Vệ Sĩ

Sở Nhị gia sau trận bắt người kia, trở thành gương mặt không được hoan nghênh nhất trong giới kinh thành.

Ai đều biết nói, Sở trưởng ban Nhị bộ ngày nào vừa hiện thân, thì chính là cầm thánh chỉ mang súng tiến đến xét nhà bắt người, lại có người phải xuống ngựa. Sở Tiểu Nhị đừng nhìn mặt mày mi thanh mục tú, kì thực trong khung chính là quỷ dạ xoa lãnh khốc hung ác, ra tay không nói nhân tình, không niệm tình chú cháu anh cậu trong giới. Người này quả thực là người gặp người sợ, ngàn vạn lần đừng xuất hiện trước nhà mình, tìm tới người nào người đó không hay ho.

Lại nói chiến dịch Nam Tam Hoàn kết thúc, màn đêm buông xuống, Sở trưởng ban hoàn thành nhiệm vụ thu binh trở về, một đêm ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ về trận truy bắt kinh tâm động phách cùng cuộc gặp gỡ tình cờ đêm nay.

Sở Tuần tựa vào đầu giường, mặc áo ngủ tơ lụa, đèn nhỏ đầu giường chiếu lên lồng ngực để mở, chiếu ra một vầng sáng xinh đẹp.

Sở Tuần ôm đầu Truyền Võ vào trong ngực, vân vê tóc, có chút đăm chiêu: “Ai, cậu hôm nay nhìn thấy, người kia nhà Tiểu Quân nhi, thực có năng lực, mở nhãn giới.”

Hoắc Truyền Võ tóc ướt mồ hôi, ngực ấm áp, nửa bên mặt chôn trong nơi đầy ánh sáng, gặm cắn cổ Sở Tuần.

Khóe miệng Sở Tuần cong lên, đáy mắt lộ ra tán thành cùng đắc ý, vẻ mặt phức tạp: “Ánh mắt Quân nhi chúng ta còn được, nhưng là, bộ dạng không đẹp trai bằng người nhà tôi. Cậu còn cao hơn, đẹp trai hơn hắn.”

Hoắc Truyền Võ cắn dọc từ cổ đến ngực, chầm chậm vạch áo ngủ Sở Tuần, cố ý dùng cái cằm thô ráp cọ cọ lên chỗ mẫn cảm, cạ cứng quả táo nhỏ.

Sở Tuần nghĩ nghĩ, chính mình cũng cảm động, chạm vào chỗ mềm mại nơi đáy lòng, thở dài: “Tiểu Quân nhi bộ dạng xinh đẹp sáng sủa như vậy, vì người kia, ở trong ngục ngao mấy năm, còn cắt cả lá lách. Năm đó là một đóa hoa tươi của đại viện đường Ngọc Tuyền chúng ta a, trừ bỏ Nhị gia tôi đẹp trai nhất, còn có Tiểu Quân nhi xinh đẹp, lá lách đó……”

Sở Tuần theo bản năng vuốt ve mặt Truyền Võ, “Cậu vì tôi, hay tôi vì cậu, cũng cứ như vậy đi. Tiểu Quân nhi nhất định đặc biệt yêu họ La, yêu biết bao nhiêu.”

Truyền Võ: “……”

Sở Tuần cúi đầu, nhìn Truyền Võ đang cắn mút trên người cậu: “Ai, cậu thấy bộ dạng hắn đẹp trai không?”

Truyền Võ: “…… Ai?”

Sở Tuần: “Hừ, La lão nhị.”

Truyền Võ: “…… Tối mù như vậy, nào thấy rõ.”

Sở Tuần: “Thị lực của cậu, mắt bắn tỉa 2.5, nhìn cái gì vậy?”

Truyền Võ không hiểu liếc nhìn Sở Tuần, vùi đầu tiếp tục, thấp giọng hừ một câu, “Yêm nhìn hắn làm gì.”

Sở Tuần nguyên bản không quá hưng trí, còn mãi cảm khái, cảm xúc mênh mông, nhưng bị Truyền Võ cắn chỗ này chỗ kia, dù sao tuổi trẻ, thân cường thể tráng, thực dễ dàng bị chọc ra lửa. Truyền Võ một đường cắn tới vùng bụng bằng phẳng của Sở Tuần, cởi bỏ áo ngủ, lộ ra “Cảnh sát Mèo đen (1)” căng phồng gồ lên, đồng phục phim hoạt hình oai phong bị Sở Tiểu Nhị đỉnh thành hình vẽ vui nhộn.

“Nhất Chích Nhĩ (2)” trên đũng quần Truyền Võ đã gồ lên thành biểu tình dữ tợn, vật to lớn từ mép phải kích động thò ra.

Cả hai đều quá quen thuộc thân thể đối phương, làm thực thoải mái, tự tại, sảng khoái, đều biết làm thế nào để đối phương thoải mái nhất. Truyền Võ cầm hai chân thon dài của Sở Tuần quấn trên lưng, ở trước mặt làm một lát, sau đó lật cậu như lật bánh rán, mặt này nướng chín, lại trở mặt kia.

Sở Tuần lười biếng nằm úp sấp, lông mi ở dưới đèn vẽ nên một vệt sáng hình cung, khóe miệng mang ý cười, tùy ý để người phía sau ôm mông cậu ra sức va chạm, làm cậu, lấy lòng cậu.

Truyền Võ làm làm ngừng ngừng, thực uy mãnh hữu lực, kim phút đồng hồ trên tường đã đi một vòng.

Sở Tuần huyết áp thấp, thiếu đường, duỗi tay ra, từ trên tủ đầu giường mò lấy một cây kẹo que, ngậm vào miệng, vừa mút kẹo que, vừa thở dốc đón ý nói hùa Truyền Võ làm mình.


“Ưm…… Nâng lên một chút.”

Sở Tuần chỉ điểm, vui thích mút kẹo que.

“Ai, chỗ đó…… Bên trong…… Ưm…… Vào một chuyến nữa cho gia.”

Sở Tuần nằm sấp càng thêm thoải mái, hừ hừ thở dốc.

Truyền Võ thở ồ ồ: “……”

Khóe mắt Sở Tuần liếc ngang: “Đừng ngừng chứ.”

Truyền Võ: “……”

Sở Tuần: “Đang thoải mái mà, chỗ đấy, động nào.”

Truyền Võ cao thấp đánh giá bộ dạng liếc mắt lệch miệng duỗi đầu lưỡi liếm kẹo que còn hùng hổ hò hét vẻ đại gia của Sở Tuần. Hình thức hai người trên giường, này rốt cuộc là ai đang làm ai hả?

Hoắc gia cũng không còn cách nào. Truyền Võ mất hứng: “Nhẫm không được ăn kẹo, làm đi.”

Sở Tuần nói: “Tôi ăn của tôi, cậu làm của cậu.”

Truyền Võ xụ mặt, nhíu mày thô thanh nói: “Không được phân tâm, nhẫm nhìn yêm này.”

Sở Tuần nhanh chóng duỗi tay mò lấy một cây kẹo: “Cậu cũng ăn, cùng nhau.”

Truyền Võ: “Không ăn.”

Sở Tuần: “Ăn ngon lắm!”

Truyền Võ nhíu mày, còn thực nghiêm túc nói: “Vừa ăn vừa làm, ăn vào phân tâm, không thể cứng được.”

Sở Tuần ngưởng cổ về phía sau, cất tiếng cười to.

Cậu vò ra giường, cười đến thở không ra hơi: “Bảo bối nhi, cậu cứng, cậu cứng nhất, tôi thích nhất cái này của cậu……”

Tai Truyền Võ đỏ lên, không thể nhịn được nữa, một chưởng vung qua, đoạt cây kẹo!

Sở Tuần nổi tâm đùa giỡn, phản kháng, không cho, càng muốn ăn. Hai người ở trên giường động thủ, chỗ xương hông nửa người dưới vẫn đang kết hợp chặt chẽ, cậu một quyền, tôi một chưởng. Trên giường một trận thở dốc hưng phấn kịch liệt, tiếng cười sang sảng, tiếng đánh nhau, dưới đèn thân ảnh giao nhau. Hai thân thể kiện mỹ dương cương quấn quít vào nhau, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, Truyền Võ ngang nhiên áp lên, công thành đoạt đất, hung hăng va chạm, hận không thể nhấn cả người Sở Tuần vào sâu trong nệm, đục một cái lỗ trên ván giường…… Sở Tuần chậm rãi sa vào từng đợt chấn động ở sau mông, biếng nhác nằm sấp dưới thân Truyền Võ, đánh giá súng ống Nhị Võ nhà cậu, cuối cùng vẫn rất tốt, hùng phong như trước, một đêm mấy độ xuân phong.

* * *

Rảnh rỗi vô sự, hai người ra ngoài, tìm Thang thiếu gia ăn cơm, đánh bài.

Não Thang Gia Hạo bị “Trương Thần đao” vạch một đường, giải phẫu xong không đau không ngứa, cũng không có cảm giác gì. Cậu trở về Đài Bắc một chuyến, gặp cha mẹ anh chị, ở nhà cũng chán, qua hai ngày lại trở lại, vẫn ở khách sạn, tìm bạn bè của Sở Tuần tiêu khiển.


Sở Tuần bận lòng chân Tiểu Thang: “Cậu sao còn chống gậy vậy? Vị kia nhà tôi chân lưu loát đến độ có thể bay lên cả cổng thành Thiên An Môn, cậu đây còn cà nhắc?”

Thang Gia Hạo lắc lư lên bậc thềm: “Tôi cứ vậy thôi, sao có thể khỏi nhanh như vậy?”

Sở Tuần nói: “Văn Hỉ nhi nói với tôi, máu tụ đã tan, nếu khỏi hẳn, chỉ trong vòng ba, năm ngày, bằng không……”

Thang Gia Hạo buông mắt, thấp giọng ngập ngừng: “Tôi cũng què hai năm rồi……”

Sở Tuần hỏi: “Cậu không trở về Los Angeles, mặc kệ bạn trai cậu à?”

Thang Gia Hạo sờ đầu, than thở: “Tóc còn chưa dài ra đâu, tôi xấu muốn chết.”

Quải trượng nắm ở trong tay, đã trở thành một thói quen, không dễ vứt bỏ. Đè ép lên dây thần kinh kia, có đôi khi không chỉ là một khối máu bầm.

Ngày đó, mấy người ở trong phòng thuê chung nói chuyện phiếm, đánh bài.

Thang thiếu chơi bài không lại Sở Tiểu Nhị, nhưng hiện tại trên chiếu bạc có Hoắc Truyền Võ nha. Hoắc Nhị gia lại càng không am hiểu đánh bài, có thể cho Thang thiếu chút khởi sắc.

Thang Gia Hạo ném bài, chỉ vào Sở Tuần: “Họ Sở kia chẳng giống anh chút nào, anh lại nhét bài cho hắn.”

Sở Tuần trưng vẻ mặt thiện lương vô tội: “Tôi nào có?”

Thang thiếu ở dưới bàn đạp Sở Tuần: “Anh ra cái gì, cho là tôi nhìn không thấy mấy chuyện xấu của anh hả, anh trộm đổi bài với Tiểu Hoắc!”

Sở Tuần mặt dày ha ha cười, trêu chọc Tiểu Thang không chút ngập ngừng…… Sở Tuần ngồi xếp bằng trên sô pha, làm một ảo thuật nhỏ, để hai người kia đoán.

Truyền Võ đoán: “Trong túi sau.”

Thang thiếu đoán: “Nhất định là kẹp trong dây thắt lưng.”

Thang thiếu cười nhạo Truyền Võ: “Anh tên phản ứng chậm, anh còn không hiểu Sở Tuần bại hoại này bằng tôi nữa!”

Lại nói một chuyện thú vị, Hoắc Truyền Võ đoán ảo thuật của Sở Tiểu Nhị, vĩnh viễn đều đoán không trúng. Cây kẹo que, viên sô cô la kia của Sở Tuần, đến tột cùng là giấu trong tay trái hay tay phải, là túi áo hay túi quần sau, anh nhất định đoán sai vị trí. Trò xiếc vặt che mắt người của Sở Tuần kia, mỗi lần đều lừa sạch Nhị Võ.

Hoắc Truyền Võ thật cũng không để ý, nghiêng đầu, yên lặng nhìn Sở Tuần, đáy mắt một mảnh ánh sáng thâm thúy. Anh không phải đầu óc chậm, mà là căn bản không để tâm cân nhắc suy đoán tâm tư Sở Tuần. Tiểu Tuần là ai của anh chứ, còn cần đoán sao? Hoắc gia đoán sai thì làm thế nào? Sô cô la của Tiểu Tuần, hai mươi năm trước đã cho Nhị gia, giấu trong lòng tôi. Tiểu Tuần trước mặt người ngoài có hổ báo, về nhà cũng là để tôi áp trên giường, trong trong ngoài ngoài mỗi một phân một tấc, đều sạch sẽ thẳng thắn phô bày chính mình, không có giữ lại.

* * *

Cuối mùa thu, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, một trận mưa thu một trận lạnh, trong phòng khí trắng lượn lờ.

Mấy người đang ầm ĩ trên sô pha, cửa ghế lô đột nhiên bị người từ bên ngoài phá mở, một người rảo bước tiến vào, mặt mày ướt sũng, áo ba – đờ – xuy thấm nước mưa, khuôn mặt nặng nề u ám. Người bị vắng vẻ nhiều ngày, rốt cục tìm tới cửa.

Thang thiếu vừa ngẩng đầu: “……”


Sở Tuần nhướn mi, đánh giá: “Long tử? Anh?”

Thang Gia Hạo mới vừa rồi còn đang chê cười Tiểu Hoắc phản ứng chậm, quải trượng chĩa vào người Truyền Võ chọc đến chọc đi. Lúc này vừa thấy Long tử đột nhiên xuất hiện, cậu nhanh chóng thu hồi quải trượng, thẳng lưng, thản nhiên nói: “Anh, anh sao lại tới đây?”

Mặt mày A Long phủ một tầng mỏi mệt vội vàng, phong trần phờ phạc, nhìn là biết lặn lội đường xa, một đường đuổi tới đây: “Tìm cậu.”

Tiểu Thang: “A, gọi điện thoại là được rồi, chạy tới làm cái gì.”

Giọng A Long khàn khàn: “Chạy tới xem cậu chơi đủ chưa, có trở về hay không?!”

Long tử hồi còn rất nhỏ theo người nhà nhập cư trái phép đến California, nhiều năm như vậy chưa từng quay về Đại lục, đây là lần đầu tiên, chỉ vì truy trở về vị thiếu gia khó hầu hạ này. Hắn thật sự là lần đầu tiên đến Bắc Kinh, nhân sinh không quen, ngay cả đường cũng không biết, bên người còn mang hai tiểu đệ, cũng là không biết đường, ở kinh thành loanh quanh vài ngày, thông qua mấy người bạn mới nghe được Thang thiếu ở khách sạn này —— bao cả phòng một tháng, vui đến quên cả trời đất.

Thang Gia Hạo thấp giọng giải thích: “Tôi đến Bắc Kinh chữa chân, tôi lại không làm gì khác, mấy ngày nữa liền trở về, anh chạy tới làm gì……”

Mắt A Long đột nhiên đỏ bừng, thốt ra: “Cậu chữa chân mà không nói với tôi?!”

“Chân cậu khỏi hẳn rồi sao?”

“Cậu trị được rồi?!”

“Cậu bình thường rồi, cậu còn trở về không, còn trở về cùng lão tử không?!”

“Cậu con mẹ nó hiện tại muốn quăng tôi? Cậu cũng đừng nghĩ!!!”

Long tử đỏ mắt, thanh âm đột nhiên ghẹn trong cổ họng, cơn tức ứ đọng bao nhiêu ngày bùng phát ra, lòng tự trọng cường liệt xen lẫn tự ti, mờ mịt, bàng hoàng, cảm xúc bị suy sụp. Thiếu gia họ Thang này thật sự là không có gì hay ho, lại không bổn sự, lúc trước chật vật nghèo túng độc thân lưu lạc đầu đường, què một chân xa xứ cùng đường, ở trong lòng hắn khóc như một tên ngốc, cũng từng ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn. Hiện giờ Tiểu Thang Bao trở lại địa bàn nhà mình, bên cạnh có bạn bè, tên không lương tâm này, căn bản không cần hắn, sớm con mẹ nó đã quên hắn là người nào…… Đùa giỡn lão tử sao?

Hơn nữa người này ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi, đầu đều cạo trọc!

Sở Tuần lặng lẽ kéo Truyền Võ xích vào bên cạnh mình, bảo vệ, để tránh lửa đạn ngộ thương.

Ánh mắt Long tử âm ngoan, vọt qua.

Sở Tuần theo bản năng muốn ngăn, nghĩ người này muốn tới cãi cọ, động thủ đánh nhau.

Tiểu Thang kéo quải trượng đứng lên, vênh mặt: “Làm gì vậy, nói chuyện đàng hoàng, tôi trở về……”

Thang thiếu còn chưa dứt lời, tên hung thần ác sát kia đã nhào qua, túm cánh tay cậu, nắm cổ áo sau của cậu.

Long tử là tên thô nhân, trên tay không nhẹ không nặng, như xách gà con kéo Thang thiếu gia ra khỏi phòng. Hai chân Thang Gia Hạo trên mặt đất phí công quơ loạn, mắng mỏ, anh tên cẩu hùng, anh tên điên này…… Hôm đó, Long tử trực tiếp kéo Thang thiếu vào phòng trên lầu khách sạn, đóng cửa cái rầm.

Xé tây trang, nút áo văng tứ tung, dây lưng cũng không mở, trực tiếp kéo từ trên lưng xuống. Khóa quần kẹp trúng làn da nộn của Thang thiếu, chỗ kia nhất thời nhói đau. Thang Gia Hạo đau kêu ra tiếng, giơ tay đánh.

Tiểu Thang tức giận: “Anh, Anh, anh con gấu này, anh cứ luôn như vậy, anh dám, anh còn dám……”

A Long gầm nhẹ: “Tôi cứ dám đấy, thế nào, cậu quăng tôi hả?”

Tiểu Thang cả người trần trụi, sắc mặt đỏ bừng: “Anh tên thô lỗ, anh không giáo dưỡng, cha mẹ anh dạy anh thế nào hả, anh còn như vậy, tôi thật sự quăng anh đó, anh tin không?!”

A Long vừa nghe lời này, sửng sốt, khóe miệng hơi co lại, cổ họng phát nghẹn.

Cha mẹ hắn mất sớm, từ nhỏ lăn lộn trên đường, không ai dạy.


Thang Gia Hạo đang nói đột nhiên mềm xuống: “Anh làm đau tôi, khóa kéo kẹp tôi.”

A Long không vô nghĩa nữa, hung hăng đè ép lên.

Hung hăng làm đau Thang thiếu gia……

Thang Gia Hạo hôm đó ở trên giường lớn trong khách sạn lớn bị hắn làm khóc khàn cả giọng, làm đến khóc cầu xin tha thứ.

Hai tay cậu bị quần tây cột lấy, treo trên tay vịn đầu giường, cái tên khí lực so với gấu chó còn lớn hơn như nổi điên ở trên người cậu xé rách, va chạm, lỗ mãng phát tiết. Gối đầu bay, nệm nhún nhún, ra giường bị động tác ma xát điên cuồng của hai người dần rớt xuống đất, hai người vì thế ở trên nệm quay cuồng, đè ép…… Khách ở phòng bên cạnh cũng phải gõ tường.

Thang Gia Hạo một chân bị giơ lên cao, hữu khí vô lực rên rỉ, hai chân đỏ bừng, mông sắp bị xé thành hai cánh hoa, đau đến cả người sắp hư thoát, trên mặt đầy nước mắt.

Mặt sau cậu bị trút đầy chất lỏng dính dấp, nóng bỏng. Dòng nhiệt kia tựa như nóng đến chỗ sâu nhất trong bụng, dòng điện dọc theo đùi truyền đến chân, đầu gối, cẳng chân, mười ngón chân co rút, cảm giác đau đớn vô cùng rõ ràng…… Làm đến cuối cùng, hai người đều mỏi mệt, nghẹn ngào, hổn hển thở gấp.

A Long liều mạng một lần nữa bắn vào, khàn giọng hỏi: “Cậu quăng tôi?”

Hai mắt Tiểu Thang mơ hồ thất thần, mặt sau như bị điện giật tê dại co rút.

A Long đỏ mắt gầm nhẹ: “Quăng tôi sao?!”

Chân phải của Tiểu Thang từ đầu vai đối phương chậm rãi trượt xuống, khoát lên hông Long tử.

A Long vuốt mặt, chật vật chùi nước mắt, thấp giọng chất vấn: “Nói chuyện đi, thế nào?…… Cậu con mẹ nó, rốt cuộc nghĩ muốn thế nào, cấp lão tử một câu thống khoái?!”

Tiểu Thang đều sắp đau đến hôn mê, hai chân quấn trên lưng đối phương, ngón chân quắp lấy: “Anh…… Ưm…… Ai u…… Đau……”

A Long: “……”

A Long cúi đầu, sau một lúc lâu, sờ cái chân đang quấn trên lưng.

Hắn kinh ngạc, nâng hai chân Thang thiếu, nhìn nửa ngày, phản ứng chậm. Hai người trước kia làm, Tiểu Thang chưa từng dùng tư thế này ôm lấy thắt lưng hắn, dây thần kinh cái chân kia mất cảm giác, bắp thịt héo rút, đi không được, một chân chỉ có thể như con cá trắng trở bụng, vô lực buông xuống.

A Long: “…… Chân.”

Tiểu Thang: “……”

Thang thiếu phản ứng lại, giãy dụa ngẩng đầu, tựa như ôm bảo bối, ôm lấy chân phải mình. Hai người cúi đầu nâng chân lên vuốt ve, xoa nắn, gõ gõ. A Long nhéo mạnh chân, vặn một vòng, Thang thiếu “A” một tiếng.

Nước mắt Thang Gia Hạo đột nhiên ào ạt rơi xuống.

Cậu chùi nước mắt, chu miệng nhìn tên gấu kia: “Anh, thực đáng ghét.”

“Lực lớn như vậy…… Đau chết mất…… Làm tôi, chân tôi động được, trên giường nếu có người chết là do anh làm đấy, anh dùng lực nhiều vào!”

Hai người vừa khóc vừa cười, ôm lấy nhau.

…… Long tử: Thang bao!!! Về đây cho lão tử!!!!

__________________________

(1) Cành sát Mèo đen: Phim hoạt hình trung quốc sản xuất năm 1979

(2) Nhất Chích Nhĩ: Tên con chuột trong Cảnh sát Mèo đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui