Tôn Thanh tỉnh dậy liền nhìn thấy Gianh Hà Vũ đang ngồi trên ghế mà ngủ gục, y không nghĩ cậu lại đến đây nhưng dù sao cả hai người hoi đã quen như vậy
“Mau dậy đi, cả người cậu sắp bốc mùi rồi đấy, mau đi thay một bộ đồ mới đi và ra khỏi phòng tôi”
Giang Hà Vũ bị Tôn Thanh làm cho tỉnh giấc liền dụi dụi mắt, hôm qua vì ai mà cậu cả đêm không ngủ được chút nào vậy, cái con người này nếu không phải lão đại của cậu cậu đã sớm đánh cho một trận rồi
“Được rồi được rồi không cần đuổi tôi, thuốc trên bàn nhớ phải uống, Hà Văn vừa kê liều mới cho cậu, làm ơn biết chú trọng bản thân một chút, cậu mà chết tôi phải lên thay thế chức vị của cậu đau đầu lắm” .
||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa |||||
Gianh Hà Vũ vận động xương khớp sau đó nhắc nhờ Tôn Thanh vài câu rồi ra khỏi phòng, Tôn Thanh nhìn thuốc trên bàn chỉ cười nhẹ
Hôm nay công ty không có việc gì, vốn dĩ y cũng chẳng cần phải xuống phòng làm việc của mình nhưng bây giờ y đang có một trợ lí đương nhiên phải giao vài việc cho trợ lí thân yêu rồi
Tôn Thanh chọn một bộ đồ đơn giản dù gì hôm nay y cũng không định sẽ ở công ty cả ngày
Phong Bách sáng sớm đã đến công ty, trang phục chính tề, sắp xếp tài liệu chuẩn bị mang vào phòng cho Tôn Thanh, bất chợt hắn cảm thấy trong không khí dường như có mùi gì đó, chắc chắn không phải là pheromone vì đây là tầng làm việc của Tôn Thanh, y không cho phép người khác bước lên đây, hơn nữa nơi này có máy điều chỉnh tin tức tố không để xua tan đi tin tức tố trong không khí nếu như đột nhiên có O nào đó phát tính hoặc A nào đó đến kỳ động dục
Nhưng Phong Bách lại nghe được rất rõ mùi rượu đang lan tỏ trong không khí, hắn gõ cửa phòng của Tôn Thanh sau đó mang tài liệu bước vào
Tôn Thanh lúc này đang không vui, y không nghĩ thuốc của Giang Hạ Văn đưa lại không khống chế được pheromone khiến nó thoát ra bên ngoài đã vậy pheromone vô cùng nồng đậm, y thật muốn điện mắng hai anh em nhà kia một trận
“Đây là tài liệu của hôm nay mời Tôn tổng xem qua, còn có hôm nay ngài không có lịch trình gì bên ngoài cho nên nếu ngài cần gì hoặc muốn đi đâu hãy cho tôi biết tôi sẽ ghi chép lại hoặc đưa ngài đi”
Tôn Thanh chỉ gật đầu rồi ra hiệu cho Phong Bách ra khỏi phòng, hắn ta là A trội nếu tiếp tục ở trong phòng chắc chắn sẽ nhận ra điều không ổn
Quả thật Phong Bách nhận ra bước vào bên trong phòng mùi pheromone nồng đậm hơn rất nhiều không những vậy hắn dường như có thể thấy được pheromone đó phát ra từ phía Tôn Thanh, nhưng pheromone dủa một A như Tôn Thanh tại sao lại kích thích hắn được hơn nữa pheromone của Tôn Thanh cứ như là một O vậy quyến rũ quấn quýt lấy hắn, cũng may hắn ra khỏi phòng thật nhanh
Phong Bách vô cùng tò mò về việc này, nhưng hắn không rõ vì chẳng O nào mang một mùi hương đầy vẻ A như vậy cả
Hắn mãi lo suy nghĩ mà đụng trúng Gianh Hà Vũ khi nào không hay
“Nghĩ gì mà đến mức không nhìn thấy tôi vậy”
“Giang tổng, xin lỗi ngài”
Giang Hà Vũ cười, cậu không để tâm những việc này, nhưng nhìn bộ dạng của Phong Bách có chút buồn cười mà không khỏi trêu vài câu
“Hôm nay tốt nhất là đừng làm phiền Tôn tổng của cậu, y đang không có tâm trạng tránh việc đột nhiên lại bị mắng oan uổng”
Gianh Hà Vũ tốt bụng mà nhắc nhở, Phong Bách gật đầu hiểu rõ
Cả ngày hôm đó ngoài trừ Giang Hà Vũ có thể ra vào phòng làm việc của Tôn Thanh thì tất cả mọi người đều không ai được ra vào, đến khi trời tối Tôn Thanh cũng Giang Hà Vũ mới bước ra bên ngoài
“Hôm nay có chút việc sẽ không trở về không biết Tôn tổng có ở một mình được hay không”
“Đi luôn cũng được tốt nhất đừng ở lại làm phiền tôi, tốt nhất là đi lâu một chút cũng được”
Tôn Thanh lạnh lùng nói, y quen thuộc với sự biến mất của Gianh Hà Vũ nhưng y tin chắc Gianh Hà Vũ sẽ không phản bội là mình cho nên mặc kệ việc Giang Hà Vũ sẽ không trở về một vài đêm
Sau khi Giang Hà Vũ rời đi, Tôn Thanh vẫn ở lại phòng làm việc mà xử lí những tài liệu trên bàn, hôm nay y cầng giữ bản thân ở sự tập trung nhất định vì pheromone không ổn định sẽ dẫn đến phát tình bất ngờ, y ghét kỳ phát tình khi y không thể dùng thuốc ức chế được
Phong Bách vẫn ở lại xử lí xong những tài liệu còn sót lại để ngày mai có thể đưa cho Tôn Thanh xem qua, khi hắn hoàn thành tất cả việc định về nhà thì nhìn thấy phòng làm việc của Tôn Thanh đang sáng đèn, hắn tò mò mà đẩy cửa bước vào bên trong
Tôn Thanh lúc này đã ngủ, nhưng trong ý thức của y vẫn luôn phòng vệ, đến khi y cảm nhận được bước chân quen thuộc mới cất đi khẩu súng dưới bàn sau đó từ từ mở mắt dậy
Phong Bách như ngưng động khi nhìn thấy cảnh tượng Tôn Thanh mở mắt dậy, hắn vô thức suy nghĩ muốn hôn lên đôi mắt kia, thật xinh đẹp làm sao, quả thật so với Alpha thì thân hình của Tôn Thanh có vẻ nhỏ hơn nhưng lại rắn chắc và mạnh mẽ hơn Omega cho nên Phong Bách loại trừ khả năng Tôn Thanh là một Omega
“Cậu ở đây làm gì, không phải đã quá giờ tan ca rồi sao”
Tôn Thành dựa vào ghế lười nhát nhìn Phong Bách
“Tôi xử lia những văn kiện còn sai sót để ngày mai đến công ty có thể đưa cho Tôn tổng sớm một chút để ngài xem qua”
Tôn Thanh nghe như vậy liền thấy buồn cười, lần đầy thấy một A trội như vậy mọit người sẽ làm mọi công việc mà y yêu cầu, thật thú vị vô cùng, sẽ chẳng A nào chịu hạ mình nhiều như vậy khiến Tôn Thanh càng có hứng thú với Phong Bách hơn
“Nếu đã xong việc thì về đi đừng làm phiền tôi”
Tôn Thanh đuổi người, y đang muốn an tĩnh một chút
“Thật ra tôi có thể ở lại đây nếu ngài cần gì có thể sau bảo, tôi sẽ làm hết sức mình”
Phong Bách cảm giác được Tôn Thanh của lúc này rất khác so với bình thường, bình thường chính là kiểu người ngang ngược nhưng hắn có cảm giác đằng sau sự ngang ngược kia chất chứa rất nhiều thứ
Tôn Thanh cũng không muốn quản nữa chỉ là giờ cậu muốn yên tĩnh một mình
“Được rồi cứ ra chỗ của cậu khi nào cần tôi sẽ gọi”
Phong Bách ra khỏi phòng sau đó âm thầm đi pha cafe cho Tôn Thanh, người ta nói caphein sẽ giúp tỉnh táo hơn
Phong Bách sau khi làm xong liền lén lút mang vào phòng cho Tôn Thanh, Tôn Thanh lại lần nữa rời vào giấc ngủ cả ngày hôm nay y thất mệt vô cùng, phải chống chọi với chính pheromone bất thường của bản thân, lại thêm một A trội cứ lượn lờ trước mắt như vậy làm sao y có thể bình tĩnh nỗi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...