Vệ Sĩ

Tới trước cửa nhà, Truyền Võ dừng lại, giữ chặt tay Sở Tuần, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn cậu thật sâu.

Sở Tuần hừ một tiếng: “Tôi biết rồi, tôi châm trà chịu tội với mẹ chúng ta.”

Trong nhà thực im lặng, mẹ Truyền Võ không nói tiếng nào ngồi trên sô pha, lau nước mắt, nhìn thấy Sở Tuần, ngược lại ngượng ngùng.

Lưu Tam Thái ít nhiều cũng có giá mẹ chồng, mình dù sao cũng là người làm mẹ, vất vả nuôi hai con trai khôn lớn, cả đời ăn bao nhiêu khổ bọn nhỏ có biết không? Nhóc con thối Nhị Võ chạy tới Bắc Kinh liền cùng người yêu bỏ trốn, không cần mẹ nữa sao? Làm mẹ thực thương tâm, con trai nuôi không rồi! Mới vừa rồi Nhị Võ đào tâm đào phế rách cả miệng nói mấy giờ, bà tuyệt đối không phải không xúc động, Trạng thái tinh thần cùng cảm xúc của Lưu Tam Thái không giống mấy tiếng trước. Hoặc là nói, bà mắt thấy tình thế hiện giờ, muốn hai đứa nhóc này tách ra là không thể, cũng không thể hủy cả tình cảm mẹ con……

Sở Tuần hô một tiếng: “Dì ơi, ăn tối?”

Lưu Tam Thái thở dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Lúc nãy dì nói chuyện khó nghe, nhẫm đừng để trong lòng.”

Sở Tuần thoáng đưa mắt, máy giặt trong toilet đang phát ra tiếng động, chỉ chốc lát Truyền Võ đi ra ngoài bắt cậu trở về, mẹ Truyền Võ đã lẳng lặng ôm một đống quần áo dơ trong phòng, giặt sạch, tay chân chịu khó, thật sự không thể thấy bẩn.

Hoắc Truyền Võ đứng tựa vào tường một lát, ánh mắt đen thẳm, lóe lên, tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt mẹ.

Cảm xúc Lưu Tam Thái thật vất vả rút về, lại tràn lên, che miệng nghẹn ngào nói: “Nhị Võ, nhẫm lại tới nữa…… Đều quỳ cả buổi, không được ầm ĩ mẹ nhẫm như vậy……”

Sở Tuần đột ngột đứng lên, kinh ngạc nhìn Nhị Võ.

Truyền Võ biểu tình nghiêm túc, trịnh trọng: “Mẹ, Tiểu Tuần lúc này ở đây, mẹ đồng ý hai đứa yêm kết hôn sao.”

Lưu Tam Thái khó xử, dở khóc dở cười: “Khụ, hai đứa nhẫm…… Vụng trộm ở cùng nhau thì cũng thôi, còn kết hôn, bậy bạ.”

Truyền Võ liền sảng khoái: “Kết hôn rồi, nhà ta có thêm con dâu, về sau cha mẹ đến Bắc Kinh, hai đứa yêm cùng nhau hầu hạ cha mẹ.”

Lưu Tam Thải liếc con trai: “Nhẫm nói con dâu thì là con dâu à, đứa nhỏ Sở gia người ta có đồng ý làm vợ nhẫm không?”

Hoắc Truyền Võ nhanh chóng xoay mặt nhìn Sở Tuần.

Sở Tuần: “……”

Sở Tuần quẫn bách mím môi, cúi đầu, bày ra biểu cảm cô vợ nhỏ, nói “đồng ý” thì không quá cam tâm, nói “không đồng ý” lại rất sát phong cảnh, có lỗi với một mảnh chân tình cùng cái quỳ này của Nhị Võ.

Lưu Tam Thái vuốt tóc con trai: “Nhẫm đứa nhỏ này, nội tâm rất thật thà, mẹ là sợ nhẫm chịu thiệt, không muốn để nhẫm bị thương tổn, chúng ta không thể như năm đó.”

“Nhị Võ nhà ta trước đây không như vậy, lúc ấy cao lớn là thế, làm thế nào trên mặt lại có sẹo chứ? Nhẫm trong lòng tự biết, trên mặt sao lại có một vết sẹo……”

Mẹ Truyền Võ rưng rưng, yên lặng.

Nói đến cùng, làm mẹ, chân chính để ý căn bản không phải giới tính “con dâu” nhà mình, mà là con trai mình có thể cả đời hạnh phúc hay không, có người bảo vệ, có người săn sóc, bình an, vô tai vô khó. Ở trong lòng bà, Hoắc gia có ân oán sâu xa không dứt với Sở gia, quan trọng hơn, nhà Sở Tuần hiện giờ là thân phận gì, đây là gia đình bình thường sao? Hoắc gia bà hiện tại chỉ là dân chúng tóc húi cua, Nhị Võ này si tình lại nhận thức chết một người, trèo cao công tử nhà Tổng trưởng, tương lai vạn nhất Sở thiếu gia kết hôn, quăng con thì con tìm ai đây, lại không phải bị người ta lừa sạch sao?

Lưu Tam Thái chỉ biết hai đứa nhóc ở trong nhà vệ sinh làm bừa, chỉ nhìn thấy trên mặt trên người con trai bà đầy vết sẹo. Bà lại không thấy năm đó Sở Tuần thất thanh khóc rống đuổi theo xe lửa bọn họ đi xa, bà không thấy Sở Tuần viết mấy chục phong thư tình cho Truyền Võ, bà không thấy khi hai người gặp lại kích động vui sướng siết chặt vào nhau tựa như sống lại sau ngọn lửa dữ dội vạn kiếp bất phục.


Sở Tuần im lặng cúi người, quỳ xuống một gối trước mặt mẹ Truyền Võ, khó được mang chút ngại ngùng: “Dì ơi, dì yên tâm, cháu cả đời sẽ đối tốt với Nhị Võ.”

Mẹ Truyền Võ mẹ xích lại gần, hạ giọng: “Vậy nhẫm cam đoan với dì, sau này không thay lòng, không bỏ lão nhị nhà yêm.”

Sở Tuần gật đầu: “Cháu sẽ không bỏ cậu ấy.”

Mẹ Truyền Võ dặn dò: “Nhẫm cũng không được cưới vợ.”

Sở Tuần cười nói: “Vợ cháu chính là cậu ấy.”

Lưu Tam Thái vội vàng sửa đúng: “Sao lại thế được, Nhị Võ là đàn ông trong nhà…… Cái này phải phân rõ.”

Sở Tuần không hạ mặt mũi mẹ vợ, nghĩ thầm, Nhị gia chốc nữa lại ở trên giường tùy tâm sở dục thu thập con trai ngài.

Hoắc Truyền Quân cầm đồ ăn, nhìn vào cà mèn, nói năng hào sảng: “Mẹ à, mẹ cũng đừng quá bận tâm, Nhị Võ bao lớn rồi, chuyện tình cảm, bản thân lại không chắc sao?”

Mẹ Truyền Võ liếc mắt trừng con trai lớn: “Làm sao nào, yêm lo lắng!”

Hoắc Truyền Quân phát ra tiếng cười trầm ổn: “Mẹ xem thường lão Nhị nhà ta quá! Nhìn bộ dạng này, đẹp trai này, anh tuấn này, thân thủ này, bản lĩnh này, còn có tính tình tốt này, đi đâu tìm được người tốt như vậy? Em trai yêm ấy hả, treo ra ngoài câu được cả đống lớn!”

Lưu Tam Thái bị chọc cười, khóe mắt còn vương nước mắt: “Nói lung tung.”

Hoắc Truyền Quân là có ý chọc cười, cầm một chiếc đũa chỉ Sở Tuần: “Không được quăng em trai yêm đấy, phải đối tốt với chú ấy.”

Sở Tuần cũng không qua loa, đáp lại dứt khoát rõ ràng: “Vâng, em nhất định đối tốt với cậu ấy.”

Dù sao cũng là người một nhà, máu chảy ruột mềm, huống chi cũng không phải không thể hòa giải mâu thuẫn, lúc này không khí trong phòng như nghịch mùa, giữa trời đông giá rét, một trận gió mát lướt qua.

