Vết Cắt Thanh Xuân


Chiều tà, sắc trời rực rỡ của hoàng hôn ôm lấy thành phố vào lòng.
Tan học, Dực Dương song song cùng Mộc Khuyết dắt xe đi trên lề đường.

Suốt cả chặng dài cả hai chẳng thèm nói với nhau một câu.

Nhất là Dực Dương, từ đầu đến cuối cứ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng bất cần.
Mộc Khuyết cảm thấy bồn chồn đến nỗi không nhịn được, cuối cùng đành chịu thua mở lời trước, tuy rằng giọng điệu có chút gượng gạo.
"A, bài hôm nay tớ lại không hiểu, hay cậu đến nhà tớ giảng lại lần nữa được không"
"Không thích, tôi bận rồi.

Cậu đi mà nhờ vả cô bạn thân mới đi"
Dực Dương mặt không biến sắc liền từ chối, song lại bày ra vẻ mặt trông như đang hậm hực chuyện gì.

Cái gì mà nam tử không chấp nhất nữ nhân, cái gì mà tự nhận mình không so đo với Tô Khả Phong, cậu rõ ràng là đang ghen tị đến mức tính khí hoá cọc cằn.

Bộ dạng giận dỗi thật giống như trẻ con mất kẹo, đến nhìn cô một cái cũng không thèm.
Mộc Khuyết dĩ nhiên ý thức được chuyện mình một chân đá Dực Dương ra rìa, lại càng sớm nhận ra được chuyện cậu đang giận dỗi mình.


Chỉ là trước giờ Mộc Khuyết chưa từng thân thiết với ai ngoài cậu, vẻ mặt bất bình bây giờ của Dực Dương chính là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy có chút thú vị, liền buông lời trêu chọc.
"A, cậu giận tớ à.

Đừng nói là chuyện cậu đang ghen tị với Khả Phong vì quá thân thiết với tớ nhé"
Dực Dương bị cô gãi trúng tim đen, đương nhiên không phục trong lòng, lập tức phủ định đáp trả.
"Tôi ghen tị? Sao tôi phải ghen tị với Tô Khả Phong? Tôi cảm thấy như thế càng tốt, để cô ta quản cậu một chỗ, tránh chuyện suốt ngày lẽo đẽo theo tôi làm phiền"
Mộc Khuyết nghe xong không kiềm được liền bật cười thành tiếng, cô vỗ lên vai Dực Dương mấy cái tỏ vẻ cảm thông.
"Được rồi được rồi, cậu đừng dỗi nữa.

Cậu có nói xa đi đâu thì tớ vẫn hiểu được lòng cậu thôi"
Dực Dương thẹn quá hoá giận liền gạt tay cô ra, đáp trả mấy câu rồi vội lên xe phóng nhanh đi mất.
"Tôi giận dỗi gì chứ, cậu đừng mong đi guốc trong bụng tôi"
Mộc Khuyết giữ vẹn ý cười trên môi trông nhìn ánh hoàng hôn phủ đầy trên lưng cậu thiếu niên phía trước.

Cô thoáng chút tiếc nuối, lại có chút đau lòng.
Dực Dương nói không sai, Mộc Khuyết dù có dành cả thanh xuân cũng chẳng thể đi guốc trong bụng cậu, chẳng thể biết cậu nghĩ gì, rốt cuộc là thích cô hay không, cô hoàn toàn không đoán được.
"A, thật là, cậu còn đứng trơ ra đó làm gì, mau đi thôi"
Dực Dương đợi mãi chẳng thấy Mộc Khuyết đuổi theo, cậu dừng xe, quay đầu lại hối thúc, thậm chí chính cậu cũng không ý thức được khoé môi mình đang cong lên, tràn ngập ý cười.
Mộc Khuyết ngơ ngác một lúc, song cuối cùng cũng lấy lại tâm trí, vội vã chạy đến bên cậu.

Điệu bộ vừa ngây ngốc lại vừa lúng túng.
"Sáu giờ tôi sẽ tới miễn cưỡng giảng lại lần nữa cho cậu"
"Được"
Vô số lần Mộc Khuyết rung động, cũng có vô số lần cô muốn tỏ hết tâm tư với cậu.

Nhưng nỗi sợ sâu thẳm trong lòng cô lại quá mạnh mẽ.
Mộc Khuyết có nằm mơ cũng cảm thấy sợ, sợ rằng nếu thất bại, mối quan hệ mười mấy năm thanh xuân sẽ chấm dứt, sẽ chẳng còn chúng ta, chẳng còn cậu thiếu niên năm đó cùng cô bước qua tuổi mười bảy bây giờ.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trái tim Mộc Khuyết lại co thắt lên như bị ai đó bóp chặt, cảm giác này cô một chút cũng không muốn nếm trải.
...----------------...
21 giờ, nhà của Mộc Khuyết.
"Hả, tớ lại giải tích phân sai nữa sao"

Mộc Khuyết buông viết, thở dài một cái rồi gục đầu xuống bàn tỏ vẻ chán nản.

Tự hỏi trên đời này sinh cô ra còn sinh thêm Toán làm gì, chẳng phải chỉ cần biết cộng trừ nhân chia là đủ rồi sao.
Dực Dương ngồi cạnh cô cẩn thận xem xét lại bài giải, nhìn thoáng qua chút liền phát hiện ra lỗi sai trong câu.

Cậu gõ đầu cô một cái, ra hiệu bảo cô nhìn.
"Ở đây, a lớn hơn b, cậu lại quên đổi cận"
Mộc Khuyết khóc không thành tiếng, biết bao nhiêu công thức, bao nhiêu quy tắc, cái đầu nhỏ của cô kiểu gì cũng không thể nhét vào hết một lượt.
Dực Dương đương nhiên hiểu cảm giác chán nản của Mộc Khuyết, nhưng hiểu chính là hiểu, bài tập vẫn cứ chép ra cho cô làm.
"Cậu nghiêm túc lại, cẩn thận giải lại bài này tôi xem, nhất định phải cẩn thận, tôi không thúc cậu"
Mộc Khuyết cắn đến nỗi đầu viết toàn dấu răng.

Cô gật đầu một cái, dù đau khổ nhưng vẫn ngoan ngoãn giải thêm lần nữa.
Dực Dương chăm chú nhìn theo, đột nhiên màn hình điện thoại trên bàn lại sáng lên, cậu liền bị thu hút, tay cầm lấy xem.
Lời mời kết bạn Wechat, người gửi chính là Tô Khả Phong.
Dực Dương không hiểu, rốt cuộc tại sao Tô Khả Phong lại có được số điện thoại của cậu?
Cậu lén nhìn Mộc Khuyết một cái, song vẫn nhấp vào tin nhắn trong hòm thư.

Cụ thể nguyên văn lời nhắn chính là: "Xin chào, tôi là Tô Khả Phong, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.

Cậu có thể chấp nhận lời mời kết bạn của tôi không?"
Dực Dương dán chặt mắt vào màn hình, trong đầu suy nghĩ rất lâu, giữa cậu và Tô Khả Phong rốt cuộc có chuyện gì để nói? Cuối cùng, Dực Dương vì phép lịch sử tối thiểu liền nhắn cho cô một câu hồi âm, nội dung: "Có chuyện gì không?"
Tin nhắn vừa được gửi đến liền có thông báo trả lời, đếm đi còn chưa tới năm giây: "Tôi có hai vé xem phim miễn phí, muốn mời cậu đi cùng"

Dực Dương đọc xong liền cảm thấy rất nực cười, giữa cô và cậu đến một câu tán gẫu cũng chưa từng, làm gì có chuyện thân thiết đến mức có thể đi xem phim cùng.

Huống hồ chẳng phải Mộc Khuyết mới là bạn thân của Tô Khả Phong hay sao.
Dực Dương không buồn nghĩ, liền nhắn lại mấy câu, giọng điệu không chút kiêng nể: "Không đi"
"Gần đây cậu và Tô Khả Phong có chuyện gì không"
Dực Dương bỏ điện thoại xuống, tò mò hỏi Mộc Khuyết.
"Không có, sao vậy?", Mộc Khuyết dừng viết.
Dực Dương khẽ lắc đầu, sau đó liền chỉ vào bài làm của cô.
"Không có gì.

Ha, câu này cậu làm sai rồi"
"Cái gì, lại sai sao?"
"Nhìn kĩ, chỗ này cậu phải đặt trị tuyệt đối, nếu không kết quả sẽ khác..."
"..."
Dực Dương cố tình không xem điện thoại, lại cảm thấy chuyện này không cần thiết phải nói cho Mộc Khuyết.
Cả hai lại say sưa đắm chìm trong bài tập, thật chẳng hay tin nhắn của Tô Khả Phong đang không ngừng gửi đến.
Rốt cuộc là cô muốn gì ở cậu?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận