Giọng nói kia lại vang lên: "Nếu anh sẵn sàng hợp tác thì tất cả đều không thành vấn đề, nếu như không thì anh sẽ bị chúng tôi phóng ra khỏi đây và sẽ trở thành một cái thây ma vĩnh viễn trôi trong vũ trụ, hy vọng đồng loại của anh một ngày nào đó có thể tìm thấy thi thể của anh”
Giọng nói lạnh như băng khiến kẻ khác nghe được mà rùng mình, ta cũng không đáp lời, chỉ là “hừ” một tiếng, trong lòng cảm thấy kỳ rất kỳ lạ: bọn họ muốn hỏi ta chuyện gì đây? Ta có cái gì có thể cung cấp cho người ngòai hành tinh như họ? Chẳng lẽ là có thi thể của đồng loại họ bị lạc tại địa cầu và muốn nhờ ta đi tìm lại?
Trong đầu ta dòng suy nghĩ hết sức rối loạn, và giọng nói kia lại phát ra: "Hãy đem công thức chế tạo "nguyên tố kháng suy lão" giao cho chúng tôi!"
Thú thật ta không cách nào tưởng tượng ra được chuyện chúng yêu cầu là như thế, đây là chuyện gì đây trời? Chúng đưa ra một yêu cầu mà căn bản không hề tồn tại.
Nếu như lời yêu cầu của chúng là sự thật thì trên địa cầu thật có “nguyên tố kháng suy lão” sao?
Tất cả mọi sinh vật trên địa cầu đều phải già yếu đi, nguyên nhân của sự già yếu là hết sức phức tạp. Các nhà khoa học đã nghiên cứu và chỉ biết là nếu trong cơ thể thiếu đi một yếu tố nào đó hoặc là cơ năng bất thường thì con người sẽ nhanh chóng già yếu đi. Một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể trông giống như một ông già tám chín mươi tuổi. Mọi người, ai cũng không thể tránh khỏi sự già yếu, chỉ là nhanh một chút hay chậm một chút mà thôi. Tuy nhiên, "kháng suy lão", đó là một danh từ rất mới, trên thực tế thì có thể hình dung đó là giấc mộng muôn đời của loài người, từ việc Tần Thủy Hoàng đi tìm thuốc trường sinh bất lão bắt đầu, và kéo dài mãi cho đến hiện đại, y học đã dùng cách thay máu thường xuyên đi giảm đi tốc độ của sự già yếu.
Song, bất luận như thế nào thì sự già yếu luôn diễn ra trong mỗi con người, cho tới bây giờ cũng không có cái gì gọi là “kháng suy lão”. Và nếu đã không có "kháng suy lão" thì mọi chuyện tự nhiên sẽ trở thành con số không.
Tuy nhiên cũng không thể không có khả năng là đã có người phát minh ra "nguyên tố kháng suy lão", nhưng cho dù có thì sao lại có quan hệ đến ta? Cả đời ta tiếp xúc qua những chuyện kỳ quái rất nhiều, nhưng là mấy cái từ “"nguyên tố kháng suy lão" này thật sự là lần đầu tiên nghe đựơc, thử hỏi ta lấy đâu ra công thức chế tạo nó chứ?
Sau khi nghe được đề nghị của chúng thì trong vòng vài phút, bởi vì vấn đề quá quái dị cho nên ngoại trừ không ngừng chớp mắt, còn lại ta chẳng có phản ứng gì.
Và tiếp theo, ta đột nhiên cười to lên.
Giọng nói phát ra có chút tức giận: "Anh cười cái gì? Nếu anh không nhớ rõ công thức thì hiện tại anh dấu nó ở đâu?”
Ta không để ý tới chúng nói cái gì, chỉ là lo cười to mà thôi. Một lúc lâu sau ta mới nói: "Các ngươi thật sự đã nghĩ sai và bắt lầm người rồi. Ta đây căn bản không biết cái gì gọi là “nguyên tố kháng suy lão”. Ta hiện tại muốn nhìn xem những sinh vật cao cấp ngoài địa cầu như các ngươi làm sao giải quyết sai lầm mắc phải đây”
Gịong nói phát ra càng tức giận: "Nói bậy, chúng ta đã điều tra rõ ràng tất cả, ngươi là Vệ Tư Lý, một người có nhiều kinh lịch rất không tầm thường, trong tay đang nắm giữ công thức chế tạo “nguyên tố kháng suy lão"”
Lúc này ta thật sự là không biết nên cười hay khóc nữa, một mặt phất tay một mặt phân biện: "Các ngươi thật sự là đã sai lầm, cho tới bây giờ ta chưa hề tiếp xúc qua “nguyên tố kháng suy lão” gì cả, là ai nói cho các ngươi biết vậy?"
Giọng nói "hừ" một tiếng: "Một người bảy mươi tuổi, sau khi trải qua sự xử lý của ngươi thì đã biến thành một người bốn mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn"
Ta cũng nổi nóng, lạnh lùng nói: "Ta căn bản không biết người đó và trên đời cũng sẽ không có người như vậy"
Giọng nói cười vài tiếng rồi nói: "Ngươi hãy xem đi, coi có biết người này hay không?”
Một âm thanh "Xoạt" lại vang lên, một cái kệ bị dời đi, và ngay nơi đó lập tức có ánh sáng lóe lên, tiếp đó hiện ra một bức ảnh có nửa hình người bên trong. Ta nhìn qua thì thấy người trong bức hình hết sức quen mặt, người này thoạt nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, thật sự là rất quen mặt nhưng trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không nhận ra nổi hắn là ai.
Trong lúc trong lòng ta đang tràn đầy sự nghi hoặc thì hình người trong bức ảnh bắt đầu hoạt động, hắn đưa tay lên đầu sờ sờ. Ta nhìn thấy liền nhớ ra hắn, miệng kêu lên: "Cổ Ngọc Trân!"
Giọng nói lại phát ra: "Sao hả? Anh nói chuyện gì cũng không biết nhưng tại sao lại biết người này?"
Ta vừa tức giận nhưng cũng vừa buồn cười, trong lòng nghĩ thầm: đám người ngoài hành tinh này xem ra so với người địa cầu còn ngoan cố hơn, chẳng hề giảng đạo lý gì cả. Ta trả lời: "Ta đương nhiên biết người này, hắn là một người buôn bán cổ vật, cùng với “nguyên tố kháng suy lão” -", ta vốn muốn nói: "cùng với “nguyên tố kháng suy lão” gì đó của các ngươi chẳng hề có một chút quan hệ gì cả”, nhưng nói đựơc một nửa thì đột nhiên lời bị nghẹn lại, bởi vì hình ảnh của Cổ Ngọc Trân trong bức hình nhìn thế nào cũng là một người trung niên cả, tóc của hắn dường như đã dài hơn lúc ta gặp hắn, động tác cũng rất linh hoạt.
Ta liền nghĩ đến tuổi của Cổ Ngọc Trân và cũng ngẫm lại lời nói của tên ngoài hành tinh: "Một người bảy mươi tuổi, sau khi trải qua sự xử lý của ngươi thì đã biến thành một người bốn mươi tuổi, thậm chí còn trẻ hơn.", chẳng lẽ người chúng nói chính là Cổ Ngọc Trân? Tuy nhiên ta thật sự là không hề nắm giữ bí mật gì về “nguyên tố kháng suy lão” cả và cũng không có "xử lý" qua bất luận kẻ nào.
Giọng nói cười gằn hai tiếng: "Hắn ta đã bảy mươi tuổi, anh đã làm chuyện gì trên cơ thể của hắn vậy? Anh không chịu thừa nhận danh từ “nguyên tố kháng suy lão” cũng không sao, điều quan trọng chúng tôi cần biết chính là anh đã dùng phương pháp nào mà có thể khiến cho người trẻ lại?”
Trong lòng ta thầm than thở, ta tin chắc bọn người ngoại tinh có một thiết bị rất tiên tiến và bọn chúng nhất định đang quan sát mọi hành động của ta trong căn phòng này thông qua nó.
Vốn ta chuẩn bị nói thật mọi điều cho nên cũng không cần tạo ra bộ dáng giả vờ hay là gì khác, ta nói: "Các người nghe đây, người đó tại sao lại nhìn trẻ hơn so với tuổi thật -"
Giọng nói vang lên có chút thô bạo ngắt đứt lời ta: "Không phải chỉ là nhìn thôi, chúng tôi đã kiểm tra qua cơ thể hắn, tình trạng sinh lý của hắn không hề hợp với tuổi tác của hắn chút nào cả”
Ta lớn tiếng trả lời: "Đủ rồi, mặc kệ trên người của hắn có phát sinh biến hóa gì thì cũng chẳng hề có liên quan gì đến ta cả. Ta căn bản không có làm cái gì trên cơ thể hắn hết, cái gì cũng không có!"
Giọng nói trở nên hung ác hẳn lên: "Nhìn bộ dáng của ngươi chắc là không chịu hợp tác cùng chúng ta, như vậy thì đối với ngươi thì chúng ta chẳng cần lưu tình nữa”
Ta đang tức giận lại càng tức giận hơn, dùng sức đá vào cửa một cước: "Lời ta nói đều là sự thật, nếu các ngươi không tin thì …. thì …."
Ta nói đến nơi đây, trong đầu lại nghĩ tới lời cảnh cáo của bọn chúng, cả người không tự chủ được, rùng mình một cái.
Xem ra tên người hành tinh đang thẩm vấn ta không hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích ta, giọng của hắn lập tức lạnh lùng thốt lên: "Thì là cái gì? Bỏ ngươi ra ngoài vũ trụ hả? Chúng ta có thể từ bi cho ngươi một chút khí sinh tồn để cho ngươi có thể sinh tồn lâu một chút, từ từ thưởng thức cảnh sắc hiếm thấy của vũ trụ"
Ta không tự chủ được thở dài một hơi, mấy câu hù dọa của hắn thật sự là có thể làm cho tận đáy lòng của kẻ nghe cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Phiêu phù trong vũ trụ, từ từ biến thành một cái thây ma, đó là một phương pháp tử vong cực kỳ kinh khủng.
Lòng bàn tay ta đổ đầy mồ hôi, miệng lặp đi lặp lại: "Ta thật sự không biết làm thế nào để làm cho người già biến thành trẻ cả, và cũng không hề biết công thức chế tạo “nguyên tố kháng suy lão” gì hết."
Mặc cho ta cố gắng phân biện, tên ngoài hành tinh vẫn cứ liên tục ép hỏi ta, nội dung của những câu hỏi hết sức phong phú nhưng bởi vì ta vừa vội vừa giận nên cũng mơ hồ nghe không rõ cho lắm, hơn nữa trong những câu hỏi hắn đưa ra có sử dụng rất nhiều những danh từ chuyên môn trong y học, thật là hiếm thấy.
Ta chỉ nhớ kỹ hắn cứ một mực hỏi: "Anh phát hiện ra được bí mật gì mà có thể có được nguyên tố đó vậy? Có phải là nguyên tố có thể khiến cho tế bào trong cơ thể người sinh sản phân cắt, vượt qua cực hạn của nó không? Hay là sử dụng phương pháp nào khác làm cho tuổi thọ của tế bào không giảm trong thời gian dài lâu, trong đó đặc biệt là tế bào thần kinh, tế bào não và tế bào tim ….."
Ta và hắn giằng co trong hơn khoảng một tiếng, ta phát hiện ra giọng nói của ta đã trở nên khàn khàn. Đến cuối cùng, ta hét lên: "Các ngươi căn bản không am hiểu người địa cầu chúng ta. Nếu ta thật sự nắm giữ cách chế tạo “nguyên tố kháng suy lão” thì ta đã trở thành người có quyền uy nhất trên toàn thế giới rồi, làm sao mà các ngươi có thể dễ dàng bắt ta như thế?"
Ta vừa rồi không biết đã dùng bao nhiêu lời để phân biện nữa nhưng một chút tác dụng cũng không có, tuy nhiên thật nghĩ không ra câu cuối cùng này của ta lại có tác dụng, không hề có tiếng đáp lại.
Ta thở phào một hơi, cổ họng thấy hơi đau liền bước tới bên bình nước để uống. Ngồi xổm ngẩng đầu lên uống nước thì ta lại nhìn thấy cái hình tam giác có màu sắc mới toanh kia, tuy nhiên lần này trong đầu ta chợt nổi lên một ý niệm khiến ta ngơ ngẩn, nước chảy vào họng gần như làm ta sặc chết, ta ho liên hồi.
Trong giây phút đó thì ta đã nhận ra cái gì làm cho ta cảm thấy bất hợp lý. Vừa rồi ta đã từng nghĩ đến là cái hình tam giác mới toanh đó gắn lên thay cho một cái gì đó nhưng không hề nghĩ tới việc nó do kim loại chế tạo thành, và cái thiết bị chứa bình nước uống cũng thế, cũng là do kim loại làm nên và nó đã hơi ngả màu.
Kim loại để một thời gian dài thì màu sắc sẽ thay đổi, đó là bởi vì bị oxy hóa. Quá trình bị oxy hóa diễn ra tương đối chậm, tuy nhiên đây là một con thuyền không gian, tên người ngoại tinh đã kêu dưỡng khí là "loại khí sinh tồn”, và chúng liên tiếp nói thế, điều đó chứng tỏ chúng không hề cần loại khí sinh tồn này.
Nhưng trong một con thuyền không gian của ngưởi ngoài hành tinh không có dưỡng khí thì kim loại làm sao lại có hiện tượng oxy hóa?
Điều này chẳng phải là quá mâu thuẫn sao?
Tên ngừơi ngòai hành tinh cứ một mực ép hỏi ta về “công thức chế tạo nguyên tố kháng suy lão”, và điều này hẳn là chỉ có ngừơi địa cầu mới quan tâm mà thôi, người ngoài hành tinh thì cần gì phải tìm hiểu cái chuyện già yếu của người địa cầu? Bọn họ và chúng ta là vốn là một loại sinh vật hoàn toàn bất đồng mà.
Khi nghĩ tới đây thì ta mới chính thức hiểu ra tất cả, ta nhịn không được liền đưa tay lên vỗ vỗ đầu một chút.
Ta chỉ là đang bị nhốt trong một căn phòng đựơc trang trí như một con thuyền không gian mà thôi, tuyệt không phải là đang ở trên một con thuyền không gian thật thụ.
Từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì ta trông như là đang ở trong vũ trụ. Có thể nhìn thấy địa cầu và mặt trăng, đó nhất định là do một loại thiết bị chiếu lập thể tạo thành. Về phần đồ vật tự dời đi và mấy cái chùm ánh sáng thì ta nghĩ đó là dùng những dụng cụ làm phim tạo nên.
Ta căn bản không phải đang ở trong vũ trụ, chỉ là bị người khác nhốt vào một nơi được bố trí và dàn dựng thành thuyền không gian mà thôi.
Vừa nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng mặc dù còn có nhiều nghi vấn nhưng việc uy hiếp trở thành “thây ma trong vũ trụ” đã được loại bỏ, trong lòng ta cảm thấy vui vẻ không thôi, thật sự là khó có thể hình dung, nhịn không được liền cười to ha ha.
Trong lúc này thì giọng nói của tên ngoài hành tinh lại vang lên: "Anh đã nghĩ thông suốt rồi phải không?"
Ta vừa cười lớn vừa nói: "Đúng vậy, ta đã nghĩ rất thông suốt. hãy mang ta ra ngoài để cho ta dạo chơi vũ trụ đi nào. Ta rất muốn thưởng thức cảnh sắc tuyệt vời của vũ trụ, làm mau lên đi, ta đang đợi đây"
Ta nói xong liền làm ra bộ dáng bất cứ lúc nào cũng có thể đi.
Giọng nói phát ra cả giận: "Ngươi điên rồi."
Ta nhịn không được lại cười to: "Các ngươi mới điên. Tuy nhiên biện pháp này quả thật rất hay, dùng để bức cung rất hữu hiệu, khiến cho ngừơi bị tra hỏi tưởng rằng bản thân đang ở ngòai vũ trụ và không bao giờ trở về địa cầu đựơc nữa, làm cho hắn sinh ra sợ hãi cực độ, bất cứ chuyện gì cũng sẽ khai hết, ha ha, ha ha….."
Giọng nói phát ra dường như có chút sợ hãi và ngạc nhiên: "Ngươi đang nói gì thế?”
Ta lớn tiếng nói: "Ta nói cái gì các ngươi là người hiểu rõ nhất mà, nào để ta đoán xem hình dáng của các ngươi nhé? Mắt mọc giữa mũi, đuôi có rất nhiều màu, tám cái đầu và biết phun lửa”
Bởi vì đã biết rõ ràng đối phương là người nào, mặc dù ta còn bị giam nhưng tâm lý trong đã thoải mái rất nhiều, cho nên ta mới vô tư giễu cợt đối phương.
Ngay lúc này thì ta nghe được từ trong bốn góc phòng truyền ra những câu tranh cãi, dồn dập và loạn cả lên, nhưng cũng nghe không rõ là đang tranh cãi nội dung gì, tuy nhiên có một câu ta nghe hết sức rõ đó là: "Hắn đã biết rồi -", tiếp theo chẳng hế có âm thanh nào nữa, và câu nói ta nghe rõ kia là dùng tiếng Đức nói ra.
Ta ngạc nhiên không thôi, tiếp đó trở lại giường nằm xuống, hai tay để sau đầu suy nghĩ. Mặc dù ta có không ít kinh nghiệm tiếp xúc cùng người ngoài hành tinh nhưng làm tù bình của ngừơi ngoài hành tinh thì cũng chẳng phải là việc khóai trá gì. Tuy nhiên hiện tại đã biết đối phương là người địa cầu thì tự nhiên sẽ dễ dàng đối phó.
Ta đang suy nghĩ: tại sao bọn họ lại dùng tiếng Đức để tranh cãi? Kẻ bắt ta là người Đức sao? Bọn họ ép hỏi ta bí mật của "nguyên tố kháng suy lão", thật sự là quá buồn cười rồi.
Ta cũng đoán biết kết quả sau khi tranh cãi của bọn họ là không thể tiếp tục ngụy trang thành người ngoài hành tinh và sẽ phái người đến đây cùng ta gặp mặt.
Nghĩ đến bản thân từ một điểm sơ hở nho nhỏ đã phát hiện ra tất cả vở kịch của đối phương, ta liền cảm thấy tự đắc. Quả nhiên chưa đầy năm phút sau thì cửa mở ra, ta nằm xoay người lại, quay đầu nhìn về phía cửa thì cảm thấy trước mắt bỗng sáng ngời, miệng không tự chủ được phát ra một tiếng "A".
Một cô gái da trắng cực kỳ xinh đẹp đứng ở trước cửa nhìn ta mỉm cười. Thân thể của cô ta như cành liễu, đường cong lả lướt, còn ăn mặc thì rât tùy tiện, nửa lộ nửa hở nhìn mê người, mái tóc daì màu vàng đung đưa hòa quyện với làn da trắng như tuyết thật không biết hình dung sao nữa.
Ta ngây người một lúc rồi lên tiếng: "Mời vào."
Cô gái mỉm cười tiến vào. Nàng vừa tiến đến gần, ta càng thêm ngây dại.
Ở phía sau cô gái đó lại có thêm một cô gái nữa, cả hai người quả thực là giống nhau như đúc. Ta nhìn hai người khoảng vài phút thì phát hiện ngay cả chớp mắt thì hai cặp mắt màu xanh cũng đồng thời cùng nhau chớp nữa.
Hai cô gái ai cũng xinh đẹp động lòng người, làm cho người khác nhìn thấy phải trợn mắt và há hốc mồm mà nhìn.
Cô gái thứ hai đứng ở cửa, mỉm cười hỏi: "Không mời tôi vào sao?"
Ta hít một hơi: "Không, không, xin mời vào."
Vốn, ta tưởng rằng cửa vừa mở ra sẽ có hai tên lực lưỡng tay cầm đồ chơi nóng chỉa vào ta, thật tình nằm mơ cũng nghĩ không ra sẽ có hai cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện. Hơn nữa từ cách ăn mặc của hai người thì hiển nhiên không có mang vũ khí gì để công kích cả.
Sau khi hai người bọn họ bước vào phòng thì căn phòng liền tràn ngập một mùi thơm khác thường, làm cho lòng người rất thỏai mái. Các nàng cũng không ngồi xuống, chỉ là dùng một loại tư thế hết sức ưu nhã cùng sóng vai nhau mà đứng.
Một cặp nữ song sinh như vậy thật là hiếm thấy, ta liền đùa: "Hai người đến từ tinh cầu nào vậy?”
Cô gái đứng bên trái mỉm cười: "Nơi đó gọi là Ái Vân Tinh, khoảng cách cách xa địa cầu khỏang 2,000,000 năm ánh sáng, anh tin không?”
Ta mỉm cười, cô gái đứng bên phải liền nói: "Anh làm sao phát hiện ra bản thân không phải đang ở trong thuyền không gian?”
Ta đáp: "Đó là một cái bí mật nho nhỏ mà thôi” "
Cô gái đứng bên trái lại nói: "Vốn, bước kế tiếp là đến phiên chúng tôi xuất hiện và biểu diễn năng lực phục chế của người ngoài hành tinh”
Ta liền nói: "Thật đáng tiếc! Nếu ngay lúc đầu mà các cô hiện ra thì tôi có thể đã tin rồi"
Trong lòng ta suy nghĩ: Nơi này rốt cuộc là nơi nào đây? Kẻ địch của ta là ai đây mà có thể bố trí được một gian phòng như vầy làm cho người bị nhốt tưởng rằng bản thân đang ở trong một con thuyền không gian, và tìm ra đựơc một đôi song sinh xuất sắc như vậy phục vụ cho họ?.
Ta lại nói: "Ta dám chắc các người đã thành công qua rất nhiều lần rồi phải không? Vậy lần thành công của các người gần đây nhất là -"
Cô gái đứng bên trái lên tiếng: "Giáo sư Priwitz"
Ta giả vờ làm ra bộ dáng và thái độ hoàn toàn không thèm để ý đến vấn đề nghe đựơc, mục đích chính là muốn tìm hiểu thân phận của hai cô gái xinh đẹp trước mắt này. Ta cũng thật không ngờ lại thuận lợi như vậy, có thể nghe được cái tên "Giáo sư Priwitz”.
Khi nghe đựơc cái tên này thì ta liền nhảy dựng lên. Còn hai cô gái thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh hòang, hiển nhiên các nàng đã cảm thấy được các nàng đã tiết lộ bí mật về thân phận của các nàng.
Trong giây lát đó, ta cố gắng tạo cho vẻ mặt của ta làm như nghe được một cái gì lạ lẫm, "hừ" một tiếng: "Cả nghe cũng chưa từng nghe qua tên này”
Tiếp theo, ta lại ngồi xuống, lớn tiếng nói: "Mau thả tôi ra ngòai, tôi đối với vấn đề các người hỏi vừa rồi, thật là cái gì cũng không biết”
Trải qua một phen giả vờ của ta, vẻ mặt kinh hòang của hai cô gái từ từ biến mất, và cả hai ngừơi đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn ta.
Sự thật thì trong lúc này tim của ta đang đập rất kịch liệt.
Cái tên “Giáo sư Priwitz” này làm cho ta cảm thấy rung động thật lớn. Hắn là một danh nhân, đại biểu cho nước Mỹ quốc đến Leipzig của Đông Đức tham gia Hội nghị thế giới về vật lý lượng tử. Trên đường đến hội nghị thì đột nhiên mất tích, tiếp theo lại xuất hiện ngay Đông Berlin và tuyên bố quy hàng Đông Đức, và sau đó lại đi đến Moscow quy hàng.
Bởi vì hắn đã có một thời gian dài tham gia công tác những nghiên cứu cơ mật của Bộ quốc phòng Mỹ cho nên sự đầu hàng của hắn đã từng khiến cho thế cục quốc tế khẩn trương. Sự quan hệ của Mỹ, Đông Đức và Liên bang Xô Viết đã kéo kiếm giương cung. Cuối cùng sau đó Giáo sư Priwitz xuất hiện trên TV và thanh minh rằng hắn quy hàng Liên bang Xô Viết là hoàn toàn tự nguyện thì chuyện mới được dàn xếp êm thấm.
Đây là một sự kiện chấn động giới khoa học vào năm ngoái. Một người trước đó vẫn không ai biết, luôn sống cuộc sống đơn giản và vùi đầu nghiên cứu khoa học, tự nhiên Giáo sư Priwitz - năm mươi lăm tuổi lại công khai rút lui khỏi giới? Tại sao như vậy? Cục Tình Báo Trung Ương và Cục Điều Tra Liên Bang Mỹ đã dùng hết mọi phương pháp cũng tra không ra nguyên nhân, thì ra là kiệt tác của hai cô gái này.
Ôi, Giáo sư Priwitz rốt cuộc cũng không cách nào thoát khỏi được dục vọng nguyên thuỷ nhất của loài người, và chuyện này cũng không thể nào trách hắn.
Ta lấy lại bình tĩnh, hai cô gái cũng bình tĩnh lại rồi mỉm cười với ta, sau đó rời đi và lưu lại hương thơm khắp phòng.
Hai cô gái rời đi và trả lại sự yên tĩnh, ta nhân lúc này suy nghĩ một chút.
Từ chuyện của Giáo sư Priwitz có thể thấy hai cô gái này có thân phận không thể nghi ngờ chính là đặc vụ bí mật của Đông Đức.
Tại sao bọn họ lại cho rằng ta đang giữ trong tay bí mật của "nguyên tố kháng suy lão"? Ta suy nghĩ trong chốc lát thì liền nghĩ ra mọi chuyện nhất định là có liên quan tới Cổ Ngọc Trân. Ta sắp xếp mọi chuyện thành một chuỗi: Raul, một người nông dân của Đông Đức gửi thư cho ta - hắn có vật mà Cổ Ngọc Trân muốn có - Cổ Ngọc Trân bay đến Đông Đức tìm kiếm - ta bị đặc vụ của Đông Đức bắt cóc.
Bởi vậy cũng biết tất cả mọi chuyện đều là do tên khốn Cổ Ngọc Trân gây ra. Tuy nhiên cái ta không rõ chính là tại sao Cổ Ngọc Trân, một tên buôn bán cổ vật lại có liên quan đến cái chuyện “nguyên tố kháng suy lão” này?
Ta suy nghĩ thật lâu cũng không thể đưa ra kết luận, đang trong lúc buồn bực thì cửa lại đựơc mở ra, hai cô gái lại xuất hiện và cùng đồng thanh nói: "Vệ tiên sinh, anh nhất định là đang rất đói, xin mời đi dùng cơm"
Được hai cô gái nhắc nhở, ta hiện tại mới phát giác ra chính mình chẳng những đói, hơn nữa còn đói đến không thể hình dung. Ta vội đứng lên cùng hai cô gái đi ra ngoài.
Bên ngoài là một cái hành lang rất dài, trong hành lang không có một bóng người nào. Khi đi tới cuối hành lang thì mới nhìn đến thấy hai tên đàn ông rất lực lưỡng đang đứng ở trước một cái cửa. Nhìn thấy chúng ta đi tới, hai tên liền mở cửa ra. Bước vào thì thấy bên trong là một phòng ăn được trang trí rất đẹp, chỉ có thể dùng hai chữ “tuyệt vời” để hình dung, ngòai ra còn có một đội nhạc đang chơi một khúc nhạc nhẹ. Ngồi tại bàn có hai người, vừa nhìn thấy ta đến thì họ cùng nhau đứng lên.
Hai cô gái dừng lại không tiến tới nữa. Hai người vừa đứng lên, một người ở độ tuổi trung niên, lùn nhưng thân hình rắn chắc. Còn người kia thì khỏang sáu mươi, vừa nhìn thì đã biết là xuất thân từ quân nhân, thân hình cao lớn oai phong.
Tên lùn mặt đầy tươi cười: "Vệ tiên sinh, rất vui được gặp anh. Xin mời, xin mời."
Ta đi tới đảo mắt nhìn quanh, thấy đựơc mấy tên phục vụ đi lại liền biết tất cả đều là cao thủ, xem ra hai người kia nhất định là lãnh đạo của đặc vụ Đông Đức.
Ta bước đến gần bàn ăn, ngồi xuống, một tên phục vụ liền rót rượu đỏ vào ly của ta, rượu có hương thơm ngạt ngào vô cùng, tuy nhiên ta lại “hừ” một tiếng: "Năm đó Thống Chế Goering (1), một người rất thích sĩ diện và phô trương, chỉ sợ cũng chưa từng hưởng thụ qua như vậy”
Thống chế Hermann Goering là Bộ trưởng hàng không kiêm tư lệnh không quân của Đức Quốc Xã, nổi tiếng về hưởng thụ cuộc sống. Ta nói như vậy, một mặt là châm chọc bọn chúng, một mặt là tỏ vẻ ta đã biết đựơc thân phận của bọn chúng.
Sắc mặt của hai người đồng thời thay đổi một chút nhưng lập tức đã hồi phục về nguyên trạng. Lúc ta ngồi xuống xong xuôi thì bọn họ mới ngồi xuống, tên lùn chỉ vào lão già ngồi kế bên hắn giới thiệu: "Đây là Fragte Austin tiên sinh -"
Ta đáp lời: "Hãy giới thiệu bằng quân hàm đi"
Hai người liền đưa mắt nhìn nhau, sau đó lão già lên tiếng: "Tôi là tướng quân Fragte Austin", rồi chỉ vào tên lùn nói: "Còn đây là Trung tá Hồ Sĩ" (tiếng Đức không biết nên đành để Hán Việt vậy)
Ta vừa uống rượu vừa nói: "Đúng đúng, như vậy mới thực tế chứ, so với việc giả trang thành người ngòai hành tinh tốt hơn nhiều”
Công phu hàm dưỡng của hai vị tướng quân và trung tá rất tốt, mặt vẫn không thay đổi gì. Lúc này mấy tên phục vụ mang thức ăn lên, ta lập tức hoàn toàn không hề để ý tới lễ nghi gì nữa, liền ăn như hổ đói vồ mồi.
Bữa ăn rất ngon miệng, ta no đến nỗi căng bụng. Sau đó không đợi người nào mời, ta liền đi tới sofa thoải mái ngồi xuống, Austin và Hồ Sĩ cũng đi tới.
Mồi xong điếu xì gà, Austin mới nói: "Vệ tiên sinh, trong lòng chúng tôi rất hy vọng có thể cùng anh hợp tác."
Ta hít một hơi: "Các người nhất định đã từng điều tra qua tôi rồi và cũng biết tôi không phải là một người dễ đối phó, tuy nhiên tôi có thể nói cho các người biết, bởi vì bữa cơm vừa rồi của các người làm tôi hết sức hài lòng. À cho tôi điếu xì gà. Và từ nay về sau mọi hiểu lầm bỏ qua, hơn nữa sự thật thì các người cũng biết tôi không hề biết chuyện gì hết"
Trung tá Hồ Sĩ cười vài tiếng: "Vệ tiên sinh, cho dù anh rời đi được nơi này thì việc anh trở về cũng không dễ dàng đâu”
Ta hết sức bình tĩnh, "ồ" một tiếng: "Chắc không phải xa tới mấy triệu năm ánh sáng đó chứ?”
Trung tá Hồ Sĩ cười nói: "Đương nhiên không phải, hơn nữa... à đúng, vừa rồi tôi nói sai, chúng tôi rất tin tưởng Vệ tiên sinh đây có đủ năng lực để rời đi Đông Berlin”
Ta hơi giật mình làm cho tàn thuốc của điếu xì gà trong tay rơi xuống: "Đông Berlin? Ông nói là chúng ta đang ở Đông Berlin?"
Hồ Sĩ gật đầu. Ta thấy thế hút một ngao thuốc rồi từ từ phun khói ra.
Đông Berlin, ta bị bắt cóc đưa tới Đông Đức, nhất định là chúng dùng một loại ma túy cực mạnh nào đó làm cho ta hôn mê hơn hai mươi tiếng đồng hồ.
Trong lúc ta đang nghĩ như vậy thì Hồ Sĩ dường như đoán được tâm tư của ta (sau này tiếp xúc nhiều hơn mới biết Hồ Sĩ là một người rất là tinh minh, quả là một sự tinh minh rất hiếm thấy), hắn nói: "Anh đã hôn mê ba mươi tiếng đồng hồ, loại ma túy mà chúng tôi sử dụng được điều chế đặc biệt, không hề nguy hại đến sức khỏe."
Ta cười lạnh nói: "Và còn có thể làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc nữa phải không?”
Trung tá Hồ Sĩ cười cười rồi hỏi: "Vệ tiên sinh, chúng ta phải bắt đầu từ đây đây?”
Hắn nói đến đây rồi chỉ vào Austin: "Tướng quân Austin là người lãnh đạo của Cục An Ninh Liên bang Xô Viết”
Ta lại bị giật mình: "Đa tạ quý quốc đã coi trọng"
Hai mắt của Austin rất có thần, trông như là mắt của chim ưng vậy, nhìn chăm chăm vào ta, dường như là moi ra bí mật gì đó trên người của ta. Tuy nhiên ta căn bản cũng chả có chuyện gì bí mật cho nên nhìn thấy ánh mắt hung ác muốn vồ mồi của hắn, ngược lại ta cảm thấy tức cười.
Hồ Sĩ trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Giữa Berlin này chúng tôi có xây một cái hàng rào”
Ta lẩm bẩm: "Cái hàng rào đó là sự xấu hổ của loài người"
Hồ Sĩ căn bản không để ý tới lời của ta nói, chỉ là tiếp tục lên tiếng: "Mỗi ngày có không ít người muốn vượt qua bức hàng rào này nhưng người thành công thì không nhiều lắm, có người bị đánh chết tại chỗ, có kẻ bị bắt mang đi. Có một ngày, chúng tôi bắt được một số người, trong đó có một người tên gọi là Raul, sống ở Burke - đó là một địa phuơng nhỏ, hắn là nông dân."
Ta nghe đến đó, sự kinh ngạc trong lòng liền dâng trào lên, thật sự là khó có thể hình dung!
Một người nông dân tên Raul, trời ạ, đó chẳng phải là người đã viết thư cho ta hay sao? Ta hồi âm trêu chọc hắn, nói hắn khi nào hắn vượt qua hàng rào Berlin thì mới nói cho hắn biết cổ vật Trung Quốc mà hắn đang có trong tay là thứ gì.
Không ngờ chính vì điều này mà Raul lại muốn vượt qua hàng rào Berlin!
Có phải là bức thư đùa giỡn của ta đã khiến hắn làm như vậy? Nếu là đúng thì nguyên nhân làm ta rơi vào tình cảnh của ngày hôm nay không phải ai khác mà chính là ta tự hại mình! Chuyện trên đời quả nhiên nhân quả tuần hoàn, thật sự là không thể nào ngờ.
Austin lạnh lùng hỏi: "Vệ tiên sinh, anh có ấn tượng đặc biệt gì với cái tên Raul này không?”
Ta cười lạnh: "Mỗi ngày đều có nhiều người bị bắt như vậy, tại sao lại phải chọn hắn nói cho tôi biết?"
Hồ Sĩ nói: "Người này rất đặc biệt”
Thấy ta không có một chút phản ứng nào, Hồ Sĩ tiếp tục: "Lúc ban đầu thì chúng tôi cũng không thấy hắn có gì đặc biệt cả, cùng với những người khác giống nhau, đều tống vào ngục giam hết. Gần đây, đột nhiên xuất hiện một thương nhân buôn bán cổ vật ở Luân Đôn xuất hiện xin được phép mở triển lãm cổ vật tại Đông Berlin, người này tên là Cổ Ngọc Trân. Vệ tiên sinh, anh đừng nói là cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua hắn nhé?”
Ta thản nhiên đáp: "Tôi có biết Cổ Ngọc Trân."
Hồ Sĩ "ừ" một tiếng: "Chúng tôi đã phê chuẩn cho hắn đựơc phép mở triển lãm và hắn cũng đã mang đến rất nhiều cổ vật Trung Quốc để tổ chức triển lãm. Tuy nhiên đối với người ngoại quốc tới đây thì chúng tôi chiếu theo lệ đặc biệt chú ý -"
Ta trầm giọng nói: "Giám sát thì có."
Hồ Sĩ cười một chút: "Sau đó chúng tôi lập tức phát hiện, Cổ Ngọc Trân và một người đặc vụ của phương tây tiếp xúc rất nhiều lần, anh thấy đấy, có khi theo dõi rất là hữu dụng."
Ta cũng không trả lời, trong lòng thầm nghĩ: tên Cổ Ngọc Trân đáng chết, dám làm ra chuyện này tại Đông Berlin, thật sự là chán sống mà.
Hồ Sĩ đắc ý: "Rất nhanh sau đó, chúng tôi liền biết được Cổ Ngọc Trân muốn thông qua người đặc vụ kia để gặp mặt tên Raul đang bị giam”
Nét mặt của ta vẫn bình thường nhưng trong lòng liền cười khổ.
Cổ Ngọc Trân nhất định là đã đến quê quán của Raul và biết được Raul đã tới Đông Berlin, hơn nữa còn bị bắt đi cho nên hắn mới dùng danh nghĩa mở triển lãm tại Đông Berlin, mục đích là muốn gặp được Raul.
Xem lại mọi chuyện thì hoàn toàn là do bức thư ta hồi âm cho Raul đã gây ra cái họa này. Nếu như ta không hồi âm bức thư kia thì Cổ Ngọc Trân đến đây đã có thể gặp đựơc Raul rồi.
Ta không làm ra phản ứng gì, chỉ là phun khói thuốc mà thôi.
Hồ Sĩ tiếp tục: "Điều này đã làm cho chúng tôi có hứng thú thật lớn, Vệ tiên sinh, anh hãy suy nghĩ xem, một người thương nhân Trung Quốc buôn bán cổ vật đến từ Luân Đôn tại sao lại cảm thấy có hứng thú với một người nông dân của Đức?”
Ta dùng thái độ bất biến ứng vạn biến, khi nghe hắn nói hết thì trong lòng vẫn còn không rõ tại sao mọi chuyện lại đổ lên người ta?
Trung tá Hồ Sĩ lại nói: "Vì vậy, chúng tôi mới cho điều tra toàn diện về hai người. Công tác điều tra là do các chuyên gia của chúng tôi phụ trách, thành tích của bọn họ được thế giới công nhận đó"
Ta bỏ thêm một câu: "Chỉ sợ ngay cả người hỏa tinh cũng phải công nhận nữa đấy"
Hồ Sĩ làm như không nghe thấy: "Kết quả điều tra là, Raul chẳng hề có gì đặc biệt. Hắn sinh vào lúc thế chiến, năm nay hai mươi tám tuổi, cuộc sống bình thường, thậm chí chưa từng rời khỏi quê quán, tuy nhiên Cổ Ngọc Trân lại có hứng thú đối với hắn, chuyện này nhất định là phải có nguyên nhân."
Ta nghe đến đó, thật sự nhịn không được: "Vậy sao các người không để cho Cổ Ngọc Trân gặp mặt Raul, tới chừng đó thì không phải là mọi chuyện đã đựơc giải quyết?”
Hồ Sĩ "hừ" một tiếng: "Địch nhân đã muốn làm như vậy thì chúng tôi tuyệt không thể để cho hắn như ý muốn. Một người có bối cảnh trong sạch thì cũng không phải là không có chuyện, có thể hắn ngay từ nhỏ đã được địch nhân huấn luyện, vẫn ẩn núp âm thâm chờ đợi cơ hội, phản bội quốc gia."
Ta hít sâu một hơi.
Trung tá Hồ Sĩ nói tiếp: "Chúng tôi cũng đã điều tra tổ tiên mấy đời của Raul và phát hiện ra được ông nội của Raul trước đây là một người lính và đã từng đến Trung Quốc để giúp cho kiều dân của Đức thóat khỏi sự sát hại của người Trung Quốc."
Ta liền có chút nổi nóng, lớn tiếng nói: "Đó là tám nước liên quân xâm Hoa, là một hành vi xâm lược vô sỉ nhất trong lịch sử lnhân loại”
Hồ Sĩ vẫn nói tiếp: "Sự điều tra đó cũng chẳng mang lại kết quả gì nhưng khi điều tra đến Cổ Ngọc Trân thì lại có được một phát hiện rất kỳ lạ. Các chuyên gia điều tra của chúng tôi đã biết được: Cổ Ngọc Trân được sinh ra tại miền bắc Trung Quốc, năm nay đã được sáu mươi chín tuổi."
Ta lại chêm thêm một câu: "Tại Đông Đức này sáu mươi chín tuổi chắc là có tội?"
Hồ Sĩ nhíu mày: "Nhưng là nhìn vào diện mạo của hắn, ai có thể tin là sáu mươi chín tuổi chứ?"
Ta nhịn không được, đứng lên: "Thật xin lỗi, tôi thấy lời nói của ông càng ngày càng nhàm chán, diện mạo của một người trẻ hơn so với tuổi tác hắn thì có chuyện gì đáng để lấy làm lạ và kinh hãi đâu?"
Hồ Sĩ hít sâu một hơi: "Nếu chỉ là như thế thì đương nhiên không có gì đáng lấy làm lạ và kinh hãi, nhưng qua tư liệu điều tra chúng tôi có được thì vị Cổ tiên sinh này cách đây một năm vẫn còn là một người hói đầu."
Hắn nói xong rồi mở cái túi vải to và lấy từ bên trong ra rất nhiều bức ảnh của Cổ Ngọc Trân được chụp trong các hoàn cảnh khác nhau. Hắn đưa ta bức ảnh Cổ Ngọc Trân lúc còn bị hói, cái đầu của hắn bóng lưỡng, một cọng tóc cũng không có.
Hồ Sĩ lại lấy ra một bức ảnh khác đưa cho ta xem: "Đây là hình gần đây nhất của hắn, anh nhìn tóc của hắn xem"
Ta cũng thấy được chuyện này hết sức kỳ lạ nhưng đương nhiên ta không chịu bỏ qua cơ hội đâm chọt hắn: "Thật sự là chuyện hiếm thấy trong đời, đầu hói bóng lưỡng mà cũng mọc tóc được, và cũng không ngờ rằng đây là một trong những nhiệm vụ đáng chú ý của đặc vụ”
Hồ Sĩ cười lạnh: "Vệ tiên sinh, anh đừng có giả bộ không biết chuyện gì cả, người nào cũng biết, hói đầu đã lâu mà tóc mọc ra được thì đây là một kỳ tích trong giới sinh lý học, không phải là một hiện tượng bình thường đâu"
Ta liền chêm thêm: "Thật bất hạnh, nếu là hắn sớm biết quý quốc đối với tóc mẫn cảm như vậy thì hắn đã cạo đầu trước khi đến rồi”
Mặc Hồ Sĩ hiện lên một tia giận dữ nhưng ngay lập tức lại khôi phục bình thường: "Chúng tôi lúc đầu cũng hoài nghi Cổ Ngọc Trân này là giả nhưng trải qua kiểm tra và đối chứng vân tay thì chứng minh được hắn đúng thật là Cổ Ngọc Trân. Người của chúng tôi còn phát hiện thêm hắn thật sự là không hề giống một ông già mấy mươi tuổi chút nào cả, và điều này khiến cho chúng tôi nghĩ đến một khả năng, đó là hắn có một phương pháp đặc biệt nào đó để chống lại sự già yếu”
Nghe thế ta liền vỗ tay bốp bốp, vài giây sau ta nói: "Ý tưởng này có thể đạt được giải Nobel đấy"
Hồ Sĩ tiếp tục: "Vì vậy ngay khi hắn vừa tiếp xúc với người đặc vụ phương tây kia thêm lần nữa thì chúng tôi đã bắt hắn. Xin chú ý, hành động bắt người của chúng tôi là hoàn toàn hợp pháp."
Ta gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Đúng, hòan toàn hợp pháp, giống như là bắt tôi tới Đông Berlin này vậy”
Austin nãy giờ vẫn không lên tiếng liền phát ra một tiếng hét giận dữ, hắn đã bị ta chọc giận, lạnh lùng nói: "Ngươi có muốn thử phương pháp nói chuyện truyền thống của chúng ta không?”
Ta liếc mắt nhìn hắn: "Được chứ, phương pháp nói chuyện truyền thống của các ngươi chính là làm cho đối phương không có cơ hội để nói, ta đây chuyện gì cũng sẽ không nói"
Hồ Sĩ có hơi tức giận, đi tới bên cạnh Austin, xì xào một hồi lâu thì Austin mới đứng lên đi ra ngoài. Thấy thế ta nói: "Trung tá, xin cứ tiếp tục"
Hồ Sĩ nói: "Sau khi bắt Cổ Ngọc Trân thì các chuyên gia y học của chúng tôi đã tiến hành thí nghiệm đối với hắn và chứng minh rằng tuổi thực tế của người này phải là từ ba mươi đến bốn mươi tuổi”
Ta cười "ha ha", nói: "Thật là một phát hiện rất vĩ đại đấy”
Hồ Sĩ lãnh đạm nói: "Mời anh nghe một đoạn thu âm”, tiếp đó hắn lấy cái máy thu âm ra, ấn cái nút, miệng cười lạnh nhìn chằm chằm vào ta.
Máy thu âm bắt đầu chạy, ta nghe được tiếng nói của Hồ Sĩ và Cổ Ngọc Trân trong đó.
Hồ Sĩ: Cổ Ngọc Trân, ngươi đã phạm vào luật pháp của Cộng Hòa Dân Chủ Đức, bị bắt về tội danh hoạt động gián điệp có thể bị phán mức tù trên ba mươi năm.
Cổ Ngọc Trân: Tôi…không có, tôi bất quá chỉ….tôi không có…..
Hồ Sĩ: Nếu ngươi chịu khai ra tất cả thì ta có thể cam đoan ngươi bình an rời đi nơi này.
Cổ Ngọc Trân: Được, đựơc, tôi khai.
Hồ Sĩ: Năm nay ngươi được sáu mươi chín tuổi phải không?
Cổ Ngọc Trân: Đúng vậy, tôi tuổi Dần, năm nay sáu mươi chín tuổi.
(Hồ Sĩ hiển nhiên không biết cái gì là "tuổi Dần" nên hỏi thêm một số thứ, mấy lời này toàn không đâu nên ta xin phép lược bỏ)
Hồ Sĩ: Ngươi nói xem diện mạo của ngươi hiện tại có giống một ông già bảy mươi tuổi chút nào không?
Cổ Ngọc Trân: Không giống, tôi càng ngày càng trẻ ra, ba mươi năm trước tóc tôi bắt đầu rụng nhưng từ năm ngoái thì lại bắt đầu mọc ra, thể lực của tôi cũng tốt hơn nhiều so với ba mươi năm trước.
Hồ Sĩ: Ông có biết là do nguyên nhân gì không, Cổ tiên sinh?
Cổ Ngọc Trân: Là một người đã làm cho ta biến thành như vậy..
Hồ Sĩ: Người đó là -
Cổ Ngọc Trân: Người này tên là Vệ Tư Lý, anh ta là một người rất thần thông quảng đại -
Ta vừa nghe đến đó liền nhịn không được, tay đập xuống bàn cái “ầm”, kêu lên: "Tên khốn nói bậy bạ gì thế?”
Hồ Sĩ cười lạnh nói: "Anh nghe tiếp nào, đoạn hay còn ở phía sau”
Ta phân bua: "Ông phải tin tôi, lời tên đó nói thật sự là bậy bạ, đối với cái đầu hói bóng lưỡng của hắn mọc tóc tôi thật sự chẳng hề biết gì cả”
Hồ Sĩ vẫn lạnh lùng thốt: "Nghe tiếp đi, đoạn hay còn ở phía sau."
Ta vung chân đá văng cái ghế nhỏ bên cạnh, sau đó ngồi phịch xuống sofa, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, tên Cổ Ngọc Trân chết tiệt muốn quậy gì đây? Tại sao lại đem ta lôi vào chuyện này làm cho ta bị đặc vụ Đông Đức bắt đến đây? Ngươi, đừng cho ta gặp mặt, nếu không lần nữa ta sẽ giật từng cọng từng cọng tóc ra khỏi đầu ngươi đó.
Máy thu âm lại phát ra tiếng nói của Hồ Sĩ và Cổ Ngọc Trân.
Hồ Sĩ: Người tên Vệ Tư Lý đã dùng phương pháp gì để làm cho ông trẻ lại vậy?
Cổ Ngọc Trân: Tôi không biết, anh ta nói đó là bí mật của anh ta, trải qua nhiều năm nghiên cứu mới thành công được, tôi là bạn tốt của anh ta nên anh ta đã cùng tôi thương lượng để thử nghiệm phát minh mới.
Hồ Sĩ: Đó là một phát minh cực kỳ vĩ đại, rốt cục anh ta đã làm gì trên cơ thể của ông?
Cổ Ngọc Trân: Điều này…..điều này…..
Hồ Sĩ: Có phải là anh ta đã tiêm cái gì vào cơ thể ông, hoặc là cho ông dùng thứ gì đó?
Cổ Ngọc Trân: Là….tiêm….tiêm. (Nghe đến đây, ta đang giận dữ liền cảm thấy buồn cười liền cười ha ha)
Hồ Sĩ: Người tên Vệ Tư Lý này có phải là một nhà khoa học không? Hay là bác sĩ?
Cổ Ngọc Trân: Không…không phải, anh ta là dạng người gì tôi cũng rất khó để hình dung. Anh ta có bản lĩnh rất lớn, đã từng tiếp xúc với người ngoài hành tinh rất nhiều lần, các ông chỉ cần điều tra một chút thì sẽ biết được.
Hồ sĩ: Anh ta mỗi ngày tiêm thuốc vào cơ thể ông, vậy còn bản thân anh ta thì sao?
Cổ Ngọc Trân: Bản thân anh ta à? Anh ta cũng giống tôi vậy, tuổi tác cũng ngang nhau nhưng nhìn so với tôi bây giờ còn trẻ hơn nhiều. Anh ta có một lực lượng rất đặc biệt, nếu các ông muốn biết bí mật đó thì hãy bắt anh ta về tìm hiểu đi.
Hồ Sĩ nghe ta cười to liền đưa tay tắt máy. Ta cười một hồi mới nói: "Không tồi, bí mật của tôi đã bị phát hiện, ông có tin không, năm nay tôi đã được một trăm hai mươi tuổi rồi”
Hồ Sĩ lạnh lùng thốt: "Nếu anh nắm giữ bí mật về “kháng suy lão” thì cũng không phải không thể tin tưởng. Vệ tiên sinh, chúng tôi đối với anh cũng đã điều tra và biết anh là một người không dễ đối phó, vì vậy chúng tôi đã phái tổng cộng tám người, toàn là tinh anh trong tổ chức tới tìm anh”
Đúng là đóng cửa ngồi trong nhà cũng không yên, tai họa đến thật đỡ không được. Không biết Cổ Ngọc Trân muốn làm cái gì mà lại hại ta như thế.
Ta hít sâu một hơi: "Trung tá, bây giờ dù tôi có nói gì đi nữa thì ông cũng sẽ không tin, hãy để cho tôi đi gặp Cổ Ngọc Trân và hỏi hắn xem tại sao hắn lại muốn hãm hại tôi"
Lời nói này của ta thật sự là hết sức thành khẩn, Hồ Sĩ nghe xong đáp: "Không thành vấn đề nhưng anh phải biết rằng, việc chúng tôi đã làm thì phải có kết quả, ngay cả Liên Bang Xô Viết cũng đã phái tướng quân Ausitn tới đây, nếu chúng tôi không có được bí mật của anh thì sẽ không hề khách khí đâu"
Ta hít sâu một hơi, rồi hỏi: "Tại sao việc Cổ Ngọc Trân lại muốn gặp Raul ông lại không hỏi?"
Hồ Sĩ nhìn ta: "Hắn nói rằng là anh phái hắn tới gặp Raul, hắn không biết tại rõ nguyên nhân?"
Ta tức giận đến nỗi trước mắt phát ra đầy tinh tú, ta thốt lên: "Hãy để cho tôi gặp Cổ Ngọc Trân, càng nhanh càng tốt."
Hồ Sĩ suy nghĩ một chút rồi, đứng lên, nói: "Mời theo tôi đến đây."
Hắn dẫn ta tới một căn phòng rộng lớn rồi bỏ ta lại đó một mình, rời đi.
Lúc hắn đi khỏi thì ta quan sát một chút, căn phòng này không có cửa sổ, ông thông khí cũng rất nhỏ, cửa thì bị đóng, xung quanh bốn góc tường cái máy, chắc là để theo dõi.
Ta cũng không hề nghĩ đến đào tẩu bởi vì Cổ Ngọc Trân còn chưa được đưa tới, ta còn phải tận tình hốt cho hắn một thang thuốc.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, ngoài cửa phát ra vài giọng nói. Ta lập tức xoay người nhìn về hướng cửa. Cửa mở, Cổ Ngọc Trân đi vào. Tuy nhiên Cổ Ngọc Trân không phải là tự thân đi vào mà là bị người đẩy tiến vào. Có hai người đàn ông tay cầm súng đang đứng phía sau hắn.
Cổ Ngọc Trân bị đẩy vào xong xuôi, cửa lập tức đã bị đóng lại.
Note:
(1) Thống chế Goering: Hermann Wilhelm Göring (12 tháng 1 năm 1893 - 15 tháng 10 năm 1946), là một chính trị gia người Đức, một chỉ huy quân sự và là một trong những người đứng đầu Đảng Đức Quốc xã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...