Truyền Võ còn quỳ, trong lòng sướng rơn, còn luyến tiếc đứng lên, phát giác quỳ xuống với mẹ dùng rất hiệu quả, mẹ ruột vẫn là mềm lòng, cầu gì được đó. Anh theo bản năng kéo tay Sở Tuần, Sở Tuần phản thủ nắm lấy anh.

Lưu Tam Thái sống cả đời, chuyện gì mà chưa thấy qua, kiến thức nhiều.

Bà nhìn hai tiểu tử vẻ mặt đắc ý ân ái, tức giận: “Còn mười tuổi đính hôn, cũng không phải mới mười tuổi thôi sao! Hai đứa nhẫm cũng thật hết nói nổi, hồi đó làm chuyện tốt gì hả, ngay trong đại viện ta, trốn trong nhà vệ sinh phía sau trạm thực phẩm, làm cái kia, cái kia……”

Hoắc Truyền Quân phụt ra một miếng gà sốt tương: “Ở đâu?”

Truyền Võ: “?!”

Lưu Tam Thái trừng mắt, không chút nào giấu diếm, toàn bộ giũ ra: “Cái nhà vệ sinh ngay sau trạm thực phẩm ấy! Đại Quân nhẫm còn nhớ cái nhà vệ sinh đó không, chính là cái chỗ giữa bên nam với nữ cách một bức tường, phía trên còn có khe hở, cái gì cũng nghe thấy. Yêm ngày đó đi vệ sinh, hai đứa nó ở ngay bên cạnh làm cái kia, ‘cái kia’……”

Hoắc Truyền Quân mặt mày tỏa ánh sáng, không tin nổi: “Làm chuyện đó?…… Em trai yêm?…… Mới mười tuổi?!”


Sở Tuần: “……”

Lưu Tam Thái bĩu môi, khẽ vỗ mặt mình: “Ai u yêm cũng xấu hổ nói với hai đứa nhẫm, không phải ngượng sao? Hai đứa nhẫm làm cái gì a, may mà trong nhà vệ sinh chỉ có một mình mẹ nhẫm, không bị người khác nghe thấy.”

Hoắc Truyền Võ mặt mày đỏ bừng, đỏ như quả hồng lớn, vẫn quỳ đó, xấu hổ, bị cả nhà cười nhạo.

Đũa của Hoắc Truyền Quân không biết bay đi đâu, cất tiếng cười to: “Ai mẹ… mẹ yêm…… trong nhà vệ sinh……”

Lưu Tam Thái thở một hơi, còn chưa nói hết: “Yêm mỗi lần chưng bánh bao lớn, vừa quay đi, không để ý, đầy một khay bánh bao nóng hổi mới ra lò, chỉ còn lại nửa khay!…… Hẳn là thằng con ngốc nhà ta, vui vẻ mang bánh bao tặng cho người ta đi!…… Yêm nói tặng thì cứ tặng, mấy cái bánh bao có bao nhiêu đâu, nhưng nhẫm phải nói sớm với mẹ chứ, cả một khay bánh bao yêm để đó, nhẫm còn trộm tuồn ra ngoài, tối đó cha nhẫm về nhà cũng không ăn no, bánh bao không đủ ăn……”

Trên mặt Truyền Võ banh ra má lúm đồng tiền.

Hoắc Truyền Quân: “Ha ha ha ha!!!!!”

Cười to cũng lây truyền. Lưu Tam Thái vén một sợi tóc ra sau tai, bị Truyền Quân chọc cũng vui vẻ, cười nói: “Tiểu Tuần nhẫm nói thật đi, lúc trước có phải nhẫm dụ dỗ Nhị Võ nhà yêm hay không?”

“Tuyệt đối không phải nhà yêm làm ra, Nhị Võ không nghĩ ra được chuyện này, khẳng định là nhẫm dạy nó!”

“Nhẫm nhỏ như vậy, đã thích Nhị Võ nhà yêm rồi……”

Làm mẹ lúc nào cũng toát ra niềm kiêu ngạo cùng cưng chiều con nhà mình.

Sở Tuần đưa tay che nửa mặt, đệt, thực xấu hổ……

Năm đó, Sở Tuần tưởng Truyền Võ nói lộ, Truyền Võ tưởng ngôn hành cử chỉ của mình ở nhà lộ ra dấu vết, bị mẹ phát hiện.

Hoắc Truyền Quân cười to: “Hai đứa ngốc nhà nhẫm, làm cái kia cũng không biết tìm nơi thanh tĩnh!”

“Mấy chuyện này phải hỏi anh đây, lão tử năm đó đều tới kho hàng phía sau doanh trại, nói hai đứa nhẫm hay, chỗ đó mới an toàn…… Ha ha ha ha……”

Hai nhóc con hư hỏng bị cười nhạo từ đầu đến chân, bản thân cũng ngượng ngùng vui vẻ. Sở Tuần da mặt cũng dày, thập phần dứt khoát, rót đầy hai chén trà, mình bưng một ly, Nhị Võ bưng một ly.

Sở Tuần cũng quỳ trước mẹ Truyền Võ, trịnh trọng kính cẩn, hai tay lễ phép dâng trà.

Lưu Tam Thái yên lặng tiếp trà. Mọi người trong lòng đều là ngũ vị tạp trần.

Đêm đó trong nhà hòa thuận vui vẻ, bên trong khí trắng lượn lờ.

Hai anh em Hoắc gia ở trong bếp dọn dẹp. Lưu Tam Thái cùng Sở Tuần ngồi trên sô pha, câu được câu không nói chuyện phiếm. Đống quần áo đủ loại kiểu dáng Sở Tuần hồi nãy lôi ra còn chất ở một bên, Lưu Tam Thái thực để bụng toàn bộ lật tới lật lui kiểm tra một lần, từ trong đó nhặt ra gà con, cậu bé hồ lô……

Lưu Tam Thái cau mày, thật sự nhịn không được, hỏi ra nghi vấn bị đè nén mấy tiếng đồng hồ: “Này, cái có lỗ rách này, là nhẫm mặc, hay Nhị Võ mặc vậy?”


Sở Tuần vội lấy lại, mặt xám xịt, ôm hết đống quần áo cậu vừa rồi phát tính tình thiếu gia ném ra, treo lại từng cái một, toàn bộ quần lót nhét vào góc tủ, giấu đi!

Đêm đó mẹ Truyền Võ ngủ ở phòng khách bên cạnh, phòng này ba người đàn ông nằm song song ngủ trên giường lớn, nhớ lại những ngày đã xa, cơ hồ trắng đêm không ngủ.

Hoắc Truyền Quân cười sang sảng, trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, như từ lồng ngực rung ra: “Nhị Võ, anh năm đó chọn cho nhẫm, anh định thân cho hai đứa nhẫm, ha ha ha ha……”

“Năm đó lão tử nói thế nào nhỉ? Cưới vợ…… nàng dâu nhỏ……”

Truyền Võ ở dưới chăn bông nắm chặt tay Sở Tuần, trong đêm tối hai mắt sáng lên, quay đầu, trộm hôn lên má Sở Tuần.

…… Bạn đang �

Lưu Tam Thái nhận Sở gia tiểu nhị làm con dâu, trong lòng thật có lỗi với cô bé bà mang từ quê tới đây, đây không phải đùa giỡn khuê nữ nhà người ta sao? Việc này thành thì không nói, bà làm mẹ chồng, thay lòng đổi dạ quả thực còn nhanh hơn thời tiết.

Lưu Tam Thái nói: “Nhị Võ, nhẫm năm mới không cần dập đầu nhận lỗi với nhà họ, mẹ nhẫm thay nhẫm đi……”

“Yêm về nhà làm trăm món cá, tới nhà người ta nhận lỗi, lui hôn sự, sau này không bàn đến nữa.”

Hoắc gia lão đại thu xếp, nguyên bản tính tốn chút tiền, đăng ký cho cô bé kia du lịch năm ngày gì đó, ở Bắc Kinh chơi một chuyến rồi mới đưa về. Không nghĩ tới mới vài ngày, cô bé kia ở khách sạn sa hoa mở rộng tầm mắt, bản thân thay đổi, không muốn về quê. Nhà hàng trong khách sạn tuyển phục vụ, muốn tìm nhân viên hướng dẫn bộ dáng xinh đẹp, Hạnh nhi nhìn thấy quảng cáo tuyển người kia, tiền lương khả quan, liền động tâm. Con gái Sơn Đông mày rậm mắt trong, dáng người cao gầy, đường cong đầy đặn, mặc sườn xám đi giày cao gót trông thực xinh đẹp, cả sảnh phát sáng, cứ vậy được quản lí chọn, ở lại khách sạn làm việc.

Tuyết rơi đúng mùa, năm mới cát tường.

Lưu Tam Thái mang theo hai con trai, giẫm lên lớp tuyết dày, trở lại đại viện đường Ngọc Tuyền xa cách hai mươi năm. Phóng mắt nhìn lại một mảnh trắng xóa, cổng đại viện treo cao năm ngôi sao đỏ rực rỡ, chạc cây tuyết tùng phủ đầy tuyết, Hoắc tiểu nhị nhà bà cùng Tiểu Tuần Tuần cười khanh khách chạy qua khoảng sân trống, mặt mày tươi cười, ở trong tuyết lưu lại một dải dấu chân thật sâu, năm đó hồn nhiên……

Người hai nhà Sở Hoắc ngồi một bàn, ăn bữa “cơm đính hôn” trong hòa thuận.

Sở tổng trưởng sau đó, tự mình ngả bài với vợ, nói rất nhiều chuyện mấy năm nay giấu diếm. Vợ chồng già bao nhiêu năm, thật lâu cũng không có cơ hội ngồi bên nhau tâm sự, đêm đó khó được song song tựa trong chăn, cho tới nửa đêm.

Nói về mẹ chồng Sở gia này, đối với việc con trai cùng đứa nhỏ Hoắc gia yêu đương, biểu hiện khá bình tĩnh, chuyện tới trước mắt không ầm ĩ cũng không khóc lóc. Cao Tú Lan nằm trong chăn đảo mắt, nghĩ ngợi, lấy khuỷu tay thúc thúc Sở tổng trưởng:

“Ông bây giờ biết rồi đi, hồi đó chúng ta sao cứ hay mất đồ, nước ngọt, bánh bích quy, hộp lớn hộp nhỏ, còn có bút máy bạn ông tặng, mũ lông cừu, rồi cà phê, sô cô la vơi đi rất nhiều…… Ai u thật không biết nói sao……”

Tâm tư phụ nữ cùng đàn ông hoàn toàn không cùng một quỹ đạo, Sở tổng trưởng cười xòa một câu: “Hai thằng nhóc kia.”

Cao Tú Lan sâu kín nói: “Tôi đã sớm đã nhìn ra, là bản thân ông không nhận ra thôi, con trai nói ông mới biết.”

Sở Hoài Trí giật mình quay sang: “Bà đã sớm nhìn ra, sao lúc ấy bà không nói tôi biết?”

Cao Tú Lan: “Khụ…… Sau nhà cậu ta gặp chuyện không may, đều về quê, tôi còn nói cái gì?”

Sở Hoài Trí: “Chuyện lớn như vậy mà thằng bé không nói?!”

Cao Tú Lan bất đắc dĩ cười: “Tiểu Tuần của chúng ta, trong lòng rất có chủ ý, tính tình cứng cỏi, ông quản được sao? Hoắc gia lão nhị rất tốt, vì cứu Tiểu Tuần mà bị thương lột mất một lớp da, ngay lúc đó tôi đã nhìn ra, cậu ta thích Tiểu Tuần nhà ta bao nhiêu a……”

“Cánh đàn ông các ông, vô tâm vô phế, không đặt tâm tư trong tình cảm, cho nên mới không thấy.”

Cao Tú Lan lời nói có ý.


Sở Hoài Trí không nói gì. Cao Tú Lan xoay mặt lẳng lặng nhìn ông, sau một lúc lâu, nghiêng người khoác tay chồng, vai kề vai.

……

Đàn ông hai nhà ngồi bàn ăn cơm, uống rượu; mẹ chồng hai nhà ở trong bếp nói chuyện.

Giữa đàn ông với nhau, không vô nghĩa nhiều, không nói mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Hoắc Truyền Võ rót rượu đế cho cha vợ, hai người uống cạn ly. Sở Hoài Trí uống đến thống khoái, mặt nóng lên, kéo con rể tán gẫu, nói đến cả tác phẩm ông gần đây đăng trên tạp chí, sách lược chiến đấu siêu quốc gia thế kỷ 21, v…v…, trời Nam biển Bắc, quốc tế biến động bất ngờ. Truyền Võ im lặng ngồi nghe, liên tục gật đầu, phần ổn trọng cùng kiên nhẫn kia khiến cha vợ thập phần vừa lòng.

Hai bà thông gia ở trong bếp bóc tỏi, bàn bạc chi tiết.

Cao Tú Lan nói: “Đãi khách ở Bắc Kinh là được rồi, không cần đi xa như vậy.”

Lưu Tam Thái nói: “Vậy sao được? Dù thế nào cũng phải ở nhà yêm làm thật chính thức, bằng không không ra thể thống gì.”

Cao Tú Lan: “Dù sao về sau hai đứa nhỏ đều công tác ở Bắc Kinh.”

Lưu Tam Thái: “Kia cũng coi như Nhị Võ nhà yêm lấy Tiểu Tuần về nhà.”

Cao Tú Lan: “Chuyện này không thể kêu ‘lấy về nhà’ đi, chị nói sao vậy…… Việc này kêu…… Này cũng không phải ‘ở rể ’……”

Lưu Tam Thái: “Nhẫm nói gì vậy, đừng có mạnh miệng.”

Cao Tú Lan: “Tôi mạnh miệng?!”

Sở Tuần ở trong bếp nghe thấy, kéo dài giọng nói: “Mẹ, đừng tranh cãi nữa, việc này của hai đứa con gọi là ‘kết hôn’!”

Lưu Tam Thái không cam lòng, bổ sung một câu: “Nhị Võ nhà yêm nói với yêm rồi, nó là chủ gia đình, nó là…… à ừm….. đàn ông trong nhà …… Nhẫm hiểu không?”

Lưu Tam Thái nhìn Cao Tú Lan, dùng ánh mắt ý bảo, tôi nói rất rõ ràng rồi, bà thông gia bà hiểu “à ừm” kia là ý gì đi?

Cọng tỏi trong tay Cao Tú Lan cơ hồ bị bóp nát, thực buồn bực!

Sở Tuần quay phắt lại, nhìn chằm chằm Hoắc Truyền Võ trên bàn cơm: họ Hoắc khốn kiếp kia, cậu nói tôi là gì với mẹ cậu hả?!

Hoắc nhị gia yên lặng uống một hớp rượu đế, mặt không đổi sắc, ai má ơi, nói chuyện riêng dỗ lão mẹ gật đầu, quần lót phía trên có cái lỗ gì đó……

Cao Tú Lan tận diệt cọng tỏi: “Quên đi quên đi, lười với tranh với chị.”

Lưu Tam Thái thoải mái nở nụ cười: “Vậy là tốt, sau này nhẫm tới nhà yêm, yêm chưng cho nhẫm một trăm con cá.”

Cao Tú Lan nói: “Được rồi, tiệc rượu nhà chị làm, nhà chúng tôi làm lễ hỏi, nhà mới ở Bắc Kinh hai người chúng tôi sẽ cho hai đứa nhỏ, căn hộ ba phòng lớn.”

Lưu Tam Thái sửa lại: “Lễ hỏi là đàng trai nhà yêm làm.”

“Nhà yêm cấp sính lễ cho Tiểu Tuần, tặng một căn nhà, ngay tại đoạn đường đẹp nhất chỗ nhà yêm, biệt thự lớn ba tầng, nhìn ra biển, thường xuyên có quân hạm lớn phi cơ lớn của hạm đội Bắc Hải chúng tôi, từ mặt biển xẹt qua……”

Cọng tỏi trong tay Cao Tú Lan nát bét.

Sở Tuần oán hận từ dưới bàn ăn duỗi tay qua, giơ ngón tay chọc vào đùi trong Hoắc Truyền Võ, phóng một tia điện cường độ thấp. Truyền Võ “A” hừ một tiếng, bị con ong vò vẽ lớn chích vào đũng quần……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui