Gây sức ép đến rạng sáng, Truyền Võ một lần nữa mặc quần áo cho cậu, dùng tấm thảm lông thật dày bọc lại, đưa về biệt thự quân viện ở Bắc giao.
Hà Tiểu Chí lái xe, thường thông qua kính chiếu hậu nhìn trộm. Người này trẻ tuổi, mới vừa phân phối đến bên cạnh Sở Tuần, chưa hiểu hết các quy củ, nhưng thật sự cưỡng không được lòng hiếu kỳ quấy phá, đôi mắt thông minh khôn khéo xoay tròn, ở trong xe loạn tìm tòi.
Hoắc Truyền Võ ngồi tư thế thẳng tắp ở ghế sau, ôm ngang người trên đùi, để Sở Tuần nửa nằm bán nửa tựa vào người anh. Sở Tuần cũng không hàm hồ, phát sốt người nóng như thiêu đốt, cũng không rảnh để ý hình tượng tao nhã, lấy tư thế con lười treo ngược, bắt trước ngực Truyền Võ, nhắm mắt, trên người thường run một chút, thực lạnh.
Hà Tiểu Chí bặm môi dưới trộm nhìn: “Anh Tiểu Hoắc, tôi nghe nói Sở tổng thường gặp tiểu tai tiểu bệnh, kiểu như mệt mỏi té xỉu tại chỗ thế này, anh vất vả nhỉ?”
Hoắc Truyền Võ còn chưa hé răng, vị đang ngủ trên đùi đã lên tiếng, Sở Tuần nheo mắt hừ nói: “Ai mệt mỏi té xỉu tại chỗ hả? Còn bịa đặt Nhị gia.”
Hà Tiểu Chí lè lưỡi, vui vẻ: “Sếp đã nói với tôi trước rồi, thấy anh té xỉu lập tức khiêng lên, rút lui.”
Sở Tuần đang nghẹn một bụng hỏa, chưa từng bị chỉnh ác như vậy, để người ta bắt ngâm nước lạnh giải dược tính. Cậu nghiêng mặt dựa vào trước người Truyền Võ, ở chỗ tối người khác không nhìn thấy, hé miệng, nổi tính nghịch ngợm, cắn một miếng vào phần thịt mềm dưới sườn người nào đó.
Hoắc Truyền Võ bị cắn, trong cổ họng hừ ra một tiếng, cúi đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Anh đặt tay lên trán Sở Tuần, đầu ngón tay mang vết chai khẽ vuốt lông mày cậu, như dỗ trẻ con.
Sở Tuần bỗng dưng im lặng, trán kề sát lại lòng bàn tay to ấm áp, đột nhiên cảm thấy mệt chết đi. Cậu rúc vào lòng Truyền Võ, vòng tay này thực an ổn……
Sở Tuần sau khi trở về một khắc cũng không nghỉ ngơi. Cậu tiêm mấy châm thanh lọc giải độc hạ sốt, truyền nước biển, người không rời khởi giường, nằm ở trong phòng nói chuyện với sếp Hạ. Trên người cậu gắn một mớ hỗn độn ống truyền dịch, dây dẫn theo dõi, cả người giống như vớt lên từ trong nước, tóc ướt sũng rối tung, ánh mắt lộ ra hào quang.
Hạ Thành lắc đầu: “Con a, rất sốt ruột, một mực theo dõi nghe lén tên Jimmy này, con làm việc phải biết cân nhắc hạn độ chứ.”
Sở Tuần tính tình quật cường, nói chuyện cũng không khách khí: “Nghe lén tra manh mối quá chậm, chờ chú quơ được nhược điểm, hắn đã sớm chạy đến nước ngoài rồi. Con chờ không kịp, không lôi được con chim trụi kia ra, nhổ lông lột da nó băm thành thịt vụn, con một ngày cũng ngủ không yên.”
Hạ Thành vỗ vỗ cậu: “Con cũng là ỷ vào tuổi trẻ, thân thể còn chịu được gây sức ép. Về sau không được như vậy nữa, lão tử nhìn thấy còn đau lòng đây, muốn làm trò gì hả?!”
Sở Tuần không chút nào keo kiệt nói: “Luyến tiếc con sẽ không thành sự. Sếp, ngài hiện tại lại đi thẩm vấn tên tù binh kia thử xem, ngài còn có thể từ miệng hắn cậy ra một câu nói thật nào không?!”
Hạ Thành lườm Sở Tuần, thằng nhóc con, nhìn ngạo khí trong mắt kìa, lão tử năm đó làm tình báo viên còn chưa có cậu đâu.
Tên Jimmy kia sau khi bị bắt về, quả thật khó thẩm vấn, thanh tỉnh liền không hề mở miệng, càn quấy, ba lần bốn lượt muốn tông vào tường. Người nọ mang quốc tịch nước ngoài, thực giết chết e là sẽ gây ra tranh chấp quốc tế.
Cho dù trong hoa tai có dấu thiết bị ghi âm, Sở Tuần vẫn thuật lại toàn bộ tình báo một lần nữa, gằn từng tiếng đọc, cố gắng đào bới hàm nghĩa ẩn sau từng chữ. Liệt kê từng manh mối đã biết, trên bản vẽ ngập tràn hình vẽ, đường dẫn cùng chữ nhỏ rậm rạp, mồ hôi cậu nhỏ giọt……
Tập hồ sơ bí mật lộ ra ảnh chụp. Chính bức ảnh này đã châm lên dục vọng chiến đấu hừng hực trong người Sở Tuần, thế cho nên cậu có chút nóng lòng cầu thành, không tiếc hết thảy, cấp bách tìm tòi chân tướng.
Ảnh chụp ước chừng là John White phục chế trong tình huống cực kỳ vội vàng, tiêu điểm mơ hồ, nhìn không rõ. Chiếc xe màu đen có rèm che lộ ra nửa bóng dáng của một người đàn ông, mũ che khuất hơn nửa đầu, hoàn toàn nhìn không thấy mặt, nhìn không ra tuổi, chỉ nhìn được một bờ vai, một đoạn sau gáy cùng một gọng kính mắt.
Tấm ảnh trong tập hồ sơ “Hành động Kên kên” này, có thể là CIA cố ý lưu trữ hình dáng người thật, để dựa vào nó làm vật uy hiếp trong các cuộc giao dịch sau này, không ngờ bị John White trộm chụp.
Sở Tuần nghiên cứu tấm ảnh này mấy ngày mấy đêm, nhắm mắt lại, vân tay tinh tế nghiền lên người trong ảnh, tập trung toàn bộ lực lượng tinh thần, nỗ lực miêu tả lại dung mạo đối phương, không thành công. Hình rất mơ hồ, nhìn không tới chính diện, chỉ trông vào một phần cổ nửa sau đầu, căn bản không thể mô phỏng đặc thù khuôn mặt của người hiềm nghi. Cậu cũng không phải thần.
Sở Tuần không cam lòng.
Mười mấy năm ở địa vị cao chấp chưởng quyền lực, sự kiện kia thu lợi, ở Hồng Kông có nhân mạch cùng liên lạc viên, có năng lực không tiếc sử dụng thủ đoạn phát rồ chặn giết tình báo, ám toán đặc công Tổng tham, xem mạng người như cỏ rác…… Vòng giới hạn dần thu nhỏ lại, người có bối cảnh, điều kiện, thủ đoạn như thế, chỉ đếm trong một bàn tay. Sở Tuần không chút nghi hoặc nói ra phân tích của mình, nhìn thẳng vào Hạ bộ trưởng.
Hạ Thành thấp giọng hỏi: “Con nghĩ…… là người nào?”
Cổ họng Sở Tuần run lên, khẽ nuốt, rất nhanh nói: “Vị nào ở giữa nịnh nọt, bàng quan, mượn gió bẻ măng, mượn lực thượng vị mưu cầu tư lợi chính trị?…… Chú hỏi con, con liền nói, con cho rằng là Hầu.”
Vẻ mặt Hạ Thành ngưng trọng, không nói tiếp, trầm mặc.
Sự tình trọng đại.
Hạ Thành chậm rãi lắc đầu: “Này khó mà nói. Phùng, Vương cũng đều phù hợp điều kiện con phân tích.”
Đáy mắt Sở Tuần lóe sáng: “Họ Hầu bởi vì thù hằn cá nhân, mượn cơ hội chèn ép đồng bào bỏ đá xuống giếng, loại sự tình này hắn không phải chưa từng làm. Người nọ bản chất là một tiểu nhân, khí lượng hẹp hòi, đố kị người tài, dưỡng ra đứa con trai cũng không phải người đứng đắn, đào rỗng quốc khố, bán của cải lấy tiền, ăn cây táo, rào cây sung…… Chú Hạ, con, con cũng không phải bởi vì ân oán cá nhân giữa nhà hắn với nhà mình!”
Câu cuối cùng của Sở Tuần rõ ràng vẽ rắn thêm chân. Muốn nói cậu hoàn toàn không nhắm vào một ai, không mang theo tình cảm cá nhân, đó là nói dối. Là người ai cũng có tư tâm, đều có người muốn giữ gìn, đều có cái đinh trong mắt muốn diệt trừ.
Hạ Thành dùng ánh mắt ngăn lại Sở Tuần: “Tiểu Tuần, những lời này đừng tùy tiện nói, con không có bất kỳ chứng cớ nào.”
Đối xử với người bị tình nghi thông thường, không chứng cớ có thể trực tiếp bắt, mời vào Cửu cục Quốc an uống trà, thẩm vấn trước ra toà nói sau. Nhưng đối mặt với đối thủ thân ở địa vị cao thâm tàng bất lộ, không có chứng cớ anh không thể làm gì đối phương, thậm chí một khi vô ý đả thảo kinh xà chẳng những bắt không được hung phạm, ngược lại chính đồ bản thân khó bảo toàn. Môn đạo trên quan trường, Hạ tổng còn đa mưu túc trí hơn cả Sở Tuần.
Sở Tuần nói: “Không chứng cớ con sẽ đến nhà bọn họ tìm.”
Hạ Thành nói: “Ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, không thể gấp. Chúng ta phải tìm ra tên thông đồng với địch bán đứng cơ mật quốc gia, còn nhiều thời gian, chúng ta cứ chậm rãi ngầm đấu với con đại kên kên này.”
Sở Tuần cụp mắt, không dây dưa khiêu chiến tính nhẫn nại của chú Hạ cậu nữa. Trực giác cậu cho rằng mình không phán đoán sai, cậu chỉ là chưa quơ được chứng cứ trí mạng của Hầu gia. Sở Tuần là người rất mang thù, Hoắc gia gặp nạn, mình cùng Nhị Võ bị bắt tách ra mười mấy năm, món nợ trong lòng kia cậu thời khắc ghi nhớ, chờ thời phản công.
“Trên người mặc quân trang, thắt lưng lại không sờ qua súng”, Sở Tuần cố gắng nghiền ngẫm, nói như thế, có hàm nghĩa gì? “Ngụy quân” này là ai?
* * *
Sở Tuần bệnh nặng một trận, ở biệt thự Bắc giao tĩnh dưỡng.
Cậu sau khi hạ sốt nằm mấy ngày trên giường không dậy nổi, cũng là từ năm nay mới phát giác, một số bộ phận trong cơ thể mình bắt đầu suy nhược dần dần. Có lẽ là hàng năm luyện công, sử dụng năng lực tiềm tàng trong cơ thể quá độ, các khí quan lão hóa nhanh chóng. Cậu còn chưa đến ba mươi tuổi, thường xuyên cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, trong lúc công tác ngẫu nhiên té xỉu, mồ hôi trộm không ngừng, áp lực tinh thần làm cả người cậu giống một đoạn dây thép căng cứng tùy thời bị đứt……
Trong lúc dưỡng bệnh, khó được có cơ hội cùng người nào đó mỗi ngày gặp mặt, một đám người cả ngày xen lẫn cùng nhau. Một hồi bệnh ngược lại làm cậu hưởng thụ đoạn thời gian thoải mái sung sướng nhất trong mấy năm nay.
Cậu ở trên lầu tòa nhà đỏ dưỡng bệnh, Hoắc Truyền Võ thì ở một góc nào đó trong một tầng của tòa nhà này, nhóm vệ sĩ ở trong một căn phòng nhỏ dành riêng cho họ.
Đồng chí Tiểu Hoắc mỗi ngày dậy sớm, mặc quân trang sạch sẽ, cổ áo cài nút kín kẽ hợp quy, một tay đút túi, như một pho tượng đại thần trầm mặc như núi, từ tầng dưới đi lên lầu. Anh trầm mặc đứng ở cửa nhìn xung quanh, xem Sở Tuần ghim kim truyền nước biển.
Cô y tá ngồi trước giường Sở Tuần, lao lực vuốt cánh tay mảnh khảnh, vuốt vài lần, đâm vào lại rút ra, ngắm ngắm lại đâm vào.
Sở Tuần kêu: “Ai u, ai u…… Đâm mu bàn tay tôi sắp đâm thành đài sen rồi, đôi tay xinh đẹp của tôi, biến thành tay đài sen rồi.”
Y tá không cam lòng yếu thế: “Sở tổng, tôi chưa từng gặp qua mạch máu mảnh như vậy, tay anh là tay đàn ông sao? Anh đây là tay cô nương mới đúng.”
Hoắc Truyền Võ từ khung cửa lộ ra khuôn mặt khốc khốc, nghĩ thầm tay Sở Tuần so với tay cô nương còn đẹp hơn.
Sở Tuần đã sớm thấy đại thần đứng ngoài cửa, mí mắt khẽ đảo, bĩu môi với y tá: “Vị kia mạch máu tối thô, cô đi chích hắn đi.”
Cô y tá ngoái đầu mỉm cười nhìn soái ca ngoài cửa: “Tôi hôm trước chích anh ấy rồi, tôi thực thích mạch máu thô to kia.”
Cô bé y tá ra cửa còn nói giỡn vài câu với đồng chí Hoắc, đôi mắt hạnh nhìn quanh, lộ ra niềm vui. Sở Tuần liền nhìn ra, cô bé kia thích không chỉ là mạch máu thô, rõ ràng là thích hán tử thô cứng đẹp trai.
Hoắc Truyền Võ đối với cô bé y tá kia thủy chung thản nhiên, cụp mắt, không nhìn cô chằm chằm.
Anh thong thả bước đến trước giường Sở Tuần, đứng yên.
Hai người gặp lại có chút xấu hổ nói không nên lời, vì chuyện đêm đó, còn có trận tranh chấp cãi nhau trước đó, ầm ĩ xong cơn tức chưa tiêu, đảo mắt liền lăn trên một cái giường, đàn ông quả nhiên không cần tiết tháo. Sở Tuần kéo cao chăn, chỉ lộ mặt, nhìn xéo người vừa tới. Cậu không nói lời nào, Truyền Võ cũng không nói.
Sở Tuần hừ một tiếng: “Đừng ngốc đứng với Nhị gia, giải thích đi.”
Bả vai rộng lớn của Hoắc Truyền Võ nhún một cái, bộ dạng kia tựa như nói, Hoắc gia dù sao làm cũng làm rồi, yêm cứ vậy đấy, hai ta trong lòng biết rõ ràng, yêm ở trước mặt nhẫm có gì mà giải thích?
Hoắc Truyền Võ không hối hận. Sau khi hiểu ra, tâm tình dần dần rõ ràng, sáng tỏ. Anh thích ‘cái kia ’, anh thực sự thích Tiểu Tuần.
Sở Tuần híp mắt: “Ai, tôi phát điên gây sức ép trên giường, cậu tới làm gì?”
Hoắc Truyền Võ mặt không đổi sắc: “Tới giúp cậu giải dược tính.”
Sở Tuần cười lạnh một tiếng, bén nhọn hỏi: “Giúp tôi giải dược tính, sau đó cậu đặc biệt thích đi?”
Hoắc Truyền Võ còn thật nghiêm túc nghĩ hai giây, từ chối cho ý kiến: “Cũng được.”
Sở Tuần ở trước mặt Nhị Võ nhất quán kiêu ngạo, Nhị Võ đã sớm nhìn quen người này khóc lóc om sòm đùa giỡn tính tình, hai người ngựa quen đường cũ, thoải mái cậu tới tôi đi, thực hưởng thụ phương thức đấu võ mồm này.
Sở Tuần phụt cười, Hoắc Truyền Võ bà ngoại cậu.
Nhị gia đây anh tuấn như thế, tiểu tử cậu bao nhiêu năm cũng chưa từng thích như vậy đi! Cậu tên ngốc này cảm thấy tôi “Cũng được”? Lúc này còn cùng Nhị gia vịt chết mạnh miệng, không thừa nhận cậu thích tôi.
“Tên thô nhân nhà cậu, cái tay thô kia cũng không biết phóng nhẹ lực, thứ kia của tôi đều mẹ nó sưng lên.”
“Trên tay cậu có vết chai, bảo bối của tôi lớn lên nộn như thế, cậu cho là bào gỗ sao, bào rớt của tôi một tầng da!”
Sở tiểu nhị thật sự sưng lên, thân thể quý giá đau thấu xương. Bác sĩ bôi thuốc băng bó cho Sở Tuần, chỗ kia mài ra một miếng thịt hồng. Sở Tuần bốc hỏa ảo não, bản thân đau đớn kẹp chân, còn không biết xấu hổ tố khổ mắng Nhị Võ không ra gì chiếm tiện nghi mình với chú Hạ!
Hoắc Truyền Võ cụp mắt, lông mi dày đậm tuấn lãng, hừ nói: “Cậu lúc ấy không la đau.”
Anh muốn nói cậu lúc ấy cũng rất thích, loạn cọ trên người Hoắc gia, là ai sắm vai con chó nhỏ loạn củng còn liếm tôi hả?
Cửa phòng đóng lại, hai người cái gì riêng tư cũng dám nói, Sở Tuần chỉ vào anh mắng: “Với sức lừa kia của cậu, lúc tôi không có năng lực phản kháng, may mắn cậu không ‘cái kia’ với tôi. Bằng không cúc hoa nhỏ của Nhị gia thế nào cũng bị cậu con mẹ nó chọc nát, chọc thành cái phễu to!”
Hoắc Truyền Võ: “……”
Sở Tuần nháy mắt, chế nhạo nói: “Tôi chạm qua chỗ đó của cậu, cậu đây là từ Myanmar trở về, chờ cơ hội báo thù hử?!”
Da mặt Sở Tuần tương đối dày, nói chuyện thoải mái. Lời này cậu nói rất rõ ràng, Hoắc Truyền Võ không lên tiếng, tai lại nghẹn đỏ, trả lời “Phải” hay “Không phải” đây?
Tai phát đỏ thuyết minh cái gì? Thuyết minh Sở Tuần nhất châm kiến huyết, chọc trúng điểm đau. Chuyện không hay ho ở Myanmar kia cũng không thể đề cập đến, muốn nói Hoắc nhị gia mong nhớ ngày đêm trằn trọc không nghĩ phản công đòi lại, đó là nói dối, vậy không phải là đàn ông có dục vọng bình thường. Truyền Võ mỗi đêm trong chăn ôm gối đầu, hai chân kẹp chăn, trong đầu nghĩ tới còn có thể là ai?
Sở Tuần là nguồn nhiệt, hơi nóng thâm nhập vào thân thể anh, hai người trần trụi dán sát đỉnh vào nhau, đau đớn mà kích thích. Anh cũng muốn Tiểu Tuần, anh muốn biết trong thân thể người này có phải cũng nóng như vậy hay không…… Thế nhưng lần nào thời cơ cũng không thích hợp.
Sở Tuần cho đến bây giờ không hề mê man. Cậu từ đầu đến cuối ý thức rõ ràng, đêm đó người ngang nhiên đè trên người cậu, gương mặt đẫm mồ hôi vùi vào ngực cậu, thừa dịp loạn “Giở trò” với cậu, chính là Nhị Võ của cậu.
Sở Tuần ban đầu trong lòng còn có vài phần áy náy với Hoắc Truyền Võ, nhưng sau đó hai người động tình lâm vào mê loạn làm chuyện này, lại làm vài phần áy náy hữu hạn của cậu nhanh chóng tan thành mây khói —— Nhị Võ tóm lại cũng không thiệt. Đây là Nhị Võ ở trên người cậu muốn làm gì thì làm, cậu sẽ không truy cứu anh.
Động tác của Nhị Võ thô lỗ bá đạo, khi động dục lồng ngực thở gấp, miệng thở ra hơi thở ấm áp, toàn thân nóng bỏng, xương hông cứng rắn phát lực va chạm cậu, cọ xát trên bụng cậu. Hạ thân Nhị Võ cường tráng, liều mạng đỉnh vào đáy chậu cậu, chỗ kia thập phần yếu ớt, đỉnh làm cậu thích phát cuồng, xoa nắn đầu hành làm cậu đương trường kêu lên. Loại xúc cảm thô ráp cường kiện này, thực nam tính, mang theo dục vọng nguyên sơ nhất, hoàn toàn bất đồng cảm giác tự tiết, làm cậu điên cuồng bắn mấy lần…… Sở Tuần nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn này, bóng người cao lớn trên màng con ngươi, chậm rãi trùng với hình ảnh cậu bé đầu đầy mồ hôi nằm đè trên người cậu nhiều năm trước đây.
Mười lăm năm trước cậu đối với người nào đó, chim nhỏ thẹn thùng run rẩy, không thể bắn ra, hiện giờ rốt cục giao hàng.
Không có cô phụ, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
Cho dù đối phương hiểu lầm cậu, còn cãi nhau.
Hoắc Truyền Võ kìm nén nói: “Tiểu Tuần, truy tìm hung phạm từ từ rồi sẽ ra, phương thức này của cậu…… Đừng quá hà khắc với bản thân.”
“Tôi biết cậu muốn nói gì.” Sở Tuần hỏi lại, “Cậu nghĩ rằng tôi là vì Tiểu Lâm sao?”
Hoắc Truyền Võ im lặng không nói. Hoàn toàn không chú ý, không thể nào.
Sở Tuần nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt trong suốt: “Tôi không phải chỉ vì anh ấy.”
Sở Tuần khi nói chuyện, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, ngón tay nhanh chóng búng vào đũng quần mềm mại của Truyền Võ, bắn vào vật đang treo bên trong, bắn trúng vết sẹo cũ trông như vết bớt.
“Thứ này của cậu, cùng mạng Tiểu Lâm quan trọng như nhau. Tôi chính là không cam lòng, tương lai tôi sẽ đòi đủ.”
Hoắc Truyền Võ nao nao, tâm vẫn là mềm mại, nói giọng khàn khàn: “Tôi tin cậu, nhưng tôi không đồng ý suy nghĩ về loại nhiệm vụ này của cậu.”
“Tôi biết mình phải làm gì, nhiệm vụ tôi sẽ tận lực hoàn thành, tôi bảo vệ cậu. Nhưng đừng có lần sau, về sau đừng như vậy nữa.”
Hoắc Truyền Võ nói xong, lạnh lùng nghiêm mặt, quay đầu rời đi.
Sở Tuần: “Nhị Võ……”
Cậu nâng tay muốn gọi anh dừng lại, trên tay đau xót, bình truyền dịch cơ hồ sắp đổ, mu bàn tay bị đâm chảy máu.
Nửa câu sau Hoắc Truyền Võ nói còn chưa hết, Tiểu Tuần, cậu còn dám có lần tiếp theo, Hoắc gia tuyệt đối không nhịn nữa. Lão tử nhất định ngay tại chỗ lột da cậu làm cậu, làm cho cậu khóc mới thôi!…… Cho cậu biết lão tử có bao nhiêu để ý cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...