Giản Vân là nhà tâm lý học xuất sắc, đương nhiên biết trường hợp này không hề tầm thường.
Hiện tượng này vô cùng quái dị, một người vô thức trở thành một người khác về mặt tâm lý.
Sau khi Giản Vân điếng cả người, vẻ mặt đã không còn thiếu kiên nhẫn nữa mà trở nên vô cùng chăm chú.
Dương Lập Quần căn bản không hề phát hiện ra sự kỳ lạ của chúng tôi, vẫn đang nhiệt tình kể chuyện:
"Kẻ cầm tẩu thuốc dùng nó chỉ vào mặt tôi, bên trong làn khói đỏ phát ra tiếng xì xì, suýt nữa đã làm cháy lông mày của tôi.
Hắn quát lên rằng 「Tiểu Triển, mau nói ra ngươi đã giấu đồ ở đâu, năm người chúng ta cùng nhau hợp tác, ngươi không được nuốt một mình」.Tôi vô cùng sợ hãi nói 「Ta...!ta không hề độc chiếm nó! Nếu ta từng nghĩ đến việc chiếm đoạt nó thì trời tru đất diệt, chết không được yên」".
Dương Lập Quần nói đến đây thì ngừng lại, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, đôi tròng mắt chuyển động liên hồi, lại còn không tự chủ mà thở hổn hển.
Anh ta ngừng một lúc lâu rồi mới nói:
"Người cầm tẩu thuốc không tin, người cao gầy bỗng nhiên xòe tay lấy ra một thanh đao nhỏ vô cùng sắc bén rạch một đường trên lồng hấp, hằn một vết cắt.
Sau đó hắn dí thanh đao vào mặt tôi...".
Vẻ mặt Dương Lập Quần càng thêm sợ hãi, cơ mặt bất giác co giật giống như thực sự đang có một thanh đao nhỏ kề vào mặt anh ta rà tới rà lui vậy.
Tôi và Giản Vân lại đưa mắt nhìn nhau không nói gì.
Dương Lập Quần đưa hai tay lên che mặt:
"Tôi đã nói giấc mộng này vô cùng không vui, mà chuyện kế tiếp càng khủng khiếp hơn.
Bọn họ gồm người cao gầy, người cầm tẩu thuốc và người có râu quai nón liên tục ép buộc tôi khai ra chuyện gì đó, tôi vẫn không nói ra...".
Khi anh ta nói đến đây tôi liền chen vào, hỏi:
"Ngài không muốn nói hay là ngài vốn không biết?".
Dương Lập Quần buông hai tay đang che mặt, vẻ mặt mờ mịt nói:
"Tôi không biết.
Lí trí của tôi vô cùng mơ hồ, không rõ là do bản thân tôi ở trong mộng không muốn nói ra hay vốn dĩ do tôi không biết bọn họ đang nói về chuyện gì".
Dương Lập Quần thở hổn hển, giọng nói đột nhiên đầy run rẩy:
"Sau đó tên có râu tóm chặt tay tôi lại, tên cao gầy dùng chuôi đao đánh vào đầu tôi, tên cầm tẩu thuốc dùng đầu gối đá vào bụng tôi, bọn họ cứ đánh tôi, đánh tôi...".
Dương Lập Quần càng nói giọng càng run rẩy, vẻ mặt càng lúc càng sợ hãi, trên trán cũng bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
Giản Vân vội vàng nói:
"Xin ngài bình tĩnh một chút, đó chỉ là giấc mộng thôi".
Giản Vân liên tục nói một lúc thì Dương Lập Quần mới dần dần bình tĩnh lại, thế nhưng vẻ mặt vẫn rất khổ sở:
"Đáng lẽ tôi nên nói cho hai người biết mỗi khi tỉnh dậy tôi đều luôn cảm thấy rất đau đớn, hơn nữa cảm giác đau đớn này càng lúc càng mãnh liệt.
Đêm qua bị đánh trong mộng, đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy đau".
Giản Vân không tự chủ mà hít sâu vào, tôi biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Bị đánh trong mộng mà cảm thấy đau, đây chính là biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt nặng.
Dương Lập Quần vươn tay lau mồ hôi rồi ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống, giọng nói đứt quãng:
"Bất quá nếu so với sự việc tiếp theo thì bị đánh một trận cũng không đáng là gì.
Bọn họ đánh tôi rất dã man, tôi không ngừng la lên.
Qua một lúc lâu tôi đã bị đánh ngã ra đất, tên cầm tẩu thuốc đứng trước mặt tôi, tên có râu thì đạp vào người tôi, miệng tôi toàn là máu.
Bọn họ thương lượng với nhau xem có nên giết tôi hay không, tôi rất sợ.
Tên cầm tẩu thuốc nói 「Tiểu Triển, tự ngươi suy nghĩ cho kỹ vào, đừng làm chuyện không đáng」.
Tôi không nói gì, người có râu lại nói 「Vì một ả điếm mà muốn tìm đến cái chết, vậy để bọn ta toại nguyện cho ngươi...」".
Tôi vội vẫy tay nói:
"Chờ đã Dương tiên sinh, câu chuyện của ngài rất rõ ràng mạch lạc, thế nhưng ngài có biết những chuyện bọn họ nói với ngài trong mộng có nghĩa là gì không?".
Dương Lập Quần cười đầy miễn cưỡng nói:
"Vẫn là loại cảm giác rất mơ hồ ấy, tôi không dám khẳng định".
Tôi không nói gì nữa, Dương Lập Quần bị tôi cắt lời ngừng một lúc rồi mới kể tiếp:
"Tên cầm tẩu thuốc đến nói với tôi 「Ngươi tự mình suy nghĩ đi, lần sau dù ta tha cho ngươi thì hai người họ cũng sẽ không tha cho ngươi đâu.
Ngày mai cũng vào giờ này gặp lại ở đây」.
Hắn vừa nói vừa vung tẩu thuốc, cùng tên cao gầy và tên có râu đi ra ngoài, lúc rời đi trên mặt tên có râu vẫn vô cùng tức giận mà đá vào hông tôi một cái".
Dương Lập Quần nói đến đây liền đưa tay sờ vào hông, vẻ mặt vô cùng đau đớn như thể thực sự từng bị đá rất mạnh vào đấy vậy.
Bộ dạng này của anh ta đập vào mắt tôi và Giản Vân khiến bọn tôi có cảm giác hơi sợ.
Anh ta nhìn bọn tôi, phát hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên của bọn tôi thì cười gượng gạo, ngồi dậy kéo áo sơ mi lên để lộ ra vùng hông.
Tôi và Giản Vân không tự chủ mà đồng loạt kêu a lên, vùng hông của anh ta xuất hiện vết tích màu đỏ sậm to bằng nắm đấm.
Vốn dĩ trên da có những vết tích màu đỏ như thế không hề kỳ lạ.
Vết bớt màu đỏ, đỏ sậm, hay xanh hầu như ai cũng có, thế nhưng sau khi nghe câu chuyện của Dương Lập Quần và nhìn thấy "vết bớt" ấy, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này cực kỳ quỷ dị.
Dương Lập Quần thả áo xuống, vẻ mặt đau khổ nói:
"Bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy rất đau.
Tôi không biết đã nằm mơ qua bao nhiêu lần, ở trong mộng, ngay tại vị trí này không biết đã từng bị đá bao nhiêu lần, càng lúc càng đau hơn".
Giản Vân hít sâu vào, vẫn giữ im lặng.
Dương Lập Quần nhìn anh ta nói:
"Bác sỹ Giản, bây giờ anh hiểu giấc mộng này đã gây phiền toái đến cuộc sống của tôi như thế nào rồi chứ".
Giản Vân gượng cười hỏi:
"Đấy là toàn bộ cảnh tượng trong mộng rồi sao?".
Dương Lập Quần lắc đầu:
"Không, không chỉ vậy, còn có...".
Giản Vân rõ ràng đang rất hứng thú với giấc mộng của Dương Lập Quần, nói:
"Chuyện tiếp theo thế nào, xin ngài hãy kể tiếp".
Dương Lập Quần đứng lên đi rót một ly nước lạnh, hớp vào một ngụm lớn rồi nói:
"Sau khi ba người bọn họ rời đi tôi liền cố sức ngồi dậy.
Đúng vào lúc này lại có thêm một người khác bước vào".
Hai mắt Dương Lập Quần mở to, hơi thở gấp gáp, giọng điệu khác thường.
Dựa vào vẻ mặt này có thể thấy người đang đi vào đối với "anh ta" trong mộng là một người rất quan trọng.
Tôi cũng cực kỳ sốt ruột, bởi vì cách đây không lâu tôi đã từng nghe một người khác kể về giấc mộng và những gì trải qua trong mộng, mặc dù không giống với góc nhìn của Dương Lập Quần nhưng sự kiện xảy ra hoàn toàn giống nhau.
Nói cách khác, giấc mộng mà Dương Lập Quần kể tôi đã biết rõ thông qua lời kể của một người khác từ một góc nhìn khác.
Giấc mộng của người đó và Dương Lập Quần giống y như nhau, thế nhưng người đó và Dương Lập Quần không phải cùng một người.
Đây đúng là một chuyện hết sức quái dị.
Lúc này lòng tôi cực kì căng thẳng, vì tôi tin rằng người đang bước vào cũng chính là người đã kể về giấc mộng trong một thân phận khác cho tôi biết.
Tôi nuốt nước bọt, hỏi:
"Người đang đi vào có phải là...!một người phụ nữ không?".
Vẻ mặt Dương Lập Quần vốn đã rất khẩn trương, vừa nghe tôi hỏi xong thì anh ta liền giật mình nhìn tôi, nhìn rất lâu, sau đó mới đáp:
"Đúng vậy, đúng thật là một người phụ nữ!"
Tôi thở dài không nói thêm gì nữa.
Dương Lập Quần lại ngẩn ra một lúc rồi nói:
"Người phụ nữ ấy đi vào, bước chân rất khẽ, cơ thể tôi đau đến mức suýt nữa đã ngất đi thế nhưng vừa nhìn thấy nàng ấy thì tinh thần tôi liền chấn động, cố gắng ngồi dậy.
Nàng vội chạy đến bên cạnh, cúi người xuống ôm lấy tôi.
Tôi dựa vào người nàng, cảm thấy rất an toàn và được xoa dịu".
Giản Vân hỏi:
"Nàng ấy là người tình trong mộng của ngài chăng?".
Câu "người tình trong mộng" vào lúc này không phải sử dụng như vậy, nhưng mà Giản Vân nói thế cũng không phải là không có lý, bởi vì không còn câu nào thích hợp hơn được nữa.
Trong giấc mộng ấy Dương Lập Quần là một người tên Tiểu Triển, còn người phụ nữ kia theo như lời anh ta nói không còn nghi ngờ gì chính là người tình của Tiểu Triển.
Dương Lập Quần lập tức gật đầu:
"Đúng vậy, tôi cảm nhận được rằng tôi rất yêu nàng ấy, tôi có thể vì nàng làm bất cứ điều gì, hơn nữa tôi cũng cảm nhận được có lẽ tôi đã vì nàng mà làm một việc gì đó rất quan trọng.
Tôi vô cùng trông mong được gặp nàng, cho nên khi nàng đến và ôm lấy tôi, tôi đã nói với nàng bằng giọng đứt quãng...".
Vẻ mặt anh ta hoang mang nhìn tôi nói: "Tôi nhớ như in từng câu từng chữ đã nói với nàng trong mộng, thế nhưng tôi lại không rõ những lời ấy có nghĩa là gì".
Giản Vân nói:
"Ngài cứ việc kể tiếp xem sao".
Dương Lập Quần nói:
"Nàng ấy là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đẹp đến nao lòng, dựa vào trực giác của tôi có lẽ nàng ấy lớn tuổi hơn tôi.
Nàng ấy đến bên cạnh tôi, ôm tôi, vuốt ve tóc tôi, hôn lên mặt tôi và liên tục nói 「Tiểu Triển, Tiểu Triển, ngươi quá vất vả rồi!」, sau đó tôi nói 「Thúy Liên!」...".
Dương Lập Quần ngừng lại rồi nói tiếp: "Người phụ nữ ấy tên là Thúy Liên, nhất định là thế, bởi vì trong vô thức tôi đã bật ra cái tên này".
Tôi và Giản Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu, anh ta lại nói:
"Tôi nói 「Thúy Liên, ta không hề nói gì cho bọn chúng biết cả, bọn chúng đánh ta nhưng ta vẫn không nói gì hết.
Vì nàng, ta sẽ không hé môi bất cứ điều gì với bọn chúng」, Thúy Liên vừa vuốt ve vừa hôn lên mặt tôi rồi nói 「Ngươi đối xử tốt với ta quá」, tôi nhịn đau cố gắng ôm lấy nàng, bỗng nhiên nàng lại nói 「Hôm nay ngươi không nói nhưng không có gì chắc chắn ngày mai ngươi sẽ không nói.
Hôm nay bọn chúng chỉ đánh ngươi thôi, lỡ như ngày mai bọn chúng thật sự sẽ giết ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫn không nói ra sao?」 ".
Tôi nghe đến đó lập tức nổi đầy da gà da vịt.
Dương Lập Quần nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tôi nên nhìn tôi chằm chằm, tôi sợ anh ta sẽ hỏi đến sự việc tiếp theo sẽ xảy ra trong giấc mộng liền quay đi né tránh ánh mắt của anh ta.
Dương Lập Quần không hỏi gì tôi mà chỉ tiếp tục kể:
"Tôi nói 「Không đâu Thúy Liên, ta đã hứa sẽ làm bất cứ điều gì cho nàng, thậm chí có thể chết vì nàng!」, Thúy Liên thở dài nói 「Vậy thì ta yên tâm rồi!」".
Dương Lập Quần gượng cười: "Thật không ngờ trong mộng tôi lại là một thằng oắt đa tình đến thế!".
Tôi và Giản Vân nhìn nhau không biểu lộ điều gì.
Cho đến lúc này thì giấc mộng của Dương Lập Quần đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
Trong mộng có bốn người đàn ông và một người phụ nữ, bao gồm một gã cầm tẩu thuốc, một gã có râu, một gã cao gầy, Tiểu Triển và Thúy Liên.
Năm người này đã cùng nhau làm một việc gì đó và có được thứ gì đó, mà địa điểm cất giấu thứ đó chỉ có một mình Tiểu Triển biết, ba người đàn ông kia ép buộc Tiểu Triển khai ra nhưng hắn rất cứng miệng.
Lý do Tiểu Triển nhất định không chịu khai ra là vì hắn đã hứa với Thúy Liên rằng sẽ không nói.
Tiểu Triển yêu Thúy Liên, khiến cho hắn trở nên mê muội, thậm chí đồng ý chết vì nàng ấy!
Nơi xảy ra giấc mơ rất có thể là một ngôi làng ở vùng phía bắc Trung Quốc, rất có thể là khu vực giáp ranh biên giới phía nam tỉnh Sơn Đông và phía bắc tỉnh Giang Tô, địa điểm cụ thể là một xưởng dầu.
Đây quả thật là một giấc mơ quá kỳ lạ.
Dương Lập Quần lại nói:
"Sau khi Thúy Liên nói ra những lời ấy liền an tâm, bỗng nhiên lại lên tiếng 「Chính miệng ngươi nói đấy nhé! Ngươi sẽ chết vì ta! Chỉ khi ngươi chết đi thì bí mật này mới không còn ai biết nữa 」, trong lòng tôi rất sốt ruột nói 「Đó là sự thật」, Thúy Liên đáp 「Thế thì tuyệt lắm!」.
Đó là câu cuối cùng tôi nghe được".
Giản Vân hỏi:
"Tại sao? Chẳng lẽ tên có râu kia quay lại giết chết Thúy Liên sao?".
Dương Lập Quần cười vài tiếng chua xót đáp:
"Không phải.
Lúc nàng ấy nói những lời này với tôi thì trên ngực tôi bỗng cảm thấy lành lạnh, trước mắt tối sầm, không còn nghe thấy gì, tôi thậm chí không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng dần dần tôi đã nhận ra!".
Vẻ mặt Giản Vân hoảng sợ nói:
"Chẳng lẽ nàng ấy...!giết ngươi?".
Dương Lập Quần gật đầu:
"Rất rõ ràng, tôi luôn chỉ mơ đến đây liền tỉnh lại, hơn nữa hai người thử nhìn dấu tích bẩm sinh trên vị trí tim tôi này".
Dương Lập Quần vừa nói vừa cởi nút áo sơ mi để lộ ra ngực của anh ta.
Tôi và Giản Vân đều nhìn thấy vị trí giữa xương sườn số 5 và số 6 trên ngực trái của anh ta có một vết bớt màu đỏ như vết dao dài khoảng 4 cm và rất hẹp.
Người có một ít kiến thức cơ bản vừa nhìn vào vị trí này đều biết nếu quả thật có một con dao vừa mỏng vừa sắc bén đâm vào đây, người bị đâm sẽ lập tức tử vong, thậm chí chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn đã bỏ mạng rồi, vì vị trí này nằm ngay giữa tim.
Tình huống trong mộng của Dương Lập Quần chính là Tiểu Triển đột ngột bị đâm thì lập tức tử vong, còn Dương Lập Quần thì lập tức tỉnh mộng.
Lúc ấy chỉ có Tiểu Triển và Thúy Liên ở cạnh nhau, Tiểu Triển không thể tự đâm chính mình được, vậy chỉ có thể là do Thúy Liên đã đâm chết anh ta mà thôi.
Tôi và Giản Vân đần mặt nhìn vết màu đỏ trên người Dương Lập Quần một lúc lâu mà không biết phải nói gì.
Dương Lập Quần nói:
"Nhìn xem, có phải rất giống vết dao đâm không?".
Giản Vân ừ nói:
"Đúng là rất giống.
Vậy là ngài đã chết trong tay người tình trong mộng của mình".
Dương Lập Quần mỉm cười đau khổ:
"Đúng vậy, cảm giác này còn khó chịu hơn so với việc bị ba gã đàn ông đánh đập dã man".
Giản Vân di chuyển, tiến đến gần Dương Lập Quần mà nói:
"Ngài vẫn luôn bị cơn ác mộng này quấy nhiễu và chưa từng kể cho ai biết cả sao?".
Dương Lập Quần nói:
"Chưa từng".
Giản Vân lại hỏi:
"Thế ngài đã kết hôn chưa? Cuộc sống hôn nhân như thế nào?".
Dương Lập Quần đáp:
"Đã kết hôn được 7 năm rồi".
Anh ta ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Từ năm ngoái hôn nhân đã bắt đầu rạn nứt, đến bây giờ coi như đã chấm dứt hoàn toàn, thế nhưng vợ tôi lại không chịu ly hôn".
Giản Vân tiếp tục hỏi:
"Ngài chưa từng kể về giấc mộng này với cả vợ ngài luôn sao?".
"Chưa từng.
Các vị chính là những người đầu tiên tôi kể".
Giản Vân dùng tay ra dấu nói:
"Bởi vì hôn nhân của ngài không hạnh phúc dẫn đến áp lực tâm lý, khiến cho giấc mộng của ngài không ngừng lặp lại nhiều hơn.
Trong mộng ngài bị chính người mình yêu giết chết, càng chứng tỏ trong tiềm thức của ngài rất thất vọng với tình yêu và hôn nhân, cho nên...".
Giản Vân dùng giọng điệu của một bác sỹ tâm lý nghiêm túc phân tích tình trạng của Dương Lập Quần, tôi ngồi bên cạnh lắng nghe, đến khi nhịn hết nổi liền lớn tiếng nói:
"Bác sỹ, anh đừng quên ngài ấy đã mơ thấy giấc mộng này từ khi còn rất nhỏ, tình trạng kéo dài đến tận bây giờ không hề thay đổi.
Trẻ con thì biết gì mà thất vọng với tình yêu và hôn nhân?".
Giản Vân bị tôi trách móc liền cứng họng không nói gì được nữa, chỉ có thể không ngừng nâng gọng kính.
Tôi lập tức nói:
"Giấc mộng của Dương tiên sinh không thể giải thích bằng lý thuyết bình thường được vì nó quá kỳ lạ, không chỉ một mình ngài ấy mơ thấy mà còn có người khác cũng mơ thấy giấc mộng này".
Dương Lập Quần không thể chờ đợi thêm liền nói:
"Xin vui lòng nói rõ cho tôi biết tình hình cụ thể có được không?".
Tôi đương nhiên định bụng sẽ kể cho Dương Lập Quần biết chi tiết sự việc, đồng thời cũng muốn Giản Vân hiểu rõ chuyện này không hề tầm thường chút nào, nó không đơn giản chỉ là hiện tượng tâm lý học như anh ta nghĩ.
Nói đến người cũng mơ thấy giấc mộng kia phải bắt đầu kể lại từ đầu.
Lưu Lệ Linh là một người mẫu 26 tuổi, ở vào độ tuổi mơn mởn nhất của phụ nữ.
Nàng là một cô gái xinh đẹp động lòng người, khi sinh ra là một bé gái đáng yêu động lòng người, lớn lên là một thiếu nữ đáng yêu động lòng người, trưởng thành là một cô gái đáng yêu động lòng người.
Lưu Lệ Linh chẳng những xinh đẹp mà vẻ đẹp của nàng còn mang tính thời đại.
Nàng biết cách chăm chút bản thân, có bằng cấp cao, chiều cao 1m72, ba vòng tiêu chuẩn và đôi chân thon dài hiếm thấy.
Lưu Lệ Linh rất am hiểu các thú vui hiện đại, hiểu biết về âm nhạc và văn học cũng rất rộng, tính tình lãng mạn, yêu hoa và biển, hoạt động trong ngành thời trang và trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Nàng không ngừng duy trì vẻ đẹp thuần khiết, vẻ mặt luôn luôn rạng rỡ và tỏa sáng.
Một người con gái xinh đẹp chiếm hết linh khí đất trời, hưởng hết may mắn trong thiên hạ, biết bao công tử cậu ấm không ngừng theo đuổi nàng, có thể có được nàng chính là một vinh dự vô cùng lớn lao.
Lưu Lệ Linh có hai bí mật.
Một bí mật to và một bí mật nhỏ.
Bí mật nhỏ là vào năm 18 tuổi, Lưu Lệ Linh đã kết hôn.
Đó là cuộc hôn nhân cực kỳ không vui vẻ, chỉ là do nhất thời xúc động mà gả cho một người khác biệt cả về tính cách, chí hướng lẫn sở thích.
Lúc ấy ai ai cũng thở dài lắc đầu, gã đàn ông ấy dáng vẻ cực kỳ tầm thường, gần như là hèn mọn mà chính bản thân Lưu Lệ Linh cũng không rõ tại sao lúc ấy lại yếu lòng kết hôn với một kẻ như vậy.
Gã đàn ông ấy tên là Hồ Hiệp Thành, xin hãy ghi nhớ cái tên và con người hèn kém có thể khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng nổi này, vì trong câu chuyện này hắn cũng chiếm một vị trí nhất định.
Cuộc hôn nhân thảm họa duy trì được hai năm thì Lưu Lệ Linh và Hồ Hiệp Thành ly thân, Lưu Lệ Linh bắt đầu đi khắp nơi, du lịch vòng quanh thế giới.
Sau khi chu du khắp thế giới suốt 4 năm, Lưu Lệ Linh trở về phát triển trong ngành thời trang.
Với trải nghiệm 4 năm có được từ khắp nơi trên thế giới đã khiến cho nàng trưởng thành hơn, tỏa sáng hơn, động lòng hơn, cũng tiếp thu được rất nhiều kiến thức mới lạ, ít nhất là về kỹ năng ngôn ngữ của nàng khiến cho người khác phải lấy làm ngạc nhiên.
Không nhiều người biết đến cuộc hôn nhân khó chịu của nàng.
May mắn thay, trong cuộc hôn nhân kéo dài hai năm Lưu Lệ Linh không hề có con, cơ thể của nàng so với các thiếu nữ khác vẫn vô cùng hoàn hảo.
Từng trải qua một cuộc hôn nhân chính là bí mật nhỏ của Lưu Lệ Linh, còn bí mật lớn của Lưu Lệ Linh là đã rất nhiều năm, bắt đầu từ thời thơ ấu khi đã biết ghi nhớ sự việc thì nàng đã không ngừng mơ thấy một giấc mộng, hơn nữa số lần nằm mơ càng lúc càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, hầu như đêm nào cũng mơ thấy.
Đến tận bây giờ vẫn không ai biết một cô gái vẻ ngoài rạng rỡ, xuất hiện ở bất cứ đâu đều tỏa sáng như một minh tinh trong lòng phải gánh chịu sự quấy nhiễu sâu sắc của một giấc mộng như vậy, loại phiền não này khiến cho nàng khốn khổ không nói nên lời.
Lưu Lệ Linh chưa từng kể cho bất kỳ ai về sự khổ tâm trong lòng, mãi đến tận hai tháng trước nàng mới lần đầu tiên mở lòng với người khác, và chỉ có hai khán giả là tôi và Bạch Tố.
Lưu Lệ Linh không phải bạn của tôi, nàng ấy là bạn của Bạch Tố.
Bạch Tố và Lưu Lệ Linh quen biết bao lâu tôi cũng không rõ, trước khi Bạch Tố đưa nàng ấy về nhà tôi căn bản là chưa từng gặp qua nàng ấy, chỉ thường xuyên thấy qua tạp chí, báo chí hoặc tv mà thôi.
Trong ấn tượng của tôi, nàng ấy là một cô gái thành đạt, tài giỏi với gương mặt rạng rỡ.
Thế nhưng đêm hôm ấy khi Bạch Tố đỡ nàng ấy vào nhà, tôi vừa mới từ trên lầu đi xuống cầu thang, nhìn thấy Lưu Lệ Linh này liền không cách nào liên hệ tới Lưu Lệ Linh trong ấn tượng ban đầu, thậm chí tôi còn không nhận ra người Bạch Tố đang dìu chính là Lưu Lệ Linh.
Tôi chỉ nhìn Bạch Tố đưa một người đang khóc vào nhà, cả cơ thể nằm trong lòng Bạch Tố, ôm chặt lấy nàng, tựa đầu vào cổ nàng, tấm lưng không ngừng run rẩy, nước mắt đã làm ướt đẫm một mảng lớn trên áo của Bạch Tố.
Bạch Tố vừa đỡ nàng vào vừa đóng cửa lại.
Nàng thường xuyên làm những chuyện kỳ lạ, thế nhưng đưa một cô gái tan nát cõi lòng về nhà như thế này là lần đầu tiên tôi thấy qua cho nên tôi liền trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Tố vừa đỡ nàng ấy ngồi xuống vừa nhìn tôi nói:
"Chưa thấy ai khóc bao giờ sao?".
Tôi vội nói:
"Đương nhiên thấy qua rồi.
Vị này là...".
Tôi vừa nói vừa làm như không có chuyện gì xảy ra, bước chân thong thả đi xuống cầu thang.
Khi tôi xuống đến dưới lầu, Lưu Lệ Linh đã ngồi xuống ghế, vẫn khóc nghẹn.
Nàng cố gắng nghỉ ngơi để lấy lại bình tĩnh, không muốn tiếp tục khóc lóc nữa, nên khi tôi đi đến chỗ nàng ấy thì nàng ấy liền đứng dậy và ngẩng đầu lên khiến tôi hoảng hốt.
Gương mặt nàng vốn được trang điểm rất đậm, khi khóc những lớp trang điểm ấy trôi đi làm cho gương mặt nàng giống như một bức tranh đầy màu sắc thuộc trường phái ấn tượng.
Nàng hiển nhiên đã chú ý vẻ mặt hốt hoảng của tôi nên lập tức quay mặt đi, giọng điệu như người bị nghẹt thở, kiệt sức cố gắng bình tĩnh lại kềm chế sự bi thương trong lòng:
"Không xong, nhất định tôi đã biến thành mặt mèo mất rồi!".
Tôi nhận ra nàng ấy đang cố tỏ ra thoải mái, thế nhưng tình huống thế này chỉ càng khiến người tôi cảm thấy trong lòng nặng trĩu và đau đớn hơn mà thôi.
Bạch Tố không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tìm hộp khăn giấy rồi đặt trên đùi nàng ấy.
Lưu Lệ Linh bắt đầu lau sạch gương mặt lấm lem, năm phút sau nàng ấy quay lại, tận lúc này tôi mới nhận ra đây là ai.
Trên mặt nàng vẫn còn vươn nước mắt nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ đẹp của nàng, nhất là nét đau buồn, khổ sở của nàng càng khiến nàng xinh đẹp rung động lòng người.
Nàng miễn cưỡng nở nụ cười với tôi, nói:
"Xin lỗi Vệ tiên sinh, đã làm phiền ngài rồi".
Tôi giang tay ra nói:
"Được Lưu tiểu thư danh tiếng lẫy lừng quang lâm, tôi rất lấy làm vinh hạnh".
Nàng lại gượng cười.
Bạch Tố nói:
"Được rồi, đừng nói lời khách sáo với nhau nữa.
Vệ, Lệ Linh có chuyện phiền phức lớn cần anh giúp đỡ".
Bạch Tố nói một cách cực kỳ nghiêm túc.
Tôi biết thừa với tính cách của Bạch Tố nếu nàng có khả năng tự giải quyết được "chuyện phiền phức lớn" của Lưu Lệ Linh thì nàng tuyệt đối sẽ không đưa Lưu Lệ Linh đến tìm tôi, mà trên đời này nếu có chuyện đến cả Bạch Tố còn không thể tự giải quyết được thì đó nhất định là một phiền phức lớn chính cống.
Chính vì thế chỉ trong chớp mắt tôi đã trở nên cực kỳ sốt ruột, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Chuyện phiền phức gì? Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức".
Lưu Lệ Linh cười khổ, chỉ cười mà không nói gì.
Nét mặt nàng chua xót không giống bình thường, có vẻ như nàng đang phân vân không biết nên kể ra như thế nào mới tốt.
Tôi nhìn Bạch Tố, Bạch Tố liền chỉ vào Lưu Lệ Linh nói:
"Nàng ấy luôn nằm mơ".
Tôi đực mặt ra, không tự chủ mà cau mày.
Phụ nữ là loài rất khó hiểu, nhưng Bạch Tố vốn không phải người như thế.
Lưu Lệ Linh luôn nằm mơ!
Đang nói gì vậy trời? Thực sự không thể hiểu nổi.
Hơn nữa, nằm mơ thì có gì để mà phải gọi là "phiền phức lớn" cơ chứ?
Trong tình huống này phản ứng duy nhất tôi có thể tạo ra chính là ừ một tiếng, sau đó lại ồ một tiếng nói:
"Nàng luôn nằm mơ thì làm sao?".
Bạch Tố thở dài, nói:
"Chuyện này rất kỳ lạ.
Nàng ấy vẫn luôn lặp lại cùng một giấc mộng.
Trước đây cứ mỗi năm lại mơ một lần, sau đó tần suất bắt đầu dày đặc, dạo gần đây thì mỗi ngày đều mơ thấy".
Lúc Bạch Tố nói ra Lưu Lệ Linh đã cắn chặt môi, nét mặt vô cùng sợ hãi xen lẫn với sự chán ghét và đau khổ.
Tôi hỏi:
"Cảnh tượng trong giấc mộng của Lưu tiểu thư rất khó chịu sao?".
Bạch Tố đáp:
"Vì giấc mộng này mà tinh thần của nàng ấy sắp sụp đổ mất".
Tôi nhìn Lưu Lệ Linh, nàng ấy do dự nói:
"Giấc mộng này rất kỳ lạ.
Trong mộng tôi là một con người hoàn toàn khác".
Con người ta khi nằm mơ nhìn thấy mình trong mộng trở thành một con người khác thì có gì mà kỳ lạ? Một ngôi làng trong mộng hay thậm chí là một con bướm cũng thế thôi.
"Lúc bắt đầu giấc mộng tôi đang đứng bên cạnh một cái giếng, là một cái giếng thật sự".
Tôi nói:
"Có gì đâu mà thật với giả, giếng thì là giếng thôi".
Lưu Lệ Linh giải thích một cách lộn xộn:
"Ý của tôi là, cái giếng đấy.
Hầy, tôi phải nói sao đây nhỉ? Tôi...!tôi lớn lên trong thành phố, và chưa bao giờ tận mắt trông thấy một cái giếng bao giờ cả".
Lưu Lệ Linh sinh ra trong một gia đình giàu có, sống trong thành phố lớn, có thể nói là suốt cuộc đời nàng chưa bao giờ nhìn thấy một cái giếng ngoài đời thật.
Lưu Lệ Linh nhìn vẻ mặt của tôi liền hiểu ra, nói:
"Cái giếng ấy có gờ tường vây quanh...!hình tròn?".
Tôi đáp:
"Đúng vậy, hoặc có thể gọi là thành giếng.
Không cần bận tâm về tên gọi của thứ đó, cô ở bên cạnh cái giếng ấy để làm gì?".
Tôi vừa nói xong lại định chêm vào thêm một câu đừng nói cô định nhảy xuống giếng đấy nhé, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ bi ai của nàng thì tôi liền nuốt ngược câu đấy vào, hoàn toàn không hé nửa lời.
Giọng nói của Lưu Lệ Linh ngập tràn sự buồn rầu mà nói:
"Tôi cũng không rõ lúc đó tôi ở bên cạnh cái giếng ấy làm gì.
Hai tay tôi đặt trên...!thành giếng, trên đó toàn là rêu xanh, rất trơn, tôi cúi người nhìn vào giếng, thấy bóng dáng phản chiếu dưới giếng rất rõ ràng.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp cùng với bộ trang phục rất đặc biệt mà tôi chưa từng nhìn thấy qua bao giờ".
Nàng ấy nói đến đây vẻ mặt liền bối rối nhìn tôi.
Theo như lời kể, người phụ nữ mà nàng ấy nhìn thấy phản chiếu dưới giếng chính là nàng ấy trong mộng.
Tôi vội nói:
"Trang phục ấy là...".
Lưu Lệ Linh gượng cười, nói:
"Nàng mặc một chiếc áo hoa ngắn kiểu Trung Quốc, thế nhưng nàng ấy...!người phụ nữ phản chiếu dưới giếng lại không cài nút áo trên cổ.
Áo ngắn kiểu Trung Quốc mà mặc như vậy thì thật sự rất không trang trọng".
Tôi thoáng mỉm cười nói:
"Lưu tiểu thư, không cần thiết phải nghiên cứu cách mặc quần áo.
Theo lời ngươi nói, điểm kỳ lạ chính là nàng ấy không cài nút áo trên cổ đúng không?".
Lưu Lệ Linh vội đáp:
"Không, điểm kỳ lạ hơn chính là trên cổ của nàng còn có một vết màu đỏ dài khoảng 4 cm, rộng khoảng 0,5 cm".
Lưu Lệ Linh nói đến đây liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt càng thêm mê muội, cùng lúc đó chỉ tay vào phía bên phải của vùng trán mà nói:
"Ở đây còn dán một vật trang sức, lớn bằng một đầu ngón tay, chấm màu đen...".
Tôi nghe đến đây liền nhịn không được mà à lên rồi đứng dậy sau đó lại ngồi xuống.
Bạch Tố nói:
"Đánh hơi ra gì đó rồi chăng?".
Tôi nhẹ gật đầu, sự việc này có hơi kỳ quái.
Lưu Lệ Linh ở trong mộng nhìn thấy một người phụ nữ phản chiếu dưới giếng, ngoại hình của người phụ nữ ấy trong mắt người có bối cảnh như Lưu Lệ Linh rất kỳ lạ, nhưng đối với tôi mà nói cho dù miêu tả của Lưu Lệ Linh không mấy rõ ràng, thế nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ càng một chút sẽ không cảm thấy ngoại hình của người phụ nữ ấy có điểm gì kỳ lạ nữa.
Đó là vẻ ngoài rất bình thường của phụ nữ phương bắc Trung Quốc nhiều thập niên trước.
Tựu chung lại có một dạng phụ nữ bị quan niệm đạo đức và xã hội công nhận là không thể chấp nhận được (xã hội hiện nay vẫn có những người như vậy), bọn họ đều thích ăn mặc như thế: cổ áo không cài nút để lộ ra chiếc cổ, mà trên cổ còn dùng thìa ngói hoặc đồng xu cạo ra vài vết màu đỏ, dùng để tăng sự quyến rũ.
Về phần "vật trang sức", "chấm đen to bằng đầu ngón tay" mà Lưu Lệ Linh nhắc đến, trời ạ, đó chính là một miếng thuốc dán.
Bọn họ dán thuốc dán lên không phải vì trong người có bệnh, tác dụng của nó chẳng qua là đang cố tỏ ra yêu kiều mềm yếu mà thôi!
Sở dĩ tôi ngạc nhiên đến mức bật dậy rồi lại ngồi xuống ghế là bởi vì tôi cảm thấy việc này rất kỳ quái.
Lưu Lệ Linh không thể nào thấy qua một người phụ nữ ăn mặc như vậy được, vì bọn người ăn mặc giống như vậy sớm đã biến mất trên cõi đời này rồi.
Tôi trầm tư, tay chỉ vào trán nói:
"Chấm đen mà cô nói là một miếng thuốc dán".
Lưu Lệ Linh nói:
"Tôi chưa bao giờ gặp qua ai ăn mặc giống như vậy, tại sao khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong giếng tôi lại thấy người phụ nữ đó?".
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Vẻ ngoài như thế rất phổ biến với phụ nữ phương bắc Trung Quốc lúc xưa, có lẽ là do cô đã xem qua bộ phim nào đó và bị ấn tượng, thế là nó đã xuất hiện trong giấc mộng của cô".
Lưu Lệ Linh ngẩn người một lúc rồi lắc đầu, rõ ràng không chấp nhận lời giải thích của tôi, thế nhưng nàng cũng không tranh cãi với tôi mà chỉ nói:
"Người phụ nữ này rất xinh đẹp, mang theo cảm giác lẳng lơ rất đậm đặc.
Người phụ nữ ấy...!hay là nói đó là tôi trong mộng, lúc ấy khi tôi nhìn vào giếng trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột như là có chuyện rất quan trọng cần tôi đi giải quyết.
Một lát sau tôi đứng dậy, đá văng tảng đá bên cạnh cái giếng rồi đi thẳng về phía trước.
Tôi bước trên một con đường mòn, hai bên đường cây cối um tùm, toàn bộ đều là một loại cây thẳng tắp, mặt sau của lá cây có màu xám trắng...".
Bạch Tố liền chêm vào:
"Tôi nghĩ đó chắc chắn là cây bạch dương".
Lúc ấy tôi từ chối đưa ra ý kiến, cho rằng cây cối ở hai bên đường có là bạch dương hay cây du cũng không có gì quan trọng.
Thế nhưng sau khi nghe Dương Lập Quần kể về cảnh tượng trong giấc mộng của anh ta, đến đoạn cây cối kia trong lòng tôi liền hoảng hốt, không cần nói chắc mọi người cũng hiểu ý của tôi là gì.
Vẻ mặt Lưu Lệ Linh chán nản nói:
"Tôi không biết đó là cây gì, chỉ tiện tay hái xuống một chiếc lá ngậm vào miệng, tiếp tục đi về phía trước, đi qua một bài phường rất cao.
Không biết vì lí do gì mà tôi không đi xuyên qua đó mà đi vòng qua, bởi vì bên cạnh bài phường vốn không có lối đi.
Lúc đó tôi đạp phải một cái hố nhỏ và ngã xuống, mắt cá chân bị trẹo, rất đau...".
Lưu Lệ Linh ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Lúc nào nằm mơ tỉnh lại tôi đều có cảm giác mình thật sự đã bị ngã, mắt cá rất đau".
Tôi chỉ mơ màng lắng nghe những lời Lưu Lệ Linh kể, bởi vì lúc này trong lòng tôi đang bận suy nghĩ về một chuyện khác, hơn nữa còn rất ngạc nhiên.
Tôi dùng tay ra hiệu thu hút sự chú ý của Lưu Lệ Linh, hỏi:
"Bài phường đó...!chắc là có ghi chữ bên trên, cô có từng chú ý tới không?".
Lưu Lệ Linh đáp:
"Có chứ, trên đó ghi bốn chữ "Trinh tiết khả phong".
Tôi bị ngã, sau khi đứng dậy liền nhổ nước bọt về phía bài phường đó, trong lòng cực kỳ tức giận".
Tôi và Bạch Tố nhìn nhau, Bạch Tố liền ra hiệu bất đắc dĩ.
Lưu Lệ Linh nhìn thấy điệu bộ của Bạch Tố liền nhướng mày tỏ vẻ thắc mắc, nhưng tôi và Bạch Tố đều giả vờ như không nhìn thấy.
Có lẽ khả năng giả vờ của bọn tôi quá vụng về nên đã bị nàng ấy nhìn ra.
Nàng ấy nói bằng giọng điệu bất mãn:
"Các vị, giấc mộng này chính là bí mật lớn nhất trong đời tôi, cho đến bây giờ tôi chưa từng kể cho ai biết về nó".
Bạch Tố vội nói:
"Cảm ơn cô đã tin tưởng chúng tôi".
Lưu Lệ linh thở dài:
"Hy vọng các vị sau khi nghe xong nếu có ý kiến gì thì không nên giấu tôi".
Tôi nói:
"Thật ra cũng không có gì, chẳng qua là dựa theo quan niệm xưa ở các vùng nông thôn Trung Quốc có một loại phụ nữ không được phép đi xuyên qua bài phường trinh tiết, nếu không người phụ nữ trinh tiết được thờ cúng ở bài phường sẽ gây bất lợi cho người đó.
Cô ở trong mộng lại đi vòng qua bài phường...".
Lưu Lệ Linh không đợi tôi nói xong đã à lên, nói:
"Tôi hiểu rồi.
Trong giấc mộng...!trong giấc mộng đó tôi là một người phụ nữ không đứng đắn".
Tôi lập lờ đáp:
"Đại khái là thế".
Lưu Lệ Linh giơ tay sờ mặt, nói:
"Chắc chắn là thế, bởi vì một lúc sau tôi còn làm một chuyện vô cùng đáng sợ".
Lúc này đây tôi đã vô cùng hứng thú với giấc mộng của Lưu Lệ Linh, thừa dịp nàng ngừng kể tôi liền đi rót cho nàng một ly rượu.
Lưu Lệ Linh nhận lấy ly rượu, vẻ mặt vô cùng bất an, vô cùng bối rối, thế nhưng động tác cầm ly rượu vẫn rất duyên dáng.
Nàng hớp một ngụm rượu rồi nói:
"Tôi gắng sức ngồi dậy, chịu đựng cảm giác bị đau cổ chân...".
Nàng nói đến đây đã khiến tôi bị sốc như gặp phải động đất:
"Co nói cái gì? Mới vừa rồi cô đã nói gì?".
Lưu Lệ Linh giật mình nhìn vào ánh mắt sốt sắn của tôi, có lẽ nàng nghĩ là mình đã nói sai điều gì đó nên không biết tại sao.
Tôi vội nói:
"Cô hãy nói lại câu vừa rồi xem".
Lưu Lệ Linh nói:
"Tôi đứng lên, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân...".
Tôi lắc đầu:
"Lúc nãy không phải nói như vậy".
Lưu Lệ Linh khó hiểu nhìn tôi, tôi liền nhấc chân lên chỉ vào mắt cá:
"Lúc nãy cô gọi bộ phận này là gì?".
Lưu Lệ Linh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới à lên, nói:
"Đúng rồi, lúc nãy tôi không phải nói mắt cá chân mà là cổ chân, thật kỳ lạ.
Tôi...!tôi cũng không rõ tại sao lại dùng từ ấy?".
"Đây là từ địa phương của vùng phương bắc Trung Quốc".
Tôi nói: "Cô đã từng học qua ngôn ngữ này chưa?".
Lưu Lệ Linh lắc đầu:
"Chưa từng.
Chuyện này thì có liên quan gì?".
Tôi cũng chẳng rõ nó có liên quan gì không, chỉ ra hiệu cho Lưu Lệ Linh tiếp tục kể.
Lưu Lệ Linh ngây người một lúc rồi nói:
"Lúc này trong lòng tôi cực kỳ sốt ruột, vội vàng trốn đi, nấp vào một bụi cây thấp.
Loại cây này có gai nhọn rất cứng, vì tôi quá vội nên đã không cẩn thận bị đâm trúng vào vai...".
Nàng nói đến đây liền đưa tay sờ lên vị trí trên vai gần phần ngực, vẻ mặt do dự nhìn tôi và Bạch Tố.
Khi nàng ấy nói về bụi cây có gai thì tôi đã biết đó chính là bụi cây mâm xôi.
Tôi à lên, nói:
"Đó là bụi mâm xôi, gai của nó mà đâm vào sẽ rất đau".
Vẻ mặt của Lưu Lệ Linh vẫn còn rất do dự:
"Có thể sẽ...!để lại sẹo không?".
Tôi ngẩn ra, không hiểu tại sao bỗng dưng nàng ấy lại hỏi thế.
Tôi nghĩ thầm điều này còn tùy thuộc vào mức độ bị đâm, nếu vết thương sâu thì rất có khả năng để lại sẹo.
Lưu Lệ Linh có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi mỉm cười nói:
"Cô bị gai đâm trong mộng thôi mà, không cần lo lắng sẽ để lại sẹo".
Lưu Lệ Linh thở dài:
"Hai vị, tôi nói ra có lẽ các vị sẽ không tin, nhưng vị trí bị gai đâm thật sự có một vết sẹo".
Tôi lớn tiếng kêu lên:
"Không thể nào!".
Lúc này tôi đã bị lời kể của Lưu Lệ Linh đưa vào cảnh giới mê ảo, giọng nói phát ra rất lớn, vẻ mặt không hề tin tưởng.
Lưu Lệ Linh thở dài.
Tối hôm đó nàng mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu xám nhạt vô cùng sang trọng, nàng cởi nút áo, kéo áo xuống một chút cho tôi xem "vết sẹo".
"Vết sẹo" không lớn, vị trí trên ngực nàng một chút, dưới vai gần ngực chính là nơi mà lúc nãy nàng đã chỉ vào.
Kỳ thật đây cũng không hẳn là một vết sẹo mà chỉ là một vết bớt màu nâu đen, Lưu Lệ Linh là một mỹ nhân da thịt trắng hồng, vết bớt này nằm trên người nàng thật sự rất chướng mắt.
Nàng lập tức kéo áo lên rồi ngẩng đầu, dùng ánh mắt tràn đầy nghi vấn nhìn tôi và Bạch Tố, tôi lập tức nói:
"Đây chỉ là một vết bớt, hầu như ai cũng có, không có gì phải ngạc nhiên".
Lưu Lệ Linh nói:
"Tình cờ lại nằm ngay vị trí tôi bị gai đâm trong mộng sao?".
Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
"Cô nên lật ngược vấn đề lại thử xem.
Chính vì từ nhỏ cô đã có vết bớt này cho nên lúc nằm mơ mới thấy bị gai đâm vào chỗ ấy".
Phản ứng của Lưu Lệ Linh vẫn như cũ, chỉ lắc đầu không chấp nhận lời giải thích của tôi và cũng không nói gì.
Bạch Tố ho nhẹ một tiếng, nói:
"Thoạt nhìn vết bớt ấy rất giống bị gai đâm".
Lưu Lệ Linh cười khổ nói:
"Lúc ấy có lẽ vì quá khẩn trương nên tôi không hề cảm thấy đau đớn, chỉ tiện tay rút ra một chiếc khăn tay nhét vào trong áo phủ lên miệng vết thương.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm phía trước, trông thấy có người rẽ vào bức tường liền rời khỏi chỗ nấp ở bụi cây đi về phía trước".
Tôi dụng tâm lắng nghe, cùng lúc đó tôi còn chú ý đến sự thay đổi nét mặt của Lưu Lệ Linh.
Tôi phát hiện ra nàng càng nói càng thêm lo lắng, giống như đây là câu chuyện có thật vậy, hai bàn tay nàng đã siết thành nắm đấm, thậm chí cả cơ thể cũng run rẩy cả lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...