Vệ Tư Lý - Toản Thạch Hoa

Lúc ấy, ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện. Trước khi đó ta cũng đã cẩn thận đem bản đồ giấu vào người. Vào đến phòng bệnh trong bệnh viện, ta thấy được Thạch Cúc đang nằm ở trên giường bệnh. Sắc mặt nàng tái nhợt, trên vai và đùi nàng đều được băng bó. Nàng vừa nhìn thấy được ta, đôi môi liền mấp máy nhưng một chữ cũng nói không ra.
Trong phòng bệnh chỉ có Thạch Cúc và một cô y tá. Ta thấy Thạch Cúc đang mặc áo dành cho bệnh nhân không tiện ra ngoài nên ta liền lấy ra tờ một trăm mỹ kim đưa cho cô y tá nói "Tiểu thư, ta muốn mua bộ quần áo trên người của cô, nhanh, hãy mau cởi nó ra đi”
Cô y tá vừa đưa tay tiếp nhận tiền, đột nhiên ngây người một chút rồi ngất đi.
Ta đã ra tay đánh cô ấy ngất xỉu, sau đó cởi bộ đồ y tá của cô ấy ra. Do trời đang mùa đông nên cô y tá mặc áo trong rất dày, vì vậy ta cũng không lo lắm. Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng ra tay đánh qua một người phụ nữ nào để cưỡng đoạt áo của người ta, tuy nhiên giờ phút này ta lại bất chấp tất cả.
Sau đó, ta đưa đồ cho Thạch Cúc thay và mang cô y tá đặt lên giường rồi dùng ga trải giường buộc thân thể cô ta lại. Đột nhiên cô y tá tỉnh lại, không đợi nàng hét lên ta liền nói "Một trăm mỹ kim cũng đủ cho cô mua mười bộ xinh đẹp hơn nhiều. Thật xin lỗi, chúng tôi tuyệt không có ý xấu gì đâu, chỉ bởi vì có chuyện rất khẩn cấp nên mới làm vậy thôi, cô thông cảm!"
Cô y tá đưa mắt nhìn ta rồi nhìn xuống tấm ga đang buộc chặt thân thể, sau đó bắt đầu chảy nước mắt và hét lớn.
Lúc ấy, ta đương nhiên trở tay không kịp, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thì đã thấy Thạch Cúc đã thay xong quần áo rồi. Tuy nhiên những người khác trong bệnh viện cũng đã nghe được tiếng hét của cô y tá kia và đang chạy đến. Ta vội vàng ôm lấy Thạch Cúc rồi nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Trở về tới khách sạn Ngân Ngư, quay lại phòng, ta mới thở dài một hơi, rồi đem chuyện đã phát sinh kể cho Thạch Cúc nghe.
Thạch Cúc lo lắng nói "Nếu cảnh sát đến tìm đến chúng ta thì phiền toái đấy”
Ta cười nói "Sẽ không ai đến làm phiền chúng ta đâu, bản đồ đang nằm trên người của ta, chúng ta có thể đi Rome chuẩn bị dụng cụ lặn biển xịn hơn và sau đó quay lại đây. À trước đó, chúng ta cũng ghé Monte Carlo một chút để tìm kiếm Tử Thần, không chừng có thể gặp được hắn"
Miệng của Thạch Cúc hiện lên một nụ cười đầy mệt mỏi nhưng cũng rất ngọt ngào. Nàng nằm ngả đầu vào khuỷu tay ta, thấp giọng nói "Vệ đại ca, hôn …… ta đi!" Ta cúi đầu xuống hôn nhẹ vào trán nàng, nàng liền thở dài. Ta biết nàng thở dài vì hy vọng ta hôn vào môi nàng không trở thành hiện thực.
Không bao lâu sau nàng liền thiếp đi. Ta không dám động đậy sợ phá giấc ngủ của nàng cho nên ngồi bất động tại sofa, sau đó cũng ngủ luôn. Sáng hôm sau, Thạch Cúc đã khỏe hơn và có thể đi lại.
Khi ta còn chưa kịp đặt câu hỏi thì nàng đã giải thích với ta, nguyên lai hai tên mafia khi trên đường mang nàng đến bệnh viện thì nàng đã lấy thuốc trị thương bí truyền đổ vào vết thương, cái mà bệnh viện làm chỉ là lấy đầu đạn ra dùm nàng mà thôi.
Ta đọc báo sáng thì mới biết được tin Phạm Bằng vẫn chưa chết. Hiện tại hắn đang nằm trong bệnh viện. Ta cũng biết mặc dù Phạm Bằng chưa từng khai cái gì với cảnh sát nhưng bọn mafia còn lại cùng với mấy tên lâu la Mã Phi Á nhất định là biết được chuyện xảy ra. Vì vậy, chúng ta liền lập tức rời đi Bastia, ngồi thuyền đến Nice (1). Đương nhiên, chúng ta chỉ là tạm thời rời đi mà thôi, chúng ta vẫn còn muốn quay trở lại đây.
Hai ngày sau, chúng ta đã có mặt tại một khách sạn tại Monte Carlo.
Trên đường đến Monte Carlo, ta và Thạch Cúc đã cùng xem xét tấm bản đồ. Tại dấu chấm trên bản đồ, chúng ta phát hiện ra đó là nơi chúng ta đã từng đi qua, nhưng nơi đây cũng không có chôn cất bảo tàng gì, thật không biết tại sao tên Peite Luck Leica kia lại mang nhiều bình dưỡng khí tới cái động đó để làm gì nữa. Peite đã chết, chuyện này chỉ sợ cũng vĩnh viễn chôn theo hắn.
Tuy nhiên, mấy dòng chữ ở phía sau tấm bản đồ thì trước đó ta cũng chưa từng xem qua. Hiện tại xem kỹ thì thấy chữ viết trên đó rất mờ và đã phai đi theo thời gian cho nên chúng ta cũng không rõ nó viết cái gì. Ta và Thạch Cúc đã tốn không ít thời gian mới có thể tìm ra những chữ chính xác. Nguyên văn của nó cũng không giống như là một đoạn nhật ký hàng hải mà ta đã tưởng trước đó.
Đoạn văn như sau "…… một nhiệm vụ kỳ quái được ban ra làm cho toàn bộ người trên thuyền bối rối không thôi, ta cứ tưởng rằng có nhân vật quan trọng nào đến. Nhưng khi hắn đến, hắn đã mang theo sáu thuộc hạ và sáu chiếc xe tăng. Từ chiếc xe tăng họ mang nhiều chiếc rương lên thuyền. Ta cũng nâng thử chiếc rương thì thấy mỗi cái nặng vô cùng. Sau đó thuyền rời khỏi cảng Bastia, ra ngoài khơi thì dừng lại. Mấy người trên thuyền mang theo những cái rương lặn xuống nước, ta nghĩ điều này thật không bình thường chút nào nhưng chúng ta lại được lệnh không giữ kín bí mật. Ta nhớ rõ nơi chúng ta đã lặn xuống, đó là tại vĩ độ 42°8’72’’, kinh độ là……"
Đây là chỗ quan trọng nhất nhưng chữ số đã phai đến nỗi không rõ là chữ gì nữa nên không có cách nào tìm ra được chữ số liên quan chính xác. Ta không thể chỉ bằng sự tưởng tượng mà điền vào mấy con số, ta tin chắc Phạm bằng nói câu “Tấm bản đồ -" kia là đang ám chỉ "bản đồ đã khuyết số của kinh độ". Ta cũng đoán người ghi lại đoạn văn này cũng đã nghi ngờ đó là bảo tàng cho nên hắn mới nhớ kỹ phương vị như vậy và ghi lại. Mặc dù không biết số kinh độ nhưng vĩ độ lại được ghi hết sức chính xác, vì vậy trong lòng ta và Thạch Cúc đều dâng lên quyết tâm tìm kiếm kho bảo tàng này cho bằng được.
Chúng ta tới Monte Carlo và thuê hai phòng tại một khách sạn xinh đẹp, sau đó ta và Thạch Cúc liền tắm rửa thay đồ.
Tiếp theo. ta liền điện thoại cho người quản lý của ta bảo anh ta chuyển tiền cho ta. Hắn mặc dù làm theo lời ta nhưng cũng nhắn lại một câu, khuyên ta đừng nên trầm mê vào bài bạc.
Ta tin chắc rằng lời của Phạm Bằng nói "Tử Thần đang ở tại Monte Carlo" đó là sự thật.
Tuy nhiên sau đó liên tiếp ba ngày, ta và Thạch Cúc đã tìm đến rất nhiều casino nhưng cũng không có phát hiện ra tung tích của Tử Thần.
Thương thế của Thạch Cúc đã khỏi hẳn. Vào ngày thứ tư khi chúng ta chuẩn bị rời đi Monte Carlo thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Ta mở cửa thì thấy có một người phục vụ tay cầm một cái khay đựng một tấm danh thiếp đưa cho ta. Trong lòng ta cảm thấy hết sức kỳ quái bởi vì chúng ta ở tại Monte Carlo này hầu như không có người nào biết cả. Lúc đó, Thạch Cúc cũng đang ở trong phòng của ta.
Ta lập tức cầm tấm danh thiếp lên, vừa nhìn vào ta không khỏi ngẩn người. Tên trên tấm danh thiếp xin thứ lỗi ta không thể tiết lộ. Hắn chính là người ta đã gặp mặt trước đó và ta gọi hắn là Nelson.
Ta liếc mắt nhìn về Thạch Cúc một cái, nói "Tất cả mọi chuyện sẽ do ta ứng phó, cô đừng lên tiếng nhé”
Thạch Cúc cũng thấy được tên trên tấm danh thiếp này, nàng gật đầu.
Ta liền nói với người phục vụ "Hãy mời vị tiên sinh đó đến đây”
Người phục vụ "vâng" một tiếng rồi đi khỏi. Chỉ trong chốc lát, đã có tiếng gõ cửa vang lên, ta lớn tiếng nói "Xin mời vào, Nelson tiên sinh”
Nelson đẩy cửa bước vào, mặt hắn đầy vẻ tươi cười nói "Xin chào Vệ tiên sinh, Thạch tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau!"
Ta không biết dụng ý của hắn đến đây là gì nhưng trước đó ta cũng đã định ra chủ ý là tuyệt không cùng cảnh sát có quan hệ gì cả.
"Hoan nghênh! Hoan nghênh!" Mặt ta cũng tràn đầy vẻ tươi cười nói, "ở casino thắng được nhiều không?”
Nelson cười ha ha rồi ngồi xuống. Thạch Cúc rót ba ly rượu rồi mang ra. Hắn cầm ly lên uống một hơi hết nửa ly, và dường như tinh thần phấn chấn hơn khi có rượu vào, mặt hắn đỏ hết cả lên, đang nói chuyện về các cảnh sát của Monte Carlo, hắn đột nhiên chuyển đề tài "Vệ tiên sinh, bản thân ta rất bội phục cách làm người của anh nhưng ta cũng không tán thành thái độ của anh khi gặp hình cảnh quốc tế”
Ta suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói "Nelson tiên sinh, anh không thể bắt buộc một người làm chuyện mà người đó không muốn làm, đúng không?"
Nelson lại cười to, nửa ly rượu trong tay hắn cũng đổ ra vài giọt.
Ta và Thạch Cúc liếc mắt nhìn nhau, không hiểu được Nelson cười to như vậy là có ý gì. Một hồi lâu sau, hắn mới dừng cười rồi nói "Vệ tiên sinh nói không sai, ta tuyệt không thể miễn cưỡng người khác, nhưng ta lại có thể miễn cưỡng làm điều đó, anh có đồng ý với ta không?”
Trong lòng ta liền thầm đánh giá hắn nhưng nét mặt của ta vẫn không tỏ ra vẻ gì, liền nói "Nelson tiên sinh, ta xin lỗi -"
Nelson liền ngắt lời ta, nói lớn "Vệ tiên sinh, ta muốn miễn cưỡng anh làm một chuyện”
Ta lập tức đứng lên nói "Nelson tiên sinh, ta nghĩ anh hiện có rất nhiều công vụ và nhất định rất bận rộn.”
Ta cũng hoàn toàn không khách khí, liền nói lời đuổi khéo hắn.
Nelson mỉm cười nói "Không sai, ta rất bận rộn công vụ nhưng ta ở chỗ này cũng là đang làm nhiệm vụ đấy”
"Ồ," Ta châm chọc "cho đến hôm nay ta mới biết được phong cách làm việc của hình cảnh quốc tế đấy, đó là tay cầm ly rượu nổi nóng quát tháo với một người không muốn cùng cảnh sát hợp tác"
Công phu giữ bình tĩnh của Nelson cũng rất cao, vẻ mặt của hắn vẫn giữ được vẻ mỉm cười như cũ.
Nhưng ta tin chắc trong lòng của hắn hiện đang hết sức phẫn nộ, ít nhất là không quen vì đối với địa vị của hắn mà nói thì có rất ít người dám ở trước mặt hắn tỏ thái độ và nói chuyện như vậy với hắn.
"Vậy," Hắn cười cười, nhẹ nhàng nâng ly rượu lên hớp một hớp sau đó nói "theo anh thì nhiệm vụ của chúng ta làm là gì?”

Ta lớn tiếng nói "Truy tìm tội phạm."
Nelson nghe xong thoải mái ngồi xuống, nói "Ồ, vậy thì ta đang làm nhiệm vụ đó đây”
Ta thật sự bị thái độ của Nelson làm cho nổi nóng, nhưng ta cũng nở nụ cười nói "Nelson tiên sinh thân mến, vậy ý anh ám chỉ hai người chúng ta là tội phạm à, xin hỏi chúng ta phạm vào tội gì?”
Ta nghĩ lời nói của ta sẽ làm cho Nelson không thể trả lời đươc nhưng ngoài dự đoán của ta, Nelson đưa cặp mắt giống như đang nhìn tội phạm nhìn ta, rồi hung hồn nói "Mưu sát"
Mưu sát! Ta cơ hồ nhảy dựng lên!
Nelson lại mỉm cười nói "Vệ tiên sinh, anh giật mình à? Mưu sát! Anh đã giết tối thiểu là năm người”
Ta thật sự không nhịn được nữa liền lạnh lùng thốt lên "Nelson tiên sinh, đây là chuyện vu khống hoang đường nhất mà ta đã từng nghe, nếu nói ta là tội phạm thì xin hỏi chứng cớ đâu? Không có hả Nelson tiên sinh!"
Nelson liền đưa tay vào trong người lấy ra mấy tấm ảnh, nhưng cũng không cho ta xem, hắn cầm chúng vẫy vẫy rồi nói "Vệ tiên sinh, tại hiện trường ở cảng Bastia, ta tin rằng anh nhất định có đọc báo rồi."
Ta hiên ngang đứng đó trả lời "Vậy thì sao?”
Hắn cũng không tỏ vẻ tức giận mặc dù ta vẫn chọc giận hắn. Hắn nói tiếp "Vậy thì anh nhất định có đọc qua thông tin là tìm được một khẩu súng có dấu vân tay trên đó và đang điều tra, đúng không?"
Ta cảm thấy lòng bàn tay của ta đang chảy mồ hôi, tuy nhiên ta vẫn bình tĩnh nói "có đọc qua, nhưng cho hỏi có liên quan gì đến ta?"
"Thật không may," Nelson lắc đầu nói "thật không may, dấu vân tay đó ta đã cho người xác minh, đó là của anh lưu lại. Vệ tiên sinh, việc này anh giải thích thế nào đây?”
Hắn vừa nói vừa vừa cầm ba tấm ảnh trong tay đưa ra. Ta cũng đưa tay tiếp lấy và xem. Một tấm là ảnh của cây súng, hai tấm còn lại chụp một phần của cây súng, trong đó có dấu vân tay rõ ràng. Vừa liếc mắt nhìn vào, ta liền có thể nhận ra được đó là dấu vân tay của mình.
Ta cũng biết Nelson không thể vô sự mà tới đây nhưng nói thật ta cũng không ngờ tới, hắn lại có trong tay những chứng cớ như vậy.
Ta miễn cưỡng mỉm cười nhưng thật sự giờ đây cơ mặt ta đã cứng lại hết, vẻ tươi cười nhất định rất khó coi. Ta đứng đó, nhìn chằm chằm vào ba tấm ảnh, không hề lên tiếng.
Đột nhiên, Thạch Cúc kích động kêu lên "Là anh ấy giết những người đó thì đã sao, chẳng lẻ không giết được à? Đó không phải cái gọi là vì xã hội trừ hại sao?”
Nelson gật đầu nói "Thạch tiểu thư, về mặt làm người, chúng tôi đồng ý với lời giải thích của cô. Tuy nhiên điều không may là Nelly ở tại Rome này là một giám đốc của một công ty lớn. Dựa trên pháp luật mà nói thì hắn là thương nhân, cái chết của hắn là do Vệ tiên sinh gây ra, cho dù có nắm được bằng chứng phạm tội của Nelly thì khi tòa xử hắn xong nhưng cũng không thể phán hắn án tử hình được. Huống chi Vệ tiên sinh và cảnh sát cũng không có quan hệ gì cả, tiểu thư, cô có hiểu không, đây là một vụ mưu sát đấy!"
Thạch Cúc nhìn ta, ta cũng nhìn nàng. Cả hai người chúng ta một câu cũng nói không nên lời.
Nelson chà chà hai tay nói "ta muốn kể cho hai vị nghe một câu chuyện, có một tử tù đã được phán án tử hình và đã được định ngày giờ đem đi xử bắn. Người có thù hằn với hắn quyết định muốn chính tự tay mình giết hắn cho nên đã hối lộ và đem một tử tù khác chết thay cho hắn. Kết quả, người có thù với hắn cũng giết được hắn nhưng anh ta lại bị tòa phán tội mưu sát, tội danh thành lập."
"Vậy tại sao anh không bắt ta đi?” Ta vô lực nói
"Vệ tiên sinh," Nelson mỉm cười nói "thành thật mà nói, tổng cục cảnh sát Ý và Pháp đáng lẽ ra phải tặng huân chương khen thưởng cho anh, còn hình cảnh quốc tế cũng rất cảm kích anh. Ta là người bảo lãnh, trước mắt biết được dấu vân tay đó là của anh chỉ có một ít người. Chuyện này có thể không trở thành con sóng to đâu, sẽ yên tĩnh chìm xuống thôi"
Ta cười khổ nói "Nelson tiên sinh, anh muốn gì cứ nói thẳng ra đi”
Nelson hưng phấn đứng lên rồi đi qua đi lại vài bước, xong đưa tay vỗ vỗ vào vai của ta nói "Anh bạn trẻ, đối với sự dũng cảm và cơ trí của anh, bản thân ta rất bội phục. Ta cũng biết anh là một cao thủ võ thuật của Trung Quốc. Nhân tài như anh -"
Ta không đợi cho hắn nói hết liền ngắt lời hắn "Ta tuyệt đối không gia nhập"
Nelson cười nói "Ta hiểu rõ tính tình của người Trung Quốc và cũng rất đồng tình với anh, tuy nhiên ta thề rằng trên cao có hoàng thiên, ta tuyệt không dám miễn cưỡng anh"
Thật nghĩ không ra Nelson cũng thề thốt theo kiểu Trung Quốc. Ta liền đáp "Vậy anh muốn sao?”
Nelson nói "Rất đơn giản, hai vị cùng Tử Thần và Mafia tranh đấu, rồi việc anh đến Bastia, là vì nguyên nhân gì?”
Ta không thể làm gì khác hơn là trả lời "Ta không tin hình cảnh quốc tế không biết chuyện này”
Nelson nói "Chúng tôi biết chứ nhưng không đầy đủ. Vệ tiên sinh, phần còn thiếu đành phải nhờ anh bổ sung vậy”
Ta nhìn Thạch Cúc, nói "Nếu ta từ chối thì sao?”
Nelson cười nói "Sẽ không đâu, anh là người thông minh và quyết đoán mà, vả lại……"
Ta ngắt lời của hắn "Được rồi, không cần ca tụng ta như thế, chuyện này ta không thể làm chủ được, nó thuộc quyền quyết định của Thạch tiểu thư đây"
Ta lại nhìn về Thạch Cúc nói "Cô có thể từ chối không nói, ta có thể lo được vụ giết người tại tòa”
Thạch Cúc nói "Vệ đại ca, vấn đề ở đây chính là Mafia sẽ không dễ dàng buông tha cho anh. Cho dù tại tòa án anh có thể biện hộ nhưng anh có an toàn rời khỏi Châu Âu này không?”
Ta nói "Cô không cần để ý tới ta, hãy tự hỏi chính mình xem giải quyết chuyện này như thế nào đi”
Mặt Thạch Cúc hiện lên vẻ rất do dự, xem ra dường như ta đang làm khó nàng. Nàng tuyệt không muốn tăng thêm phiền toái cho ta nhưng nếu không như vậy thì sự phiền toái đó sẽ tự đến với nàng.
Ta cũng suy nghĩ một hồi rồi nói "Chúng ta từ chối hắn nhé"
Thạch Cúc lắc đầu nói "Không!"
Ta lập tức khuyên nàng "Cô đừng để tình cảm lấn át sự việc nhé”
Thạch Cúc nói "Ta không dùng tình cảm để làm việc, thậm chí không trở về được Tây Tạng cũng không sao”
Ta nói tiếp "Cô che giấu sự thật, cô không trở về Tây Tạng thì cũng sẽ có người sẽ đến tìm cô thôi”
Thạch Cúc ngây người một hồi lâu, nét mặt lập tức hiện ra vẻ cực kỳ kiên quyết nói "Vệ đại ca, ta đã có quyết định rồi"
Lúc này đây hai người chúng ta dùng tiếng Trung nói chuyện với nhau. Ta không muốn để Nelson nghe được, nhưng khi Thạch Cúc vừa nói ra lời cuối thì Nelson lập tức nói ngay "Ta tin tưởng sự quyết định của Thạch tiểu thư, đó là một quyết định sáng suốt".

Nelson nói mấy câu nói này dùng tiếng Trung Quốc rất chuẩn. Hai người chúng ta không khỏi ngẩn người. Nelson nói tiếp "Ta từng sống tại Hà Bắc ba năm, thôi đừng để ý đến nó nữa, các vị đến Bastia này chỉ là vì bảo tàng thôi sao?”
Thạch Cúc gật đầu nói “Đúng vậy"
Nelson cảm thấy hứng thú hỏi tới "Thật sự là vậy à? Là bảo tàng của ai thế, của thương nhân Carthage hay của thủy thủ Xin-Bát?"
Thạch Cúc cũng không cười bởi vì lời nói đùa của Nelson, nàng trầm giọng nói "Không phải, là bảo tàng của Rommel"
Chú thích:
(1) Nice: Nice là thành phố tỉnh lỵ của tỉnh Alpes-Maritimes, thuộc vùng hành chính Provence-Alpes-Côte d'Azur nằm ở miền nam của nước Pháp, có dân số là 347.100 người (thời điểm 1999)
Thạch Cúc rốt cục cũng nói ra sự thật, trong lòng ta cảm thấy muốn thốt lên tiếng xin lỗi nàng, vì chưởng môn của Bắc Thái Cực Môn nhất định sẽ phái rất nhiều người đi tìm kiếm tung tích của nàng và đưa nàng vào chỗ chết khi nàng tiết lộ bí mật – nhưng dù sao cũng hy vọng bằng vào tình phụ tử có thể khiến nàng thoát khỏi tội hình. Tuy nhiên từ nay về sau Thạch Cúc cũng sẽ chỉ có trốn tránh, vĩnh viễn trốn tránh mà thôi.
Ta nghĩ Nelson nghe xong nhất định sẽ cảm thấy thỏa mãn nhưng đột nhiên trong lúc đó ta phát hiện trên mặt của hắn hiện ra một vẻ rất kỳ lạ, tiếp theo nó chuyển biến thành vẻ hết sức tức cười. Sau đó nửa phút, hắn đã cười ha hả thật to.
Ta và Thạch Cúc ai cũng đều cảm thấy kỳ quái bởi vì cho dù Nelson có cao hứng đi nữa thì cũng không thể có thể cười to như vậy được. Một hồi lâu sau, hắn dừng cười, tiếp đó ho khan một tiếng rồi đứng lên, vừa mỉm cười vừa nói "Bảo tàng của Rommel à, thật tuyệt quá, nó trị giá tới hơn ba trăm triệu mỹ kim đấy. Có được nó thì có thể ngay lập tức trở thành một tỷ phú giàu nức tiếng trên thế giới. Ha ha, một tấm bản đồ cũ nát, chữ ghi trên đó thì rất thần bí và mơ hồ, chỉ có kinh độ thôi có đúng hay không, hai người bạn thân mến? Ha ha, tấm bản đồ như vậy bán đầy tại Paris cho du khách, chỉ có mười đô một tấm mà thôi"
Ta và Thạch Cúc nghe xong liền ngây người. Một hồi lâu sau ta mới có thể lên tiếng "Nelson tiên sinh, ý anh muốn nói là chuyện liên quan đến bảo tàng Rommel căn bản không tồn tại?”
Nelson lại cười một trận rồi nói "Vệ tiên sinh, anh hỏi ta chuyện như vậy chứng minh anh mặc dù có tài năng phi phàm nhưng đến tột cùng thì tuổi đời của anh cũng còn quá trẻ"
Trong nháy mắt, trong đầu ta hiện ra không biết bao nhiêu vấn đề, từ việc Tử Thần truy đuổi Hoàng Tuấn và Thạch Cúc cho đến Mafia tung ra nhiều lực lượng của chúng, chẳng lẻ tất cả mấy thứ đó có thể giả được sao? Rồi lần đầu tiên ta gặp được Hoàng Tuấn trên tàu chẳng phải hắn đã dùng kim cương ném xuống biển hay sao, điều đó tuyệt đối cũng không phải là giả tạo. Hơn nữa, những viên kim cương mà hắn ném xuống biển thì ta cũng nhìn ra được đó là kim cương được mài khắc theo kiểu của thập niên 1930 – 1940.
Tiếp đó ta cũng nghĩ tới thái độ của Hoàng Tuấn khi đưa hình người yêu của hắn cho ta xem cùng với vẻ mặt của hắn khi muốn ta giao ra bản đồ. Ta bắt đầu hiểu rõ được tại sao Hoàng Tuấn lại ném kim cương xuống biển, đó là bởi vì trong lòng hắn đang đau khổ cực độ, tiền tài đối với hắn mà nói đã không còn tác dụng gì. Đương nhiên chỉ có tình yêu mới có sức mạnh như vậy mà thôi.
Vấn đề ta nghĩ ra thực sự còn nhiều lắm nhưng ta vẫn còn giữ được sáng suốt để phán đoán, đó là Nelson đã sai và ta đã đúng.
Có thể những lời của Nelson về bảo tàng là thật và do có nhiều người biết đến truyền thuyết về bảo tàng nên lợi dụng thông tin để kiếm lợi, tuy nhiên những điều đó cũng không thể chứng minh được tấm bản đồ của chúng ta là giả.
Nelson lại cười nói "Có lẽ hai vị cũng có một tấm bản đồ trong tay, đúng không?”
Ta đáp "Không sai, chúng ta đang có một tấm"
Nelson liền nói "Có lẽ yêu cầu này của là hết sức ngu xuẩn nhưng ta có thể xem qua nó một chút được không?”
Ta nhìn Thạch Cúc, thấy thạch cúc gật đầu, ta mới lấy ra tấm bản đồ đưa cho Nelson. Nelson vừa nhìn vào thì lại cười ha hả lên, nói "Anh dùng bao nhiêu tiền mua nó vậy?”
Ta vươn tay ra hiệu cho Thạch Cúc đừng lên tiếng rồi nói "Một ngàn bảng"
Nelson thở dài một hơi nói "Đây cũng không thể xem là tội danh lừa đảo được, một ngàn bảng đó là anh tự nguyện bỏ ra". Sau đó hắn đứng lên, ném tấm bản đồ lên sofa rồi đi ra cửa, sau đó vẫy tay nói "Hẹn gặp lại!"
Trong lòng ta cảm thấy cao hứng vội hỏi "Nelson tiên sinh,vậy chuyện của ta -"
Hắn nở nụ cười nói "Yên tâm, ta trở về rồi đem chuyện có liên quan đến anh hủy đi”
Ta liền nói “Sau này có gì cần giúp đỡ thì hãy thông báo cho ta”.
Nelson trầm ngâm một hồi rồi nói "Chuyện thật ra cũng có, hơn nữa không phải sau này mà là ngay bây giờ”
Ta liền nói "Có chuyện gì xin cứ nói”
Nelson nói "Anh và Thạch tiểu thư đừng có mê muội trong giấc mộng ba trăm triệu mỹ kim nữa, đây là chuyện ta yêu cầu"
Mặt của ta và Thạch Cúc thoáng đỏ lên, Nelson lại mỉm cười sau đó mở cửa bước ra. Ta và Thạch Cúc muốn bước theo sau để tiễn hắn nhưng khi chúng ta vừa tiến ra ngoài cửa thì lập tức dừng lại. Phía hành lang bên kia có hai người đang đi ngang qua, là bọn họ làm cho chúng ta dừng bước.
Ta dừng lại rồi lập tức đưa tay vẫy ra hiệu cho Thạch cúc xoay người đi, ta cũng làm thể để tránh bị hai người kia nhìn thấy.
Hai người đó, một người mặc một cái áo khoác ngoài của giới quý tộc thường mặc, tay cầm một cây gậy, khí khái mười phần, đó đúng là Tử Thần. Còn người phụ nữ đi bên cạnh hắn cũng mặc một cái áo khoác ngoài màu trắng, ta mặc dù chỉ thấy nàng lướt qua nhưng ta cũng có thể khẳng định nàng chính là Lê Minh Mai.
Ta, Thạch Cúc và Nelson ai cũng giật mình. Nelson lập tức xoay người lại rồi dùng tốc độ nhanh như gió trở lại phòng, sau đó hắn nói vài câu bâng quơ. Đợi cho Tử Thần và Lê Minh Mai đi khuất, hắn mới mỉm cười chào chúng ta rồi bước ra khỏi phòng.
Ta vội vã chạy ngay đến chỗ hành lang thì vẫn còn kịp lúc nhìn thấy bóng dáng của Tử Thần và Lê Minh Mai. Ta liền lập tức đi theo thì phát hiện hai người họ đang đứng trước cửa phòng số 417, sau đó ta liền quay trở về phòng.
Khi ta vừa trở lại phòng, Thạch Cúc liền hỏi ta "Bây giờ chúng ta nên làm sao?"
Ta phất tay nói "Hiện tại xin cô đừng làm phiền ta, trong lòng ta hiện đang rất rối loạn”
Thạch Cúc bước tới nói "Tại sao? Vì Tử Thần à?"
Ta liền đáp lời một cách hàm hồ "Có thể là đúng cũng có thể không"
Thạch Cúc ngây người một hồi rồi xoay người đi, nói "Vệ đại ca, nếu ta là anh, ta sẽ đi gặp mặt người ấy”
Ta ngây người một chút rồi lên tiếng "Đi gặp ai?”
Thạch Cúc nói "Đi gặp cái người đi bên cạnh Tử Thần chứ ai, vì cô ta mà lòng anh cảm thấy loạn phải không?”
Ta liền đưa tay đặt lên vai Thạch Cúc kéo người nàng xoay lại đối diện với ta rồi nói "Chúng ta cùng đi gặp cô ấy vậy, cô ấy là Lê Minh Mai và cũng là mẹ của cô”
Thấy Thạch Cúc vẫn bất động đứng đó không lên tiếng, ta liền nói thêm "Ta tin chắc thân thế của cô rất phức tạp, cô không muốn biết rõ sao?"

Thạch Cúc lạnh lùng nói "Bất luận anh có nói gì đi nữa thì ta cũng nhất quyết không đi gặp cô ấy”
Ta ngây người một hồi rồi nói "Nếu nói như vậy thì cô nỡ để ta một mình đi mạo hiểm sao?”
Thạch Cúc mở to hai mắt nhìn ta, ta cầm lấy áo khoác lên rồi nói "Cũng tốt, cô hãy ở đây chờ ta nhé”
Không đợi cho ta ra khỏi cửa Thạch Cúc đã kêu lên "Vệ đại ca, ta cùng đi với anh"
Chúng ta sóng vai đi tới trước cửa phòng 417, ta cũng không có gõ cửa liền đẩy luôn cửa bước vào.
Lê Minh Mai đang ngồi đưa lưng về phía chúng ta, còn Tử Thần khi nhìn thấy chúng ta thì lập tức đứng lên. Hắn nhìn thấy chúng ta, trong lòng nhất định hết sức kinh hãi nhưng mặt của hắn vẫn không tỏ ra một chút điểm sợ hãi nào.
"Minh Mai," Hắn gọi "hãy xem ai tới kìa"
Lê Minh Mai xoay người lại. Nhìn thấy ta, vẻ mặt của nàng liền trở nên khó coi, thật khiến kẻ khác khó có thể đoán ra nàng đang nghĩ gì. Ta đóng cửa lại, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh một chút, phát hiện trong phòng không giống như có người mai phục.
Ngay lúc đó Tử Thần mỉm cười lên tiếng "Hãy yên tâm đi, không có ai mai phục trong phòng dành cho đôi uyên ương đang hưởng tuần trăng mật đâu”
Hai chữ "Trăng mật” như mũi tên bén nhọn bắn vào tim ta, ta thất thanh kêu lên "Minh mai"
Lê Minh Mai liền đứng lên, thì thào "Đừng gọi nữa"
Thái độ của Tử Thần hết sức trấn định, quay về Lê Minh Mai nói "Minh Mai, đừng nói nữa có được không?"
Lời nói của hắn không có chút ý đe dọa nào nhưng khi Lê Minh Mai nghe được liền cúi đầu rồi ngồi xuống, nói "Được …… được......"
Sau đó Tử Thần quay đầu lại mỉm cười nói "Vệ tiên sinh, anh có nghe hiểu không vậy? Trong phòng trăng mật dành cho uyên ương đồng dạng cũng không tiếp khách đâu, hai vị nghĩ có đúng hay không?"
Hắn vừa nói vừa bước đến bên điện thoại nhấc lên gọi, ta lập tức phóng nhanh đến bên cạnh hắn đưa tay chụp lấy cái điện thoại, sau đó dùng lực kéo ống nghe ra khỏi dây. Lúc này cây gậy trong tay Tử Thần cũng đã giương lên, ta thấy được liền xuất ra một cước tấn công hắn.
Một cước này ta đá vào trúng vào tay hắn làm cho mũi gậy hướng lên trần. Tử Thần trúng một cước của ta đã lui về sau vài bước. Sau đó "bùm" một tiếng, đạn bay ra khỏi cây gậy cắm vào phía trên trần, tuy nhiên âm thanh rất nhỏ. Ta lại nhanh chóng xuất trảo chộp tới cánh tay hắn. Tử Thần thấy thế liền rụt cánh tay lại rồi quơ gậy tấn công vào đầu ta.
Ta vội hụp người xuống tránh một kích của hắn, đồng thời tấn công vào cái chân giả của hắn làm hắn ngã xuống đất.
Khi hắn ngã xuống, ta liền đưa tay đoạt lấy cây gậy.
Tử Thần lập tức đứng lên, mặt hắn đỏ bừng. Cho tới giờ ta cũng chưa từng thấy qua thần thái nổi giận đến cực điểm của hắn. Hắn dường như không để ý tới ta, liền bước tới cầm lấy ly rượu đang đặt trên bàn làm một hơi cạn sạch. Sau đó, sắc mặt hắn mới trở lại bình thường, tiếp đó hắn nói "Không sai, anh cũng biết lợi dụng điểm yếu của người khác"
Ta nghe liền hiểu ra, hắn nổi giận là vì ta đã tấn công vào cái chân giả của hắn.
Hắn lại cầm chai rượu đổ ra ly rồi uống cạn, sau đó nói "Việc ấy ta cũng biết đấy người anh em à, ta cũng biết lợi dụng điểm yếu của người khác đấy"
Ta không để ý tới hắn nữa, liền nói với Lê Minh Mai "Minh Mai, chúng ta đi"
Tuy nhiên ngoài sự dự đoán của ta, Lê Minh Mai lắc đầu nói "Ta không đi, hai người hãy đi đi”
Mấy lời đó như sét đánh vào tai ta, ta liền nói "Minh Mai, cô nói gì vậy? Đây là Thạch Cúc, con của cô đấy, tại sao cô lại bảo là không đi?"
Mặt của Lê Minh Mai toát lên vẻ hết sức lạnh lùng làm cho người khác rất khó đoán được tâm sự của nàng. Nàng lại lắc đầu, nói "Ta không đi!"
Tử Thần đột nhiên cười ha hả nói "Lão đệ ơi, so với anh thì ta còn thua xa về mặt lợi dụng nhược điểm của người khác à”
Ta bước tới trước mặt Lê Minh Mai nói "Minh Mai, cô sợ hắn à? Chúng ta mau đi khỏi đây, Thạch Cúc đang đợi cô nói cho cô ấy hiểu rõ thân thế, tại sao cô không rời khỏi hắn?”
Lê Minh Mai đưa mắt nhìn Thạch Cúc một cái, sau đó nói "Cô ấy cần biết để làm chi? Còn anh, anh đừng tốn công khuyên ta nữa"
Ta liền đưa ta chụp lấy tay của Lê Minh Mai, muốn kéo nàng đứng lên, nhưng khi ra sức, Lê Minh Mai vẫn bất động ngồi đó. Võ công của nàng cao hơn ta cho nên ta muốn lay động nàng thật không phải chuyện dễ. Ta liền nói "Minh Mai, trong lòng cô cũng biết hai người chúng ta đang nghĩ gì, thế tại sao còn do dự chi nữa?"
"Vệ tiên sinh," Lê Minh Mai quay đầu đi chỗ khác, nói "Xin anh tôn trọng ta một chút, ta và ông ấy đã kết hôn rồi"
Từng chữ trong lời nói của Lê Minh Mai giống như là những viên đạn bắn vào ngực ta, từng viên từng viên lần lượt xé rách tim ta. Ta không biết vẻ mặt của ta khi đó như thế nào nữa bởi vì ta không thể tự mình trông thấy nhưng ta lại thấy vẻ mặt Thạch Cúc nghiêm trọng hẳn lên.
Ta đứng bất động như tượng. Còn Lê Minh Mai thì chậm rãi đứng lên bước tới bên Tử Thần. Ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, thân thể loạng choạng như muốn ngã. Thạch Cúc lập tức bước tới bên cạnh đỡ lấy ta. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lê Minh Mai mắng "Cô là một người đàn bà hạ tiện"
Lê Minh Mai vẫn đưa lưng về phía chúng ta, thân thể nàng cũng không nhúc nhích. Tử Thần lúc này liền lên tiếng "Thạch tiểu thư, xin cô phát ngôn cẩn thận một chút"
Tử Thần nói lời này vô tình đã trở thành ngòi nổ.
Thạch Cúc lập tức cười ha hả nói "Tại sao phải cẩn thận? Ông và bà ấy là một đôi cẩu nam nữ, đúng là một cặp trời sinh"
Ta tuyệt không có nghĩ đến Thạch Cúc lại dùng những lời lẽ như thế mạt sát Tử Thần và Lê Minh Mai. Đương nhiên, ta cũng hiểu rõ lý do tại sao Thạch Cúc lại làm như vậy. Đó là Thạch Cúc vì ta mà làm vậy, chỉ vì cô ấy thấy Lê Minh Mai đã làm tim ta bị thương.
Sự phẫn nộ của Thạch Cúc vô tình đã làm cho ta bình tĩnh lại được đôi chút. Ta lấy lại bình tĩnh, nói "Cô không thể mắng chửi mẹ của cô như vậy được"
Thạch Cúc nghe xong liền cười to, nói "Vệ đại ca, trước đây ta vốn có vài phần tin lời anh nhưng hiện tại ta không còn tin nữa"
Lê Minh Mai vẫn đứng bất động tại đó cho dù Thạch Cúc dùng những lời lẽ ác độc mắng nàng, nhưng lúc này đây nàng lập tức xoay người lại.
Sắc mặt của nàng trắng bệch tới đáng sợ, nói "Vệ tiên sinh, anh đã nói với nó?"
Ta thở dài, gật đầu đáp "Đúng vậy. Cô đã nói với ta rằng Thạch Cúc là con của cô, vậy tại sao ta không thể nói điều đó cho cô ấy biết?"
Lê Minh Mai vừa nghe ta nói xong, đột nhiên miệng nở nụ cười. Một lúc sau thì từ mắt nàng có hai dòng nước chảy ra.
Sau đó nàng lên tiếng "Anh là người ngốc nhất mà ta từng gặp, một câu nói dối anh cũng tin là thật nữa"
Ta đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lê Minh Mai.
Lê Minh Mai dừng lại một chút rồi nói tiếp "Làm sao ta lại có đứa con gái lớn như thế này được? Ha ha..."
Ta liền nói "Chuyện này chả có gì đáng cười cả. Lời là cô nói với ta, ta chỉ là thuật lại thôi"
Lê minh Mai nói "Thật không có gì đáng cười sao? Thôi, xin mời hai vị đi cho"
Ta lại tiến lên một bước nói “Minh Mai -"
Tuy nhiên Thạch Cúc không đợi ta nói xong đã cướp lời "Vệ đại ca, chúng ta đi thôi, còn ở đây làm gì nữa?"
Ta ngừng lại một chút, trong lòng suy nghĩ về lời nói của Thạch Cúc: ở đây làm gì. Ta ở đây là vì muốn hỏi Lê Minh Mai và nghe câu trả lời của cô ấy. Ta liền lên tiếng "Minh Mai, những điều cô nói với ta có phải toàn là thật không?”

Thân thể Lê Minh Mai có chút run run nói "Đương nhiên toàn là thật cả, Vệ tiên sinh, thật xin lỗi!"
Nghe xong những lời này, thân thể ta liền lùi ra sau mấy bước. Thạch Cúc gắt gao theo sát ta. Chúng ta đồng loạt đi ra tới cửa, rồi ta nói "Ta sẽ làm rõ chân tướng của chuyện này!"
Tử Thần cười lạnh một tiếng, nói "Hy vọng anh có thể"
Ta cơ hồ nhịn không được muốn phóng ngược trở lại giết hắn nhưng ta biết làm như vậy không hề có lợi gì cả. Ta không thể giết chết hắn tại nơi này. Tuy nhiên, ta vẫn còn do dự.
Thạch Cúc đứng bên cạnh đã thấy được mặt ta có thần sắc khác thường, nàng liền lập tức mở cửa kéo ta ra khỏi phòng của Tử Thần, sau đó đóng mạnh cửa lại nghe cái “rầm”.
Ngay khi Thạch Cúc vừa đóng cửa lại thì ta nghe được tiếng khóc của Lê Minh Mai vang lên bên trong.
Khi đó, tâm trạng của ta quả thực khó có thể hình dung ra, ta lại muốn trở vào nhưng ta biết dù có trở vào cũng không có tác dụng gì. Ta ngơ ngác đứng đó cho đến khi thân thể bị Thạch Cúc kéo đi.
Ngay lúc đó, ta nghe được tiếng của Lê Minh Mai vang lên "Tử Thần, ông đã đáp ứng ta rồi mà”
Tiếp theo, vang lên giọng nói lãnh khốc của Tử Thần “Đương nhiên, ta đã đáp ứng nàng, ta tuyệt sẽ không giết hắn, nàng hãy yên lòng đi”
Lê minh mai lại nói 'Vậy là ông chuẩn bị -"
Tử Thần không đợi nàng nói hết liền ngắt lời "Ta không có chuẩn bị gì cả”
Ta chỉ nghe được đến đó thì đã bị Thạch Cúc kéo đi xa, không thể nghe được những lời tiếp theo nữa. Lúc ấy, lòng ta rối loạn tới cực điểm, qua những lời nói đó thì ta biết nội dung họ đang nói có liên quan tới ta.
không bao lâu sau chúng ta đã về lại trước cửa phòng của mình. Thạch Cúc mở cửa rồi đẩy ta vào. Ta lảo đảo ngả về phía trước, vừa mới ổn định thân thể một chút thì đột nhiên có nòng súng chạm vào sau lưng của ta.
Sau đó ta nghe được tiếng cười từ sofa truyền đến cùng với tiếng nói "Thạch tiểu thư, vui lòng đóng cửa lại dùm”
Thạch Cúc trong tình thế như vậy bất đắc dĩ phải làm theo lời nói đó.
Lúc này từ trong toilet trong phòng có một người bước ra, nói "Sư muội!”
Tên này là Hoàng Tuấn.
"Xin mời ngồi, Vệ tiên sinh” Cái tên đang chỉa súng vào lưng ta liền nói. Ta hiện không thể làm gì khác hơn là làm theo lời mời của hắn.
Sắc mặt của Thạch Cúc chuyển thành màu xanh nói "Hoàng sư huynh, hai người này là do huynh mang đến phải không?”
Hoàng Tuấn bước đến, gật đầu nói "Đúng vậy”
Thạch cúc giọng the thé nói "Huynh nghĩ chuyện của chúng ta thế nào?”
Hoàng Tuấn thở dài một hơi nói "Sư muội, hai người chúng ta đã cùng lớn lên bên nhau, chúng ta cũng đã từng yêu nhau, sau đó chỉ vì một chuyện nhỏ mà muội không dể ý tới ta nữa – “
Thạch Cúc ngắt lời hắn, lạnh lùng thốt "Việc nhỏ à?"
Hoàng Tuấn hít một hơi nói "Sư muội, ta xem ra chuyện ấy là chuyện nhỏ mà. Ta đã lừa một người, không sai, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến chúng ta đâu? Muội nói ta hèn hạ, không quan trọng, ta không để ý đâu, điều quan trọng hiện giờ là ta đã thực sự yêu một người"
Sắc mặt của Thạch Cúc vẫn như cũ, hắng giọng nói "Vậy thì có liên quan gì đến chuyện của chúng ta?”
Mặt của Hoàng Tuấn hiện lên vẻ thống khổ. Lúc này ta mới hiểu được phong cách làm người của Hoàng Tuấn. Hắn là một người chỉ vì chính bản thân hắn mà thôi, để đạt được mục đích thì không tiếc thủ đoạn.
Hoàng Tuấn nói tiếp "Người ta yêu hiện đang rơi vào trong tay của người khác. Ta đã quyết định không trở về Tây Tạng cũng là vì nàng ấy”
Thạch Cúc nói "Vậy thì cũng không có liên quan đến chuyện của chúng ta?"
Hoàng Tuấn nói "Ta không còn cách nào khác, chỉ còn cách đem hai người để trao đổi Thi Duy Cơ mà thôi "
"Trao đổi với ai?” Ta lần đầu tiên mở miệng hỏi.
Hoàng Tuấn nói "Ngay cả ta cũng không biết. Trước đó ta chỉ nhận được một lời nhắn ra điều kiện với ta là chỉ cần ta có thể giao ra bản đồ bảo tàng thì ta có thể dùng nó để trao đổi với Thi Duy Cơ. Hiện tại điều kiện của đối phương đã thay đổi rồi, đó là đem hai người để trao đổi với cô ấy"
Ta nhún vai nhưng lập tức dừng lại. Ở phía sau ta truyền đến một tiếng "crak", đó là tiếng lên đạn của súng. Ta biết đó là lời cảnh cáo dành cho ta, nói rằng ta không nên lộn xộn, bởi vậy ta lập tức bất động nói "Hoàng Tuấn, ta có một câu muốn hỏi ngươi."
Hoàng Tuấn nói "Ta biết rõ ta làm như vậy là không đúng, ta thành thật xin lỗi hai người nhưng do muốn cứu Thi Duy Cơ, ta thật không còn cách nào khác."
Ta liền nói "Không phải chuyện này. Ta muốn hỏi chuyện khác"
Hoàng Tuấn nói "Ông cứ hỏi”
Ta liền hỏi "Ngươi tìm ra bảo tàng rồi phải không?”
Hoàng Tuấn lắc đầu nói "Không có."
Ta lập tức lại nói "Nói vậy thì cái túi kim cương kia ngươi tìm được ở đâu?”
Hoàng Tuấn nói "Là Duy Cơ cho ta"
Ta biết người tên Thi Duy Cơ mà Hoàng Tuấn đang nói là cô gái ở trong hình mà hắn đã đưa cho ta xem. Ta lạnh lùng thốt "Cô ấy là con của triệu phú hả?”
Hoàng Tuấn nói "Đương nhiên không phải – ý của ông muốn nói gì?”
Ta nói "Ngươi không nghĩ là Thi Duy Cơ có được cái túi kim cương ấy từ đâu sao?"
Hoàng Tuấn ho khan một tiếng, rồi hắn nói "Thôi đừng nhiêu lời nữa, các người theo ta đi thôi”
Hắn nói xong rồi hướng hai người kia vung tay ra hiệu. Một tên khác lập tức đưa súng chỉa về Thạch Cúc. Ta và Thạch Cúc hiện như cá nằm trên thớt.
Sau đó, một tên lại lấy áo khoác đưa cho ta và Thạch Cúc mặc vào.
Tiếp đó Hoàng Tuấn lên tếng "Chúng ta hãy giả dạng như những người bạn thân và cùng đi ra ngoài khách sạn. Vì Thi Duy Cơ, cái gì ta cũng có thể làm. Sư muội, Vệ tiên sinh, các người nên thông minh một chút”
Ta cười lạnh nói "Đương nhiên, chúng ta hiểu được cái gì ngươi cũng có thể làm. Ta có thể mặc áo khoác vào được chưa?”
Hoàng Tuấn suy nghĩ rồi nói ‘Không cần nữa, hai người hãy đi ở phía trước đi”
Ta và Thạch Cúc đành phải đồng loạt bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui