Giang Hà Vũ phụ trách lô hàng lần này, hắn không dám tắt trách nếu không Tôn Thanh thật sự sẽ giết hắn mất, nhưng điều Giang Hà Vũ không ngờ chính là Tôn Thanh y lại xuất hiện ở nơi giao dịch lô hàng
“Không phải giao cho tôi lo liệu rồi sao, sao cậu lại ở đây”
Tôn Thanh không nói gì chỉ phì phèo điếu thuốc trên miệng, một lúc sau bên đối phương đến giao dịch đã đến, Tôn Thanh lùi lại phía sau lẩn vào một góc khác
“Hàng đã được giao đến, mời ngài kiểm tra”
Giang Hà Vũ đưa mắt ra hiệu cho đàn em kiểm tra lô hàng, bên phía bên kia vẫn rất bình thản mà mở từng lô hàng ra để kiểm tra, Tôn Thanh núp một bên nhìn lô hàng sau đó liền nhếch mép, muốn chơi y, bọn họ vẫn còn quà tầm thường
Tôn Thanh từ trong góc đi ra, chỉa súng thẳng về phía bên kia, tất cả đàn em thấy vậy đều hường nóng súng về phía những người giao hàng
“Các người có ý gì”
Tên đó quát lớn liền bị tiếng súng của Tôn Thanh bắn vế phía mình làm cho im bặt
“Có ý gì không phải trở về hỏi ông chủ của các người là biết hay sao, một lô hàng dỏm cũng dám mang đến đây, quả thật xem thường chúng tôi rồi”
Tôn Thanh không nói nhiều ra hiệu cho Giang Hà Vũ xử lí bản thân rời đi trước, nơi nay quá nhiều mùi alpha khiến y cảm thấy khó chịu
Bên phía ngoài Phong Bách vẫn ngoan ngoãn đậu xe ở chỗ đó, Tôn Thanh mở cửa xe bước vào
“Quay về đi, nơi này đã hết việc”
“Chúng ta không đợi Giang tổng sao”
“Không cần, cậu ta tự biết đường trở về nếu không trở về được là do cậu ta không có khả năng mà bên cạnh tôi không cần ngươi không có khả năng, cả cậu cũng vậy”
Phong Bách im lặng không nói gì nữa lập tức lái xe rời đi, đây là lần đầu tiên Phong Bách được phép đến nơi giao dịch của bang nhưng hắn vẫn chưa được y tin tưởng, vẫn là đứng bên ngoài chờ đợi, nhưng đây cũng là lần đâu Phong Bách được chở Tôn Thanh về nhà, hắn luôn tò mò nơi ở của một người như Tôn Thanh sẽ như thế nào
Tôn Thanh mệt mỏi ngã đầu tựa vào ghế, gần đây pheromone của y không ổn định khiến cho tinh thần y cũng xảy ra vấn đề, nếu tiếp tục như thế này cũng không phải là cách tốt, Giang Hà Văn đã đề nghị y nên tìm một alpha bên cạnh tạm thời làm ổn định pheromone của y lại nhưng từ khi ngồi lên vị trí đứng đầu y đã không gần gũi với alpha hay beta, kỳ phát tình đều dựa vào thuốc ức chế, không phải y không muốn tìm alpha chỉ là y không thích, y không muốn làm mọi thứ theo bản năng, càng không muốn để người khác biết thân phận sigma của mình
Bên cạnh y không phải cũng có một alpha trội hay sao nhưng Tôn Thanh mặc kệ, y không có hứng thú với alpha đúng hơn không có hứng thú để làm những việc theo bản năng
Phong Bách theo chỉ dẫn đưa Tôn Thanh trở về nhà, nơi Tôn Thanh ở thế như lại là công ty chứ không phải là nhà, Phong Bách có chút không ngờ đến, nhưng chợt hắn nhớ ra phía trên tầng mà Tôn Thanh làm chủ thì còn hai tầng nữa, không có thang máy dẫn lên hai tầng đó nhưng bên trong phòng của Tôn Thanh dường như có thang máy dẫn lên trên hai tầng còn lại
“Đến nơi rồi cậu trở về đi”
Tôn Thanh bước xuống xe, tự mình đi vào trong, Phong Bách nhìn Tôn Thanh đi vào trong an toàn mới rời đi
Phong Bách trở về căn nhà nhỏ của mình, hắn cảm thấy so với trước đây ở trường học nơi này ít ra vẫn tốt hơn, nghĩ đến bản thân ghét hắc đạo bao nhiêu bây giờ lại làm trợ lý kiêm luôn cả thư ký cho một tên lão đại hắc bang, Phong Bách cảm thấy nực cười
Một alpha trội trong xã hội này hắn sẽ có những đặc quyền cao hơn như vậy nếu như hắn xuất thân cao quý nhưng đời sẽ không có gì là hoàn hảo cả hắn chỉ đành thuận theo số phận, nhưng phải nói trong thế giời này những alpha trội luôn luôn thu hút được ánh nhìn của người khác, omega cũng sẽ để mắt đến bọn họ nhiều hơn, nhưng Phong Bách căn bản không thích omegac hắn thấy omega phiền phức lại quá yếu đuối, những omega được nuôi dạy lớn lên đều được cưng chiều đâm ra tính cách vô cùng ngang ngược hắn càng không thích những kẻ như vậy, cũng chả thích alpha hay beta, cuộc đời Phong Bách chính là nhin ai cũng không thuận mắt vậy đi
Nhưng hắn cũng chẳng biết sao khi nhìn thấy Tôn Thanh, cảm giác được người này vô cùng đặc biệt, rõ ràng là một alpha nhưng đôi lúc lại có cảm giác như một omega lại có đôi lúc giống một beta
Cho dù là thế nào thì Phong Bách cũng cảm thấy Tôn Thanh rất đặc biệt, khiến hắn muốn tìm hiểu sâu hơn về con người này
Tôn Thanh trở về nơi ở quen thuộc của mình, y mệt mỏi nằm xuống giường, lấy một ống tiêm thuốc ức chế mà tim vào mạch máo của mình, Giang Hà Văn đã nói y không được dùng thuốc ức chế nhưng nếu như cơ thể cứ tiếp tục phát ra pheromone thì chắc chắn sớm muộn cũng sẽ bị nhận ra, hơn nữa bên cạnh y đang có một alpha trội phải cẩn thận
Nghĩ đến alpha trội Tôn Thanh lại tò mò không biết Phong Bách kia sẽ có mùi pheromone như thế nào, hắn làm trợ lí cho y một thời gian nhưng chưa từng lần nào thoát ra pheromone khiến Tôn Thanh cho rằng Phong Bách là một beta cũng có thể nhưng sẽ chẳng bao giở có một việc như vậy diễn ra đâu
Đang bận tâm suy nghĩ thì điện thoại y reo lên, là Giang Hà Vũ gọi đến, dường như đang rất không vui
“Cậu lại để lại mọi việc cho tôi, Thanh cậu thật ác”
“Vậy cậu đã xử lí xong chưa, nếu chưa thì tự mình đi lãnh phạt, còn nếu rồi thì đừng làm phiền tôi tôi muốn nghỉ ngơi”
Giang Hà Vũ nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không ổn hắn lo lắng hỏi
“Tôn Thanh cậu đang ở đâu”
“Ở nhà, cậu nghĩ tôi sẽ đi đâu”
“Cậu ở yên đó tôi đến tìm cậu, sẵn tiện báo cáo một số việc”
Gianh Hà Vũ nói xong liền tắt máy, Tôn Thanh có chút buồn cười đôi lúc y không hiểu Giang Hà Vũ cứ như alpha của y vậy chuyện gì cũng lo lắng, nhưng Giang Hà Vũ chỉ là một beta mà thôi không thể nào làm gì được cả
Giang Hà Vũ giao lại mọi việc cho đám đàn em, bản thân phi xe đến công ty, Tôn Thanh bây giờ đã mệt mỏi mà chợp mắt
Giang Hà Vũ đi lên tầng 22, nhập mật khẩu vào bên trong thấy mọi thứ vẫn bình thường mới thở phào một hơi, sau đó đi vào phòng tìm Tôn Thanh, nhưng Tôn Thanh bây giờ đã chợp mắt ngủ, y gần đây không ngủ ngon giấc được lần nào cả
Giang Hà Vũ thấy y ngủ liền gọi điện cho em trai mình nói sơ bộ về tình hình của Tôn Thanh, sau đó liền đi lục tìm xung quanh, nhíu mày khi nhìn thấy y cứ như vậy mà không nghe lời bác sĩ vẫn dùng thuốc ức chế, quả thật muốn đi tìm chết mà
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...