần Tình lắc đầu như trống bỏi, vội nói: “Ta không phải tên Nhạc…”
Lý Thanh Thiển ngửa đầu bật cười ra tiếng, vạt áo đỏ sẫm phanh rộng, cắt lời Nhạc Thần Tình: “Được rồi.

Ta biết ngươi họ Nhạc là đủ rồi.

Nhà họ Nhạc ở Trọng Hoa chính là gia tộc luyện khí đứng hàng nhất nhì hai mươi tám nước Cửu Châu, thảo nào hai vị thần quân Vọng Thư Hi Hòa đều nhìn không ra manh mối, trái lại bị thằng ranh ngươi phát hiện.”
Nhạc Thần Tình lên chiến trường rất thích núp đằng sau, lúc này trong hang núi chỉ có ba người thêm một võ sĩ trúc, cậu ta bỗng dưng trở thành tiêu điểm, không khỏi thấp thỏm bất an, co rúm như con chim cút.
“Ta ta ta…”
Mặc Tức đá thì đá, đá xong vẫn kéo Nhạc Thần Tình trở về, chắn trước người cậu ta, nghiêng đầu hỏi: “Là gã đánh nhau với đệ ở quán rượu?”
“Phải, phải ạ…”
“Lúc đó sao không nhận ra là kiếm linh?”
“Lúc đó đệ chỉ cảm thấy trên người gã có mùi gì quen thuộc…” Nhạc Thần Tình líu ríu: “Hi Hòa quân huynh còn nhớ không? Đệ nói với huynh rồi mà.

Bây giờ đệ mới nhớ ra là mùi kiếm linh, chỉ là…”
“Chỉ là lúc đó ta cố ý áp chế.” Lý Thanh Thiển tiếp lời cậu ta, cười khẩy: “Hơn nữa vị Nhạc tiểu công tử này chỉ so vài chiêu với ta mà thôi.

Cậu ta lại còn trẻ, xem ra vẫn chưa nắm rõ tường tận phương pháp luyện khí và giám khí của nhà họ Nhạc, nên mới nhất thời nghĩ không ra đáp án.”
Gã ngừng lại, liếm liếm môi rồi nói tiếp: “Có điều Nhạc tiểu công tử à, ta cảm thấy điều mà trưởng bối nhà ngươi cần dạy ngươi nhất không phải là luyện khí, mà là một chuyện khác.”
Nhạc Thần Tình đực ra: “Hả?”
“Đó là có một số chuyện dù mình có biết, tốt nhất cũng phải vờ như…” Nói chưa hết câu, Lý Thanh Thiển đã nhảy lên không, triệu hoán một thanh kiếm sắt, đâm thẳng về phía Nhạc Thần Tình, miệng nghiến ra ba chữ cuối cùng: “Không biết gì ——!”
Mắt thấy mũi kiếm tới gần, Nhạc Thần Tình hét thảm thiết: “Hi Hòa quân cứu mạng!”
Mặc Tức đẩy Nhạc Thần Tình cho Mộ Dung Liên, còn mình thì tung người nhảy lên, giữa ánh đỏ chớp lóe, Suất Nhiên đã biến thành trường đao, va “keng” một tiếng vào kiếm của Lý Thanh Thiển.
Kiếm linh… kiếm linh…
Thì ra là thế!
Hèn gì miệng vết thương của những thi thể ấy đều có dấu vết của tà khí, cũng có dấu vết của binh khí tầm thường.

Thông thường lệ quỷ không biết dùng binh khí tổn thương người, ý thức cũng chẳng mấy tỉnh táo, không thể viết chữ lên tường được, mà nếu là kiếm linh, vậy thì mọi thứ đã có lời giải.

Đại lục Cửu Châu có vài luyện khí sư, vì để vũ khí càng thêm biến ảo hùng mạnh, ngoại trừ cách nhập hồn thông thường, họ còn có thể dùng người sống tế kiếm.

Nhưng vì cách rèn kiếm này quá tàn bạo, hai mươi nước do Trọng Hoa đứng đầu đã bãi bỏ nó từ lâu, hiện giờ dùng nó nhiều nhất chủ yếu chỉ có nước Liệu.
Hồn phách nhập vào binh khí, một là yên giấc ngàn thu theo năm tháng chảy dài, không bao giờ tỉnh lại nữa; hai là chấp niệm khó tan, từ từ có thể biến về hình người.

Mà kiếm linh biến về hình người có dung mạo và cử chỉ gần như y hệt người sống, chỉ là trên người nồng nặc tà khí mà thôi.

Do duy trì hình người cần lượng linh lực lớn, nếu tu vi của bản thân không đủ thì sẽ giống như Lý Thanh Thiển, chỉ có thể nhờ vào ăn tim và máu thịt của tu sĩ, đồng thời hút hồn phách của kẻ yếu để đạt được mục đích.
Loại kiếm linh biến hình này thường rất mạnh, chiêu thức cũng vượt xa ngày trước, nhưng bọn họ có một nhược điểm chí mạng, đây cũng chính là nguyên nhân Lý Thanh Thiển nóng giận như thế khi bị Nhạc Thần Tình vạch trần, hơn nữa còn hối hả muốn giết Nhạc Thần Tình ngay ——
Bản thể của bọn họ không thể rơi vào tay kẻ địch.
Nói cách khác, chỉ cần tìm được vũ khí chứa bản thân kiếm linh, đem đi phong ấn hoặc tiêu hủy, vậy thì kiếm linh có mạnh cỡ nào cũng chỉ còn nước khoanh tay chịu trói!
Hiển nhiên Mộ Dung Liên cũng nghĩ đến điều này, thừa lúc Mặc Tức và kiếm linh lao vào đánh nhau, gã vội kéo Nhạc Thần Tình qua một bên, hỏi: “Ngươi nói tên Lý Thanh Thiển này là kiếm linh, vậy ngươi có cách nào tìm ra bản thể của gã không?”
“Để đệ thử xem!” Nói đoạn, Nhạc Thần Tình nhắm mắt lại, hai tay kết ra một trận ấn, lát sau mới mở mắt, ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Liên.
Mộ Dung Liên kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
“…” Nhạc Thần Tình cũng cảm thấy khó tin: “Mộ Dung đại ca… bản thể của gã… bản thể của gã ở trên người huynh!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đấy!” Một cái tẩu thuốc gõ “cốc” vào trán Nhạc Thần Tình, Mộ Dung Liên tức giận mắng: “Ngươi dám nói ta cùng một giuộc với cẩu tặc nước Liệu hả?”
“Đệ không có đệ không có! Đệ chỉ nói bản thể của gã ở, ở…”
“Không ở trên người ta!”
“… Dạ.”
Mộ Dung Liên tức tối ấn đầu Nhạc Thần Tình: “Thử lại đi!”
Nhạc Thần Tình đành phải thử lại, song thử hết ba bốn lần, cuối cùng chỉ toàn tủi thân mở mắt nhìn Mộ Dung Liên, chẳng dám hó hé tiếng nào.

Mộ Dung Liên cũng bắt đầu xanh mặt, môi khẽ mấp máy, muốn hút một hơi Phù Sinh Nhược Mộng để ổn định cảm xúc, nhưng nghĩ đến vừa rồi đại chiến với nữ thi, mình từng thọc tẩu thuốc vào miệng ả, tự dưng thấy buồn nôn khó tả, bèn cầm tẩu thuốc chùi tới chùi lui lên áo Nhạc Thần Tình.
Chùi một hồi sực nhớ ra điều gì, sắc mặt gã cứng đờ, động tác tay chậm dần.
“Khoan đã.” Gã trầm ngâm nói: “… Đúng là… có khả năng ở trên người ta.”
Nói xong, Mộ Dung Liên nhìn sang Lý Thanh Thiển và Mặc Tức đang tung chiêu ầm trời, thấy Lý Thanh Thiển tạm thời không thể vượt qua Mặc Tức để tới chỗ bọn họ, gã vội túm lấy Nhạc Thần Tình, định rẽ vào góc khuất sau núi đá.

Lý Thanh Thiển nào có ngu, nhác thấy động tác của bọn họ, hừ một tiếng rồi xoay mũi kiếm, toan đuổi theo tấn công.
Song lướt đi chưa được mấy trượng, chợt nghe Mặc Tức ở phía sau cất giọng âm trầm: “Suất Nhiên, hóa linh!”
Lý Thanh Thiển giật mình, chỉ nghe phía sau nổ ầm một tiếng, ánh đỏ như biển lửa rọi khắp hang đá, một con linh xà cao cỡ ba người tức tốc phóng ra, lao nhanh về phía Lý Thanh Thiển, ngăn cản đường đi của gã.

Lý Thanh Thiển quay đầu rống giận: “Mặc Tức ngươi đừng có quá đáng! Chuyện xấu của ngươi với tên họ Cố, người khác không biết nhưng ta rõ rành rành! Sau khi trở về ngươi nói gì làm gì với y ở Lạc Mai biệt uyển ta biết tất! Nếu ngươi còn muốn ngăn cản ta, ta nhất định sẽ hủy diệt thanh danh của ngươi!”
Nào ngờ Mặc Tức chỉ lạnh lùng nhìn gã, tay cầm roi da ứng với linh hồn của Suất Nhiên, quất vào không trung một cái, nhả ra một chữ: “Lên.”

Suất Nhiên nhào về phía Lý Thanh Thiển.
Lý Thanh Thiển quát: “Họ Mặc kia! Ngươi thật sự không quan tâm ta nói cái gì sao?!”
“Ta mặc xác ngươi nói cái gì.” Mặc Tức nheo mắt, tỏ vẻ khinh thường: “Ngươi nói sẽ có người tin chắc?”
“Ngươi ——!”
Nhưng Lý Thanh Thiển biết Mặc Tức nói không sai, Mặc công tử từ thuở niên thiếu đã nghiêm túc đoan chính, tuyệt đối không càn rỡ xằng bậy, bất luận nam thanh hay nữ tú đều không có hứng thú, đời này sợ rằng chỉ có Cố Mang mới là vết nhơ và bê bối duy nhất trên người hắn.

Mình đây một thân tà linh, cho dù nói nghe chí lý cỡ nào thì liệu có ai tin.

Tin rồi lại làm được gì?
Lý Thanh Thiển lập tức cắn răng ngoảnh đầu, chiến đấu với rắn Suất Nhiên.
Võ sĩ trúc chạy lạch bạch tới lui muốn giúp sức, Mặc Tức nhìn thoáng qua Cố Mang bị buộc bên trên vẫn còn say giấc, đoạn phất tay hạ một lớp kết giới phòng hộ, bọc Cố Mang bên trong.
Võ sĩ trúc: “Cót két két! Cót két!!”
Mặc Tức nói: “Ở yên trong đó đừng nhúc nhích.”
Dường như ủ rĩ vì mình không thể giúp một tay, võ sĩ trúc cụp đầu xuống, làm cho đầu của Cố Mang cũng cụp theo.

Một lát sau, nó chán chường giang hai tay đứng thẳng eo, bắt đầu làm bù nhìn.
Phía sau rừng đá.
Nhạc Thần Tình ngồi chồm hổm dưới đất, trố mắt há mồm nhìn một đống vũ khí thu nhỏ trước mắt, đao kiếm roi gậy to cỡ móng tay, cái gì cũng có, tất cả đều đổ ra từ túi Càn Khôn của Mộ Dung Liên.
“Những thứ này được lấy từ tù binh của Lạc Mai biệt uyển.” Mộ Dung Liên nói: “Tuy chủ nhân của chúng đã bị phế linh hạch, nhưng binh khí chưa chắc đã cam lòng đổi chủ, oán khí rất lớn.”
Nhạc Thần Tình hốt hoảng: “Mộ Dung đại ca, huynh mang nhiều thần binh lợi khí vô chủ thế này trên người nguy hiểm lắm, ngộ nhỡ chúng hóa linh thì tiêu đời!”
Mộ Dung Liên liếc Nhạc Thần Tình một cái, xem lòng tốt của cậu ta như gan phổi lừa (2): “Ta đâu có ngu.

Túi Càn Khôn này là ông nội ngươi làm hồi còn sống, bên trên có phong ấn của ông ta, đừng nói là mấy trăm, cho dù hơn một ngàn món vũ khí cũng chứa nổi.

Huống chi ta đã bảo cha ngươi rút sạch linh thể của đống vũ khí này từ lâu, trấn áp trong hồ Thanh Tuyền ở Lạc Mai biệt uyển, còn nuôi bảy bảy bốn mươi chín con cá chép vàng dưới hồ để trấn linh.

Càng khỏi nói bản thân Lạc Mai biệt uyển đã sắp đặt kết giới đề phòng ác linh bỏ trốn, thông thường…”
(2) Xem lòng tốt của ai đó như gan phổi lừa: Trên người con lừa thì gan phổi là bộ phận khó ăn nhất, giá cả cũng rẻ mạt, câu này ý bảo hiểu lầm ý tốt của người ta.
Nói đến đây, gã đột nhiên dừng lại.
Sau đó như nghĩ tới điều gì, sắc mặt từ từ trở nên khó coi, lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi…”
“Mộ Dung đại ca huynh hiểu gì vậy?”
Mộ Dung Liên nói: “Ta hiểu kiếm linh của Lý Thanh Thiển trốn khỏi Lạc Mai biệt uyển thế nào rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui