Sau khi xem xét tình hình ở KTV xong, Phong Bách liền theo Tôn Thanh đến Tôn bang để giải quyết chuyện trong bang, vì hôm nay có một số người trong bang muốn bàn bạc về việc phân khu quản lí, mà chuyện này thời gian qua đều do Tường Liên Khanh giải quyết. Chủ yếu bọn họ lâu lâu lại không chấp nhận địa bàn mình quản lí lại ít hơn địa bàn người khác nên thường tranh chấp lẫn nhau
Tường Liên Khanh xử lí mấy chuyện này rất dễ dàng, cùng cậu cá cược một trận, ai cược thắng được tự mình quyết định địa bàn, cược thua phải nghe theo cậu sắp xếp, cách này mặc dù hiệu quả nhưng cứ một thời gian, đám người lại chẳng chịu ngồi yên mà tìm đến để được các vị đứng đầu ban phân xử cho họ
Mà về cá cược Tôn Thanh lại không có hứng thú đúng hơn y không giỏi chơi những trò cá cược. Bây giờ trước mặt y hai bên người tranh giành địa bàn, mà địa bàn bọn họ quản chủ yếu là những sòng bài, quy tắc sòng bài từ trước đến giờ chính là dùng cá cước bài bạc để quyết định
Tôn Thanh bất đắc dĩ phải chấp nhận cùng bọn họ chơi một ván bài quyết định địa bàn, mà Tôn Thanh vốn dĩ không phải là một người chơi bài giỏi, điều này chỉ Giang Hà Vũ và Tường Liên Khanh biết được. Phong Bách nhận ra được gì đó liền lên tiếng thay y
“Tôn tổng, để tôi thay anh”
Tôn Thanh nhìn Phong Bách sau đó gật đầu. Alpha trước mặt trong có vẻ rất viết chơi bài, y tạm tin tưởng hắn vậy
Tôn Thanh ngồi một bên xem Phong Bách ngồi xuống bàn cũng hai người khác chơi bài. Đúng lúc này một người lên tiếng
“Đánh bài thì chúng tôi cùng Tường Liên Khanh đã đánh quá nhiều rồi, lần nào cũng thua, đổi thành lắc xúc xắc đi, ai lắc ra được nhiều điểm nhất người đó thắng”
Tôn Thanh nghe đến đây liền lo lắng nhìn Phong Bách, Phong Bách cũng không nghĩ lại đổi thành lắc xúc xắc, hắn chưa bao giờ lắc xúc xắc. Lúc ở trong trường có đánh bài cùng những alpha khác, có thể biết chút thủ thuật nhưng còn lắc xúc xắc, hắn chưa từng chơi qua, hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Thanh, lại không muốn bản thân mất mặt, không phải mất mặt hắn mà là mất mặt Tôn Thanh cho nên vẫn thử xem
Trước mặt của Phong Bách liền đổi thành ba cục xúc xắc. Phong Bách cầm lấy xúc xắc cho vào ly bắt đầu lắc, kỹ thuật lắc xúc xắc của Phong Bách khiến những người ở đây không khỏi cười khinh. Bọn họ đều là dân cờ bạc chính hiệu, nhìn liền biết người khác có phải là dân cờ bạc hay không, mà cách lắc xúc xắc của Phong Bách trong rất nghiệp dư, rõ ràng là không biết chơi. Hai kẻ trước mặt nhất thời đắc ý. Từ khi Tường Liên Khanh trở lại bọn họ đều thua và nghe theo sắp xếp của Tường Liên Khanh, cái tên omega đó có thể đánh nhau không bằng ai nhưng là một tay cờ bạc chính hiệu, bất kể trò gì, chỉ cần cược cùng Tường Liên Khanh chắc chắn sẽ thua
Phong Bách đặt ly xúc xắc trên tay xuống bàn, hai người trước mặt cũng đặt ly xúc xắc của mình xuống. Sau đó cả hai người liền thay phiên dở xúc xắc của mình ra. Một người là hai con sáu một con năm. Người còn lại lại hai con sáu một con bốn. Nếu như Phong Bách muốn thắng họ nhất định phải đổ ra được ba con sáu, mà khả năng đổ ra được ba con sáu dường như bằng không
Thế nhưng khi Phong Bách dở ly của hắn ra, tất cả mọi người đứng hình, cả Tôn Thanh đang nhâm nhi ly rượu cũng tròn mắt sau đó nở một nụ cười đắc ý
Xúc xắc của Phong Bách đổ ra là ba con sáu, điều mà mọi người không ngờ được bởi một kẻ có vẻ như là lần đầu chơi xúc xắc. Phong Bách nhìn hai kẻ trước mặt, hắn cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lạnh nhạt nói một câu
“Thắng thua đã định, quy tắc nên làm thì làm, đúng chứ”
Hai người kia lập tức im bặt. Tôn Thanh đứng dậy khỏi ghế tiến đến chỗ bàn cả ba người đang đứng
“Thắng thua đã rõ, ai ít điểm nhất địa bàn sẽ phải nhường cho người kia ba phần, vậy đi, nếu còn muốn tiếp tục gây rối, đừng trách tôi tại sao không nói trước, Tôn Thanh tôi không phải là người hiền lành, biết không”
Cả đám người đều im bặt, họ biết, họ đều biết Tôn Thanh chẳng hiền lành chút nào, năm đó khi Tôn lão đại còn sống, hành động của Tôn Thanh trực tiếp dưới mắt Tôn lão đại hạ thủ hai người đã làm việc trong Tôn bang nhiều năm, khi đó rất nhiều người cho rằng y quá ngông cuồng tự mãng, muốn Tôn lão đại xử lí y nhưng sau cùng Tôn lão đại không xử lí Tôn Thanh mà còn giao quyền quản lí khu vực của hai người đó lại cho Tôn Thanh
Từ khi đó hể cho dù là bang khác đến làm loạn hay người trong bang xâm lấn địa bàn của y y liền mang người đi đánh người thừa sống thiếu chết, nếu như chọc giận y y trực tiếp một phát tiễn đi gặp ông bà, hai bàn tay Tôn Thanh dính máu từ năm mười tuổi khi dưới trướng Tôn lão đại đến bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, số máu trên tay y e là đã sớm nhiều hơn Tôn lão đại năm đó
Tôn Thanh cứ vậy mà xử lí xong mọi chuyện. Phong Bách hộ tống y trở lại Tôn thị. Ở trên xe, Tôn Thanh nửa châm chọc nửa nghiêm túc khen Phong Bách
“Không ngờ cậu vậy mà cũng biết chơi mấy trò này, thích hợp đi cùng Tường Liên Khanh đấy, tên đó là một người giỏi cờ bạc và cá cược”
“Chỉ là may mắn thôi, Tôn tổng tôi thật sự nghĩ rằng khi nãy nếu như tôi thua, có phải hay không anh sẽ trực tiếp ở trước tất cả mọi người tát tôi một cái”
Tôn Thanh nghe Phong Bách nói vậy liền cười lớn
“Tôi muốn đánh cậu thì cũng là trở về rồi mới đánh, sao lại đánh trước mặt đám người đó được, rãnh rỗi theo Tường Liên Khanh học một số thủ thuật đi, sau này còn có chỗ mà dùng”
Phong Bách gật đầu, sau đó hắn liền lấy hết dũng khí hỏi Tôn Thanh một câu mà hắn biết có thể Tôn Thanh nghe xong sẽ trực tiếp đánh hắn, chỉ là tò mò không thể không hỏi. Một sigma được xem hoàn hảo gần bằng engima thì có điểm yếu hay không
“Tôn tổng anh không biết chơi mấy trò cờ bạc sao”
Tôn Thanh nghe Phong Bách hỏi xong liền im bặt, y quả thật không biết chơi, đúng hơn nếu y chơi nhất định sẽ thua, vì vậy y không bao giờ chơi mấy trò đỏ đen đó
Thấy được sự im lặng của Tôn Thanh, Phong Bách liền rõ đáp án trong lòng, mà Tôn Thanh không đáp lại nhưng ánh mắt vẫn trừng trừng nhìn Phong Bách, quyết định trừ thưởng sắp tới của Phong Bách bởi vì câu hỏi ngày hôm nay
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...